Đọc truyện Thứ Nữ Yểu Điệu – Chương 124
“Ngộ nhớ anh dùng cái lý luận này đi dụ dỗ người phụ nữ khác vui vẻ thì cũng vô dụng.” Doãn Thiên Lương nói. Đến lúc đó người này làm ra ánh mắt thâm tình chân thành, đôi mắt nhỏ làm ra một vẻ ôn nhu, đoán chừng không có mầy người phụ nữ không động long.
“Nàng không cho vi phu có cơ hội này được không?” Lục Quân Tắc nói.
Nghi ngờ liếc anh ta một cái, người anh em, đây cũng là bộc lộ tấm lòng sao?
“Anh muốn cưới tôi cũng không ngăn được.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vậy thì không để cho cưới.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy nếu anh trong cơn tức giận bỏ tôi … Tôi …” Lại tiêu rồi …
Hồi lâu sau, Lục Quân Tắc bất đắc dĩ thở dài: “Tại sao lại ngây người?”
Mặt trời hôm nay nghì phép, do mây đen thay mặt điều động. Doãn Thiên Lương dậy sớm lên mí mắt nháy không ngừng.
Mới vừa ăn điểm tâm, một đội nhân mã đi tới Lục phủ, cầm đầu là thái giám mặt nghiêm túc, cái mặt phủ phấn trắng đặc thù này dưới tình huống mây đen đầy trời thế này nhìn giống như là người giấy từ nghĩa địa trực tiếp mang tới. Cái phất trần trong tay giống như cây bút lông lớn ở bả vai hắn. Hắn mang đến một đạo thánh chỉ, tuyên hai vị yết kiến.
Nhìn vẻ mặt này, cũng thấy không phải là chuyện tốt.
Lên xe ngựa, Lục Quân Tắc nhìn Doãn Thiên Lương một chút: “Tá giáp quy điền, chúng ta đi nơi nào?”
“Tùy tiện nơi nào cũng được.” Doãn Thiên Lương cười nói.
Nhìn Lục Quân Tắc rất là bình tĩnh nàng liền buông lỏng. Có gì? Kém cỏi nhất chính là đá bọn họ về nhà ăn ngô thôi, vừa đúng nàng cần giảm cân.
Vào cung, còn là yết kiến ở Tử Tiêu cung, chỉ khác là lần này hai vợ chồng bọn họ cùng nhau, Doãn Liệt tới, nặng nề ho hai tiếng.
“Hai người các ngươi thật làm cho trấm thất vọng. Tại sao lại làm ra chuyện có lỗi với trẫm như thế.” Doãn Liệt lên tiếng.
“Thần không biết hoàng thượng nói chuyện gì.” Lục Quân Tắc nhàn nhạt mở miệng, giọng nói như thường.
“Không biết? Vậy trẫm để cho ngươi biết, Trường Đức, đem đồ vật cho hắn nhìn một chút.”
Lập tức có thái giám cầm khay tới, trên khay hé ra một xâm màu hồng nhạt, giống như xem trong Hoàng Loa, còn có một cây chùy thủ, một cây chùy thủ thoạt nhìn rất có nét riêng của nước khác.
“Hai thứ này Quận vương phi ngươi có biết?” Doãn Liệt hỏi.
Biết, biết cái rắm !
“Hồi hoàng thượng, không biết.” Doãn Thiên Lương nói, chẳng lẽ đây chính là giết người vô hình trong truyền thuyết, không có tội danh gì?
“Không biết sao? Xăm viết Khương công gặp Văn vương, chùy thủ thiếu chút nữa muốn mạng Giám Sát Ngự Sử Mai Côn, cũng không nhận ra?” Doãn Liệt nói.
“Xăm là hôm đó cầu ở Hoàng Loa, chùy thủ này cũng không phải của Thiên Lương, Một cô gái nhỏ như Thiên Lương cũng không có cam đảm muốn mạng của Giám Sát Ngự Sử. Còn xin hoàng thượng minh xét.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng biết mình nói gì đại khái Doãn Liệt cũng không nghe vào, bởi vì trong lòng hắn sợ là đã có quyết định, thong báo cho bọn họ một tiếng mà thôi.
“Lại cầu xin một Khương công gặp Văn vương, thế nào còn đúng dị cùng gian tế Hoàng Nguyên vô tình gặp được? Còn có, chùy thủ này tự nhiên không phải của ngươi, nó là Phù Huống.” Giọng nói của Doãn Liệt lạnh vô cùng.
Chuyện này … Sợ là ngàn miệng Quan Âm cũng không nói được, Hoàng Nguyên thoạt nhìn nói hơi nhiều một chút như thế nào lại là gian tế ?
“Hoàng thượng cho thần nói một lời?” Lục Quân Tắc mở miệng hỏi.
“Trẫm biết ngươi muốn nói gì, chẳng qua, trẫm không tin, ngươi tiết kiệm phần miệng lưỡi này đi.” Âm thanh Doãn Liệt trầm thấp vài phần: “Nếu chỉ là một hai việc còn tốt, hết lần này tới lần khác mọi chuyện trùng hợp? Trẫm cũng muốn hỏi ngươi, trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Sợ rằng Lục Quân Tắc ngươi cũng muốn tự định giá đi? Những thứ này trẫm tạm thời không xử lý đến, nhưng vết thương trên người Mai Côn thì giải thích thế nào? Hắn vốn có y tốt muốn hộ tống Quận vương phihoojvif sao Quận vương phi lại rat ay ngoan độc với hắn? Trẫm thấy vết thương của hắn, thật là dọa người, theo lý, quan hệ của Mai Côn với các ngươi gần hơn trẫm một tầng, thâm cừu đại hận gì mà ngươi hạ ngoan độc như vậy? Rất tốt, hắn thong minh giả chết mới thoát được … Quận vương phi, ngày thường là trẫm xem nhẹ ngươi.”
Tàn bạo, trong long Doãn Thiên Lương mắng một câu “Dựa vào.” Mai Côn cháu trai này không chừng bị thương ở đâu lại đổ hết lên người nàng, hận chỉ hận ban đầu mình mềm lòng không có thật một đao giải quyết hắn, hôm nay sinh ra nhiều chuyện thị phi như vậy.
Xem ra, Mai gia lần này quyết tâm muốn chỉnh chết Lục gia bọn họ rồi. ý định nhanh chóng chuyển động, không sai, bây giờ coi như nàng tìm ra nhận chứng tới thì tất cả đều gây bất lợi cho mình, định không bằng không mở miệng thừa nhận, bảo vệ người. Nhưng, nàng còn có cha và anh trai, không đủ nhất còn có bà nội hoàng thái phi, Doãn Liệt cũng còn có thể nhìn mặt mũi những người này đi?
“Thiên Lương chỉ có một câu, Thiên Lương đi mục đích duy nhất là gặp trượng phu của ta, trừ lần đó ra không có ý khác. Kính xin hoàng thượng minh giám.” Doãn Thiên Lương nói.
Hiểu. “Nhưng bởi vì lâu không nhận được thư nhà, trong quân lại có tin tức vô cùng xác thực nói bệnh thương hàn tàn sát bừa bãi, Thiên Lương bất quá là một nữ lưu, nhất thời không có chủ ý, một long chỉ muốn biết an nguy của hắn, nhiều nơi hỏi thăm không có kết quả, Thiên Lương lúc này mới len lén đi phía tây.”
“A, nghe ngược lại cảm động, nếu hắn chết bởi bệnh thương hàn thì ngươi có thể làm gì? Chết vì tình?” Giọng của Doãn Liệt lại mang vài phần cười nhẹ.