Đọc truyện Thứ Nữ Yểu Điệu – Chương 120
Nhìn Hoàng Loa vẫn như cũ, cây xanh che trời, giờ phút này rất nhiều lá cây cũng vàng, từ trên cây bay xuống, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu, trên vai cùng bên chân người dâng hương, làm cho nơi trang nghiêm và yên tĩnh này cũng thêm một phần hòa hợp.
Nhớ năm đó cầu xin xâm, Doãn Thiên Lương không nhịn được khẽ cười, có lẽ lúc này trở lại Vân Trung, Lục Điêu Thuyền nhà bọn họ cũng chuẩn bị đi ra rồi. Không biết lần này xin xâm xẽ nói gì.
Lần này lại ôm ống thẻ, Doãn Thiên Lương rất là thành kính, thậm chí trong long còn có một chút thấp thỏm. “Đinh” xâm rơi xuống đất, cẩn thận nhặt lên lại thành tâm cầu nguyện một phen mới cầm đi cho đạo sĩ giải đoán xâm.
Xâm nói là : Một thời gian dài không ở Lăng Vân, câu cá ở sông Vị Thủy, Văn vương ngàn dặm cầu xin hiền sĩ, tùy ý diệt Trụ phù Chu.
Doãn Thiên Lương nhìn xâm nói là Khương thái công câu cá, câu gặp con cá lớn Chu Văng Vương này.
Đạo sĩ có chòm râu dê dài nhìn nàng một cái lại nhìn xâm một chút nói: “Thiếu gia hỏi cái gì?”
“Cái gì cũng hỏi.” Doãn Thiên Lương nói, dù sao thời gian cũng nhiều, không vội trở về.
Đạo sĩ cười một tiếng, vuột râu ria: “Nhìn tuổi tác thiếu giavaanx là xem một chút tiền đồ cùng hôn nhân tốt hơn, xâm này ví Khương công gặp Văn vương, nếu nói người nguyện mắc câu, nhưng hai người gặp nhau lại giành được cơ nghiệp thiên cổ, với Khương công mà nói thời kỳ cực khổ đã qua, cuộc sống an nhà sẽ tới. Thời cơ dù chưa thành thục nhưng lại đáng giá thử một lần, có lẽ sẽ gặp Khương công.”
Nói một đống … cái nào có liên quan tới nàng?
“Vậy tiện nội và con gái tương lai thì như thế nào?” Doãn Thiên Lương hỏi. Doãn Thiên Lương hỏi. hai người này có vẻ tin cậy một chút.
Đạo sĩ lại cười cười, còn chưa chờ hắn nói chuyện bả vai Doãn Thiên Lương liền bị vôc một cái: “Tiểu Doãn? Ngươi cũng ở đây à? Ta mới vừa rồi nhìn đúng là ngươi.”
Lần này là đập … coi như ngươi kích động cũng không có thể dùng Kim cương chưởng chứ, thiếu chút nữa đập tàn phế.
“Đúng, thật là đúng dịp, ngươi cũng tới.” Doãn Thiên Lương nói, lại đụng phải bệnh lao.
Ánh mắt Hoàng Nguyên liếc nhìn xâm một chút: “Không nghĩ tới Tiểu Doãn ngươi cũng thích rút xâm? Ngươi mới vừa hỏi cái gì?”
“Vị thiếu gia này hỏi gia đình hôn nhân con gái.” Lão đạo sĩ nói.
Hoàng Nguyên cười chỉ Doãn Thiên Lương, sau đó hỏi đạo sĩ: “Tiên sư, hắn hỏi thế nào?”
“Người nhà bình an, nếu có thể kết lương duyên trong năm nay đại khái sẽ có việc mừng truyền ra.” Đạo sĩ nói.
Trong năm nay … Mang thai. Trong đầu Doãn Thiên Lương liền hiện ra chữ này. Nói cách khác Lục Điêu Thuyền nhà nàng đang trên đường tới.
Hoàng Nguyên cũng cười, Doãn Thiên Lương lườm hắn một cái, cũng theo cười ngây ngô cái gì? Cười cũng không trẻ được mà.
“Ngươi không hỏi xem sao? Xăm ở đây rất chính xác, ngươi cũng rút một cái đi, ta đi dạo xung quanh một chút.” Nhân tiện đi, Doãn Thiên Lương vừa nói vừa muốn đi.
“Tiểu Doãn, trong đây có một cái tháp, một lát ta rút xong xâm thì đi xem tháp một chút đi, ngươi lần đầu tiên tới kinh thành chưa có xem qua đi? Trên tháp có thể nhìn thấy rất xa …” Hoàng Nguyên lại tư thế thao thao bất thuyệt.
Doãn Thiên Lương giật giật khóe miệng, tháp này là âm phủ, chết cũng không đi, coi như đi, cùng một người đàn ông xa lạ thật đúng là không nói rõ được, cuối cùng đá cẩm thạch nhà nàng mắt đúng là rất cẩn thận … Liên lụy người cũng không tốt. Nhưng, ngươi đã thích phong cảnh trên tháp như vậy, thật xin lỗi.
“Được rồi, ngươi xin xâm trước đi, ta đi đến tháp trước đợi ngươi, thuận tiện nhìn ở đây một chút.” Doãn Thiên Lương nói.
Hoàng Nguyên liền cười đồng ý, hướng về phía bóng lưng Doãn Thiên Lương nói: “Một lát gặp.”
Gặp? Gặp quỷ, chính ngươi gặp đi.
Ra cửa, Doãn Thiên Lương cùng Hương Châu bước nhanh chân trở về, giống như phía sau có chó đuổi theo vậy.
Hương Châu tất nhiên biết Hoàng Nguyên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ theo Doãn Thiên Lương một đường chạy gấp thở không ra hơi lên xe ngựa đi về nhà.
Xế chiều, Lục Quân Tắc trở về phủ, vẻ mặt hình như có chút cứng lại, mặc dù ngày thường vẻ mặt anh ta cũng băng bó không có gì, nhưng hôm nay chân mày cũng có chút cau lại.
“Oh a hôm nay đi lễ tạ thần rồi hả?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Ừ, đi Hoàng Loa tự, còn gặp phải một người quen.” Doãn Thiên Lương nói, nói một chút Hoàng Nguyên cho người giải buồn đi.
“Người quen? Người nào?” Lục Quân Tắc hỏi.
Doãn Thiên Lương liền nói đại khái một chút, Lục Quân Tắc giật giật khóe miệng: “Mắt tiểu tử này đủ kém cỏi.”
Ách … Nếu mắt của hắn không kém cỏi thì miệng anh có thể cười?
“mắt kém cỏi còn dám cùng Quận vương phi nói nhiều lời như thế? Ha ha … Quận vương phi lại lịch bao nhiêu a …” Suy nghĩ một chút lới của hắn nàng liền muốn cười, thật là người nhanh mồm nhanh miệng.
Lục Quân Tắc chỉ cười nhạt, gật gật đầu.
Chuyện này, hình như cũng không có gì, cứ như vậy đi qua.
Lục Quân Tắc là tướng quân, chuyện bàn giao xong thì cũng nửa tháng sau, hai ngày trước, Doãn Thiên Lương đã cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Vân Trung rồi.