Đọc truyện Thứ Nữ Thành Thê – Chương 129: Cảnh tuyết trong vườn mai 2
“Muội lại ngã à? Sao không cẩn thận vậy?” Bởi vì trong vườn còn thấp thoáng núi giả nên lúc này Triệu Tình Lam không nhìn thấy Vũ Như đâu, chỉ vội vàng hỏi lại, vừa hỏi vừa chạy về phía núi giả.
Nhưng phía sau núi giả không có người trả lời, trong lòng Triệu Tình Lam lo lắng, hay là nha đầu này bị ngã ngất rồi, bằng không sao không trả lời? Nghĩ vậy Triệu Tình Lam lại càng cảm thấy sốt ruột, chạy nhanh hơn về phía núi giả, kết quả không cẩn thận làm mình té ngã.
“Sao muội cũng không cẩn thận vậy?” Triệu Tình Lam còn chưa đứng dậy đã thấy bên cạnh có người cẩn thận đỡ mình, sau đó bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
“Đại ca?” Triệu Tình Lam cảm thấy vô cùng bất ngờ, khó có thể tin, hỏi.
“Mới mấy ngày không gặp, vậy mà muội đã không nhận ra ta rồi sao? Là trách ta không đến thăm muội?” Ninh Mặc Hiên cười, nhìn Triệu Tình Lam nói.
Lúc này Triệu Tình Lam cũng có chút ngoài ý muốn, hôm nay không phải mời nữ quyến sao, lẽ ra nam tử đã sớm phải tránh đi rồi chứ, sao Ninh Mặc Hiên lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây, có điều nàng cũng không tiện hỏi, vì vậy chỉ cười nói: “Không phải, muội không nghĩ vậy, chỉ là muội đang vội tìm Như nhi.”
“Tiểu nha đầu kia không có chuyện gì, muội cũng đừng lo lắng, con bé đang chơi ở đằng sau núi giả.” Ninh Mặc Hiên thật cẩn thận nắm lấy tay Triệu Tình Lam, nhăn mày nói: “Sao lạnh vậy? Trời lạnh vậy mà không biết mang bao tay sao? Thúy Vũ và Hồng Linh càng ngày càng vô tâm, một chút chuyện này cũng không chú ý.”
“Huynh nói Như nhi đang chơi sau núi giả? Con bé thật không có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì sao nãy lại kêu lên như vậy?” Triệu Tình Lam không tin tưởng lắm, chẳng lẽ Ninh Mặc Hiên thấy Như nhi rồi? Dieendd:an?Le?quys!don
“Mới rồi nha đầu đó thấy ta sau núi giả, vì ngạc nhiên quá nên mới kêu lên. Ta cam đoan với muội, nha đầu đó thực không có việc gì, đi thôi, con bé còn đang chờ chúng ta cùng đắp người tuyết đó.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía sau núi giả, quả nhiên là thấy Như nhi đang hưng trí bừng bừng cùng nha hoàn của nàng chuyển tuyết, thấy Triệu Tình Lam, Vũ Như cười nói: “Lam tỷ tỷ, tỷ đến rồi, chúng ta nhanh làm người tuyết thôi, tỷ đi chậm quá, may là đại ca ca qua đó đón tỷ.”
“Đại ca ca?” Triệu Tình Lam có chút giật mình rồi, lúc này mới được bao lâu, vậy mà đã gọi là đại ca ca rồi?
“Đúng vậy, huynh ấy nói huynh ấy là đại ca ca, bảo muội gọi huynh ấy như vậy, muội liền gọi vậy thôi.” Vũ Như cảm thấy Triệu Tình Lam hỏi thật lạ.
“Muội biết huynh ấy là ai sao?” Triệu Tình Lam không tin lắm, hỏi Vũ Như. Vũ Như vốn hoạt bát nhưng không ngờ hài tử này lại dễ tin người như vậy, người ta bảo nó gọi là đại ca ca, nó liền gọi là đại ca ca sao?
“Đúng vậy, huynh ấy đẹp trai như vậy, đương nhiên là đại ca ca rồi.” Vũ Như không để ý nói, tay cũng không quên tiếp tục công việc đang làm.
Nghe vậy Triệu Tình Lam có chút bực rồi, xem ra người có dung mạo, dáng dấp tốt chút thật là tiện. Có điều suy nghĩ này Như nhi thật không ổn, tương lai sao có thể tiếp tục như vậy được? Mà gia đình bảo vệ con bé cũng quá tốt rồi, đến một chút ý thức nguy hiểm cũng không có.
“Lam nhi, muội sao vậy?” Nhìn Triệu Tình Lam mãi không nói lời nào, Ninh Mặc Hiên vốn đã qua giúp làm người tuyết đành quay lại hỏi.
“Sao Vũ Như lại có thể tin tưởng huynh như vậy? Huynh chính là một người lạ đó.”
“Muội không nghe Vũ Như nói sao, bởi vì ta đẹp trai đó, cho nên ngay cả tiểu nha đầu thấy ta cũng cảm thấy ta là người đáng tin.” Đối với nhận xét này của Vũ Như, Ninh Mặc Hiên vô cùng hưởng thụ.
Triệu Tình Lam liếc Ninh Mặc Hiên một cái, sao người này lại càng ngày càng không biết xấu hổ vậy.
“Muội biết rồi nha, thì ra hai người đã sớm biết nhau, phải không?” Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một tiểu quỷ bỗng nhiên xem vào, này không phải Vũ Như thì còn có thể là ai.
“Nha đầu này, làm ta giật mình.” Triệu Tình Lam nhéo nhéo mũi Vũ Như, nói.
“Nha đầu này thật giống như quỷ tinh linh vậy, chúng ta đúng là biết nhau từ trước đó, muội nói đi, nếu ta là tỷ phu của muội thì thế nào?”
Ninh Mặc Hiên vừa nói ra lời này thật khiến Triệu Tình Lam muốn hôn mê. Ninh Mặc Hiên này thật là, mỗi lần gặp đều khiến cho nàng ngoài ý muốn, lời như vậy mà cũng nói ra được. Nếu chẳng may truyền ra ngoài, nàng còn có thể gặp người sao?
“Cái này đương nhiên là được rồi, là muốn thú Lam tỷ tỷ của muội sao?” Triệu Tình Lam còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Vũ Như cười to, nói.
“Vũ Như!” Triệu Tình Lam lập tức quát.
Vũ Như nhếch miệng, nói: “Muội nói sai sao?”
“Không có, Như nhi nói không sai, ta đúng là muốn thú Lam tỷ tỷ của muội đó, chẳng qua Lam tỷ tỷ của muội xấu hổ, nên mới giận muội.” Ninh Mặc Hiên lập tức cười, vừa nhìn biểu tình như muốn khóc của Vũ Như vừa nói.
“A, Như nhi biết, về sau sẽ không nói vậy nữa, nhưng đại ca ca cũng không thể nói lung tung mới được, nếu không người khác cũng sẽ cười nhạo Lam tỷ tỷ.” Mặc dù Vũ Như còn nhỏ, nhưng bản lĩnh suy một ra ba rất cao, hiểu ngay vấn đề, mới đó đã hiểu tại sao Ninh Mặc Hiên lại nói vậy.
“Xem đi, chỉ tại huynh thôi đấy, huynh cũng không biết dạy tốt đứa nhỏ, lại cứ nói linh tinh.” Triệu Tình Lam trách cứ, nhìn Ninh Mặc Hiên, nói.
“Như nhi, muội nhớ nhé, lời ta vừa nói muội biết là được, tuyệt đối không được nói cho người khác, đây là bí mật của ba chúng ta, được không?” Ninh Mặc Hiên thật biết dỗ hài tử, vừa nói xong Vũ Như đã vui vẻ cười đồng ý.
“Giờ chúng ta đi làm người tuyết được không?” Ninh Mặc Hiên nói với Vũ Như.
“Được, muội muốn một người tuyết thật to.” Vũ Như cười, nói.
“Được, chúng ta giúp muội đắp một người tuyết thật to, muội qua kia mang tuyết tới đây được không?” Ninh Mặc Hiên rất kiên nhẫn chơi với Vũ Như.
“Được.” Vũ Như tràn đầy sức sống chạy sang bên cạnh lấy tuyết.
“Huynh thật có kiên nhẫn.” Triệu Tình Lam cũng thật ngoài ý muốn, không ngờ Ninh Mặc Hiên lại có thể kiên nhẫn chơi với Vũ Như như vậy.
“Huynh chỉ muốn cảm tạ nha đầu này, nếu như không phải tại con bé muốn làm người tuyết, e là huynh sẽ không có cơ hội gặp và nói chuyện với muội, cho nên chơi với con bé một chút cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa có con bé làm lá chắn, huynh mới có thể có càng nhiều cơ hội nói chuyện với muội.”
“Muội chợt nhớ ra một chuyện, sao đến giờ Nguyệt Hoa còn chưa quay trở lại vậy? Chẳng lẽ vấn đề bên kia còn chưa có giải quyết xong? Không lẽ vị lão trượng kia vẫn còn ở vườn hồng?” Triệu Tình Lam không muốn tiếp tục rối rắm vấn đề này, vì vậy chuyển đề tài, nói.
“Chuyện hồng bên kia đã nghĩ biện pháp bán đi rồi, lão trượng cũng đã được thu xếp ổn thỏa, ta đã cho người mướn một tiểu viện ở đường đông cách đây không xa để lão dưỡng bệnh, hiện giờ Nguyệt Hoa và Mạc Hàm đang chăm sóc cho lão, có lẽ còn cần một thời gian sức khỏe lão mới khá lên được, vậy nên ta muốn để Nguyệt Hoa tạm thời ở đó, chưa về vội.” Ninh Mặc Hiên nói lại tình huống cơ bản cho Triệu Tình Lam nghe.
“Như vậy cũng tốt, lão nhân này cũng thật đáng thương, con trai lão chỉ e cũng không về được nữa, sau này để Mạc Hàm chăm sóc cho lão cũng được, dù sao Mạc Hàm cũng không có người thân, coi như để cho họ thành người nhà.” [email protected]*dyan:leeequyyydooon Triệu Tình Lam cảm thấy như vậy cũng không hẳn là không tốt, hai người đều không có thân nhân ở với nhau coi như là một loại an ủi, hơn nữa Nguyệt Hoa cũng là người không có thân nhân, giờ bọn họ coi như là giống người một nhà.
“Huynh cũng đã đi xem qua, ba người bọn họ ở cùng nhau rất tốt, lão trượng rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều.” Ninh Mặc Hiên nói xong lại có chút chần chờ, nói: “Nói cái này ta ngược lại nghĩ đến một chuyện, Mạc Hàm nguyện ý cùng chúng ta đến Kinh thành có lẽ mục đích lớn nhất chính là vì muốn tìm phụ thân của nó.”
“Có điều Kinh thành lớn vậy biết tìm ở đâu, huống chi nó còn nhỏ, cũng không nhớ rõ phụ thân như thế nào, làm sao mà tìm được?” Sao Triệu Tình Lam lại không có nghĩ qua, Mạc Hàm đồng ý theo Ninh Mặc Hiên đến Kinh thành đầy xa lạ này chắc chắn là vì muốn tìm phụ thân, cho dù hắn ta đã bỏ rơi nó nhiều năm, nhưng đối với nó mà nói, đó chính là người thân duy nhất trên đời này.
“Ta có cho người tìm hiểu qua, trong Kinh thành có không ít quan viên, hỏi thăm hết cũng không tiện, có điều dưới cơ duyên xảo hợp lại tìm ra được một người, từ tuổi tác, thời gian khảo trúng, quê quán này nọ cũng cho thấy người này vô cùng có khả năng chính là phụ thân của Mạc Hàm.” Nếu Ninh Mặc Hiên đã nhận Mạc Hàm làm đồ đệ vậy thì cũng sẽ nghĩ cho Mạc Hàm, chỉ là không biết có nên nói chuyện này cho Mạc Hàm hay không thôi.
“Không lẽ giống như muội đoán? Hiện giờ nam nhân này quan to lộc hậu, hơn nữa còn có gia đình khác?” Triệu Tình Lam nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Ninh Mặc Hiên, hỏi.
“Đúng vậy, hiện giờ cuộc sống của hắn rất tốt, nếu như hắn thực sự là phụ thân của Mạc Hàm, Mạc Hàm biết được, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao.”
“Có đôi khi muội nghĩ, nếu phụ thân Mạc Hàm thực sự không còn trên đời này nữa không chừng lại tốt hơn đối với Mạc Hàm, như vậy tối thiểu nó có thể cho rằng phụ thân của nó không phải là không muốn nó.” Triệu Tình Lam nghĩ một lúc rồi nói: “Tạm thời không cần nói chuyện này cho Mạc Hàm biết, chỉ cần thằng bé không hỏi, chúng ta không cần phải nói.”
“Huynh cũng nghĩ vậy nên không dám nói cho thằng bé, dù sao bị phụ thân vứt cũng cũng là một chuyện hết sức tàn nhẫn.” Triệu Tình Lam đã từng sâu sắc cảm nhận được sự tàn nhẫn của phụ thân nàng, vì vậy đối với chuyện này có chút xúc động, nàng sợ Mạc Hàm sẽ không chịu nổi nỗi đau này.
“Được rồi, huynh biết rồi, huynh sẽ không nói chuyện này, nhưng huynh đoán chừng chúng ta cũng không giấu được lâu, đành chờ thêm một thời gian nữa rồi lại tính vậy.”
“Lam tỷ tỷ và đại ca ca chỉ mải nói chuyện, không giúp muội đắp người tuyết.” Nhìn tuyết mình mang qua đây càng ngày càng nhiều, vậy mà người tuyết còn chưa thấy đâu, Vũ Như bất mãn nói.
“Tiểu Như nhi của chúng ta có ý kiến rồi kìa, được rồi, chúng ta không nói nữa, chuyên tâm làm người tuyết cho muội được không?” Triệu Tình Lam vội vàng sửa sang lại suy nghĩ, cười nói.
Ba người cùng với hai nha đầu náo náo nhiệt nhiệt tụ lại một chỗ làm người tuyết, không lâu sau người tuyết cũng được đắp có hình có dạng. Ninh Mặc Hiên nhìn thời gian, cười nói: “Giờ cũng không còn sớm, huynh phải đi rồi, bằng không để lát nữa có người thấy lại không tốt.”
Triệu Tình Lam cũng cảm thấy có lý nên đồng ý, chỉ có Vũ Như là thấy không hài lòng lắm, chu miệng nhỏ, nhưng Vũ Như cũng biết, nếu để người ngoài thấy Lam tỷ tỷ ở cùng một chỗ với nam nhân khác thì không ổn, vậy nên cũng không nói gì.
“Lam tỷ tỷ, đại ca ca này là ai vậy?” Vũ Như nhịn một thời gian lâu như vậy, cuối cùng không kìm được hỏi.
“Huynh ấy là Ninh Mặc Hiên, Thế tử phủ Ninh quốc công, có điều Như nhi à, lát nữa dù gặp ai bọn muội cũng không được nói là chúng ta vừa gặp Ninh thế tử nhé, muội phải nhớ kỹ, nãy giờ chỉ có bốn người chúng ta ngồi đây đắp người tuyết thôi đó.” Die,n da,nLe:Quy;don Triệu Tình Lam không quên dặn dò lại Vũ Như một lần nữa.
“Không thể nói với bất kỳ ai sao? Ngay cả Dung tỷ tỷ và Bình tỷ tỷ cũng không thể nói sao?” Vũ Như trừng to mắt hỏi.
“Đúng vậy, ai cũng không thể nói, mà không chỉ Vũ Như, hai người các ngươi cũng nhớ cho kỹ, nãy giờ ở đây đều không có ai khác ngoài chúng ta.” Triệu Tình Lam cũng không quên nhắc nhở hai nha đầu.
“Dạ tiểu thư, chúng nô tỳ đã biết.”
“Nào, giờ chúng ta trang trí cho người tuyết này để nó trông thật đẹp được không?” Triệu Tình Lam nhìn người tuyết này cũng cảm thấy vui vẻ, vì vậy hào hứng bừng bừng nói.
“Đương nhiên là được rồi, chúng ta nhất định phải làm cho người tuyết trông thật đẹp, để muội đi hái mấy đóa hoa để trang điểm cho người tuyết.” Vũ Như cười, chạy đi hái hoa.
“A, không ngờ các ngươi lại chạy tới đây rồi, ta còn đang nói sao tìm mãi không thấy. Lam muội muội, muội cũng quá không hợp quy củ, đến nhà người ta làm khách sao có thể chạy loạn khắp nơi vậy?” Người nói chính là Tô Diễm Hồng.
Triệu Tình Lam thấy Tô Diễm Hồng đi tới cũng không nói thêm cái gì. Trước giờ Tô Diễm Hồng chưa bao giờ thích nàng, điểm này nàng rất rõ ràng, dù nói không biết là vì sao, nhưng giữa hai người đại khai cũng là một loại duyên phận, nới đơn giản là trời sinh bát tự không hợp. Vậy nên đối với Tô Diễm Hồng, Triệu Tình Lam vẫn luôn không thân cận, chẳng qua là làm như không thấy.
“Nếu đã tới đây ngắm mai đương nhiên là có thể đến bất cứ chỗ nào, Tô tiểu thư cũng không cần nói nặng như vậy.” Nhuế Tuyết đoan trang lễ độ cười nói: “Có điều qua lâu vậy chỉ e là cũng lạnh rồi, hay chúng ta về trước sưởi cho ấm áp rồi lại ra.”
“Ta đoán chừng lúc này Như nhi cũng không muốn về đâu. Hay là chúng ta cứ cùng nha đầu này đắp xong người tuyết rồi hãy nói.” Vũ Bình cười, nói với Nhuế Tuyết.
“Bình tỷ tỷ thật hiểu muội, người tuyết này sắp xong rồi, muội không muốn về luôn lúc này đâu.” Vũ Như đi tới, cười nói: “Bình tỷ tỷ, các tỷ cũng tới giúp muội được không?”
“Các muội đắp người tuyết này đẹp như vậy, ta cũng rất thích đó.” Vũ Bình đương nhiên là không phản đối, mấy người cùng bận rộn trang trí cho người tuyết.
Đến lúc cuối, Vũ Như còn muốn cởi áo choàng của mình xuống mặc cho người tuyết nhưng bị Vũ Dung ngăn cản, đành phải tiếc nuối bỏ qua. Bởi vì mấy người đều bận rộn nên không ai để ý Nhuế Tuyết đứng bên cạnh nhặt được một miếng ngọc bội.
Hết chương 118!