Đọc truyện Thứ Nữ Thành Thê – Chương 126: Phủ Ninh quốc công 1
“Thì ra tấm áo này quý như vậy, lần này Diễm Hồng tỷ tỷ bị thiệt rồi.” Vũ Như cười nói, trong lời nói lại có chút ý khiêu khích.
Tô Diễm Hồng nghe xong trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, âm thầm nghĩ, chỉ sợ là Triệu Tình Lam đã sớm biết cho nên mới không thèm so đo với nàng, xem ra cuối cùng nàng vẫn không so được Triệu Tình Lam. Trong lòng nghĩ sao, trên mặt Tô Diễm Hồng cũng thể hiện ra như vậy.
Làm sao Sầm mẫu lại không nhìn ra suy nghĩ của Tô Diễm Hồng, nhưng bà cũng đã hỏi rõ ràng trước rồi mới cho Lam nhi, hôm nay dù nó có muốn cũng không cần phải dung túng nó, bằng không tương lai còn không phải là cứ thấy cái gì tốt nó cũng đều muốn sao?
“Đa tạ ngoại tổ mẫu yêu thương Lam nhi như vậy, có điều đồ tốt như thế, ngoại tổ mẫu vẫn nên để cho mấy vị biểu tỷ muội thôi, cho Lam nhi không phải là lãng phí sao.” Triệu Tình Lam cũng không nghĩ tới món đồ trông không chút thu hút nào như vậy lại trân quý đến thế, vì vậy không khỏi có chút bất ngờ, vội vàng nói.
“Nếu tổ mẫu đã thưởng cho muội muội thì muội muội chỉ cần nhận lấy là được.” Vũ Bình nói.
“Đúng vậy, muội muội chỉ cần nhận lấy thôi, không cần khách khí với tổ mẫu làm gì, chỗ tổ mẫu còn có không biết bao nhiêu đồ tốt đấy.” Lee^q uyyDoo^nn Vũ Dung cũng nói thêm vào.
“Mấy tỷ tỷ muội muội của con vẫn luôn bên cạnh ta, tự nhiên là có cái gì cũng không thiếu mấy đứa nó, con và Diễm Hồng không ở bên cạnh ta thường xuyên, hôm nay coi như là người làm ngoại tổ mẫu như ta thiên vị hai con một lần, bọn nó cũng sẽ không ý kiến gì đâu.” Sầm mẫu cười từ ái nói.
“Đa tạ ngoại tổ mẫu.” Triệu Tình Lam đứng dậy, hành lễ rồi nói.
Nhìn Triệu Tình Lam biểu hiện như vậy, trong lòng Tô Diễm Hồng dù không thoải mái nhưng cũng biết bản thân không thể thất lễ, vì vậy chỉ có thể cố nặn ra nụ cười, hành lễ với Sầm mẫu.
“Thôi được rồi, hai người các con lại đa lễ rồi, lúc này cũng không còn sớm, các con về chuẩn bị trước mọt chút đi, ngày mai ngàn vạn lần không được để thất lễ.” Sầm mẫu nhìn canh giờ rồi nói.
Mấy tỷ muội cười hành lễ rồi lui xuống, về phòng mình chuẩn bị.
Quả nhiên đến tối tuyết bắt đầu rơi không ngừng. Đến sáng ngày hôm sau, bão tuyết tạm ngừng, nơi nơi đều phủ lên sắc trắng. Sầm mẫu cũng chuẩn bị mang theo mấy nữ hài tử trong nhà ra cửa. Ba huynh đệ Sầm gia vốn có sáu nữ nhi, giờ lại thêm Triệu Tình Lam và Tô Diễm Hồng nên thành tám người. Mỗi người đều khoác lên mình áo lông, bên cạnh lại có nha đầu hầu hạ, cả nửa sân đều là nữ hài tử.
Sầm mẫu cười, nói với mấy vị phu nhân: “Khó trách phủ Ninh quốc công không muốn mời người khác đến, chắc nghĩ trong nhà chúng ta nhiều nữ hài tử, các ngươi nhìn đi, cả nửa sân đều là nữ hài tử, chỉ cần chúng ta qua đó thì làm gì còn chỗ cho những người khác nữa.”
“Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta mỗi đứa đều như những mầm non xanh tươi, có lẽ Ninh quốc công phu nhân nhìn thấy cũng sẽ thích.” Đại phu nhân nhìn mấy nữ hài tử ăn mặc khéo léo phía trước nói.
Nữ hài tử nhà mình dù không phải đứa nào cũng có thể so được với nương nương trong cung, nhưng nhìn chung cũng không kém, bọn chúng như vậy dù là đến đâu cũng sẽ không bị người khác chê cười, nếu nói có thể khiến người khác lo lắng thì cũng chỉ có Tô Diễm Hồng, nha đầu này đã không hiểu thi từ thì thôi, đã vậy lại còn bị chiều hư, thường tự cho mình là đúng, nếu như đi phủ Ninh quốc công nói sai cái gì không chừng sẽ thành trò cười trong giới.
“Đúng thật là độ tuổi tươi đẹp nhất, ta nhìn mấy đứa nó lại nhớ lại cuốc sống trước kia.” Sầm mẫu cười nói: “Thôi, không làm chậm trễ nữa, trời tuyết như thế này không dễ đi, còn không khởi hành thì sẽ trễ mất.”
“Vâng.” Đại phu nhân vội vàng bảo mấy vị cô nương lên xe ngựa.
Tô Diễm Hồng và Triệu Tình Lam, Sầm mẫu ngồi cùng một chiếc xe ngựa xanh có rèm che bằng châu anh bát bảo. Vũ Dung, Vũ Như, Vũ Bình ngồi cùng một xe, còn Vũ Lạc, Vũ Vi, Vũ Liên ngồi cùng một xe, hai chiếc xe này đều có mái đỏ thẫm. Phía sau là hai chiếc xe ngựa dành cho mấy nha đầu Thái Diên, Thái Bình của Sầm mẫu, nha đầu Mai Hương của Tô Diễm Hồng, nha đầu Hồng Linh của Triệu Tình Lam, cùng với mấy nha đầu Tư Cầm, Tư Kỳ, Tư Thư, Tư Họa, Vịnh Thư, Vịnh Kỳ của mấy tỷ muội Sầm gia. Đoàn người như vậy trông có vẻ thật hoành tráng.
Khoảng cách giữa phủ Ninh quốc công và phủ Khánh quốc công vốn không xa cho nên không bao lâu đã đến nơi, gã sai vặt ngoài cửa vừa trông thấy người Sầm gia đến đã vội vàng tiến lên chào hỏi: “Buổi sáng phu nhân nhà tiểu nhân đã sớm an bài, nói là nếu lão phu nhân phủ Khánh quốc công và chư vị tiểu thư đến thì không cần thông báo, hôm nay tuyết lớn, mời các vị vào luôn thôi.” Vừa nói gã sai vặt vừa lanh lẹ tiến đến trước mấy cỗ xe ngựa, giúp đưa xe vào trong.
Đến hậu viện, Sầm mẫu mang theo mọi người cùng xuống xe, lúc này đã sớm có người của phủ Ninh Quốc Công ở đây, mấy nha đầu ma ma kia thấy vậy vội vàng tiến lên bái kiếm đám người Sầm mẫu.
“Phu nhân nhà nô tỳ nghĩ lão thái quân đã lớn tuổi, tuyết vậy nếu đi bộ sẽ rất nguy hiểm nên đã chuẩn bị sẵn noãn kiệu, xin lão thái quân vào noãn kiệu, phu nhân nhà nô tỳ và lão thái thái đang chờ các vị tại Noãn Hương Các.” Người nói là một trong hai ma ma tới Sầm gia hôm qua.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên trước mặt có một cỗ noãn kiệu, Sầm mẫu cười, nói: “Làm khó phu nhân nhà các ngươi chuẩn bị chu toàn như vậy, ta cũng không khách khí nữa, ta lớn tuổi rồi, đúng là không tiện đi bộ trong ngày tuyết thế này.”
“Lão thái quân không cần khách khí, phu nhân nhà nô tỳ nói rồi, lão phu nhân ngài chính là khách quý.”
Thái Diên và Thái Bình lập tức tiến lên phía trước vị ma ma này, dìu Sầm mẫu lên noãn kiệu.
“Các vị tiểu thư, thật ngại quá, làm phiền các vị đi một đoạn vậy, cũng không xa gì, chỉ một lát là tới.” Sau khi chuẩn bị tốt cho Sầm mẫu, vị ma ma này lại quay sang nói chuyện với mấy người Triệu Tình Lam, Vũ Dung.
“Ma ma không cần khách khí.” Vũ Dung cười, nói.
Nhưng Tô Diễm Hồng lại không chút khách khí, đây chẳng phải là phủ Quốc công sao? Sao lại bủn xỉn như vậy, ngay cả mấy cỗ noãn kiệu cũng không bỏ ra được, để người làm khách như nàng còn phải tự mình đi bộ, đây là cái đạo đãi khách gì chứ. Sớm biết lần này phải đi đường tuyết trơn trượt, thà rằng nàng không tới, ở nhà sưởi ấm còn thoải mái hơn.
Có điều Tô Diễm Hồng vẫn biết, dù có không thích nhưng cũng không thể nói ra, vì vậy trên mặt chỉ có chút khó chịu chứ không nói gì, buồn bực đi theo sau đám người.
“Hôm qua còn nói thưởng hoa dưới tuyết là đẹp nhất, hôm nay quả nhiên là mai trong tuyết, Dung tỷ tỷ được như ý muốn rồi.” Vũ Như còn nhỏ, làm gì cũng không có nhiều cố kỵ, vì vậy cười nói.
“Chẳng lẽ muội không thích vậy? Tối qua còn không biết ai chạy đến chỗ tỷ nói cuối cùng tuyết cũng rơi.” Vũ Dung cũng cười nói.
“Muội thích tuyết rơi không phải chỉ để ngắm mai, mà bởi chơi rất vui, muội có thể cùng Vịnh Từ, Hoa Xuyến, Lưu Vân cùng chơi ném tuyết, rồi lại làm người tuyết nữa.” Vũ Như tuyệt không che dấu bản tính ham chơi của mình, có điều tính tình nàng như vậy ngược lại lại khiến nhiều người yêu thích, vì vậy mấy nha đầu ma ma bên cạnh nghe xong đều hé miệng cười.
“Tính tình Như tiểu thư thật hay, thật khiến người khác vui vẻ, lão thái thái nhà lão nô chắc chắn sẽ thích.” Ma ma ở bên cạnh hầu hạ thấy hài tử vui vẻ như vậy cũng cảm thấy thú vị, mấy vị tiểu thư phủ Ninh quốc công đều đã xuất giá rồi, giờ trong phủ chỉ có một vị biểu tiểu thư nhưng tính tình lại không tốt chút nào, suốt ngày tỏ vẻ cao cao tại thượng, chưa từng thấy cười vui vẻ như vậy bao giờ, vì vậy trong phủ cũng có chút tịch mịch.
“Ở nhà chúng ta, ta cũng là người khiến người khác vui vẻ nhất, tổ mẫu và các tỷ tỷ cũng đều yêu thích ta.” Một tiểu cô nương được gia đình sủng ái, một chút cũng không thấy mình giống nữ nhi thứ xuất mà giống như đích nữ vậy, trong suy nghĩ của nàng hai dạng này cũng không có gì khác nhau cả.
“Thật là không có quy củ, quả nhiên thứ xuất vẫn là thứ xuất, không có chút thể diện.” Tô Diễm Hồng nghe Vũ Như nói vậy, bĩu môi nói.
Giọng Tô Diễm Hồng tuy không lớn nhưng Triệu Tình Lam và Vũ Bình đi bên cạnh nàng lại nghe được, hai người chỉ liếc nhau một cái, cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
“Lam muội muội, muội xem, lúc nào Vũ Như cũng vui vẻ, nha đầu này thích nhất là nhiều người náo nhiệt, ngày thường ở nhà vì con bé còn nhỏ nên ai cũng cưng chiều nó, ngược lại cưng chiều nó thành vô pháp vô thiên như con khỉ con vậy.” Đi được mấy bước, Vũ Bình lại nói với Triệu Tình Lam. Lee:Qu y?Dd oon
“Muội lại thấy có người khiến mọi người vui vẻ như vậy lại hay, trong phủ cũng náo nhiệt hơn nhiều.” Sao Triệu Tình Lam có thể không thích Vũ Như được, tính cách như vậy, tiếng cười hồn nhiên như vậy, nàng còn vô cùng hâm mộ đó.
“Trước mặt chính là Noãn Hương Các, các vị tiểu thư cẩn thận đường trơn, gần các tuyết có chút tan, so với bình thường thì trơn hơn.” Ma ma dẫn đường cẩn thận nhắc nhở.
Có điều bà còn chưa nói xong đã nghe ai u một tiếng, thì ra là Tô Diễm Hồng vừa mới bước trượt, may mắn là nha đầu Mai Hương bên cạnh nàng đỡ kịp, bằng không sẽ té mất.
“Thật xin lỗi tiểu thư, trong nhà có địa long, vì vậy xung quanh đây ấm hơn, tối qua tuyết rơi, đến nửa đêm đã kết băng, là tại lão nô nhắc nhở chậm, khiến tiểu thư suýt nữa thì té ngã.” Ma ma dẫn đường vội vàng tiến đến trước mặt Tô Diễm Hồng, nói.
Tô Diễm Hồng tự cảm thấy mình là chủ tử, sao có thể để ý đến ma ma này, theo ý nàng, nô chính là nô, không thể sánh với chủ tử, nàng tội gì phải nói chuyện với một ma ma, làm hạ phẩm giá của nàng.
Nhìn Tô Diễm Hồng không có ý định trả lời, Vũ Bình đang đứng bên cạnh đành cười nói: “Ma ma đã nhắc rồi, là tại chúng ta đi không quen thôi. Dù sao cũng không có việc gì, muôi muội của ta cũng không có té ngã.”
Nói chuyện một lát đã đến nơi, bởi vì đoàn người đông, người bên trong nghe được tiếng động nên đã sớm nâng mành, dù chưa vào phòng đã cảm thấy có khí ấm phả vào mặt.
“Lão thái quân đã tới, vì trong nhà có mai nở nên mới gửi thiệp mời lão thái quân tới chơi, không ngờ đêm qua lại có tuyết, khiến lão thái quân vất vả đội tuyết đến, thật là ngại quá.” Đứng ở cửa là một nữ nhân mặc áo lông tím, tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt tràn đầy tươi cười nói.
“Thục Nghi không cần khách khí, hôm qua tôn nữ của ta còn nói ngắm mai trong ngày tuyết mới là tốt nhất, may mắn hôm nay đã có tuyết rồi.” Sầm mẫu cười, chỉ vào Vũ Dung, nói.
Thì ra nữ nhân này chính là phu nhân Ninh quốc công, đối với người này Triệu Tình Lam cũng không biết nhiều, trước kia khi còn ở Triệu gia, Triệu gia và Ninh gia không lui tới thường xuyên, chỉ từng gặp trong một lần hội tụ, có điều cũng là vội vàng lướt qua, không nói được mấy câu. Nhưng Sầm gia và Ninh gia lại thường xuyên lui tới vì vậy Ninh phu nhân đều biết đến mấy tỷ muội Sầm gia.
“Đứa nhỏ Vũ Dung này trước giờ vẫn là người phong nhã, cũng chỉ có nàng mới thích ngày tuyết như thế này. Những người khác còn không phải ghét tuyết khiến họ lạnh run sao.” Ninh phu nhân vừa cười vừa dẫn Sầm mẫu vào phòng có lò sưởi phía trong.
Bởi vì trong phòng có lò sưởi nên khá ấm, mọi người đều cởi xuống áo choàng đưa cho nha đầu bên cạnh, sau đó lần lượt tiến lên thỉnh an Ninh phu nhân.
“Thôi, đều là người một nhà, đâu nhiều quy củ vậy. Ta cũng đã mấy ngày không gặp tỷ muội các con, vậy mà đứa nào đứa nấy đều trổ mã xinh đẹp hơn rồi, cũng không biết nước phủ Khánh quốc công như thế nào nữa, dưỡng được mấy đứa như các con, chỉ e khắp Kinh thành cũng không tìm ra nhà nào có nữ nhi hơn các con đâu.” Die,n da,nLe:Quy;don Ninh phu nhân cười, nói.
“Ngươi còn khen các nàng, mấy đứa nó làm gì được như ngươi nói. Mà phòng sưởi này của ngươi thật ấm, ở bên ngoài lạnh vậy, vừa vào đây đã thấy có chút mồ hôi rồi.” Sầm mẫu để cho Thái Diên giúp cởi áo choàng, đồng thời nói với Ninh phu nhân.
“Năm nay thời tiết hơi lạnh chút, cho nên chúng ta đã sớm đốt địa long, không ngờ lúc này lại dùng đến. Lão thái thái nhà ta còn ở trong này chờ ngài đó, chúng ta vào thôi.” Ninh phu nhân nói với Sầm mẫu đồng thời cũng không quên cho người đưa mấy nha đầu Thái Diên đi nghỉ.
“Lão thái quân nhà ngươi có khỏe không? Dạo này cũng lâu rồi không gặp, ta còn nhớ bà ấy đó. Vừa hay hôm nay tới, tỷ muội chúng ta phải tâm sự chút mới được.”
“Hôm qua lão thái thái nhà ta còn nói muốn cùng lão thái quân ngài tâm sự đó.” Ninh phu nhân tự mình vén rèm mời Sầm mẫu đi vào.
“Lão tỷ tỷ, xem ra ngươi vẫn còn rất nhanh nhẹn nha.” Sầm mẫu nhìn vị lão thái thái đứng bên trong, nói.
“Ngươi cũng vậy, cũng hơn nửa năm rồi chúng ta không gặp, giờ thấy sắc mặt ngươi càng ngày càng tốt đó.” Hai người nắm lấy tay nhau, cười nói.
“Mẫu thân, hay là để lão thái quân ngồi xuống đã rồi hãy nói chuyện, dọc đường này chỉ sợ lão thái quân cũng mệt rồi.” Ninh phu nhân cười, nói.
“Nói đúng lắm, hai chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào.” Ninh lão phu nhân vừa nói vừa mang theo Sầm mẫu đến ghế trên ngồi.
Ninh phu nhân cũng bảo mấy tỷ muội Triệu Tình Lam ngồi xuống. Triệu Tình Lam và Vũ Dung ngồi phía bên trái bàn thứ nhất, Tô Diễm Hồng và Vũ Bình ngồi phía bên phải, Vũ Lạc, Vũ Như, Vũ Liên, Vũ Vi chia ra ngồi ở bàn thứ hai.
Hết chương 115!