Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 95: Làm Cho Nàng Đền Mạng!
Ngọc Duy Võ nhất ngôn ký xuất, làm toàn bộ đám người trong phòng giật nảy mình !
Khương Nguyệt Trinh phản ứng đầu tiên đi đến : ”Phu quân, người đang nói cái gì a ? ”
Ngọc Duy Võ lạnh lùng nhìn Ngọc tướng quân nói : ”Phụ thân cũng nói, mẫu thân bất quá là một người phụ nữ, ngay cả cửa cũng không thường ra ngoài, làm sao sẽ cùng người khác kết thù ? ”
Ánh mắt hắn rơi vào thi thể hoàn toàn biến dạng của Mộ thị, thanh âm không khỏi nghẹn ngào vài phần : ”Mẫu thân làm người thân thiện, làm sao sẽ cùng người khác kết thù lớn như vậy, hại nàng chết thảm như vậy mới chịu bỏ qua ? Người này nhất định là người trong phủ ! ”
Lời này vừa ra khỏi miệng, cả phòng mọi người ngây ngẩn cả người.
Ngọc Ngàn Kiều liên tục cúi thấp đầu thất thanh khóc rống lúc này liền ngẩng lên, hai con mắt khóc như hai cái kênh đào nhìn về phía Ngọc Duy Võ : ”Đại ca, lời này của ngươi là có ý gì ? Chẳng lẽ người trong nhà đem mẫu thân hại thành như vậy phải không ? Đại ca, ngươi nói người này là ai !? ”
Ngọc Duy Võ con mắt lộ ra tràn đầy hàn quang cùng hận ý, u ám nói : ”Này còn chưa rõ ràng sao ? Trong cái nhà này, còn ai không có nhân tính, có thể đối với mẫu thân hạ độc thủ như vậy ? ”
Mọi người lập tức câm như hến, hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người đều đoán được Ngọc Duy Võ đang nói đến ai, lại không một ai dám nói ra lời.
Ngay cả Ngọc tướng quân chỉ mím chặt môi, chau mày không nói một lời.
Ngọc Duy Võ nhìn Ngọc tướng quân, cả giận nói : ”Phụ thân, ngài vì cái gì không nói lời nào ? Ngài nói cho ta biết, trong nhà những người này, có ai có thể ác độc như thế ? ”
Ngọc tướng quân chậm rãi cúi đầu, hắn dù có ngốc hơn nữa cũng biết Ngọc Duy Võ là đang nói đến người nào, tay không tự chủ xoa xoa lên sống mũi, chỗ đó có vết thương bị Ngọc Linh Lung quất qua, chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Ngọc Duy Võ vụt đứng dậy, lớn tiếng nói : ”Kể tử ngày Ngọc Linh Lung vào cửa, nhà chúng ta liền không có một ngày tốt lành ! Hiện tại ngay cả mẫu thân đều chết trong tay nàng, nếu phụ thân không xử trí nàng, chỉ sợ cả nhà này đều muốn bị nàng lật tung! ”
Ngọc tướng quân lúng túng hắng giọng một cái, giọng nói chậm lại : ”Võ nhi, lời của ngươi không phải không có lý, nhưng mà chứng cớ đâu ? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là nàng làm ? ”
Ngọc Duy Võ cả giận nói : ”Này còn muốn chứng cớ gì ? Nàng đối với mẫu thân luôn ngỗ nghịch bất hiếu, hơi có chút bất mãn là sử dụng quyền cước, hiện tại mẫu thân bị chết thảm như vậy, không phải do nàng làm thì còn có thể là ai ? ”
Ngọc tướng quân cũng cảm thấy Ngọc Duy Võ nói có vài phần đạo lý, chỉ là trong tiềm thức, hắn không muốn đi trêu chọc cái thứ nữ tàn nhẫn kia.
Giờ phút này bị Ngọc Duy Võ từng bước ép sát, Ngọc tướng quân cũng không biết nên làm thế nào cho phải, dứt khoát đẩy ra ngoài : ”Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ ? ”
Ngọc Duy Võ mặt lộ hung quang, hung dữ nói : ”Đương nhiên là làm cho nàng đền mạng ! ”
Ngọc tướng quân sợ hết hồn : ”Cái gì ? ”
Bên ngoài có người nào không biết Ngọc Linh Lung hung hãn, muốn sửa trị Ngọc Linh Lung có thể dễ dàng như vậy sao ?
Không cần phải nói cái khác , cao thấp trong Ngọc phủ này có ai có thể đánh thắng được nàng ? Muốn phái người đi bắt nàng, đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao ?
Trong đám người, Ngọc Ngàn Phương vô ý thức sờ sờ ót của mình, nhớ tới bị Ngọc Linh Lung cạo trọc đầu phải trải qua cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ ; Ngọc Ngàn Liễu nhớ tới chính mình uống một bụng nước thối, bao nhiêu ngày trong miệng rửa đều không sạch được mùi bùn ; Ngọc Ngàn Kiều nhớ tới Ngọc Linh Lung một mình đánh đàn chó hung tàn, lại mấp máy lợi không còn răng, thân thể không khỏi run rẩy.
Tất cả mọi người trên mặt đều lộ vẻ khiếp đảm, không dám ngẩng đầu nhìn Ngọc Duy Võ , cũng không dám nói lời nào.
Ngọc Duy võ cô đơn đứng trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin được, hắn thực không nghĩ tới, cái thứ nữ này thế nhưng đã làm cho cả Ngọc phủ bị thần phục, ngay cả thân kinh bách chiến Ngọc tướng quân đều là vẻ mặt sợ hãi.
Thanh âm hắn không khỏi bi phẫn : ”Chẳng lẽ các ngươi để mẫu thân chết không minh bạch như vậy sao !? ”
Ngọc tướng quân cảm thấy thập phần nhức đầu, thở dài nỗ lực làm cho thanh âm của mình tràn đầy uy nghiêm của người chủ gia đình nói : ”Võ nhi , chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn—”
Ngọc Duy Võ thanh âm đột nhiên cất cao : ”Còn bàn bạc cái gì nữa, không được, nhất định phải đi báo quan ! ”
Ngọc tướng quân chau mày : ”Báo quan là không thể được, hay là nghĩ biện pháp khác đi.
”
Ngọc tướng quân mặc dù không tính là thông minh, nhưng cũng biết việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi việc Mộ thị chết trong tay thứ nữ mà truyền đi, thể diện Ngọc gia có còn hay không ? Hôn sự cùng Cam thái phó liệu còn có thể thành nữa hay không ?
Ngọc Duy Võ nhìn Ngọc tướng quân, trong ánh mắt tràn đấy oán hận, chính là nam nhân này, đối với chuyện mẫu thân hắn chết làm như không thấy, đối với con trai con gái thân sinh ngoảnh mặt làm ngơ, một lòng chỉ nghĩ tới tiền đồ cùng hưởng lạc của mình.
Chính là nam nhân này, bên ngoài tầm hoa vấn liễu, một đêm phong lưu liền sinh ra nghiệt chủng Ngọc Linh Lung kia, hôm nay lại vì cái thứ nữ đó làm hắn mất đi mẫu thân.
Hắn không ý thức nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói : ”Không báo quan, vậy xin mời phu thân cho mẫu thân một cái công đạo ! ”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, không báo quan cũng được, nhưng Ngọc tướng quân nhất định phải xử lí Ngọc Linh Lung, thay Mộ thị báo thù.
Ngọc tướng quân không nghĩ tới vài năm không gặp, con trai của mình đã trở nên hùng hổ dọa người như vậy, hắn bực bội quát : ”Báo thù, báo thù ! Đều là người một nhà, báo thù cái gì ? Báo thù mẹ ngươi liền có thể sống lại ? Ngươi muốn cho cả gia đình đều bị liên lụy sao !? ”
Thấy thái độ này của Ngọc tướng quân, Ngọc Duy Võ đối với người phụ thân này hoàn toàn nguôi hi vọng, hắn quay đầu đi chỗ khác, kiên quyết nói : ”Ta sẽ đi sang nhà ngoại báo tin ngay bây giờ, để nhà ngoại thay mẫu thân chủ trì công đạo ! ”
Ngọc tướng quân giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy : ”Ngươi—”
Ngọc Duy Võ không nhìn hắn, phất tay áo rời đi.
Ngọc Duy Võ quả nhiên đến nhà mẹ đẻ Mộ thị là Mộ phủ, hướng nhà ngoại giải thích rõ cái chết của Mộ thị, cũng nói ra chính mình nhận định thứ nữ Ngọc phủ Ngọc Linh Lung là hung thủ sát hại Mộ thị, buổi tối hôm đó, nhị phu nhân của Mộ phủ cùng Ngọc Duy Võ cùng đi đến Ngọc phủ.
Dù sao cũng là người nhà Mộ phủ, Ngọc tướng quân chỉ đành lệnh người trong nhà đều đi phòng trước, gặp qua Mộ nhị phu nhân.
Mộ nhị phu nhân dáng người thon gầy, gương mặt trái xoan , con mắt dài nhỏ thập phần gian xảo, giờ phút này nàng mặc một bộ quần áo gấm màu xanh sẫm sắc hoa điểu vân, đoan đoan chính chính ngồi trên đầu, đôi mắt lạnh như băng thỉnh thoảng nâng lên nhìn những thứ nữ con vợ kế này.
Ngọc Ngàn Kiều vừa thấy Mộ nhị phu nhân, lập tức liền nhào tới, trong thanh âm tràn đầy thống khổ : ”Nhị cữu mẫu !”
Mộ nhị phu nhân nhìn thấy Ngọc Ngàn Kiều, trên mặt còn lộ ra ánh mắt bi thống, nàng đưa tay kéo Ngọc Ngàn Kiều, thở dài nói : ”Ai, ta thật thương Kiều nhi a, nhỏ như vậy đã mất nương… ”
Ngọc Ngàn Kiểu nghe lời này, khóc càng thêm dữ tợn, vùi đầu trong ngực Mộ nhị phu nhân không chịu ra.
Đám người Ngọc Ngàn Phương Ngọc Ngàn Liễu thì thuận theo cúi đầu xuống, im lặng không nói một lời.
Ngọc tướng quân gãi gãi đầu, có chút lúng túng, hắn đối với Mộ thị cũng không quan tâm, đối với gia đình mẹ đẻ Mộ thị lại biết càng ít, giờ phút này ngồi bên cạnh, hắn thật không biết nên nói gì.
Mộ nhị phu nhân thấy bộ dáng này của hắn, ánh mắt một lần nữa khôi phục lãnh đạm, vỗ vỗ lưng Ngọc Ngàn Kiều ra hiệu nàng trước đứng lên, sau đó liền lạnh lùng quét một vòng đám người Ngọc Ngàn Phương, hừ lạnh nói : ”Ai là Ngọc Linh Lung ? Đứng ra ! ”
Đám người Ngọc Ngàn Phương Ngọc Ngàn Liễu hai mặt nhìn nhau, những trường hợp như thế này Ngọc Linh Lung chưa bao giờ tham gia, Mộ nhị phu nhân này cũng không biết tình hình Ngọc phủ đi, lại cho rằng Ngọc Linh Lung sẽ tới chào hỏi đón tiếp nàng sao ?
Ngọc Duy Võ nhíu mày, nói : ”Nhị cữu mẫu, nàng không có tới ! ”
Mộ nhị phu nhân trên mặt lộ vẻ không dám tin, lông mày giương lên, ngạc nhiên nói : ”Cái gì ? Nàng chỉ là một cái thứ nữ, cũng dám không đến vấn an trưởng bối ?”
Ngọc Duy Võ không nói gì, Ngọc Linh Lung ngay cả mẹ đẻ cũng dám giết, một cái Mộ nhị phu nhân thì tính là cái gì ? Còn muốn nghĩ nàng sẽ đến thỉnh an sao ?
Mộ nhị phu nhân cả giận nói : ”Phủ các ngươi đây là cái quy củ gì ? Đám trưởng bối các ngươi dạy bảo như thế nào ? Ngay cả một chút nuôi dạy cũng không có sao ? ”
Ngọc tướng quân vốn mồm miệng không lanh lợi, những người còn lại, hai cái thân phận di nương trường hợp này lại càng không có tư cách nói chuyện, còn mấy thứ nữ con vợ kế càng không có khả năng chống đối nàng, cho nên lời này mặc dù khó nghe nhưng đám người trong phòng đều lặng ngắt như tờ.
Mộ nhị phu nhân uy phong đùa bỡn, trong lòng cảm thấy cực kì sung sướng, liền hắng giọng một cái, huênh hoang nói : ”Ngọc đại nhân, muội muội ta đúng là chết trong phủ các ngươi, ngươi nói việc này làm sao bây giờ! ”
Ngọc tướng quân giờ phút này có cái chủ ý gì chứ, hắn cau mày nói : ”Nội nhân (vợ) bị chết kỳ quặc, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ ? ”
Mộ nhị phu nhân lông mày dựng lên : ”Còn thế nào, để muội muội ta chết vô ích như vậy hay sao ? ”
Ngọc tướng quân ngẩn người, thử dò hỏi : ”Kia, ý của ngươi là… ”
Mộ nhị phu nhân hừ một tiếng, cường ngạnh nói : ”Còn phải hỏi sao, tất nhiên là báo thù cho nàng, bằng không nàng dưới cửu tuyền cũng khó mà nhắm mắt a ! ”
Ngọc Duy Võ lập tức phụ họa theo : ”Đúng vậy, nhất định phải thay nương ta báo thù ! ”
Mộ nhị phu nhân lại tiếp tục nói : ”Kiều nhi cũng không còn nhỏ, mắt thấy lại muốn xuất giá, mẫu thân nàng đi rồi, lấy ai thay nàng làm chủ ? Của hồi môn của mẫu thân nàng đều mang đến đi, những vật này, tương lai đều để dành cho Kiều nhi làm của hồi môn ! ”
Ngọc Ngàn Kiều nghe đến đó liền khóc lên, dùng tiếng khóc của mình trợ giúp cho Nhị cữu mẫu.
Đám người Ngọc Ngàn Phương giương mắt nhìn lên, trong lòng mấy người đều có ý nghĩ giống nhau, thì ra là Mộ nhị phu nhân này tới là để cháy nhà hôi của, muốn mưu đồ của hồi môn của Mộ thị.
Ngọc tướng quân cũng ngây ngẩn cả người, hai điều kiện này của Mộ nhị phu nhân, điều thứ nhất hắn làm không được, Ngọc Linh Lung trước kia rút roi đánh hắn đến nỗi một tháng không xuống được giường, trong lòng đối với cái thứ nữ này tràn đầy sợ hãi, đâu còn dám đi xử trí nàng !?
Về phần điều thứ 2, hắn không quan tâm chuyện nhà, của hồi môn của Mộ thị có những đồ vật gì hắn lại càng không biết, về phần danh sách của hồi môn, đã nhiều năm như vậy rồi, đã sớm không biết đi đâu, cũng chỉ có thể dựa theo danh sách của Mộ nhị phu nhân, vậy không phải người ta muốn nói cái gì thì hắn phải cho cái đó sao ?
Phản ứng đầu tiên của Ngọc tướng quân là không thể đáp ứng, nhưng nhìn vẻ mặt không thương lượng của Mộ nhị phu nhân, một bên Ngọc Ngàn Kiều khóc thê thảm như vậy, những lời này hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngọc Duy Võ thấy vẻ mặt đau lòng của Ngọc tướng quân , mơ hồ đoán được ý nghĩ của Ngọc tướng quân, liền nhân cơ hội tạo áp lực : ”Phụ thân, chỉ cần ngài xử trí Ngọc Linh Lung thay mẫu thân ta báo thù, những thứ khác đều có thể bàn bạc.
”
Ngọc tướng quân nhìn thoáng qua Ngọc Duy Võ , trong lòng cân nhắc.
Không sai, nếu như Mộ nhị phu nhân nhất định muốn thu hồi của hồi môn của Mộ thị, đứa con trai lớn này của hắn ngược lại có thể giúp hắn một tay.
Hiện tại mấu chốt vấn đề là làm thế nào mới có thể xử trí Ngọc Linh Lung đây ?
Trong lòng Ngọc tướng quân không phải không muốn thu thập Ngọc Linh Lung, hắn cũng muốn làm cho thứ nữ này hoàn toàn biến mất, nhưng hắn không có bản lãnh này.
Ngọc tướng quân trầm ngâm một lát nói : ”Tốt, vậy ta giao Ngọc Linh Lung cho Mộ phủ xử trí.
”
Hắn chỉ cần đáp ứng, những chuyện còn lại liền giao cho Ngọc Duy Võ bọn họ làm đi, muốn chịu đánh thì để bọn họ chịu, hắn cũng mặc kệ những chuyện này.
Thấy Ngọc tướng quân đáp ứng, Ngọc Duy Võ cùng Mộ nhị phu nhân đều lộ ra vẻ mặt hài lòng, Ngọc Duy Võ suy nghĩ một chút, đối Mộ nhị phu nhân nói : ”Nhị cữu mẫu, cô gái kia rất hung dữ, nếu không người phái thêm một ít nhân thủ trong phủ đến, trước tiên đem nàng trói lại, sau đó chúng ta từ từ tra hỏi, như thế nào ? ”
Người làm trong Ngọc phủ có người nào không biết Ngọc Linh Lung lợi hại, nếu Ngọc Duy Võ sai người của Ngọc phủ, chắc chắc không một ai dám đi bắt Ngọc Linh Lung.
Mộ nhị phu nhân chưa thấy qua Ngọc Linh Lung, tất nhiên là không để cái thứ nữ này vào mắt, liền một mực đáp ứng : ”Tốt, ta ngày mai sẽ dẫn người đến ! ”
…
Đêm khuya, đèn trong Phẩm Lan Uyển sớm đã tắt, bọn hạ nhân đều đã ngủ say.
Trong bóng tối có hai bóng người lén lén lút lút đi, nhìn chung quanh một lần sau đó nhẹ nhàng gõ cổng.
Bà tử giữ cổng dụi dụi con mắt, vừa ngáp vừa đi ra hỏi : ”Ai a ? ”
Một thanh âm tinh tế vang lên : ”Là ta.
”
Bà từ nghe thanh âm quen tai, liền mở cổng, vừa nhìn thấy không kịp ngáp, lập tức kêu lên sợ hãi : ”Di nương, ngài làm sao tới ! ”
Người ngoài cửa khoác áo choàng màu thiên thanh, vẻ mặt khẩn trương, dĩ nhiên là Mai di nương !
Mai di nương mang theo nha hoàn lách mình tiến vào nói : ”Đi gọi tiểu thư các ngươi dậy, nói là ta có chuyện quan trọng muốn cùng nàng thương lượng.
”
Bà tử do dự một lát : ”Di nương cũng biết rõ tính tình tiểu thư nhà ta… ”
Ngọc Linh Lung lúc ngủ, ai dám đánh thức nàng chứ ? Không muốn sống nữa sao ?
Mai di nương đánh cái nháy mắt cho nha hoàn sau lưng, nha hoàn lập tức tiến lên đút nén bạc vào tay bà tử : ”Di nương chúng ta thật sự có chuyện gấp, kính xin ma ma cố gắng giúp cho.
”
Thấy bà tử có chút chần chờ, Mai di nương lại bỏ thêm một câu : ”Đã nói chuyện này đối với tiểu thư các ngươi quan hệ rất lớn.
”
Bà từ lúc này mới đi vào bẩm báo, một hồi lâu nàng mới trở ra : ”Tiểu thư bảo di nương đi vào.
”
Mai di nương thở phảo nhẹ nhõm, vội vàng đi vào bên trong.
Trong phòng, Ngọc Linh Lung choàng kiện áo ngoài bạch sắc, có vẻ rất bức mình.
Nàng lạnh lùng đánh giá Mai di nương, ánh mắt cuối cùng rơi trên bụng đang nhô ra, không khỏi cau chặt lông mày.
“ Nói đi, ngươi có chuyện gì ? ”
Mai di nương nhẹ nhàng vén áo choàng lên, lộ ra khuôn mặt quyến rũ mượt mà, mắt hạnh ngập nước không chớp nhìn về phía Ngọc Linh Lung, trầm giọng nói : ”Tứ tiểu thư, ta đến muốn cùng ngươi làm cái giao dịch.
”
Ngọc Linh Lung lông mày nhíu lại : “ A ? Nói một chút coi.”
Nàng biết rõ Mai di nương này tâm tư không nhỏ, nàng cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Mai di nương, hiện tại Ngọc lão phu nhân đã mất, Mộ thị cũng mất, vị trí chủ mẫu của Ngọc phủ vẫn còn bỏ trống, Mai di nương nhất định muốn lợi dụng cơ hội này, vì chính mình tranh một chỗ ngồi trong Ngọc phủ.
Chỉ là, nàng không hiểu Mai di nương tại sao hết lần này tới lần khác muốn mình đến trợ giúp nàng ta.
Mai di nương ngưng mắt nhìn Ngọc Linh Lung không trang điểm mà vẫn xinh đẹp tuyệt trần, nhẹ giọng nói: “Tứ tiểu thư sinh mệnh tốt, tính tình cũng mạnh mẽ, nghĩ muốn cái gì liền có thể lấy được cái đó.
Không giống ta, chỉ là một nữ nhi bình thường, ta chẳng qua muốn có thể ở trong phủ an phận sống sót—“
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cắt đứt lời nàng:”Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
Nàng không có hứng thú nhìn cái trò đùa kể chuyện khổ, càng không có tâm tình nửa đêm nghe Mai di nương nói nhảm, nàng chỉ muốn biết, Mai di nương rốt cuộc muốn dùng điều kiện gì để cùng nàng trao đổi lấy quyền lực Ngọc phủ.
Mai di nương dừng một chút nói: “Hôm nay Mộ nhị phu nhân đến đây, lão gia đáp ứng nàng giao ngươi cho Mộ phủ, tùy ý các nàng xử trí.
Ngày mai, Mộ nhị phu nhân sẽ mang người đến bắt người.”
Nghe nói vậy Ngọc Linh Lung cũng không lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, ngược lại, nàng khẽ mỉm cười, tựa hồ cảm thấy chuyện này thập phần hoang đường buồn cười.
“Các nàng vì cái gì muốn bắt ta?”
Mai di nương ngưng mắt nhìn Ngọc Linh Lung: “Chẳng lẽ phu nhân không phải do ngươi giết?”
Thấy ánh mắt Ngọc Linh Lung lóe lên tia hàn quang, Mai di nương không khỏi khẽ co rúm lại một chút, thanh âm cũng thấp dần: “Ta không có ý gì khác, chỉ là…”
Ngọc Linh Lung trầm giọng nói: “Là ta thì sao, không phải ta thì như thế nào? Mộ thị chết, đối với ngươi mà nói chỉ có lợi không có hại, không phải sao?”
Mai di nương bị nói trúng tim đen, trên mặt không khỏi ngượng ngùng, có chút bối rối rời đi đề tài : “ Tứ tiểu thư, ta tới là báo tin cho ngài, ngài sớm chuẩn bị đi.”
Đối với ám hiệu vô cùng rõ ràng của nàng ta, Ngọc Linh Lung cũng không có cảm kích: “Ngươi đến báo tin cho ta không phải là chuyện vô duyên vô cớ a? Nói đi, ngươi muốn gì?”
Biết không thoát khỏi con mắt của Ngọc Linh Lung, Mai di nương dứt khoát nói thẳng: “Tứ tiểu thư, ta nghĩ muốn phụ trách quản lý Ngọc phủ.”
Ngọc Linh Lung đối với dã tâm của nàng cũng không ngạc nhiên gì, nữ nhân này theo Ngọc tướng quân ngàn dặm xa xôi từ Bắc cương về kinh thành, liền chứng minh nàng không phải là một người an phận, huống chi, Mai di nương tuy tuổi còn trẻ nhưng dung mạo tâm cơ đều không thua người ngoài, tự nhiên là không chịu cúi đầu trước người khác.
Thấy Ngọc Linh Lung cúi đầu không nói lời nào, Mai di nương dồn dập nói: “Tình hình trong phủ ngài cũng đã thấy, lão gia mặc kệ mọi chuyện, còn lại vài vị tiểu thư vẫn còn nhỏ, Đổng di nương lại yếu đuối nhút nhát.
Ta mới là người tốt nhất được chọn…”
Ngọc Linh Lung đột nhiên mở miệng nói: “Còn Khương Nguyệt Trinh?”
Mai di nương thu lại câu chuyện, đúng vậy Khương Nguyệt Trinh mặc dù mới vào phủ, nhưng nàng là đại nãi nãi danh chính ngôn thuận của Ngọc gia, là người được chọn quản lý nhà cửa tốt nhất, nàng chỉ là một cái di nương nho nhỏ, lấy cái gì cùng người ta tranh?
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Khương Nguyệt Trinh là người thông minh, ngươi không nên coi thường nàng.”
Mai di nương cắn răng nói: “Nàng mặc dù là đại nãi nãi, nhưng trong phủ lại không có thực lực gì, đại thiếu gia cũng không thấy chào đón nàng nhiều lắm…”
Hôm nay trước quan tài Mộ thị, thái độ của Ngọc Duy Võ đối với Khương Nguyệt Trinh mọi người đều thấy, rất rõ ràng, đôi vợ chồng trẻ này tình cảm không được tốt.
Ngọc Linh Lung nở nụ cười mỉa mai: “Nàng nếu không được người chào đón, nhưng vẫn mạnh hơn so với ngươi.”
Mai di nương mặt không khỏi đỏ lên, nàng đương nhiên biết rõ điểm này, mặc dù Ngọc lão phu nhân cùng Mộ thị đều không còn, đúng là nàng muốn mượn cơ hội này quản lý Ngọc phủ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho dù Ngọc tướng quân chịu nghe lời nàng , nhưng Ngọc Duy Võ cùng đám người Ngọc Ngàn Kiều nhất định sẽ không chịu đáp ứng, hiện tại lại có Khương Nguyệt Trinh một cái đại nãi nãi ngăn cản phía trước, nàng tự nhiên không thể không rơi xuống hạ phong.
Cho nên nàng mới muốn kéo Ngọc Linh Lung về phía mình, lấy được sự trợ giúp của Ngọc Linh Lung, nàng biết rõ, trong phủ này, chỉ cần có thể được Ngọc Linh Lung tương trợ thì cơ hội lấy được quyền lực Ngọc phủ tăng lên càng lớn.
Nàng chỉ là một cái di nương, vừa không quyền lại không thế, dựa vào cái gì để Ngọc Linh Lung trợ giúp nàng?
Ngọc Linh Lung thấy vẻ mặt thất vọng của Mai di nương, đột nhiên nở nụ cười.
Cánh môi dưới ánh nến càng thêm sáng bóng, nhẹ nhàng hé mở phun ra một câu làm Mai di nương tim đập nhanh hơn.
“Ta, có thể giúp ngươi.”
Mai di nương mãnh liệt ngẩng đầu, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía Ngọc Linh Lung : “ Tứ tiểu thư, ngài thật sự chịu giúp ta ? ”
Ngọc Linh Lung thổi thổi nước trà, nhàn nhạt nói : “ Đúng.
Bất quá ta có một điều kiện.
”
Mai di nương tâm lập tức chùn xuống, nàng dè dặt nhìn sắc mặt Ngọc Linh Lung hỏi : “ Kia…là điều kiện gì ? ”
Ngọc Linh Lung giơ ra ba ngón tay nói : “ Ngươi về sau quản lý nhà cửa rồi, tiền thu vào hàng năm của Ngọc phủ ta muốn ba thành.
”
Nguyên lai là muốn bạc, Mai di nương thở phào nhẹ nhõm, một lời đáp ứng : “ Tốt, ta đáp ứng ngươi ! ”
Nhìn qua bóng lưng rạo rực rời đi của Mai di nương, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nở nụ cười.
Nàng đương nhiên không phải chỉ vì ba thành bạc này, nếu chỉ vì điểm ngân lượng này, căn bản không đáng để nàng làm như vậy.
Nàng sở dĩ trợ giúp Mai di nương là vì nàng cần một cái tượng gỗ.
Nếu nàng đã muốn nhúng tay vào chuyện của Ngọc phủ, như vậy nàng sẽ phải khống chế quyền lực của Ngọc phủ, vì thân phận nàng không cho phép, hơn nữa chính nàng cũng không có hứng thú đi quản lý những chuyện vụn vặt trong phủ.
Dưới tính hình như vậy, bồi dưỡng một cái tượng gỗ là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, nàng cũng có thể lôi kéo Khương Nguyệt Trinh, nhưng nàng biết rõ Khương Nguyệt Trinh không giống như Mai di nương, không hẳn có dã tâm muốn chiếm đoạt quyền lực Ngọc phủ, tự nhiên sẽ không dễ nghe lời giống như Mai di nương.
Hơn nữa bên nhà mẹ đẻ Khương Nguyệt Trinh cũng có thế lực, không giống Mai di nương không nơi nương tựa, lẻ loi một mình.
Cho nên nếu như nàng bồi dưỡng vị trí cho Mai di nương, bù trừ đi sẽ có được chỗ tốt hơn, hơn nữa nàng cũng có lòng tin làm cho Mai di nương đối với mình nói gì nghe nấy.
Đem cốc trà trong tay một hơi cạn sạch, Ngọc Linh Lung đứng dậy đi vào phòng.
Mai di nương trước không vội, vấn đề trước mắt là ngày mai thu thập đám người Mộ nhị phu nhân kia như thế nào.
Trong bóng tối khóe miệng nàng khẽ cong lên tạo độ cong đẹp mắt, mang theo vài phần lạnh lẽo, vài phần mỉa mai.
Người muốn tìm chết, luôn nhiều như vậy.