Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 56: Chẳng lẽ thật sự là oan hồn?


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 56: Chẳng lẽ thật sự là oan hồn?

Mộ thị mới từ trong viện của Ngọc Thiên Kiều trở về, Song Đào đã vội vã chạy vào: “Phu nhân, Bạch tiên cô đến, đã đợi nửa ngày ngoài hiên nhà rồi.”

Từ khi dùng linh dược giải độc của Ngọc tướng quân mang về từ Bắc Cương, thân thể của Ngọc Thiên Kiều đã dần dần khôi phục, tảng đá lớn trong lòng Mộ thị cũng dần được bỏ xuống, hiện tại lại nghe thấy Bạch tiên cô đến đây, trong lòng có chút căng thẳng: “Nàng? Nàng tới làm gì?”

Song Đào nói: “Nô tỳ cũng không biết, bất quá, Tiên cô hình như có chuyện quan trọng cần nói.”

Mộ thị thở dài: “Gọi nàng vào đi.”

Thật đúng là thời buổi rối loạn!

Bạch tiên cô một thân đạo bào màu xanh nhạt, cầm phất trần trên tay, lướt vào phòng.

“Mấy ngày không gặp, phu nhân có khỏe không?” Mấy chỗ bị Ngọc Linh Lung đánh trọng thương gần như đã khỏi, Bạch tiên cô lại trở về bộ dáng cao nhân thế ngoại. Nàng lúc này chắp tay hành lễ vấn an Mộ thị, dáng vẻ vừa tôn kính mà không mất đi phong thái.

Mộ thị thật tình nói không nên lời, cả Ngọc phủ bị một thứ nữ như Ngọc Linh Lung huyên náo không thể an bình, bản thân nàng là chủ mẫu sao có thể khỏe được?

Mộ thị miễn cưỡng mỉm cười, đưa tay mời khách ngồi: “Đa tạ tiên cô quan tâm, ta cũng khỏe.”

Bạch tiên cô chầm chậm ngồi xuống, đôi mắt lại không rời khỏi khuôn mặt của Mộ thị, bộ dáng có vẻ bí hiểm.

Mộ thị thấy Bạch tiên cô cứ nhìn mình liền cảm thấy bất an, không nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tiên cô đến có chuyện gì?”


Bạch tiên cô cười nhẹ: “Là vì chuyện Tứ tiểu thư của quý phủ lần trước —-”

Mộ thị vội nói: “Chuyện đó đều là do nàng sai, đắc tội với tiên cô, xin tiên cô đại nhân rộng lượng bỏ qua, chớ so đo.”

Mộ thị nói xong, nghĩ nghĩ một chút liền hỏi thêm: “Không biết tiên cô còn có điều kiện gì?”

Mộ thị còn tưởng Bạch tiên cô đến đòi thêm bạc. Mặc dù lần trước Bạch tiên cô trừ quỷ bất thành trái lại còn bị đánh, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của Ngọc phủ, lại nói, một cao nhân đắc đạo như này, một phu nhân chỉ ở nhà như nàng trăm ngàn lần cũng không dám đắc tội.

Cái gọi là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, chính là ý tứ này.

Không ngờ Bạch tiên cô lại chậm rãi lắc lắc đầu, một bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt: “Phu nhân coi bổn tiên là cái gì? Bổn tiên há lại là người ham tài quên nghĩa sao?”

Lời này vừa thốt ra, trong lòng Mộ thị lại càng cảm thấy khó hiểu. Bạch tiên cô lần này chủ động tìm tới cửa, lại không niêm yết giá đòi bạc là muốn làm cái gì?

Bạch tiên cô nhẹ nhàng vẫy vẫy cái phất trần, nói: “Bổn tiên nếu đã được phu nhân nhờ vả, thay quý phủ trừ tai họa. Lần trước…Ân, có chút chuyện ngoài ý muốn…”

Lần trước bị Ngọc Linh Lung hành hung một chút, kết quả cái gì cũng không hoàn thành, Bạch tiên cô so với Mộ thị càng buồn bực hơn. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của chính mình còn giữ được sao?

May mắn là Ngọc Linh Lung cho nàng một cơ hội, nếu chuyện này làm xong, chẳng những có thể lấy lại thanh danh suýt mất đi của mình, lại còn có thể kiếm thêm được chút bạc.


Đương nhiên, quan trọng nhất, vẫn là được Ngọc Linh Lung buông tha cho bản thân.

Bạch tiên cô hắng giọng một cái, tiếp tục nói: “Bổn tiên ở quý phủ mấy ngày nay, cũng nhìn ra không ít manh mối. Con quỷ này thật xảo quyệt, ngay cả mắt thần của bổn tiên thế mà cũng bị lừa…”

Mộ thị ngây người nhìn đôi môi lên lên xuống xuống của Bạch tiên cô, nghe xong như lạc vào trong sương mù.

Ý của Bạch tiên cô là gì? Chẳng lẽ Ngọc phủ thật sự có quỷ?

Bạch tiên cô múa lưỡi nói nửa ngày, Mộ thị mới hiểu được một chút. Ý của Bạch tiên cô là, nàng ở lại Ngọc phủ không phải vì đòi Mộ thị bạc, mà là vì có thể xem phong thủy của Ngọc phủ kỹ hơn, tìm ra nguồn gốc của tai họa. Trải qua sự quan sát của nàng, cuối cùng phán đoán, Ngọc phủ thật sự có tai họa, không phải yêu cũng không phải ma, mà chính là một oan hồn vướng mắc mãi không đi. Tai họa mấy ngày nay phát sinh trong Ngọc phủ đều do oan hồn này gây nên.

Mộ thị đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng như bị giội một chậu nước lạnh, rùng mình một cái.

Chẳng lẽ…thật sự là oan hồn!?

Mộ thị càng nghĩ càng thấy sợ, hoàn toàn quên mất Bạch tiên cô đã lừa nàng bao nhiêu bạc, ngay lập tức đứng bật dậy hành lễ với Bạch tiên cô, ngữ điệu hơi run run: “Tiên cô, ngài nhất định phải giúp chúng ta! Muốn bao nhiêu bạc, ngài cứ việc nói!”

Bạch tiên cô trong lòng mừng thầm, lời Ngọc Linh Lung nói quả thật chính xác, lần cúng bái hành lễ lần này, nàng lại có thêm một đống bạc.


Trong lòng dù hưng phấn đến đâu, ngoài mặt vẫn giả bộ ra vẻ tiên phong đạo cốt: “Phu nhân sao lại nói như vậy? Bổn tiên sao có thể làm cái việc nghịch thiên như thế? Bổn tiên muốn dùng bạc, hoàn toàn là vì cần phải mua một ít đồ làm lễ, còn bổn tiên là thay trời hành đạo, hoàn toàn không lấy một xu!”

Mộ thị liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, tiên cô cần bao nhiêu, cứ việc đến phòng thu chi lĩnh tiền, ta sẽ phân phó xuống dưới, bảo tất cả bọn họ đều phải nghe lời tiên cô sai bảo.”

Bạch tiên cô thế này mới vừa lòng nở nụ cười, còn nói thêm: “Nếu là oan hồn bất tán, nhất định là còn có tâm nguyện chưa xong, bổn tiên muốn làm nghi thức gọi hồn, mời toàn bộ gia đình tham gia.”

Mộ thị ngẩn người ra, có chút chần chừ: “Chuyện này…”

Bạch tiên cô nheo mắt nhìn Mộ thị, hỏi: “Phu nhân cảm thấy có gì không ổn?”

Mộ thị vội hỏi: “Không có gì, ta chỉ muốn hỏi một chút, oan hồn sau khi gọi về, liệu có thể hóa thành quỷ hay không?”

Bạch tiên có có chút kì quái nhìn Mộ thị: “Phu nhân sao lại hỏi thế?”

Mộ thị cố che đậy, cười cười: “Trong phủ có vài tiểu thư tuổi còn nhỏ, ta lo các nàng bị dọa.”

Bạch tiên cô nói: “Có lẽ là không, nếu oan hồn này có năng lực lớn như vậy, chỉ sợ trong phủ đã sớm có nhiều tai họa lớn hơn.”

Mộ thị lúc này mới yên lòng: “Được, vậy nhờ tiên cô nhanh chóng an bài đi.”

Bạch tiên cô đi ra từ trong viện của Mộ thị, liền thấy Linh Nhi đang đứng cách đó không xa, chậm rì rì hái hoa hồng, Bạch tiên cô lấy ra một chiếc khăn con lau lau trán, hướng về phía Linh Nhi khẽ gật đầu.

Linh Nhi lập tức cầm lấy lãng hoa mới hái được hơn một nửa đặt bên cạnh, cũng chẳng quay đầu lại là bước nhanh về phía Phẩm Lan Uyển.


——————————–

Đêm, Mộ thị mệt mỏi dựa vào thành giường, nói: “Sao mấy ngày nay không có tin tức gì của Tiểu Thanh?”

Thôi ma ma thấp giọng nói: “Nghe nói hôm kia Tiểu Thanh làm sai chuyện, bị Tứ tiểu thư phạt quỳ gối trong viện. Vết thương trên đùi hôm nay vẫn chưa khỏi.”

Mộ thị nhíu mày: “Cũng chỉ phạt quỳ thôi, sao có thể bị thương?”

Thôi ma ma ngập ngừng một chút mới nói: “Tứ tiểu thư kêu nàng đem đĩa trà đệm ở chân rồi quỳ xuống, cho nên mới…”

Mộ thị nghe được âm thầm kinh hãi, một cô nương mới mười bốn tuổi, sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Nhớ lại lời nói của Bạch tiên cô, Mộ thị nhịn không được hỏi Thôi ma ma: “Ngươi nói xem, chẳng lẽ Phẩm Lan Uyển thật sự có quỷ hồn quấy phá hay sao?”

Thôi ma ma hoảng sợ, đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới nhỏ giọng nói: “Phu nhân sao lại nghĩ như vậy?”

Mộ thị thở dài, thuật lại lời nói của Bạch tiên cô: “….Ngươi nói, nếu không có quỷ, Bạch tiên cô sao lại biết được?”

Thôi ma ma nghe được cũng có chút sợ hãi, suy tư một lúc lâu mới lên tiếng: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, nhà ai chẳng có một vài nha đầu chẳng may chết? Bạch tiên cô nói vậy, có lẽ là vừa khéo mà thôi.”

Mộ thị rời rạc nhìn về ra bên ngoài cửa sổ tối như mực, giống như là vô thức nói: “Nàng cũng không phải là một nha đầu tầm thường…”

Lời còn chưa nói xong, Thôi ma ma đã sợ hãi cắt ngang lời nói của Mộ thị: “Phu nhân đừng nói nữa, lời này không thể để lão gia nghe thấy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.