Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 20: Một đám tàn binh bại tướng
Sáng sớm ngày hôm sau, dưới phòng bếp sớm đã phái hai nha hoàn đem điểm tâm đến cho chủ tớ Ngọc Linh Lung.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lý Phong Niên Gia – người chịu trách nhiệm quản lý nhà bếp bị Tứ tiểu thư hung hăng trừng trị, ngay cả phu nhân chính thất Mộ thị cũng bị đánh đến mức giờ còn chưa dậy nổi. Hai ví dụ rõ ràng và tàn khốc xảy ra trước mắt, còn có ai trong Ngọc phủ dám trêu chọc vị Tứ tiểu thư ra tay hung ác này?
Không sai! Trong cái viện này, chính là lưu hành trào lưu nâng cao đạp thấp, vả lại bắt nạt kẻ yếu cũng là bản tính của con người! Nay trông thấy ngay cả Mộ thị cũng phải hàng phục Tứ tiểu thư, mọi người lập tức liệu gió chống thuyền, dù không dám tiến lên lấy lòng, trăm nghìn lần cũng không thể đắc tội a.
(Liệu gió chống thuyền: Gió chiều nào theo chiều đó)
Đây chính là mục đích của Ngọc Linh Lung, bắt giặc là phải bắt vua trước, nàng không thích tốn thời gian thu thập đám vú già nha hoàn tôm tép này, mà là muốn dùng thời gian nhanh nhất chấn phục (chấn động, thu phục) mọi người. Để giết gà dọa khỉ, đương nhiên cái bia ngắm chuẩn nhất là Mộ thị. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Mộ thị sinh không đúng thời điểm, làm cái gì không làm, lại cố tình làm phu nhân quản lý Ngọc phủ, không thu phục ả thì thu phục ai!?
Huyên Thảo hầu hạ Ngọc Linh Lung rửa mặt, thay một bộ hồng y thêu bướm tìm hoa đầy sống động mới mua tối qua, làm cho làn da như ngọc của Ngọc Linh Lung càng thêm trắng, thanh thiết như trăng mùng một, đôi con ngươi trong suốt sáng lấp lánh như vì sao, cho dù là ban ngày cũng tỏa sáng rực rỡ, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chớp mắt nhìn lướt qua hai nha hoàn đang nơm nớp lo sợ kia một cái, khuôn mặt Ngọc Linh Lung lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, khiến cho người ta không đoán được tâm tình giờ phút này của nàng như thế nào. Dừng một chút, Ngọc Linh Lung mới mở miệng hỏi: “Ai sai các ngươi đến?”
Vừa nghe nàng nói, một nha hoàn sợ tới mức theo bản năng quỳ xuống, nha hoàn còn lại cũng vội vàng quỳ, run giọng nói:
“Hồi…hồi bẩm Tứ tiểu thư. Nô tỳ..là…là Lý tẩu phái tới hầu hạ Tứ tiểu thư dùng cơm.”
Lý Phong Niên Gia? Ngọc Linh Lung không nhịn được cười lạnh, xem ra những người này rốt cục cũng đã khôn ra.
Dám không cho nàng cơm ăn? Vậy đừng ai nghĩ là có thể sống dễ chịu!
Vân đạm phong khinh đứng dậy, Ngọc Linh Lung đưa mắt nhìn hộp thức ăn trên bàn: “Các ngươi muốn nếm thử hay không?”
Đêm qua Lý Phong Niên Gia bị thu thập, hai nha hoàn này đương nhiên biết lý do vì sao, vừa nghe Ngọc Linh Lung nói vậy, hai người sợ tới mức nước mắt thi nhau rơi xuống, một nha hoàn khóc nức nở, run run nói:
“Nô tỳ cho dù có một vạn lá gan cũng không dám mang đồ ăn có vấn đề cho Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư người đại nhân đại lượng ——-”
“Được rồi, được rồi, mau câm miệng!” Ngọc Linh Lung không kiên nhẫn đánh gãy lời của nàng ta, nha hoàn kia lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
Ngồi ở trên bàn, Ngọc Linh Lung tao nhã cầm thìa lên: “Ta đây là một chủ tử rộng lượng, không chừng ngày nào đó tâm tình tốt một chút, lại đem đồ ăn thưởng cho các ngươi. Dùng não mà nghĩ một chút, trở về hỏi Lý tẩu của các ngươi, làm như thế sẽ có hậu quả gì!”
Một lời đánh xuống, hai nha hoàn kia run rẩy, mồm không ngừng đáp ứng: “Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!”
“Tốt lắm, đi xuống đi!”
Nhìn hai nha hoàn cung kính rời khỏi phòng, Huyên Thảo lo lắng hỏi: “Đồ ăn này, chúng ta thật sự ăn sao?”
Ngọc Linh Lung quét mắt liếc nàng một cái: “Thế nào, em còn muốn mỗi ngày đều tới tiệm ăn?”
Huyên Thảo nghẹn lời, bước lên đoạt lấy chiếc thìa trong tay Ngọc Linh Lung: “Vậy để em nếm thử trước, nếu không có độc, thì tiểu thư hãy ăn!”
Nói xong, Huyên Thảo đi nhanh đến bên chiếc bàn bày đầy điểm tâm nếm thử, sau đó vẻ mặt nghiêm túc như thể đang đợi điều gì đó phát sinh.
Nhìn bộ dáng thấy chết không sờn (coi thường cái chết) của Huyên Thảo, Ngọc Linh Lung nhịn không được bật cười: “Em làm gì vậy?”
Cười thì cười, đáy lòng Ngọc Linh Lung lại dâng lên một loại cảm giác cảm động không tên.
Rõ ràng đêm qua mới nhìn thấy Lý Phong Niên Gia hạ độc trong đồ ăn, thế nhưng lúc này Huyên Thảo còn dám lấy thân đi nếm thử trước, nếu không phải vì lòng trung thành và tận tâm dành cho Ngọc Linh Lung, thì còn động lực gì có thể khiến một người làm như vậy?
Huyên Thảo đón ánh mắt của Ngọc Linh Lung, đôi mắt rưng rưng lại vô cùng kiên định: “Em từ nhỏ đã đi theo tiểu thư, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, em cũng chỉ có thể chết! Trong phủ này có nhiều người muốn hại tiểu thư như vậy, em không thể mạo hiểm được!”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Huyên Thảo, Ngọc Linh Lung lại không biết nên nói gì cho phải.
Cũng chỉ mới xuyên qua có hai ngày, lại có thể có một nha hoàn trung tâm (trung thành + tận tâm) như vậy, cũng là một loại may mắn.
Ngọc Linh Lung thu hồi tia cảm động khẽ lóe qua đáy mắt, hàng mi rũ xuống, cố gắng đặt lực chú ý của mình lên điểm tâm: “Không có việc gì, ăn thôi!”
Huyên Thảo cố gắng cảm thụ xem trong cơ thể mình có dị dạng gì hay không, sau khi xác định không có vấn đề gì, mới tươi cười nói: “Ân, không có việc gì. Tiểu thư, người có thể yên tâm ăn!”
Đôi đũa trên tay Ngọc Linh Lung khẽ dừng lại: “Nếu em lo lắng như vậy, chúng ta liền tự làm một cái phòng bếp nhỏ đi. Mướn vài nha hoàn cùng đầu bếp là tốt rồi.”
Huyên Thảo giật mình: “Tiểu thư, chủ ý này thật tốt! Em lập tức ra ngoài tìm người.”
Nàng thế nào lại quên, tiểu thư nhà mình bây giờ là người có tiền, mướn vài nha hoàn cùng đầu bếp cũng chẳng tính là chuyện gì ghê gớm lắm.
Trong lúc chủ tớ hai người đang thương lượng, từ bên ngoài bỗng truyền đến một thanh âm kinh hoàng: “Tứ tiểu thư! Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngọc Linh Lung nhíu mày. Nàng mới đến đây có hai ngày, có thể xảy ra chuyện gì?
Huyên Thảo đi ra ngoài, quát: “Tiểu thư đang dùng điểm tâm, kẻ nào dám đến đây làm ồn?”
Chỉ nghe thấy từ trong viện truyền đến một thanh âm kinh sợ không thôi: “Nô tỳ không dám! Là…là Húc vương gia đến, luôn mồm nói muốn mời Tứ tiểu thư ra ngoài!”
Húc Vương? Trong đầu Ngọc Linh Lung bỗng hiện lên một đoạn trí nhớ ngắn, người nọ một thân bạch sam trắng như tuyết đứng dưới ánh đèn lồng mông lung, có người gọi hắn —— “Vương gia!”
Chẳng lẽ lại chính là Húc Vương?
Có thể tìm đến Ngọc phủ nhanh như vậy, người này xem ra cũng có chút bản lĩnh.
Cũng không thèm để ý tới nha hoàn báo tin run rẩy đứng trong viện, Ngọc Linh Lung đứng dậy, thanh âm lạnh lùng nói: “Đi! Đi ra ngoài nhìn thử một cái!”
——————————————
Phía bên này, vẻ mặt Mộ thị đen kịt nghe nha hoàn hồi báo: “… Mới sáng sớm Húc Vương đã tới rồi, ngồi trong phòng khách ngoại viện không chịu đi. Đại quản gia nói vài lần, kêu tướng quân không ở nhà, trong phủ chỉ có nữ quyến, thân thể phu nhân có bệnh không tiện tiếp khách… Húc Vương gia vẫn nhất quyết không chịu đi…”
Mộ thị nghe xong không nhịn được choáng váng đầu óc. Vết thương đêm qua vẫn còn đau, vừa mới từ trong hôn mê tỉnh lại, lại nghe đến một tin tức khủng bố như vậy.
Húc Vương a, cái kẻ kiêu ngạo khắp kinh thành không ai là không biết, làm việc quái đản, không thể trêu vào, mà trêu vào là trốn không nổi ấy?
Day day huyệt thái dương, Mộ thị gian nan mở miệng: “…Hắn không nói là có chuyện gì sao?”
Nha hoàn báo tin chần chừ trong chốc lát, mới cẩn thận nói: “Húc Vương Gia nói…. Hắn nói Tứ tiểu thư của quý phủ chúng ta đoạt ngựa của hắn, hắn đến đòi ngựa!”
Lại là Ngọc Linh Lung kia! Ở nhà hành hung mẹ cả còn chưa đủ, gặp rắc rỗi cũng coi như sấm ngoài tai đi! Thế nào lại gặp phải Húc Vương Gia – kẻ khó chơi nhất!
Mộ thị chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, hai mắt biến thành màu đen, nàng thật muốn tức chết luôn đi, không cần mang vạ vào thân nữa.
Nhưng sự thật là, nàng vẫn còn phải đối mặt với cục diện rối rắm này!
Mộ thị cắn chặt răng, nhịn xuống từng trận đau xót quanh thân, từ từ ngồi dậy: “Người đâu, thay quần áo cho ta!”
Thôi ma ma mặt mũi bầm dập khập khiễng bước lên: “Phu nhân trước hết vẫn nên nghỉ tạm đi, người bây giờ… Chỉ sợ không tiện đi ra ngoài gặp khách.”
Mộ thị nhìn đám người thân cận bên mình, cánh tay Song Đào vẫn còn đang treo trên cổ, khuôn mặt Tiền ma ma bao một lớp vải trắng thật dày, Thôi ma ma khẽ động một chút liền đau đến nhe răng trợn mắt…
Những người còn lại cũng chẳng tốt hơn là mấy, ai ai cũng mang một khuôn mặt hoảng sợ. Một đám tàn binh bại tướng!
Trong nhất thời, Mộ thị vừa buồn vừa tức, cơ hồ muốn rơi lệ. Nàng chưa từng chịu thiệt thòi nhiều như vậy, không chỉ cả người mình toàn thân tím tái, lại mất hết mặt mũi trước hạ nhân trong phủ, chẳng còn chút uy tín nào!
Cắn chặt răng, Mộ thị mở miệng hạ lệnh: “Đi! Mời Vũ Ca nhi trở về!”