Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 142: Sinh Tử Không Rời
Ngọc Linh Lung nhìn hắn thật sâu, trong ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, nhưng lại không nói một lời.
Nàng chỉ có thể loáng thoáng tưởng tượng, nhưng không cách nào xác định, hoặc là, nàng không muốn suy nghĩ, hắn còn bé như vậy, làm sao có thể sống những năm tháng gian khổ trên nước Nguyên kia.
Còn nhỏ mất mẹ, bảy tuổi liền bị đưa đến nước địch làm con tim, ai sẽ tin tưởng hắn như thế mà vẫn còn sống sót, ai lại biết rõ, trong đó rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ?
Đem áo khoác kéo lên vai nàng, môi mỏng Húc vương quẹt qua một tia cười lãnh đạm, âm thanh trầm thấp lại xa xôi, phảng phất đang nói một chuyện không liên quan đến mình.
“… Lúc ta đến nước Nguyên, chỉ mới bảy tuổi, rất nhiều chuyện cũng không hiểu.
Tại nước Đông Sở, trước lúc lên đường, phụ hoàng nói với ta, ta là Hoàng tử của Đông sở, cho nên muốn ta duy trì danh dự Đông Sở, ta phải bảo vệ dân chúng Đông Sở, muốn ta bảo vệ lãnh thổ Đông Sở, cho nên ta phải gánh chịu trách nhiệm này, khi đó ta lờ mờ hồ đồ, trong lòng chỉ nhớ rõ những đạo lý lớn này, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới những thứ nguyên do khác”.
Trong đống lửa cháy, toát ra ánh lửa trên vách sơn động, chẳng những không sáng ngời, ngược lại có vẻ thập phần tăm tối.
“Ta dẫn theo mười tám người hầu, từ Đông Sở xuất phát, đi nước Nguyên, ta còn nhớ rõ ngày nào đó, ta đến hoàng cung nước Nguyên, Hoàng đế nước Nguyên chỉ vào ta đắc ý cười to, hắn hướng các Hoàng tử nói: các ngươi xem, đây là đứa con trai phế vật kia”.
Tay Ngọc Linh Lung không tự chủ được nắm chặt lại, đây là chuyện bao lâu trước kia, nhưng Húc vương bây giờ nói tới, giọng nói vẫn tràn đầy đè nén bi phẫn.
Đối với một Húc vương gần bảy tuổi sống an nhàn sung sướng mà nói, những lời nói này hậu quả là gì rất rõ ràng.
Húc vương dừng một chút, nói tiếp: “… Ta hướng hắn hét to, có thể bọn họ chỉ nhìn ta cười khinh miệt, nụ cười phảng phất như đang nhìn một con khỉ nhảy múa đùa giỡn, đến cuối cùng bọn họ nhìn chán rồi liền đem ta đánh một trận, nhốt vào một chỗ yên tĩnh trong cung”.
“… Người hầu của ta muốn cứu ta ra, lại bị người phát hiện, kết quả bị hoàng đế hạ lệnh xử tử hết thảy, chỉ để lại hai người hầu nhỏ tuổi nhất hầu hạ ta.
Vương Cảnh rất thông minh, luôn từ ngự thiện phòng trộm đồ cho ta ăn, tính cách trầm ổn, thân thủ cũng tốt, liên tục dạy ta võ công, cứ như vậy qua hơn hai tháng, phụ hoàng phái người đi sứ nước Nguyên, sứ giả thỉnh cầu được gặp mặt ta, Hoàng Đế mới sai người rửa mặt, thay bộ y phục mới, đi ra gặp sứ giả Đông Sở”.
Nhớ tới chuyện cũ phủ bụi đã lâu, Húc vương lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi màu mực nhìn đống lửa, nhẹ giọng nói: “Ta nói với sứ giả, ta rất khỏe, Hoàng Đế đối với ta rất tốt, các Hoàng tử nước Nguyên cũng đối với ta rất tốt, bảo hắn về bẩm báo với phụ hoàng, không cần lo lắng cho ta”.
“Có lẽ không nghĩ tới ta lại nghe lời như vậy, Hoàng đế thay đổi thái độ đối với ta, đợi sứ giả Đông Sở đi rồi, hắn liền ban cho ta một tòa phủ đệ, còn chấp thuận cho ta tiến cung học tập cùng Hoàng tử, vương tôn.
Về sau còn chuẩn cho ta học cưỡi ngựa, bắn cung, đương nhiên, đại đa số thời điểm, ta đều là mục tiêu của đại đa số Hoàng tử nước Nguyên…”.
Thanh âm hắn càng ngày càng thấp, nhớ lại những chuyện khuất nhục này, hiển nhiên khiến hắn rất khó chịu.
“Đến năm mười hai tuổi, biên cương nước Nguyên phát sinh bạo loạn, Hoàng đế lệnh Tam Hoàng tử lãnh binh xuất chinh, lệnh ta đi theo, lý do muốn cho hạt giống Đông Sở lãnh hội sự hùng vĩ của nước Nguyên.
Chuyến đi này mất ba năm”.
“Chỗ phương bắc nước Nguyên vừa đến mùa đông, không khí giá rét, trên hoang mạc không có một ngọn cỏ, đại quân xuất hành, thời gian dài liên tục không nhận được lương thảo, có thể ăn xà, thằn lằn đã là tốt rồi.
Có một lần chúng ta một mình xâm nhập, lạc đường ở trong hoang vu, ngay cả thảm cỏ, rễ cây đều ăn sạch, ta thậm chí thấy binh lính ăn thi thể người chết, chỉ vì có thể tiếp tục sống”.
Trong lòng Ngọc Linh Lung run rẩy một hồi, nàng như thế nào cũng không nghĩ ra được, Húc vương bạch y thắng tuyết rong chơi kia lại có một quá khứ như vậy.
Đương lúc Thái tử Đông sở học tập đạo Khổng Mạnh trong hoàng cung vàng son lộng lẫy, hắn lại đang chôn thân trong sa mạc, vì sinh tồn mà liều lĩnh, cho nên hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu được ẩn nhẫn, giỏi về ngụy trang, chỉ vì có thể sống sót.
Cũng bởi vì hắn ở nước Nguyên nếm được quá nhiều khổ sở, cho nên lúc hắn trở lại Kinh thành bị vinh hoa phú quý che mờ hai mắt, chỉ lo ham hưởng lạc, bày ra bộ dáng không màng thế sự.
“… Năm mười sáu tuổi, Hoàng Đế nước Nguyên phái người đưa ta trở lại, hơn nữa ám hiệu phụ hoàng, lập ta làm Thái Tử.
Phụ Hoàng kiếm cớ cự tuyệt, nhưng mặc dù như vậy, Hoàng Hậu cùng Thái tử vẫn đề phòng ta gấp đôi, chẳng những giám thị mọi nhất cử nhất động của ta, thậm chí còn giám thị phụ hoàng, sợ phụ hoàng sẽ đem vị trí Thái tử truyền cho ta.
Phụ hoàng phát giác được dị động của bọn họ, liền đem quyền chỉ huy ám vệ giao cho ta, cũng bày đặt mưu kế để ta bí mật làm việc, giám thị Thái tử xem có mưu đồ gì hay không”.
Ngọc Linh Lung nghe được mà giật mình, nàng không khỏi nghĩ tới ban ngày, Hoàng Thượng bộ dáng rạng rỡ, tựa hồ đối với Thái tử rất nể trọng, mà các vị vương tôn, Hoàng tử cũng hòa hợp êm thấm, phảng phất lần xuân thú này thật sự chỉ là Hoàng Thượng mang mọi người ra ngoài giải sầu.
Nhưng nàng không nghĩ tới, thế nhưng lại có nhiều chuyện bí ẩn như vậy.
Mặt ngoài coi trọng các Hoàng Tử, bên trong lại chứa nhiều ý niệm ác tha như vậy.
Đây là nhân hiếu Thái tử, đây là ôn hòa quý khí Hoàng Thượng, đây là phụ hoàng, huynh trưởng của Húc vương.
Hai bên nghi kỵ, hai bên đề phòng, hai bên tràn đầy địch ý, thậm chí vào thời khắc quyết định liền đối với phụ tử huynh đệ mình hạ sát thủ.
Đây là thân tình trong hoàng tộc, vì quyền lực, vì long ỷ chí cao vô thượng, bọn họ có thể không tiếc hết thảy, dù phải cắt đứt thân tình cũng không tiếc.
Ngang hông đột nhiên căng thẳng, Ngọc Linh Lung bị hắn kéo vào lòng, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai, mang theo hơi thở nóng rực: “… Phụ hoàng để ta làm bộ như không để ý tới triều chính, bộ dáng chỉ lo hưởng lạc, để Thái Tử buông lỏng cảnh giác, ta mặc dù đáp ứng, lại thường xuyên cảm thấy trong lòng buồn bực không thôi, liền thường xuyên mượn cớ say để phóng ngựa trong kinh thành.
Có một đêm ta uống say, theo thường lệ cưỡi ngựa chạy qua lại trên đường lớn, ta nghe thấy dân chúng gào thét, nghe thấy bọn họ cuống quýt hoảng sợ chạy trốn, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, như vậy cũng tốt, tất cả mọi người sợ ta, tất cả mọi người trốn ta, tất cả mọi người ở trong bóng tối mắng ta là Hỗn Thế ma đầu, nhưng không người nào dám quản ta, bởi vì ta là Cửu Hoàng tử, ta là Húc vương!”.
“Nhưng vào một buổi tối kia, ta nhìn thấy một cô gái mang theo tiểu nha hoàn không coi ai ra gì đi trên đường, nàng thật giống như bây giờ không nhìn thấy ta, cũng căn bản không nghe thấy thanh âm của ta, lúc ấy ta rất tức giận, vì cái gì tất cả mọi người né tránh ta, nàng cũng không trốn? Nàng vì cái gì lại không sợ ta?”.
Ngọc Linh Lung nghe hắn nhớ lại tình hình lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, đáy lòng dâng lên một hồi ngọt ngào, mỉm cười nói: “Ta tại sao phải sợ ngươi? Ngươi không có ba đầu sáu tay, cũng sẽ không ăn thịt ta, ta trốn ngươi làm cái gì?”.
Cảm giác được nàng ở trong ngực giật giật, Húc vương nắm thật chặt khuỷu tay, phảng phất sợ nàng thoáng cái sẽ rời khỏi, thì thầm: “Khi đó, ta chỉ cảm thấy nàng thật đặc biệt, về sau tỉnh rượu, ta đột nhiên nghĩ đến, nếu ta làm bộ như theo đuổi nàng, Thái tử nhất định sẽ cho ta là một kẻ phong lưu, có nàng làm lá chắn, hắn sẽ càng buông lỏng cảnh giác với ta, cho nên ngày hôm sau, ta liền bắt ta vào chuẩn bị, để tất cả mọi người biết rõ, Ngọc Linh Lung nàng chính là nữ nhân mà ta thích”.
Mặc dù hắn chỉ nói ý tưởng lúc trước, Ngọc Linh Lung vẫn nhịn không được véo bả vai hắn một cái, trên mặt giận tái: “Ta cũng biết là ngươi đang lợi dụng ta!”.
Khuỷu tay hữu lực sít sao siết chặt lấy, giữ lấy nàng, mang theo áy náy cùng đau lòng, đôi môi lương bạc rơi vào bên tai nàng, hóa thành nụ hôn dịu dàng, Húc vương nhẹ giọng nói: “Nhưng ngay cả chính ta cũng không ngờ tới, kỳ thật ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng ta không thể quên đi bóng dáng của nàng.
Khi đó ta một lòng chỉ nghĩ tới muốn ngụy trang bản thân, dùng đủ loại cớ để mình tới gần nàng, nhưng không biết, lòng của ta đã sớm đặt trên người của nàng, rốt cuộc dứt không ra”.
“… Mỗi khi ta nhắm mắt lại sẽ luôn nghĩ tới bộ dáng của nàng, lần đầu tiên gặp mặt, nàng vì bảo vệ một tiểu nha hoàn đem ta đá xuống ngựa; ở trên đỉnh núi, nàng phóng ngựa nhảy vào đám người, vì muốn bảo vệ chu toàn cho tổ mẫu nàng, không tiếc một mình mạo hiểm; thậm chí vì một người xa lạ bị thương, nàng cũng đem hết toàn lực bảo vệ an toàn cho hắn.
Linh Lung à Linh Lung; nàng luôn bảo vệ người khác, nhưng nàng có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng ta đau đến cỡ nào, ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng, vĩnh viễn bảo vệ nàng, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, không để nàng phải chịu bất kì ủy khuất nào”.
Lời của hắn giống như tự nói với mình, hoặc là hứa hẹn với nàng: “Ta đã nói, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng, ta đã nói, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi nàng.
Ta có thể bỏ xuống tự tôn, có thể bỏ qua kiêu ngạo, nhưng ta không thể buông tay nàng.
Tha thứ ta, tha thứ ta đã từng ngu ngốc như vậy, không hiểu được niềm vui của nàng; tha thứ ta không hiểu tình cảm của mình, lại chỉ muốn lợi dụng nàng; tha thứ ta hại nàng rơi vào tuyệt cảnh, vẫn còn muốn nàng chiếu cố ta…”.
Nghe thanh âm tình chân ý thiết của hắn, Ngọc Linh Lung lặng lẽ mân chặt môi hồng, từ trong lòng hắn ngửa lên cười, nỗ lực nặn ra nụ cười như hoa: “Muốn ta tha thứ ngươi, vậy người phải sống thật tốt, tương lai mới có thể đền bù tổn thất cho ta”.
Húc vương khó kìm lòng nổi, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: “Vậy nàng cũng phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không rời xa ta.
Nếu nàng rời–“.
Bàn tay hắn dẫn dắt bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trước ngực hắn: “Dù ta có sống thì nơi này cũng sẽ chết”.
Trong lòng bàn tay cảm thụ được nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn, trong đêm tuyết mù mịt, trong sơn động không người, nàng chỉ cảm thấy an tâm chưa bao giờ có.
Thì ra là, nàng thực đem chính mình giao cho người khác, để hắn cho mình vô tận lực lượng, vô biên vô hạn cảm giác an toàn.
“Ta sẽ không để cho ngươi chết, từ đó, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, chúng ta sinh tử không rời, vinh nhục cùng chia”.
Ánh lửa toát ra, đem hai thân ảnh gắn bó phóng trên vách động, có vẻ như vô cùng khăng khít.
…
Ánh nắng sớm chiếu vào sơn động, chiếu rọi trên ánh mắt Ngọc Linh Lung, đem nàng ngủ say giật mình tỉnh dậy.
Ngọc Linh Lung đứng dậy nhìn quanh sơn động, lại phát hiện Húc vương không có ở đây, trên người còn áo khoác của hắn, nhưng không biết hắn đã đi nơi nào.
Nàng không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có thể từ ánh mặt trời bên ngoài nhìn ra hẳn là sáng sớm, Húc vương đi đâu? Trên đùi hắn bị thương, làm sao lại một thân một mình rời khỏi sơn động đây?
Nàng đột nhiên lo lắng, không chút nghĩ ngợi kêu: “Ngu Liệt Dương!”, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Chưa kịp ra đến cửa động, nàng đã thấy thân ảnh cao to của hắn xuất hiện trước mặt mình.
“Đã dậy?” Gương mặt tuấn tú mang theo chút vui vẻ, đôi mắt mực chớp cũng không chớp nhìn nàng.
Bàn tay tùy ý vung lên, đem đồ trong tay vứt trên mặt đất, đưa tay kéo mũ trùm lên đầu nàng: “Bên ngoài cực kỳ lạnh lẽo, nàng liền ở trong sơn động, không cần phải đi loạn”.
Ngọc Linh Lung thấy hắn, trong lòng lúc này mới yên tâm, nghe được lời này của hắn, không khỏi chu miệng bất mãn: “Còn nói ta không cần đi loạn, không biết mới sáng sớm, chân bị thương còn đi loạn là ai?”.
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại là lo cho vết thương của hắn.
Ngọc Linh Lung cúi đầu tra xét miệng vết thương của hắn, thấy không có máu chảy ra, lúc này mới yên tâm, ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đi làm gì đó?”.
Húc vương cười một tiếng, không chút để ý nói: “Này chỉ là vết thương nhỏ, có là cái gì, dưỡng một đêm là tốt rồi”.
Nói xong còn cố ý đi lại vài bước trước mặt Ngọc Linh Lung, thể hiện thương thế của hắn thực sự khá hơn nhiều.
Thương thế tại chân của hắn còn có chút không dám gắng sức, bất quá đi bộ thì được, chỉ là khinh công tạm thời thì không thi triển được.
Húc vương vào trong sơn động, thêm chút củi vào đống lửa sắp tắt, chỉ chỉ hai con thỏ hoang ở một bên nói: “Nàng ngày hôm qua chưa ăn gì, ta sợ nàng đói bụng nên ra ngoài tìm chút đồ ăn”.
Trong lòng Ngọc Linh Lung ấm áp, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, cười nói: “Thì ra vương gia cũng không phải dạng người vô năng, ngày đó săn bắn chỉ săn được một con thỏ hoang, hôm nay thế nhưng bắt được hai con, thật sự là đáng mừng”.
Húc vương bị nàng trêu chọc khẽ mỉm cười, đưa tay quẹt nhẹ mũi nàng: “Nếu ngày đó vương phi nói đói bụng, bản vương sẽ thi triển thân thủ, săn gan hổ tim gấu cho vương phi nếm thử!”.
Nhìn hắn thành thạo lột da thỏ hoang, đặt trên đống lửa, nụ cười trên mặt Ngọc Linh Lung phai nhạt một chút, nghiêm túc nhìn về phía Húc vương: “Ngươi dự định ở chỗ nào bao lâu?”.
Bọn họ mất tích một đêm, Hoàng Thượng nhất định sẽ phái người tìm bọn họ khắp nơi, khu vực xuân thú cũng không lớn, phỏng đoán rất nhanh sẽ tìm đến ngọn núi cốc này.
Hiện tại Húc vương trên người có thương tích, trốn ở chỗ này hiển nhiên cũng không được, nhưng nếu cứ như vậy trở lại trướng kia, chỉ sợ Thái tử thừa dịp Húc vương bị thương mà hạ sát thủ.
Đặt thỏ hoang trên khung, Húc vương đưa tay kéo nàng qua, thấp giọng nói: “Nếu có thể cứ như vậy ở cùng với nàng, bên nhau cả đời, dù là ngụ ở trong sợ động cả đời, có gì mà không được?”.
Ngọc Linh Lung dựa vào vai hắn, nhàn nhạt cười một tiếng: “Cuộc sống nếu có thể tùy tâm sở dục, cũng sẽ không có nhiều người thương xuân bi thu như vậy”.
Hai người không hẹn mà cùng thở dài, giương mắt nhìn nhau, Húc vương nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Nếu có thể, ta thật muốn cứ như vậy bỏ xuống hết thảy, dẫn nàng rời khỏi nơi phân tranh này, nếu phụ hoàng tìm đến, coi như chúng ta đã chết rồi.
Ta và nàng từ đó thoái ẩn triều đình, dân chúng, phiêu bạt ngũ hồ tứ hải, làm người an nhàn, vậy thì tốt biết bao”.
Ngọc Linh Lung cầm ngược bàn tay to của hắn, vỗ vỗ coi như trấn an: “Ngươi không nên quên những gì đã nói, chờ sau đại sự, ngươi liền mang ta đi khắp thiên hạ, hưởng cảnh đẹp–“.
Húc vương hôn nhẹ lên gò má nàng, nghiêm trang nói: “Tốt, vậy chúng ta coi như đã định.
Đợi sau đại sự, ta và nàng sẽ thoái ẩn giang hồ, từ đó không vấn thế sự, chuyên sinh con cái”.
Ngọc Linh Lung nghe hắn nói nghiêm túc, đợi đến lúc nghe được câu cuối cùng nhịn không được bật cười: “Nghĩ hay quá nhỉ!”.
Trong sơn động bé nhỏ, hai người nói cười rộn rã, tràn đầy ấm áp.
Húc vương vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Ngọc Linh Lung, nhẹ giọng nói: “Nếu là ta hiện tại đi, Thái tử mất một đối thủ, chắc chắn lòng sinh dị tâm.
Phụ hoàng tuổi tác đã cao, ta há có thể vì bản thân mà bất chấp an nguy của người? Linh Lung, nàng chờ ta, đợi ta phụng dưỡng phụ hoàng trăm tuổi, nhất định dẫn nàng rời đi”.
Ngọc Linh Lung trầm mặc một lát, vén lại tóc mai, ngước mắt nhìn hắn: “Tốt, vô luận phía trước có núi đao biển lửa gì, ta cũng sẽ đi cùng ngươi”.
Húc vương nhìn nàng, hai người ngồi cầm tay nhau cùng một tâm tư.
Hồi lâu, Húc vương đưa tay đem con thỏ đã nước chín tới, xé thành miếng thịt, đưa cho Ngọc Linh Lung: “Nhanh ăn đi”.
Ngọc Linh Lung đưa tay tiếp nhận, ăn một miếng, không khỏi có chút giật mình: “Này là làm như thế nào?”.
Hai người ra ngoài vội vàng, trên người tự nhiên không mang theo gia vị, Ngọc Linh Lung vốn cho là không có bỏ gia vị gì, thậm chí là muối lên thịt thỏ, nhất định khó ăn vô cùng, ai ngờ vừa đưa vào miệng, cảm giác ăn rất ngon, thịt mềm dẻo mang theo mùi thơm lửa than, nướng ngoài khét trong sống, thế nhưng lại có một hương vị khác.
Húc vương nếm thử một miếng, tựa hồ đối với thủ nghệ của mình rất hài lòng, không khỏi đắc ý cười nói: “Ta nhặt được không ít cành tùng, thịt thỏ này dùng cành tùng nướng cùng, cho nên dẫn theo mùi thơm của gỗ, như thế nào, ăn ngon chứ?”.
Ngọc Linh Lung cúi đầu nhìn thịt thỏ trong tay, trong lòng bách vị tạp trần (trăm loại mùi vị).
Nàng cơ hồ không tưởng tượng được, sáng sớm ở nơi mùa đông rét lạnh này, Húc vương một chân bị thương tìm kiếm cành tùng như thế nào, chỉ vì có thể cho nàng nếm được món thịt thỏ ngon nhất.
Trừ hắn ra, còn ai có thể tỉ mỉ quan tâm đến khẩu vị của nàng, tỉ mỉ cân nhắc cảm thụ của nàng, cho dù ở nơi trời tuyết cực kì thiếu thốn vật tư, hắn cũng nỗ lực cho nàng ăn ngon, ở ấm, chiếu cố đến nàng.
Lòng bàn tay bỗng dưng trầm xuống, là hắn lại xé một chân thỏ đưa cho nàng, trong miệng thúc giục: “Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, lạnh rồi thì ăn không ngon”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài liền truyền đến âm thanh liên tục: “Húc vương gia, Húc vương phi!”.
Xem ra bọn họ mất tích một đêm, quả nhiên khiến Hoàng Thượng kinh hoảng, sớm vậy đã tìm tới.
Không ý thức được buông chân thỏ trong tay xuống, hai người yên lặng nhìn nhau, nhưng ai cũng không mở miệng trả lời, phảng phất không bỏ được sơn động bé nhỏ chật hẹp lạnh như băng này.
Tiếng hô bên ngoài càng lúc càng gần, Húc vương thở dài, đưa tay ôn nhu vuốt tóc nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài thôi”.
Ngọc Linh Lung đứng dậy, khoác áo khoác của hắn, khuôn mặt xinh đẹp khôi phục lãnh diễm: “Đi thôi”.
Ra khỏi sơn động chật hẹp mà ấm áp này, chờ đợi bọn họ là gió táp mưa rào hay là ngày xuân nắng ấm, cũng đã không còn quan trọng, quan trọng là, bọn họ được ở bên nhau, dù cho đi tới chân trời góc biển cũng sẽ không cô đơn.
Hai người đi ra sơn động lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trên vách núi băng tuyết se lạnh, một nam một nữ đứng sóng vai nhau, đều là tuấn mỹ phi phàm, giống như vị thần đứng trên băng tuyết.
Nhìn thấy bọn họ, một thanh âm mừng đến phát khóc lập tức truyền tới: “Vương phi, vương gia!”.
Linh Nhi quần áo đơn bạc lảo đảo từ tuyết đọng dày chạy tới, chạy một hồi lâu cuối cùng cũng tới trước mặt bọn họ, Linh Nhi nhìn qua Ngọc Linh Lung cùng Húc vương, trong đôi mắt to ngập nước tràn đầy vui sướng: “Vương phi, vương gia, các người không có việc gì thật sự quá tốt, ô ô”.
Ngọc Linh Lung thấy Linh Nhi bình yên vô sự, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ngày hôm qua sau tuyết lở, nàng liền mất đi tung tích của Linh Nhi, sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cũng không có thời gian rảnh để đi tìm Linh Nhi.
Bây giờ nhìn Linh Nhi không có việc gì, khuôn mặt diễm lệ không khỏi hiện lên mỉm cười thản nhiên: “Linh Nhi”.
Bên phía Húc vương cũng thập phần náo nhiệt, vài người thị vệ tiến lên quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tất cả đều như trút được gánh nặng: “Vương gia, thuộc hạ tới chậm, thỉnh vương gia thứ tội!”.
Húc vương gật nhẹ đầu, xem như đáp lại, hắn xoay người, bàn tay vươn hướng Ngọc Linh Lung, trên mặt tuấn tú mang theo kiên quyết cùng kiên nghị, nhẹ giọng nói: “Linh Lung, chúng ta xuống núi thôi”.
…
Trong xe ngựa rộng thùng thình trải đệm da lông thật dày, hai lò than tinh xảo hừng hực lửa đốt khiến buồng xe trở nên ấm áp như xuân.
Trên lò sưởi đặt bình rượu Húc vương thích, cảm giác say nhàn nhạt theo nhiệt khí bay lên khiến người ta mơ màng muốn say.
Húc vương nghiêng đầu dựa vào giường, trên người chỉ khoác một chiếc áo tơ bạch sắc, trên đầu ngọc quan có chút lệch, vài sợi tóc tùy ý rơi tán loạn, khiến hắn thoạt nhìn giống tranh vẽ.
Vết thương trên đùi hắn đã được bôi thuốc, băng bó cẩn thận.
Gương mặt hắn giờ phút này mang theo vài phần lười biếng, mang theo vài phần thích ý, vừa vuốt vuốt chén rượu, vừa vui vẻ nhìn người đối diện.
“Có thể cùng nàng chung một xe, được nàng tự tay chăm sóc, một chút thương tích này ngược lại cũng đáng”.
Ngọc Linh Lung mặc một bộ bạch ngọc thêu hoa lan, trên đầu búi tóc bằng dây lỏng, bên tóc cắm một trâm vàng , tua cờ theo xe ngựa nhẹ nhàng rung rung, càng phát ra đôi mi thanh tú, dung mạo uyển chuyển.
Nghe được lời nói của Húc vương, nàng khẽ mỉm cười, cầm bò rượu trên lò than lên rót chút rượu vào ly trong tay hắn, nói: “Trên người ngươi có thương tích, rượu này, ngươi uống ít thôi”.
Rót rượu xong, nàng vừa muốn rút tay về, cổ tay trắng ngần bị hắn níu lại, xe ngựa khẽ vấp, nàng đứng không vững, không khỏi ngã vào trong ngực hắn.
Húc vương nhẹ nhàng thổi một hơi sau tai nàng, nói nhỏ: “Không cần uống, ta cũng đã say rồi.
Nàng chưa nghe nói qua, tửu bất túy nhân nhân tự túy (Rượu chưa làm người say, thì người đã tự say rồi), hoa không mê người người tự mê sao…”.
Đôi môi nóng rực ngậm chặt tai nàng, hắn thấp giọng nỉ non: “Nàng chính là đóa hoa khiến ta mê, ta say kia”.
Trong xe vốn ấm, Ngọc Linh Lung bị hắn nói như vậy không khỏi càng nóng hơn, nàng đưa tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nâng đỡ trâm cài trên đầu, sẵng giọng: “Bị thương còn không chịu an phận, sớm biết như vậy đã không cho ngươi sắc mặt tốt”.
Húc vương nhịn không được cười, tay vẫn không buông nàng ra, nói: “Nếu có thể khiến nàng ngày ngày như thế, ta tình nguyện ngày ngày bị thương”.
Lúc này bọn họ đang trên đường trở về kinh thành, trong buổi xuân thủ Húc vương đột ngột bị thương, suýt chút nữa bị mất mạng trong tuyết lở, Hoàng Thượng tự nhiên cực kỳ coi trọng, ngày đó liền an bài xe ngựa, hộ tống Húc vương trở lại kinh thành dưỡng thương.
Đương nhiên, đây là lí do thoái thác cho người ngoài, chỉ có Húc vương cùng Ngọc Linh Lung mới biết được, Hoàng Thượng là bởi vì lo lắng Thái tử một lần nữa ra tay với Húc vương, nên lúc này mới lập tức cho Húc vương trở lại kinh thành.
Vành tai và tóc hai người chạm vào nhau, Ngọc Linh Lung không khỏi ngồi thẳng người, đưa tay đem rèm vén lên tạo thành một khe hở nhỏ, nhìn tình hình bên ngoài, thấp giọng nói: “Ngươi nói với Hoàng Thượng như thế nào?”.
Gương mặt tuấn tú của Húc vương lộ ra vài phần sắc thái trang nhã, nói: “Ta chỉ nói với Phụ hoàng, Thái tử muốn giết ta”.
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Cho dù ta không nói, Phụ Hoàng cũng sẽ đoán ra được, chẳng bằng quang minh chính đại nói thật ra”.
Xem ra, Hoàng Thượng đã sớm đối với Thái Tử mặt ngoài nhân hiếu nổi lên nghi ngờ, Hoàng Thượng chính trực niên phú lực tráng, Thái Tử liền đối với người mang dị tâm, đối với anh em đều muốn ra tay giết hại, Thái tử như vậy, sợ là sớm đã không được Hoàng Thượng tín nhiệm đi.
Cho nên Thái Tử mới cố gắng tạo hình tượng nhân đức trong lòng quần thần cùng dân chúng, như vậy Hoàng Thượng liền không có cách nào kiếm cớ phế bỏ mình, chỉ cần cố gắng nhịn qua vài năm, một khi Hoàng Thượng trăm tuổi, thiên hạ này đều sẽ là của Thái Tử, đến lúc đó những Hoàng Tử này, tự nhiên sẽ không đấu được với hắn.
Mặc dù ngoài mặt Hoàng Thượng ôn hòa, nhưng những tâm tư này của Thái Tử, hắn chưa chắc không đoán được.
Đối với Thái Tử mà nói, đám người Húc vương đều là địch nhân của hắn, là chướng ngại vật trên con đường đăng cơ của hắn, hận không thể trừ khử hết thảy, nhưng đối với Hoàng Thượng mà nói Húc vương lại là Hoàng Tử hắn yêu thương nhất, cùng những Hoàng Tử khác, đều là cốt nhục ruột thịt của hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ, bảo trụ tính mạng con trai của mình.
Nhưng tuổi Thái Tử lớn, sau lưng lại có thể lực nhất tộc của Hoàng Hậu, sớm đã vượt qua khống chế của Hoàng Thượng, càng không nghe theo lời nói của Hoàng Thượng.
Dưới loại xung đột này, đối với phụ tử làm sao mà lựa chọn?
Ngọc Linh Lung nhìn màn xe rung động, nhẹ giọng nói: “Trong lòng Hoàng Thượng, hay là đối với Thái Tử có ôm hi vọng”.
Đáy mắt Húc vương xẹt qua tia thần sắc phức tạp, nói: “Đúng, Phụ Hoàng luôn hi vọng Thái Tử có thể mở rộng lòng mình đối đãi với người, dù sao từ nhỏ Thái Tử đã được làm Thái Tử, đều được thánh nhân dạy bảo cách trị quốc, mưu lược.
Luận năng lực, luận tu vi, Thái Tử đều là ứng cử viên có một không hai, nếu không phải có đại biến cố gì, trong lòng phụ hoàng không muốn phế bỏ thái tử.
Nhưng Thái Tử lòng dạ hẹp hòi lại đa nghi, phụ hoàng càng hướng hắn đảm bảo vị trí Thái Tử tuyệt đối sẽ không có ai khác, Thái Tử lại càng nghĩ phụ hoàng có tâm tư phế bỏ hắn.
Linh Lung, nàng không biết thôi, triều đình hiện nay và dân chúng đều thay đổi bất ngờ.
Giữa triều thần cũng dần dần có phê bình kín đáo, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ phê bình kín đáo sẽ biến thành phân tranh, đến lúc đó, căn cơ triều đình cũng sẽ chịu ảnh hưởng”.
Hoàng Thường cùng Thái tử bằng mặt không bằng lòng đã không thể che giấu, triều thần lúc đó tự nhiên sẽ chia thành các phe phái, có người ủng hộ Thái Tử, có người ủng hộ Hoàng Thượng, càng sẽ có người có dụng ý khác, muốn mượn cơ hội đục nước béo cò, cổ động triều thần lập thái tử khác, về sau triều đình tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Húc vương đặt chén rượu xuống, lạnh lùng nói: “Hiện giờ trong lòng Thái Tử đang nghi ngờ rất lớn, cơ hồ nhìn gà hóa cuốc, Linh Lung, nàng không nghĩ tới sao, ngay cả Ngọc Bằng bị đày đi Nam Cương đều là do Thái Tử ám thị ý”.
Ngọc Linh Lung nghe vậy cả kinh, không khỏi hỏi lại: “Cái gì?”.
Nàng thực tại không thể tưởng tượng được, ngay cả Ngọc tướng quân nho nhỏ cũng bị dính líu đến.
Chức quan Ngọc Bằng không cao, lại hàng năm ở bên ngoài chinh chiến, làm sao lại bị liên lụy vào?
Húc vương có chút bất đắc dĩ thở dài, đưa tay kéo Ngọc Linh Lung qua: “Đơn giản là vì lòng ta hướng về nàng, Thái Tử liền nghi ngờ ta muốn lôi kéo võ tướng, nghi ta mưu đồ binh quyền trong tay Ngọc Bằng, vì vậy mới lệnh Phùng thượng thư kiếm cớ đem Ngọc Bằng đày đi Nam Cương, để hắn rời xa kinh thành, khiến ta không thể đạt được mưu đồ mượn binh lực Ngọc Bằng.
Ta cũng là không lâu trước đó mới biết được duyên cớ này”.
Ngọc Linh Lung vừa tức giận vừa buồn cười, tâm Thái Tử này cũng quá hẹp hòi đi, thà rằng giết lầm ngàn người còn hơn bỏ sót sao?
Tâm niệm chuyển một cái, Ngọc Linh Lung đột nhiên thu liễm vui vẻ, thần kinh lập tức căng thẳng lên: “Ngươi nói là, ngay từ đầu Phùng thượng thư kiếm cớ bới móc là có mưu đồ?”.
Húc vương gật gật đầu nói: “Đúng vậy, mà nàng, cũng chỉ là do ta mà bị liên lụy”.
Ngọc Linh Lung mân chặt môi hồng, trong đầu từng đoạn đứt quãng dần dần nối liền lại, giống như một bức tranh, hình thành một hình vẽ mông lung.
Đây là lần đầu tiên nàng phát giác được muốn đáp án thế nhưng lại liên quan rộng đến vậy, chôn giấu phải sâu như vậy.
Trong lòng lạnh lẽo, Ngọc Linh Lung trầm giọng nói: “Nói như vậy, những chuyện trước đây ta gặp, hết thảy đều đã sớm được an bài tốt”.
Như vậy người liên lụy trong đó, chuyện liên lụy cũng không phải giống như bề ngoài tùy ý tự nhiên như vậy, mà đã sớm có bàn tay cố ý âm thầm ghép lại, mà nàng chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong đó, cho phép người đẩy tới đẩy lui.
Bị người lợi dụng khiến lửa giận trong lòng ngày càng lớn, Ngọc Linh Lung nở nụ cười hàm sương, đè nén cơn giận của mình, chỉ mím chặt miệng không nói một lời.
Nàng cũng không ngốc, đương nhiên lập tức liền nghĩ đến duyên cớ trong đó, Thái Tử sở dĩ có thể an bài tổng thể như vậy, đơn giản là vì nhìn ra được tính cách của nàng, táo bạo, kiên cường, không chịu cúi đầu nhận thua, không chịu mở miệng nhận thua, cho nên mới trúng phải một kích như vậy.
Nàng quả cảm cùng kiên cường, vốn là nàng bảo vệ vũ khí của mình, nhưng bây giờ xem ra, cũng là nhược điểm bị người lợi dụng.
Từ lúc đầu nàng cùng Thi Huệ Như gặp Phùng Tư Hoài ở Phổ Độ tự, này chính là bẫy rập được thiết kế tốt.
Phùng Tư Hoài trời sinh tính tình phong lưu, có sắc tâm lại có sắc đảm, nhìn thấy sắc đẹp của nàng đương nhiên là thèm nhỏ dãi, hơn nữa tại trong miếu tự hoang giao dã ngoại (đại ý là đi chơi), ỷ vào thế lực Phùng gia, tự nhiên sẽ mở miệng đùa giỡn nàng, thậm chí động thủ động cước, này, cũng là sớm bị người dự liệu được.
Mà tính cách nàng không chịu thua thiệt, ra tay dạy dỗ Phùng Tư Hoài cũng là chuyện đương nhiên, dùng thân thủ của nàng, Phùng Tư Hoài chắc chắn sẽ không phải đối thủ, tất nhiên là ăn quả đau lớn, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ngọc Linh Lung.
Mà Phùng Tư Hoài từ bé đã được nuông chiều, cộng thêm Phùng phu nhân yêu thương lo lắng, sẽ đem chuyện này nháo lên, khiến sự việc càng trở nên nghiêm trọng, kết quả là khiến Phùng gia cùng Ngọc phủ kết thành tử thù (kẻ thù không chết không thôi).
Về chuyện sau đó, kể cả chuyện Ngọc Ngàn Liễu chết, thậm chí sau lưng cũng có thể có bàn tay thôi động, một tay thúc đẩy!
Đến nơi đây, nàng xem mình là một kẻ qua đường, trái tim băng giá, nàng đã từng nghĩ mình có thể mình mình bước đi, mình ở cổ đại đi một con đường đặc biệt, phá vỡ tất cả thành kiến thế tục, nhưng bây giờ xem ra, nàng tự cho mình quả quyết cùng tàn nhẫn, thì ra chỉ là sớm bị người khác thiết kế đường đi nước bước.
Chỉ là, bọn họ chỉ sợ không thể tưởng được, chính nàng cuối cùng lại chọn gả cho Húc vương, hoặc là, đối với bọn họ mà nói, thân phận nàng hẹn mọn bực này, căn bản không đủ để khiến bọn họ coi trọng, bởi vậy cũng không ngăn trở nàng gả vào Húc vương phủ.
Đúng vậy, ở trong mắt bọn họ, một cái thứ nữ nhà tan cửa nát, có thể trở giúp cái gì cho Húc vương đây?
Nhìn thần sắc thay đổi trên mặt nàng, Húc vương không khỏi lo lắng, duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng: “Linh Lung, nàng không sao chứ?”.
Ngọc Linh Lung phục hồi lại tinh thần, cũng không có giận tím mặt như bình thường, trên mặt hiện lên tia vui vẻ kiều diễm: “Ta không sao”.
Nếu đã nghĩ thông suốt chuyện này, nàng liền không thể giống như trước, động một chút là phát giận, không chút nghĩ ngợi ra tay, có lẽ tại Ngọc phủ, loại thủ đoạn này có thể bảo vệ nàng khỏi bị thương, nhưng tại sóng vân quỷ quyệt triều đình cùng dân chúng tranh giành, loại hành vi này của nàng không khác gì đích thân đem tay mình cho người khác cầm, cho phép người khác nắm giữ vận mệnh của mình.
Cho rằng nàng chỉ biết dùng bạo lực sao? Bọn họ không khỏi quá xem thường nàng rồi!
Muốn chơi âm mưu sao, chị đây liền chơi cùng các ngươi!
Rúc vào trong ngực Húc vương, Ngọc Linh Lung cười tươi như hoa: “Phu quân, trở lại vương phủ, để ta quản gia (cai quản nhà cửa) được không?”.
Húc vương chỉ nghe được nửa câu trước, liền ngạc nhiên mừng rỡ cắt đứt lời nàng: “Nàng kêu ta là gì?”.
Ngọc Linh Lung che miệng mỉm cười, nói: “Đương nhiên gọi ngươi là phu quân, như thế nào, ngươi không thích?”.
Nghe rõ lời của nàng, Húc vương hôn mạnh một cái lên môi nàng, cười to nói: “Thích, đương nhiên thích! Một ngàn cái, một vạn cái thích!”.
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên mừng rỡ của hắn, Ngọc Linh Lung bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đành phải lặp lại một lần lời nói lúc nãy: “Ta vừa hỏi ngươi, trở lại vương phủ, để ta quản gia được không?”.
Đắm chìm trong niềm vui sướng được nàng gọi là phu quân, Húc vương không chút nghĩ ngợi liền gật gật đầu: “Tốt, đương nhiên là được! Nàng là vương phi, nàng quản gia là chuyện đương nhiên!”.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, không khách khí chút nào nói: “Tốt, chuyện thứ nhất, ta muốn ngươi tấu chương cho Hoàng Thượng, nói muốn ở nhà dưỡng thương, từ đó đóng cửa không ra”.
Húc vương một lời đáp ứng: “Ừ, đây cũng là điều ta nghĩ làm”.
Thái tử hao hết khổ tâm, lại như cũ không thể giết chết Húc vương, bước tiếp theo rất có thể muốn chó cùng rứt giậu, thậm chí vạch mặt, trước mắt nếu đã không có biện pháp chống lại, như vậy trước tốt nhất nên tránh đi, dùng danh nghĩa dưỡng thương đóng cửa không ra.
Thấy Húc vương cùng mình tâm ý tương thông, Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: “Chuyện thứ hai, ta muốn thanh lý môn hộ, nghĩ đến trong Húc vương phủ cũng không cần dùng nhiều người rãnh rỗi như vậy, vậy chỉ cần lưu lại vài người quan trọng, những người khác phân phát hết ra ngoài”.
Mặc dù lần trước, Triệu quản gia phân phát một nhóm người làm, nhưng Ngọc Linh Lung cũng không tin Húc vương phủ bây giờ là nơi an toàn.
Thái tử nếu đã có lòng nghi ngờ nặng như vậy, trong đám người hầu trong phủ chắc chắn sẽ có gian tế.
Dĩ nhiên là muốn làm cho chỗ ở của bọn họ được sạch sẽ mà không cần tại trong sinh hoạt bị giám thị.
Húc vương gật đầu đáp ứng: “Nàng là vương phi, tất cả nghe theo nàng!”.
Ngọc Linh Lung cười cười gật gật đầu, nói: “Chuyện thứ ba, ta muốn dùng bạc, rất nhiều rất nhiều bạc”.
Húc vương nói: “Ừ, trở về thì đi phòng thu chi nói, muốn dùng bao nhiêu đều tùy ý nàng”.
Ngọc Linh Lung ngẩn ra, hỏi: “Ngươi không hỏi ta muốn dùng bạc làm gì à?”.
Húc vương không chút nghĩ ngợi nói: “Nàng làm gì đều có nguyên nhân của nàng, ta là phu quân nàng, nàng muốn cái gì ta dĩ nhiên cho cái đó, nàng muốn bao nhiêu ta dĩ nhiên cho bấy nhiêu, về phần nàng muốn dùng như thế nào, tùy nàng, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi”.
Ngọc Linh Lung chu môi, nhẹ giọng nói: “Ngươi nói lời này, thật giống như ta muốn làm chuyện gì xấu không bằng”.
Hắn biết rõ nàng muốn bao nhiêu bạc sao, hắn biết rõ nàng muốn bạc làm cái gì sao? Liền thống khoái như vậy đáp ứng như vậy, nàng thậm chí hoài nghi, tương lai hắn có thể vì một khắc quyết định này mà hối hận hay không.
Húc vương ha ha cười một tiếng, sủng ái vuốt vuốt tóc nàng: “Cô nương ngốc, nghĩ gì thế, nàng nếu đã gả cho ta, ta đương nhiên muốn nàng trọn đời vui vẻ, không một tia ưu phiền”.
Ngọc Linh Lung trong lòng vui vẻ ấm áp, kìm lòng không đặng tựa đầu vào vai hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta thật vui mừng”.
Thì ra thế gian lại có nam tử như vậy, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, đích thân gặp được, nàng vô luận như thế nào cũng không thể tin, dưới gầm trời này sẽ còn có một người nam nhân yêu nàng như vậy, cưng nàng như vậy, không vì bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, chỉ vì nàng Ngọc Linh Lung, là hắn muốn nhất sinh nhất thế, đều muốn đặt nữ nhân yêu thương trong tâm khảm.
Đau đớn kiếp trước nhớ lại phảng phất chỉ là cơn ác mộng, đau đớn, tổn thương cuối cùng cũng đã qua.
Trước đây, nàng cơ hồ cho rằng tâm mình như tro tàn, sẽ không còn tin tưởng bất kì nam nhân nào, sẽ không còn tin tưởng bất kỳ lời dỗ ngon dỗ ngọt nào, nhưng cuối cùng, nàng cũng chỉ biết thua trong tay hắn, bại bởi tâm hắn.
Trong tình yêu, bắt buộc phải có một người nhận thua trước, nàng kiêu ngạo như vậy, cũng không chịu cúi đầu, cho nên nàng cho là vĩnh viễn cũng sẽ không thua.
Nhưng nàng không biết, có một loại nhận thua, nhưng lại là hấp dẫn trí mạng.
Hắn nguyện ý bỏ kiêu ngạo xuống, buông tha thân phận, tại trước mặt nàng cúi đầu, cũng không phải là bởi vì hắn hèn mọn, mà là vì trong lòng hắn, nàng so với niềm kiêu ngạo, so với thân phận của hắn quan trọng hơn.
Nam nhân cúi đầu nhận thua, nữ nhân chống cự không nổi hấp dẫn như vậy, ngoại trừ hoàn toàn thất thủ, nàng không có lựa chọn nào khác.
Gò má bên cạnh là nụ hôn nóng rực của hắn, mang theo hơi thở quen thuộc của hắn, ôn nhu rơi trên mái tóc nàng: “Nàng là thê tử của ta, ta không đối tốt với nàng thì đối tốt với ai?”.