Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 133: Ngươi Muốn Tự Mình Chứng Minh Như Thế Nào
Ánh mắt băng lãnh giống như nhìn rõ hết thảy, sắc bén nhìn chằm chằm Hành Vân.
Hành Vân bị nhìn không khỏi toàn thân run rẩy, vô thức cúi đầu xuống.
Lòng của nàng giống như bị đánh mạnh, bang bang nhảy không ngừng.
Vị tân vương phi này thật sự thông minh như vậy sao? Thậm chí ngay cả nói như vậy cũng không gạt được nàng?
Nàng vốn tưởng rằng dùng lý do bản thân ngưỡng mộ Húc vương là có thể lừa gạt được Ngọc Linh Lung, dù sao Ngọc Linh Lung mới gả tới chưa được vài ngày, không thể nào đối với nàng hiểu rõ quá nhiều, mà lý do này cũng đủ để giải thích nàng vì cái gì sống chết đều muốn ở lại vương phủ, cũng có thể giải thích nàng tại sao phải len lén đi thăm dò thư phòng Húc vương.
Một cô gái trong lòng ngưỡng mộ vương gia, làm ra chuyện như vậy hết thảy đều hợp tình hợp lí.
Đây cũng là lí do nàng đã sớm nghĩ kỹ, vạn nhất bị người phát hiện, cũng không khiến mình bại lộ thân phận.
Không thể không nói, Hành Vân rất thông minh, nếu không nàng cũng không thể mai phục tại bên người Húc vương lâu như vậy mà chưa bị phát hiện, chỉ tiếc, nàng lại gặp phải Ngọc Linh Lung.
Người thông minh cũng sẽ phạm phải một sai lầm trí mạng, đó chính là, nghĩ rằng tất cả mọi người không thông minh hơn mình, cũng sẽ không khám phá ra lời nói dối của chính mình.
Cũng tỷ như giờ phút này, Ngọc Linh Lung đã nhìn thấu ý đồ của nàng, Hành Vân vẫn còn vùng vằng muốn nỗ lực chứng minh lời mình nói đều là thật.
Kiệt lực quỳ gối tiến lên, khuôn mặt Hành Vân mang theo ngượng ngùng cùng khó xử, tựa hồ che dấu xấu hổ của mình, cúi đầu khóc không ra tiếng: “Cầu xin vương phi đại từ đại bi, bỏ qua cho nô tỳ đi! Nô tỳ biết thân phận mình thấp kém không xứng với vương gia, về sau trong lòng nô tỳ không dám sinh lòng ý nghĩ không an phận nữa, nhất định sẽ tận tâm hầu hạ vương gia cùng vương phi…”.
Đôi mắt nhìn Hành Vân quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, Ngọc Linh Lung lộ ra một tia cười lạnh lùng.
Xem ra Hành Vân thật sự coi nàng là nữ nhân ngu xuẩn sẽ tin tưởng vào chuyện ma quỷ như vậy.
Bất quá, nàng càng hiếu kỳ hơn, là vì cái gì khiến Hành Vân không tiếc hủy hoại thanh danh của bản thân, cũng muốn giấu giếm ý đồ thật sự của chính mình?
Mỹ mâu khẽ nheo lại, Ngọc Linh Lung đột nhiên cảm giác được, chuyện này bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.
Khe khẽ thở dài, ngoài dự đoán của mọi người, Ngọc Linh Lung chậm rãi nói, giống như đã bắt đầu tin tưởng lời nói của Hành Vân: “Cởi trói cho nàng”.
Hành Vân trong lòng âm thầm thả lỏng, xem ra vị tân vương phi này mặt dù thông minh, nhưng bất quá cũng chỉ là một cô gái bình thường, thật sự tin tưởng lời nói của mình.
Linh Nhi ở một bên lại nóng nảy: “Vương phi, như vậy sao được…”.
Ngọc Linh Lung trầm mặt xuống: “Ta nói, cởi trói cho nàng”.
Linh Nhi không dám cãi lại lời nàng, chỉ đành quệt miệng cởi trói cho Hành Vân.
Nhìn Hành Vân xoa xoa cánh tay, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Ta thật muốn tin ngươi, chỉ là ngươi muốn tự mình chứng minh thế nào đây?”.
Tâm tình Hành Vân vừa mới thả lỏng nhẹ nhàng lập tức bị lời nói của Ngọc Linh Lung làm cho phập phồng lo sợ.
Đúng vậy, nàng thừa nhận mình có lòng ái mộ vương gia, dù sao thị nữ trong vương phủ cũng nhiều như vậy, Ngọc Linh Lung dựa vào cái gì muốn lưu lại một nữ nhân có thể sinh ra uy hiếp đối với nàng đây?
Xem ra, nàng phải ra ngoan chiêu mới được.
Hành Vân âm thầm cắn răng, chống lại cơn đau nhức thân thể, bò đến bên lò xông hương, nức nở nói: “Vương phi, nô tỳ không dám sinh lòng vọng tưởng, chỉ cầu vương phi có thể lưu cho nô tỳ cái mạng nhỏ…”
Nói xong, nàng tựa hồ dùng hết dũng khí, mạnh mẽ đem bàn tay vào trong lò xông hương, trong phòng lập tức vang lên thanh âm xèo xèo của da thịt bị cháy, một cỗ mùi khét lẹt bay lên.
Khóe mắt Huyên Thảo cùng Linh Nhi run rẩy, vô ý thức quay mắt ra chỗ khác, không đành lòng nhìn thẳng.
Ngọc Linh Lung mắt lạnh nhìn một màn này, khóe miệng quẹt qua một tia cười lạnh không dễ phát giác.
Nàng đương nhiên cũng không tin vào lời nói của Hành Vân, nàng chỉ muốn nhìn một chút, Hành Vân này sẽ trả giá cao như thế nào để chứng minh lời nói dối của chính mình.
Hành Vân trả giá càng cao, càng chứng minh ý đồ của nàng ta âm hiểm, thử nghĩ, một cô gái còn trẻ tuổi, tại sao lại có thể có dũng khí lớn đem bàn tay chính mình vào trong lò xông hương, mặc cho lửa than thiêu cháy cánh tay của mình đây?
Hành Vân bền bỉ, chỉ có thể nói rõ thân phận nàng không tầm thường, thậm chí có khả năng nàng đã từng qua huấn luận chuyên môn để có thể ẩn núp tại Húc vương phủ.
Nhân vật nguy hiểm như vậy, Ngọc Linh Lung sao có thể giữ lại ở bên người, càng không có khả năng tin tưởng lời nói của nàng.
Hành Vân toàn thân kịch liệt run rẩy, đưa tay từ lò xông hương rút ra, phảng phất khí lực toàn thân đều không có, hấp hối co quắp ngã trên mặt đất.
Nhưng trong lòng nàng lại nhẹ nhàng, nàng làm như vậy, vương phi nhất định sẽ tin tưởng nàng, nhiệm vụ của nàng cũng có thể tiếp tục tiến hành.
Nhẫn đau xót nhất thời để đổi lấy tư cách ở lại, quả đáng giá.
Đôi môi trắng bệch nhẹ rên rỉ, Hành Vân hiển nhiên không thể chịu nổi thống khổ trên người, đứt quãng nói: “Cầu xin vương phi… Cầu xin vương phi tin tưởng nô tỳ, nô tỳ nói… đều là thật…”
Ngọc Linh Lung có chút tiếc hận lắc lắc đầu, tính tình Hành Vân như vậy, trong lòng nàng vẫn có vài phần bội phục, chỉ tiếc, nữ tử trước mặt nàng là địch nhân chứ không phải người của nàng.
Xem ra có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng mở miệng, nhưng nghe vào trong tai Hành Vân lại tựa như tiếng sét đánh giữa trời.
“Chỉ bị phỏng tay thôi còn chưa đủ”.
Bất chấp đau đớn trên tay, Hành Vân mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, lần đầu tiên trong ánh mắt lộ ra sợ hãi thực sự.
Tay của nàng bị bỏng một mảng lớn, vết thương cháy đen dữ tợn khiến ngay cả nàng cũng không dám nhìn, những người khác trong phòng lại càng sợ hãi không dám ngẩng đầu, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại còn nói như vậy chưa đủ!?
Nữ nhân này rốt cuộc là hạng người gì, lòng của nàng vì sao lại lãnh khốc như vậy?!
Hành Vân kinh ngạc nhìn Ngọc Linh Lung, hoàn toàn quên mất lời muốn nói.
Ngọc Linh Lung chỉ hời hợt chỉ tay về lò xông hương, phảng phất đơn giản chỉ là phân phó nàng rót cho mình một chén trà, nói: “Nhặt khối than nuốt vào, ta liền tin tưởng ngươi”.
Thiêu da thịt tính là cái gì, nuôi vài ngày miệng vết thương sẽ tốt, cùng lắm thì để lại sẹo mà thôi, Hành Vân nếu có gan liền thiêu hủy lưỡi của mình, cổ họng bị phỏng, đời này coi như đều không nói được ra lời!
Nghe Ngọc Linh Lung phân phó, Hành Vân bị dọa trên mặt không còn một tia máu, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng cùng sợ hãi, thân thể không ngừng lùi về phía sau, tựa hồ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ cần có thể thoát được cặp mắt tàn ác kia!
“Không! Đừng mà, nô tỳ không muốn!”.
Rớt khối thịt không sao cả, nhưng muốn nuốt một khối than lửa, nàng cho dù không chết cũng sẽ thành phế nhân!
Nhiệm vụ của nàng, ý đồ của nàng, vinh hoa phú quý của nàng, dã tâm bừng bừng của nàng, toàn bộ sẽ bị mất!
Nhìn bộ dáng thất kinh của nàng, Ngọc Linh Lung chậm rãi lắc đầu, trên mặt một lần nữa hiện ra thần sắc lạnh lùng: “Còn không chịu nói sao?”
Hành Vân cắn răng, sụp xuống khóc lớn, đôi tay đỏ thẫm dữ tợn vô tình hay cố ý hướng Ngọc Linh Lung, tràn đầy vô vọng sợ hãi.
Một màn này thoạt nhìn làm cho người thấy vô cùng thê thảm, cũng làm cho nàng có vẻ hết sức bất lực cùng đáng thương.
“Vương phi tha mạng, nô tỳ nói đều là thật, cầu xin vương phi tha cho nô tỳ!”.
Nàng lên tiếng khóc lớn, phảng phất tất cả nước mắt đều tràn ra, lí do thoái thác càng tăng thêm không ít phần tin tưởng: “… Nô tỳ thân cô thế cô, nếu rời khỏi vương phủ liền chỉ còn một con đường chết! Van cầu vương phi khai ân, lưu lại nô tỳ!”.
Bả vai gầy yếu kịch liệt run rẩy, thoạt nhìn giống như sắp chết đến nơi, dùng tia sinh mạng cuối cùng cầu xin tha thứ: “… Nô tỳ biết rõ, nô tỳ ngàn vạn lần không nên đối với vương gia có ý nghĩ không an phận, cầu xin vương phi khai ân, cho nô tỳ làm nha hoàn thô sử trong phủ, cho nô tỳ một con đường sống!”.
Nàng thật có chút sợ, cho đến giờ phút này, nàng rốt cục mới ý thức được, thân phận của nàng chẳng qua chỉ là cái nô tỳ nho nhỏ, vận mệnh của nàng đều nắm giữ trong tay chủ tử.
Ngọc Linh Lung muốn nàng sống, nàng có thể sống; muốn nàng chết, nàng phải chết!
Nhớ tới nhiệm vụ của mình, nàng nhất định phải xuất toàn lực lấy được tín nhiệm của Ngọc Linh Lung, vượt qua nguy cơ trước mắt.
Chỉ cần nàng có thể ở lại Húc vương phủ, dù phải trả giá cao như thế nào cũng không tiếc! Nàng nhất định phải ở lại Húc vương phủ, đây là ranh giới cuối cùng của nàng!
Xem nàng biểu diễn khóc lóc nức nở, Ngọc Linh Lung rốt cuộc mất kiên nhẫn.
Thân ảnh thon dài chậm rãi đứng lên, Ngọc Linh Lung đi đến trước mặt Hành Vân, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy lệ sắc.
Giày thêu tinh xảo vừa nhấc, hung hăng dẫm nát chỗ bị thương ở cánh tay Hành Vân, trên giày tựa như có vô số cái móng sắc, giương nanh múa vuốt bao trùm trên tay Hành Vân, tựa hồ ở trên vết thương dữ tợn của nàng đâm thành vài cái lỗ.
Mặc kệ tiếng kêu thê lương bi thảm của Hành Vân, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi rốt cuộc sai ở chỗ nào”.
Con mắt Hành Vân tràn đầy tia máu, nhưng không thể che hết sự sỡ hãi trong đáy mắt, nàng kịch liệt ngẩng đầu, nhìn nụ cười đẹp tựa thiên tiên nhưng lại hung ác như La Sát này.
“Ngươi sai, là sai ở chỗ quá tự tin”.
Từ lúc mới bắt đầu, Hành Vân liền coi Ngọc Linh Lung quá đơn giản, nàng cho rằng vị tân vương phi này, bất quá giống như những vị thiên kim nhà giàu tầm thường khác, đoan trang hiền thục, thanh nhã cao quý, cho dù đầu óc có thông minh, cũng bất quá là từ đấu đá trong trạch viện mà luyện thành tâm cơ, nhiều lắm là có chút trí tuệ, có thể phòng ngừa, có thể dự liệu trước tiên cơ, có thể đấu trí đấu dũng, những thứ này đã là những thứ mà các khuê các thiếu nữ kia làm được cực hạn.
Nhưng nàng không biết, Ngọc Linh Lung trước mắt nàng, không phải thuộc đám tiêu thư khuê các nhà cao cửa rộng, tuyệt đối không phải là những đóa hoa chưa thấy qua trận bão, nữ nhân này, càng bình tĩnh, càng trí tuệ, lạnh lẽo tàn khốc, ác độc, hẳn sẽ không tin tưởng lời dỗ ngon dỗ ngọt của kẻ khác, càng sẽ không bị vẻ ngoài sự việc lừa.
Hành Vân làm những chuyện này, từ lúc nói lời khinh thường, về sau lại không tiếc thừa nhận ái mộ Húc vương, tự hủy đi thanh danh bản thân, rồi lại cho tay vào lửa than để biểu hiện sự trung thành, tự cho là thận trọng, suy nghĩ kín đáo, nhưng trong mắt nàng, bất quá cũng chỉ là biểu diễn vụng về mà thôi.
Nhìn khuôn mặt xám như tro của Hành Vân, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng, khóe môi khẽ nhếch, mang theo vài phần trào phúng châm biếm, nói: “Ngươi sống trong vương phủ thời gian cũng không phải ngắn, vì cái gì liên tục không câu dẫn vương gia, hết lần này tới lần khác lại tìm cơ hội lúc này, muốn câu dẫn vương gia? Cho dù ngươi thật sự thích vương gia, tại sao lại chủ động thẳng thẳng thừa nhận với ta? Chẳng lẽ ngươi đoán không được, ta sẽ trừng phạt những nha hoàn có ý nghĩ không an phận đối với vương gia như thế nào sao?”.
Hành Vân nếu được làm đại nha hoàn phụ trách quản lí chìa khóa Vương phủ, hẳn là được Húc vương tín nhiệm, cơ hội cùng Húc vương chung đụng hẳn là rất nhiều, vì cái gì trước đây không hề câu dẫn, hết lần này tới lần khác lại tại thời điểm tân hôn của nàng và Húc vương mới thể hiện đây? Chẳng lẽ nha hoàn này đối với dung mạo của mình quá tự tin, cho rằng có thể đánh bại tân vương phi, đạt được sủng hạnh của Húc vương sao?
Loại lời nói dối này, quả là không chịu nổi một kích.
Nếu Hành Vân thực sự có tâm tư đối với Húc vương, như vậy người đầu tiên nàng ta muốn phòng bị, hẳn phải là nàng vị tân vương phi này.
Tâm tình nữ nhân phức tạp, vô luận Ngọc Linh Lung là người thế nào cũng khó có khả năng đem nha hoàn có lòng ái mộ đối với chồng mình giữ lại bên người, càng không có khả năng vì nguyên nhân đó mà tiêu trừ lòng nghi ngờ đối với nha hoàn này.
Hành Vân nếu đã không ngốc, liền có thể nghĩ tới hậu quả khi làm vậy.
Như vậy có thể khiến nàng liều lĩnh nguy hiểm đắc tội vương phi, vẫn muốn nói dối gạt người để che giấu ý đồ cùng thân phận chính mình, nhất định là cái âm mưu cực lớn.
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, Hành Vân hoàn toàn co quắp té trên mặt đất, trong ánh mắt hiện ra mông lung như cá chết, đôi môi xám trắng vô lực run rẩy, nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.
Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, nâng chân lên, giày thêu liền dính một ít máu cùng da thịt, trên không trung quỷ dị rơi xuống.
Hành Vân toàn thân run rẩy kịch liệt, vô ý thức nhìn về phía tay mình.
Bị than lửa đốt qua đã vô cùng thê thảm, chỉ bị màu đỏ đen bao phủ, chưa đến mức huyết nhục mơ hồ, nhưng bị Ngọc Linh Lung giẫm như vậy, da thịt yếu ớt không chịu nổi rơi ra, máu tươi từ tay cơ hồ dâng lên, huyết nhục rơi xuống, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt bên trong.
Linh Nhi ở một bên im lặng tiến lên, thay Ngọc Linh Lung lau chùi thịt vụn tại đế giày, phảng phất phía trên kia chỉ là bùn.
Hành Vân hoảng sợ vạn phần nhìn một màn này, ngay cả một nha hoàn nho nhỏ bên cạnh Ngọc Linh Lung cũng có lá gan lớn như này, cái vị tân vương phi này, rốt cuộc là người như nào?
Trong không khí tràn ngập mùi khét của da thịt, còn có nồng nặc mùi máu tươi, Ngọc Linh Lung rút khăn ra, ưu nhã che lại chóp mũi, phảng phất rất chán ghét loại hương vị này, trong miệng có chút bực mình nói: “Hỏi ngươi lần cuối cùng, nói hay không nói?”.
Nhìn cô gái tôn quý xinh đẹp vô cùng này, Hành Vân rốt cuộc bỏ qua giãy giụa, nàng cúi đầu, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng: “Vương phi, nô tỳ… nô tỳ biết sai rồi”.
Nàng đã không nhớ mình đã nói những lời này lần thứ mấy, nhưng ở đây mọi người đều biết rõ, lần này, nàng mới thực sự biết sai rồi.
Nàng cũng không thét chói tai khàn cả giọng, cũng không khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ, nhưng giọng nói cứng nhắc tuyệt vọng này, mới chính là lời nói chân thật nhất.
Buông lỏng tay bị thương, Hành Vân giãy giụa đứng lên, dập đầu một cái trước Ngọc Linh Lung, trong thanh âm mang theo bình tĩnh chưa bao giờ có, phảng phất đã cởi bỏ tất cả ngụy trang.
“Vương phi, không phải là nô tỳ không muốn nói, mà là… nô tỳ thực sự không thể nói”.