Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 130: Ngươi Là Cố Ý!
Nghe được nàng hạ lệnh đuổi khách, Húc vương cũng không có đứng dậy rời đi, mà nhàn nhạt nói: “Ta không thể đi.”.
Ngọc Linh Lung hơi chậm lại, lúc này mới phát giác đến ý tưởng lúc trước quá không chu toàn, hôm nay là đêm tân hôn của hai người bọn họ, nếu là Húc vương không có ở trong phòng qua đêm, chỉ sợ sáng mai, các lời đồn đãi sẽ phải bay đầy trời.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng tới cổ đại đơn độc cùng một nam tử qua đêm.
Ngọc Linh Lung cũng không cảm thấy có gì ngượng ngùng hoặc khó xử các loại, qua đêm liền qua đêm đi, phòng lớn như vậy, ngoại trừ giường, có rất nhiều địa phương cho hắn ngủ.
Nhớ tới vô số ánh mắt trong bóng tối thăm dò bọn họ, Ngọc Linh Lung chỉ cảm thấy có chút nhức đầu, lấy hắn thật đúng là chuyện phiền toái.
Ngọc Linh Lung từ trên giường lôi chăn mền nhỏ, tiện tay ném cho hắn: “Vậy thì tìm một chỗ rồi mau ngủ đi.”.
Húc vương tiếp nhận chăn mền, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Để hắn tùy tiện tìm một chỗ rồi ngủ? Đêm tân hôn này của hắn, thật đúng là đủ chật vật rồi.
Xem ý tứ Ngọc Linh Lung là không muốn làm chuyện phu thê này rồi.
Không để ý vẻ mặt ủ dột của Húc vương, Ngọc Linh Lung vén chăn lên lên giường, chậm rãi nằm xuống.
Nàng chợt nhớ tới vừa rồi để đám người Huyên Thảo dọn đám đậu phụng hạt sen các loại gì đó, không khỏi cảm thấy , cuộc sống người cổ đại thật sự là quá không hạnh phúc, đêm tân hôn ngay cả giường chiếu cũng không ngủ được thoải mái, còn muốn lăn lộn trên đống vật cứng đó, ngẫm lại liền cảm thấy khó chịu.
Nhắm mắt lại, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân Húc vương đến gần, cho đến khi đi đến bên giường mới dừng lại.
Ngọc Linh Lung mắt cũng không mở, lạnh lùng nói: “Lại muốn tìm đánh?”.
Tiểu tử này muốn làm sao, sẽ không phải là muốn mượn cơ hội chấm mút chứ?
Trầm mặc, Húc vương không trả lời nhưng cũng không rời đi, cứ như vậy lẳng lặng đứng im trước giường.
Một hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới miễn cưỡng mở mắt ra, mang theo vài phần hoang mang nhìn về phía hắn.
Người trên giường tóc đen như mực, dài như thác, tùy ý xõa tung, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người.
Một đôi thu thủy mang theo chút buồn ngủ, lười biếng nhìn hắn, cánh môi hồng nhuận khẽ chu, dưới ánh nến đỏ càng hiện lên sáng bóng mê người.
Một đôi má hồng đào trên nền da trắng nõn, tựa như có thể nhéo ra nước.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ lười biếng yêu kiều như vậy.
Tự biết rằng không nên tiếp tục đứng tại chỗ này, nhưng hắn lại không thể làm cách nào chuyển hướng cước bộ của mình, chỉ có thể bỏ mặc chính mình cứ như vậy đứng ở chỗ này, dù chỉ là nhìn nàng như vậy cũng tốt.
Ngọc Linh Lung không phải thiếu nữ ngu ngốc u mệ, đương nhiên hiểu được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt hắn là có ý gì, nàng không khỏi khẽ nhíu mày, trên mặt khôi phục lãnh ý: “Ngươi dự định cứ đứng như vậy cả đêm?”.
Tựa hồ bị lời nói của nàng làm bừng tỉnh, môi mỏng khẽ mân chặt lại, hầu kết khó khăn hoạt động, hồi lâu mới lên tiếng: “Nàng sớm đi ngủ đi.”,
Duỗi bàn tay ra, tựa hồ muốn đụng vào mặt nàng, nhưng lại ở giữa không trung di dời phương hướng, thay nàng dịch góc chăn xong liền xoay người dưới giường đi đến.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, Ngọc Linh Lung nhìn ngọn nến đỏ cháy, không biết như thế nào lại không thấy buồn ngủ.
Ngọn nến đã sắp cháy hết, hai người vẫn không ai lên tiếng.
Nàng biết rõ, hắn cũng không ngủ.
Rõ ràng là lao lực cả một ngày, buổi tối lại uống vài chén rượu, nhưng Ngọc Linh Lung lại vô cùng thanh tỉnh, ngay cả chính nàng cũng có chút kỳ quái vì cái gì đột nhiên lại mất ngủ đây?
Nghĩ một hồi vẫn không tìm được đáp án, Ngọc Linh Lung liền nhận định, hẳn là do đột nhiên thay đổi giường nên nàng mới không ngủ được.
Cũng có thể bởi vì không ăn cơm no, nên mới đói bụng đến không ngủ được?
Tóm lại, khửng định cũng người nam nhân dưới giường kia không có quan hệ.
Suy nghĩ miên man, không ý thức chântrời đã nổi lên tia sáng.
Ngọc Linh Lung vừa mơ màng muốn ngủ, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa vang lên thanh âm nhẹ nhàng: “Khởi bẩm vương gia, vương phi, nô tỳ là tới lấy khăn.”.
Khăn? Khăn gì?
Ngọc Linh Lung mơ mơ màng màng, còn chưa suy nghĩ cẩn thận thế nào, chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng gió nhỏ, vốn là Húc vương đang ngủ dưới giường trong nháy mắt đã nằm im bên cạnh mình.
“Uy! Ngươi–” Ngọc Linh Lung mạnh tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng nói, trên miệng đã có thêm một bàn tay.
Húc vương nhẹ nhàng che miệng nàng lại, thấp giọng “suỵt” một tiếng.
Mặc dù không hiểu là thế nào, Ngọc Linh Lung lại biết, giờ phút này vẫn là nên nghe lời hắn, vì vậy nàng không phản ứng, không nói một lời nằm ở trên giường.
Chỉ thấy Húc vương duỗi tay ra, từ dưới gối nàng rút ra một khăn trắng, cắn ngón tay giữa, ở trên khăn lau vài cái.
Ngọc Linh Lung rốt cuộc hiểu, người bên ngoài nói khăn là vật gì.
Trên mặt không khỏi ửng hồng, Ngọc Linh Lung quay mặt qua chỗ khác, làm bộ xem ngọn nến đỏ cháy sắp hết.
Hô hấp nóng rực phả trên mặt, mang theo mùi hương bạc hà chỉ có trên người hắn, Ngọc Linh Lung vô ý thức vươn tay ra, nghĩ muốn đẩy hắn ra.
Bàn tay nhỏ bé vừa chống đỡ lồng ngực của hắn, nàng liền nhạy cảm phát hiện ra toàn thân hắn lập tức căng thẳng, hô hấp cũng không khỏi nặng nề vài phần, phảng phất nàng đụng vào ngọn lửa, ngay cả ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy nóng rực muốn bốc cháy.
Cảm giác được ánh mắt nóng hổi của hắn ở trên mặt mình, Ngọc Linh Lung vừa thẹn vừa giận, thấp giọng nói: “Cách ta xa một chút!”.
Thanh âm lạnh lùng, làm cho hắn thanh tỉnh vài phần, Húc vương có chút khó khăn lui về phía sau, thanh âm không khỏi có chút khàn khàn: “Tiến đến.”.
Cừa nhẹ nhàng mở ra.
Mặc dù có rèm buông che chở, Ngọc Linh Lung vẫn cảm thấy có chút khẩn trương khó hiểu, vạn nhất bị người phát hiện hai người bọn họ vẫn còn quần áo mà nằm, lời nói dối không phải là bị vạch trần sao?
Thật may là người tiến vào hiển nhiên rất hiểu lễ nghi, tiếng bước chân cách giường một khoảng xa liền ngừng lại, tựa hồ đang đợi cái gì đó.
Húc vương đem khăn trong tay từ trong rèm ném ra ngoài, thấp giọng nói: “Lui ra đi.”.
Trong thanh âm của hắn mang theo vài phần đè nén làm cho người nghe tự nhiên hiểu rõ, người nọ đem khăn trên mặt đất nhặt lên, thấp giọng nói: “Nô tỳ cáo lui.”.
Nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, Ngọc Linh Lung mới thở phào một hơi.
Cửa ải này, xem như qua.
Hai người dùng một loại tư thế kỳ quái nằm trên giường, hồi lâu đều không nói gì.
Qua một hồi lâu, Húc vương mới thở dài vài tiếng nhỏ, nhẹ giọng nói : “Ngủ tiếp một lát đi, lát nữa ta cùng ngươi tiến cung.”.
…
Dù sao cũng không ngủ được, Ngọc Linh Lung dứt khoát rời khỏi giường, kêu Huyên Thảo cùng Linh Nhi tới hầu hạ rửa mặt.
Hai nha hoàn đôi mắt thâm quầng, hiển nhiên đều ngủ không ngon, vẻ mặt cũng là lạ, luôn nhìn trộm quan sát thần sắc Ngọc Linh Lung cùng Húc vương, tựa hồ muốn từ trên sắc mặt bọn họ suy đoán ra những thứ gì đó.
Chỉ nhìn lướt qua, Ngọc Linh Lung cũng biết trong đầu hai nha hoàn kia đang nghĩ gì, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Mè nheo cái gì, còn không mau đi đến!”.
Linh Nhi hướng Huyên Thảo len lén le lưỡi một cái, vội vàng bưng chậu đồng tiến đến, đi đến bên cạnh Ngọc Linh Lung.
Huyên Thảo bất đắc dĩ, chỉ đành phải chần chờ đi tới hầu hạ Húc vương.
Ngọc Linh Lung thu hết vào trong mắt, nói: “Dùng thói quen nha hoàn như bình thường mà hầu hạ đi.”.
Húc vương nhàn nhạt nói: “Không cần, nàng hầu hạ rất tốt.”.
Nghe được lời nói khen ngợi của Húc vương, Huyên Thảo sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ, nô tỳ không dám.”
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung cau lại, nói: “Như thế nào lại động một chút là quỳ? Để người ta trông thấy, còn tưởng rằng nha hoàn của ta không có biết làm việc.”.
Huyên Thảo cuống quýt đứng lên, tại trước mặt Húc vương vẫn lại bộ dạng kinh hoàng sợ hãi như cũ.
Ngọc Linh Lung trong lòng thở dài, nói: “Thôi, hay gọi người của ngươi vào đi, miễn cho người khác nói, tân vương phi vừa tới một ngày đã cực kì ghen tuông, đem nha hoàn của ngươi đều đuổi ra ngoài.”.
Húc vương trên mặt lộ vài phần vui vẻ nói: “Nàng đang để ý ta, ta như thế nào lại tức giận?”.
Ngọc Linh Lung hừ một tiếng nói : “Ngươi nằm mơ!”.
Hai người một hỏi một đáp, vào trong mắt người khác lại giống như đang liếc mắt đưa tình, Huyên Thảo cùng Linh Nhi lúc này mới yên lòng lại, động tác cũng nhanh nhẹn rất nhiều.
Bởi vì là tân nương, lại phải vào cung, Ngọc Linh Lung bị giằng co khoản hơn nửa canh giờ, mới xem như xong, có thể ra cửa.
Trên đầu không cần mang mũ phượng nặng trịch kia, nhưng cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.
Tóc dài như thác toàn bộ buộc lên trên, buộc thành một dạng bách hoa, trâm cài trang sức đầy đầu, chính giữa là viên ngọc lớn, nặng nề rơi tại mi tâm.
Trang điểm vừa xong, Ngọc Linh Lung nhìn cô gái xinh đẹp như thiên tiên trong gương đồng, trong lòng không khỏi thở dài, đẹp thì đẹp thật, nhưng cái giá phải trả cũng quá lớn.
Húc vương thì thay đổi một bộ cẩm bào bạch sắc thêu Bàn Long, dùng ô kim quan cột tóc, phong thái tiêu sái, khí thế hiên ngang, lại khôi phục vẻ mặt phong lưu lỗi lạc ban ngày.
Hai người đi tới cửa, Húc vương đột nhiên dừng lại một chút, duỗi tay ra nắm chặt lấy tay Ngọc Linh Lung, lúc này mới đi ra khỏi gian phòng, phảng phất đây bất quả chỉ là chuyện bình thường.
Đáy lòng Ngọc Linh Lung thầm mắng, người này đoán chắc chính mình sẽ không bỏ qua cho hắn, lúc này mới thừa dịp hư một chút!
Bên ngoài nhiều ánh mắt trong sáng, trong tối nhìn bọn họ, Ngọc Linh Lung chỉ đành cắn răng chịu đựng, vẻ mặt có chút cứng ngắc theo sát Húc vương ra cửa.
Dưới ánh nắng mặt trời, bàn long trước ngực Húc vương tỏa ra ánh ngân quang, sáng lạn chói mắt, khiến thân ảnh cao to của hắn trở nên không chân thực.
Bên cạnh Ngọc Linh Lung mặc một bộ loan hỉ phục đỏ thẫm, áo khoác lông chồn tuyết trắng, dáng người thon dài, lãnh diễm bức người, trong lúc vô hình liền có một loại sức mạnh kinh người.
Nha hoàn, người làm trong sân đều cung kính cúi đầu: “Vương gia, vương phi.”.
Ngọc Linh Lung mặt lạnh không nói lời nào, Húc vương lại ý cười đầy mặt phất phất tay: “Tất cả đứng lên đi, truyền lời nói của bản vương, mỗi người được thưởng mười lượng bạc!”.
Bọn hạ nhân lập tức vui mừng, nhất tề quỳ xuống tạ ơn: “Nô tỳ tạ ơn Vương gia, tạ ơn vương phi ban thưởng!”.
Ai nấy đều thấy được, chủ tử tâm tình rất tốt, ngay cả những nô tỳ như các nàng cũng được thưởng.
Húc vương ngoái đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thâm tình, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.”.
Mặc dù lý trí nói cho nàng biết, Húc vương chỉ là đang diễn trò cho người ta xem, nhưng đáy lòng Ngọc Linh Lung cũng hơi động một chút.
Chỉ có thể nói, gương mặt tuấn tú thật sự rất có lực sát thương, rất lâu, ngay cả nàng đều không biết là thật hay giả.
Ngọc Linh Lung che dấu tâm tư, nhàn nhạt gật đầu, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.
Bởi vì là cùng Ngọc Linh Lung tiến cùng, Húc vương cũng không cưỡi ngựa mà cùng Ngọc Linh Lung ngồi xe ngựa xuất hành.
Vừa buông xuống mành che, Ngọc Linh Lung liền đẩy tay hắn ra, thập giọng cả giận nói: “Về sau bớt cùng ta giằng co!”
Húc vương trên mặt khôi phục lạnh lùng nói: “Nếu không phải như thế, ngày mai tin tức Húc vương phi bị thất sủng sẽ lan truyền khắp nơi đều biết rõ, nàng muốn kết quả này?”.
Ngọc Linh Lung cứng họng, nhìn về phía ánh mắt dẫn theo chút não ý của Húc vương: “Ngươi là cố ý!”
Húc vương đưa tay sửa sang da lông chồn cho nàng, thở dài nói: “Nàng luôn đem ta nghĩ thành như vậy.”.
Ngọc Linh Lung nặng nề hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Bỗng dưng bàn tay ấm áp của hắn nắm chặt tay nàng, trong buồng xe nhỏ hẹp vang lên thanh âm trầm thấp kiên định: “Linh Lung, một ngày nào đó, nàng sẽ minh bạch tâm ý của ta đối với nàng.
Cho dù nàng có là khối băng, ta sẽ làm nàng ấm áp.”.
Ngọc Linh Lung muốn rút tay về, lại bị hắn sít sao nắm lấy, trên mặt hắn là cương nghị cùng cương quyết nàng chưa thấy bao giờ, phảng phất là lời thề trọng yếu nhất trên đời.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng Ngọc Linh Lung không khỏi đau xót.
Đã từng có một người nói với nàng những lời ngon ngọt, thề non hẹn biển, nhưng về sau thì sao? Chính hắn lại ra tay giết nàng!
Nàng không cách nào tiếp nhận thêm một người, nàng không thể bị cùng một thanh kiếm làm tổn thương hai lần!
Quyết tuyệt rút tay về, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói: “Ngươi nói những lời như vậy nữa thì lập tức xuống xe cho ta!”.
Húc vương mân chặt môi mỏng nói: “Được, ta không nói.”
Ngay sau đó, hắn lại nói thêm: “Ta sẽ làm cho nàng xem!”.
Ngọc Linh Lung mặt lạnh, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy.
Một đường không nói gì.
Xe ngựa chậm rãi, chở bọn họ tiến vào cung.
Húc vương nhấc rèm cửa sổ lên, nhẹ giọng nói: “Nơi này, chính là hoàng cung.”.
Thanh âm hắn mang theo vài phần phức tạp, như là cảm thán, như là lưu luyến, lại giống như oán hận.
Ngọc Linh Lung nhớ tới những lời Lưu ma ma nói, không khỏi im lặng.
Nàng có thể hiểu được cảm xúc của Húc vương, đây là nơi hắn sinh ra, là nơi hắn đã sống trong bảy năm, hắn đối với nơi này có tình cảm cũng không phải là kỳ quái.
Nhưng cũng là chỗ này, hắn mất đi mẫu thân, đồng thời cũng mất đi che chở, lại chính địa phương này, Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ, đem hắn tuổi còn bé đến nước Nguyên, từ đó xa rời cố thổ, cách xa thân nhân.
TRên người hắn có quá nhiều kí ức, hắn lại dùng hai loại mặt nạ bất đồng, đem hết thảy tâm sự của mình chôn vùi đi.
Người khác nhìn qua hắn tiêu sái lỗi lạc, quần áo lụa là không kiềm chế được, hoàn toàn là bộ dạng vương gia phong lưu tham hưởng khoái lạc, mà ở trước mặt nàng, hắn mới lộ ra bản tính chân thật của mình, tôn quý lãnh khốc, kiên nghị bá đạo, quanh thân tràn ngập sức mạnh thần bí.
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên thật sự tò mò, hắn rốt cuộc đã từng như thế nào luyện thành cái bộ dạng như vậy? Mới gần hai mươi tuổi, như thế nào trở thành một hắc y nhân thống lĩnh võ công cao cường, tâm tính bền bỉ?
Vô số nghi vẫn quanh quẩn trong lòng nàng, nàng cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
Nàng biết rõ, nếu như nàng hỏi, hắn nhất định sẽ nói cho nàng biết, nhưng nàng lại không nghĩ sẽ hỏi.
Có một số việc, một khi biết được đáp án, như vậy ngoài trừ thất thủ, nàng không còn lựa chọn nào khác.