Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 127: Ta Không Tin Ngươi


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 127: Ta Không Tin Ngươi


Ngày hai mươi tám tháng giêng, ngày hoàng đạo.
Trên đường cái Trường An đã được dọn sạch sẽ, những người địa vị thấp không được đi vào, dân chúng vây xem hỗn loạn như nước thủy triều, đều muốn nhìn một chút cảnh tượng đón dâu hoành tráng của Húc vương.
Mười sáu tên kiệu phu vác sáu càng kiệu đỏ thẫm, chậm rãi đi về phía trước.

Đằng sau là của hồi môn đỏ thắm kéo dài mười dặm, vàng bạc châu báu, trang sức, phỉ thúy mã não, đổ cổ vật trang trí, gấm vóc vải lụa, kiện kiện đều vô cùng quý hiếm, thế gian hiếm có, làm người ta không kịp nhìn.
Những thứ này chỉ là một phần nhỏ của hồi môn mà thái hậu cùng hoàng hậu ban thưởng, cùng với mấy thức bài trí gia dụng, v.v… Sớm tại đưa tới Húc vương phủ, những thứ hôm nay đưa ra này, chẳng qua chỉ là một phần mà thôi.
Húc vương cưỡi ngựa Hỏa Long, đi đầu đội ngũ đón dâu.
Vốn là tuấn mỹ, giờ phút này lại càng thêm phi phàm, chỉ thấy hắn khoác một món lông chồn trắng xán lạnh, đầu đội ô kim ngũ long, dáng người cao lớn, mày như kiếm, đôi mắt như mặc ngọc nhuận ánh sao, giữa lông mày, khóe môi không che giấu nổi sự vui vẻ.
Ngày đại hỷ, đêm động phòng hoa chúc, hôm nay chính là một khắc đắc ý nhất.
Mặc dù không nhìn thấy dung mạo trong hỉ kiệu của Ngọc Linh Lung, chỉ nhìn Húc vương anh tuấn cũng đủ khiến đám người vây quanh dao động.
“Tên” mãn kinh thành Húc vương, giờ phút này trước mặt dân chúng lộ ra tôn quý trầm ổn chưa bao giờ có, cũng không phải bộ dáng ma đầu nhiễu phố lớn ngõ nhỏ gà bay chó sủa.

Sự thay đổi lớn như vậy cũng khiến đám người phá lệ hiếu kỳ, rối rít muốn biết Húc vương phi thần bí kia là nhân vật nào, có thể thuần phục con ngựa hoàng tùy ý làm bậy này.
Giữa ánh mắt của mọi người, trong hỉ kiệu lại vô cùng yên tĩnh, một ít động tĩnh cũng không có.
Ngọc Linh Lung lẳng lặng ngồi trong kiệu, ồn ào náo nhiệt bên ngoài tựa hồ không hề ảnh hưởng đến nàng, hoa phục nghiêm trang, chỉ yên lặng ngồi, không một tia động tác, không một câu nói.
Đối với nàng mà nói, hết thảy mọi việc bất quá chỉ là cái nghi thức nàng bắt đầu tiến vào cuộc sống mới.
Nàng cũng không cảm nhận được cảm giác vui sướng khi xuất giá, đối với nàng mà nói, đâu chỉ giống như một tuồng kịch, diễn xong thì tan cuộc.
Đội ngũ đi vô cùng chậm, đường lớn Trường An tựa hồ không bình thường, như thế nào đi mãi không hết, Ngọc Linh Lung trên đầu đội mũ phượng nặng nề, không khỏi cảm thấy có chút bực mình, liền đưa tay đem màn kiệu nhấc lên một chút, muốn hít vài hơi không khí tươi mới.
Vừa mới vén lên khe hở nho nhỏ, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, một cái bóng người màu xanh phút chốc từ trong đám đông bay ra, dừng trước đội ngũ đón dâu.
Ngay sau đó, người chung quanh xem náo nhiệt liền phát ra một hồi kinh hô, phảng phất gặp được vật gì đáng sợ.

Ngọc Linh Lung trong lòng khẽ trầm xuống.
Chẳng lẽ là hắn!?
Giờ phút này, đội ngũ đón dâu vì đột ngột xuất hiện một người mà dừng bước, trong lúc nhất thời người phía sau hai mặt nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì.
Đợi thấy rõ tướng mạo người đến, nụ cười trên mặt Húc vương quét sạch sẽ, con mắt màu đen thoáng lên tia hàn quang không dễ phát hiện.
Giữ cương ngựa, đầu Hỏa Long Mã lập tức nhảy lên tránh thoát người kia, khí thế bức người rơi trên mặt người vừa đến.
Tựa hồ không cảm nhận được hơi thở áp bách khiếp người của Húc vương, thân ảnh cao lớn của Phượng Hiên Viên không chút nào động, khuôn mặt tà khí tràn đầy dữ tợn, đôi mắt hẹp dài thẳng tắp chằm chằm nhìn vào hỉ kiệu hoa mỹ kia.
Nàng sao có thể gả cho người khác? Nàng sao lại dám gả cho người khác!?
Ánh mắt của hắn chậm rãi từ hỉ kiệu rơi trên người Húc vương , trong mắt lập tức xẹt qua tia hàn quang.
Ngu, Liệt, Dương!
Húc vương cao cao ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện vẻ lãnh khốc cùng cường thế chưa bao giờ có, từ trên cao nhìn xuống Phượng Hiên Viên.
Hai cặp mắt giao nhau, trong không khí bắn ra tia lửa tán loạn, đều là hàn quang sắc bén không chịu nhượng bộ.
Khóe môi mỏng giương lên, Phượng Hiên Viên trầm giọng nói: “Gọi nàng đi ra, ta có lời muốn nói với nàng.”
Con mắt đen thẳm híp lại, Húc vương lạnh lùng nói: “Phượng Hiên Viên, ngươi cũng biết, Hình bộ treo thưởng ngươi bao nhiêu bạc, ngươi không muốn cái đầu trên cổ mình nữa à?”
Trên mặt Phượng Hiên Viên lộ ra nụ cười tà khí, trong ánh mắt tràn đầy cuồng ngạo: “Ta nếu đã dám đến, dĩ nhiên là không ai có thể lưu lại được.”.
Húc vương cười một tiếng, tựa hồ không đem lời của hắn để trong lòng, hắn rung rung cương ngựa trong tay, nhàn nhạt nói : “Tránh ra đi, hôm nay là ngày lành của bản vương, bản vương không muốn tay nhuốm máu.”
Húc vương không lộ ra vẻ mặt khinh thường, nhất cử nhất động của hắn cũng không đối với Phượng Hiên Viên lộ ra khinh thị, phảng phất hắn chỉ là một người không quan trọng, căn bản không đáng để ở trong lòng.
Biết rõ hắn đang dùng phép khích tướng, Phượng Hiên Viên nhịn không được huyết khí sôi sục.
Giữa lông mày, nốt chu sa đẹp đến mức như nhỏ ra máu, Phượng Hiên Viên cắn chặt hàm răng, hai chân đạp một cái, đột nhiên ra tay hướng Húc vương đánh tới.
Húc vương tựa hồ đã sớm có chuẩn bị, lông chồn xé ra, tiện tay ném ra ngoài, Húc vương nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống ngựa, tránh được một kích lôi đình của Phượng Hiên Viên.
Chứng kiến Húc vương lộ ra hỷ phục đỏ thẫm mặc trên người, Phượng Hiên Viên lại càng tức giận, phảng phất bị kích thích cực lớn, giờ phút này hai mắt hắn đỏ ngầu, ra tay một lần so với một lần càng hung ác bén nhọn, trong phút chốc, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.
Đám người chung quanh tựa hồ xem đến ngốc rồi, hoàn toàn không phát ra bất kỳ thanh âm nào, mấy ngàn đôi mắt lom lom nhìn chằm chằm hai người triền đấu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Húc vương cùng Phượng Hiên Viên ra tay quá nhanh, không ai có thể thấy rõ số chiêu của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy hai thân ảnh đấu cùng một chỗ, không trung khắp nơi đều là thân ảnh màu đỏ cùng màu xanh, lại không thể nhìn ra ai đang chiếm thượng phong.
Đột nhiên hai bóng người tách ra, Húc vương khí định thần nhàn đứng nguyên tại chỗ, Phượng Hiên Viên trán lại thấm mồ hôi, tay phải gắt gao che vai trái, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
Ai thắng ai thua, vừa xem hiểu ngay.
Mặc dù bị bại nhưng Phượng Hiên Viên lại như cũ không để ý, hắn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía hỉ kiệu từ nãy đến giờ vẫn thủy chung không có động tĩnh gì, từ chỗ sâu nhất trong cổ họng phát ra tiếng gào thét không cam lòng.
“Ngọc Linh Lung, ngươi đi ra cho ta!”
Nghe được tiếng gào thét nhất quyết không tha của hắn, khuôn mặt tuấn lãng của Húc vương trầm xuống, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói với bản vương, đừng quấy nhiễu đến nàng.”
Phượng Hiên Viên môi mỏng nhếch lên, cả giận nói: “Ta chỉ muốn nói với nàng!”
Húc vương đang định nói gì đó, trong hỉ kiệu sau lưng vang lên thanh âm thanh lãnh: “Hạ kiệu.”
Màn kiệu nhấc lên, một thân ảnh thon dài chậm rãi đi ra.
Ngọc Linh Lung đầu đội mũ phượng, khí thế ung dung, một đôi thu thủy như hàn tinh nhìn về phía Phượng Hiên Viên, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Dung nhan tuyệt mỹ của nàng giờ phút này lại khiến Phượng Hiên Viên thật sâu đau nhói, chỉ thấy hắn cố nén đau đớn trên vai, thanh âm tràn đầy ngang ngược: “Ai chuẩn cho ngươi lấy hắn!?”
Ngọc Linh Lung chân mày cau lại nói: “Ta gả cho người nào, liên quan gì tới ngươi?”
Húc vương chạy tới bên người Ngọc Linh Lung, vẻ mặt vừa rồi còn lãnh khốc nhưng khi nhìn về phía Ngọc Linh Lung lại mang theo ôn nhu, thanh âm trầm thấp nói: “Nàng không cần để ý những chuyện này, ta sẽ xử lý tốt.”
Hai cái tuấn dật vô cùng đứng chung một chỗ, tuyệt đẹp như thế, ngay cả ánh mặt trời so ra đều ảm đạm đi.
Khung cảnh này rơi vào trong mắt Phượng Hiên Viên, lại hiện lên tư vị khác.
Chịu đựng đau đớn kịch liệt ở tim, Phượng Hiên Viên nghiến răng nói: “Ngươi tin hay không, ta sẽ giết hắn, để ngươi gả không thành!?”
Trường bào màu xanh theo gió tung bay, tóc dài đen nhánh dính lên mặt, khiến gương mặt hắn càng thêm tà khí cùng thô bạo, phảng phất sau một khắc, hắn sẽ hóa thân thành ác ma địa ngục, đem hết thảy mọi thứ trên đời này hủy diệt.
Nhìn qua khuôn mặt cuồng quyến kia, Ngọc Linh Lung đột nhiên cười một tiếng.
Thanh âm êm tai như tiếng suối chảy, rồi lại tràn đầy lạnh lẽo: “Ngươi giết được hắn sao?”

Nghe được lời nói chắc chắn của nàng, Phượng Hiên Viên thế nhưng nhất thời không nói ra lời.
Đúng vậy, hắn có thể giết nam nhân mà nàng gả này sao? Lần trước hắn thất bại thảm hại, lần này hắn lại ở trước mặt mọi người bị thua như thế, hiện tại hắn vẫn xuất khẩu ngông cuồng, tại trong mắt nàng xem ra, hắn là cỡ nào buồn cười!?
Quả thực không biết tự lượng sức mình!
Phượng Hiên Viên vừa hận vừa giận, ngược lại ngửa mặt lên trời cười to, đôi mắt hẹp dài tràn đầy tà mị: “Ngọc Linh Lung, có lẽ hiện tại ta không giết được hắn, nhưng hắn sẽ ăn cơm, sẽ ngủ, sẽ nghỉ ngơi, ta có thể nhân cơ hội hạ độc, có thể đánh lén, có thể ám sát! Một ngày nào đó, ta sẽ lấy mạng của hắn!”
Dưới con mắt bao người, có thể lớn tiếng tuyên bố muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế hại người mà không ngượng, đại khái cũng chỉ có Thanh Liên giáo chủ Phượng Hiên Viên quanh thân tràn đầy tà khí này mà thôi.
Cho dù bị người khinh thường thì thế nào, cho dù nghịch thiên mà đi thì thế nào? Chỉ cần có thể đoạt lại nàng, dù bị tất cả mọi người trên thế gian phỉ nhổ hắn cũng không tiếc.
Hắn đường hoàng cùng cuồng ngạo cũng không có chọc giận Húc vương, Húc vương lạnh lùng cười một tiếng, tựa hồ không thèm để ý chút nào đến uy hiếp của Phượng Hiên Viên, đôi môi mỏng nhàn nhạt phun ra: “Xin cứ tự nhiên!”.
Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng nhấc lên mép váy uốn lượn, chậm rãi đi đến trước mặt Phượng Hiên Viên, mâu quang như mặc ngọc chuyển động, hàn mang lấp lánh, phảng phất dễ dàng có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.
Đôi môi anh đào mịn màng khẽ mở, thanh âm lại như thiên sơn mộ tuyết tràn đầy rét lạnh cùng hờ hững: “Phượng Hiên Viên, ngươi hôm nay đến, thật sự chỉ vì muốn ngăn cản ta lấy hắn sao?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, trên mặt Húc vương dần lộ ra vài phần suy ngẫm.
Đôi mắt Phượng Hiên Viên co rút nhanh, phảng phất bị lời nói của nàng khiến đau nhói, đáy mắt hắn xẹt qua thần sắc phức tạp, ảm đạm: “Ngươi không tin ta?”
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy xa cách: “Đúng vậy, ta không tin ngươi.”
Không để ý tới ánh mắt đau đớn kích động của Phượng Hiên Viên, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi cũng cứu ta một mạng, ta đã nói qua, từ đó, hai chúng ta không ai nợ ai, không còn liên quan gì nhau nữa.”
Nói xong, nàng quyết tuyệt xoay người, hướng hỉ kiệu đi tới.
Ánh mặt trời sáng chói chiếu lên đường thêu Loan Phượng trên làn váy, tỏa ra hào quang xán lạn.

Sáng lạn như khói, hoa mỹ như gấm, khiến lưng nàng phát ra quang hoa người ta không dám nhìn, phản chiếu vào mắt khiến người ta không thể mở mắt ra.
Phượng Hiên Viên mạnh đứng dậy, bước nhanh về phía trước, thắng đến chỗ Ngọc Linh Lung,, bước chân trước nay tuyệt nhiên chưa có.
Nhìn bộ dáng dây dưa không ngừng của hắn, Húc vương mày kiếm giương lên, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ hung ác tàn độc, rốt cuộc không che giấu được sát khí quanh thân.
Cho dù là nam nhân nào bị người khác hết lần này tới lần khác quấy nhiễu hôn lễ của mình, chỉ sợ cũng không kiềm được tính khí, huống chi lại là Húc vương tôn quý vô cùng này.
Mắt thấy Húc vương lại chuẩn bị ra tay, trong đám người đột nhiên nhảy ra một cái thân ảnh nhỏ xinh, sinh sinh ngăn cản đường đi của Phượng Hiên Viên.
“Phượng đại ca!”
Linh Nhi một thân mặc bộ màu đỏ bạc mới tinh, khuôn mặt phủ một tầng phấn mỏng, nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của Phượng Hiên Viên.
“Tránh ra!” Tay phải duy nhất còn hoạt động không khách khí chút nào đẩy vai Linh Nhi, Phượng Hiên Viên cũng không thèm nhìn tới nàng, trực tiếp đi về phía trước.

Tay phải của hắn chưa kịp động vào bả vai của Linh Nhi, đã bị nàng duỗi tay nắm thật chặt, con mắt Linh Nhi tràn đầy nước mắt, nhẹ giọng nói: “Phượng đại ca, người bị thương…”
Phượng Hiên Viên có chút tức giận, ngoái đầu nhìn lại thấy là Linh Nhi, lời nói định thốt ra đành nuốt trở lại, chỉ trầm giọng quát lên: “Ngươi buông tay!”
Linh Nhi cực nhanh nhìn qua Húc vương, đưa tay đẩy Phượng Hiên Viên, giọng nói cấp tốc: “Phượng đại ca, van cầu người , đi nhanh đi!”
Thanh âm nàng tràn đầy lo lắng cùng thương tâm, nước mắt không kìm được rơi xuống, nghẹn ngào thấp giọng nói ra: “Tiểu thư đã gả cho người khác rồi, người… Người mau đi đi!”
Phượng Hiên Viên giương mắt nhìn về phía Ngọc Linh Lung, chỉ thấy Ngọc Linh Lung đã lên kiệu, hỉ kiệu chậm rãi nâng lên, mắt thấy liền muốn tiếp tục xông vào.
Húc vương nhìn hắn lần cuối, xoay người lập tức lên đường, mang theo đoàn đón dâu đi về phía trước.
Chuyện vừa rồi phảng phất như một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, cũng không ảnh hướng đến hôn lễ tiến hành.
Phượng Hiên Viên trên người bị thương, trơ mắt nhìn hỉ kiệu đi qua mình, bàn tay không tự chủ nắm lại thành quyền.
Đối mặt với màn kiệu rủ xuống, Phượng Hiên Viên nói từng câu từng chữ: “Ngọc Linh Lung, một ngày nào đó, ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta.”
Bên trong kiệu yên lặng không một tiếng động, tựa hồ người bên trong không hề nghe thấy lời nói của hắn.
Linh Nhi mắt ngấn nước, nhìn về phía Phượng Hiên Viên, đôi môi mấp máy nửa ngày, lại tựa hồ không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng, nàng chỉ hàm chứa nước mắt, không nói một lời xoay người rời đi, hướng hỉ kiệu đã đi xa đuổi theo.
Của hồi môn lần lướt đi qua Phượng Hiên Viên khiến ánh mắt hắn đau nhói, hắn đứng im tại chỗ, mắt nhìn theo bóng đội ngũ đón dâu biến mất tại cuối phố, thân hình lại vẫn như cũ không chút nào động.
Nghe được lời nói vừa rồi của Húc vương, biết được hắn là thiên hạ đệ nhất tà giáo Thanh Liên giáo chủ, đám người xung quanh sớm đã tránh ra xa, trên mặt đất trống trải, chỉ có thân ảnh cô đơn của hắn, dáng vẻ hào sảng mà tĩnh mịch.
Cho đến giờ phút này, hắn rốt cục cũng tin tưởng, Ngọc Linh Lung đã xuất giá, hơn nữa người nàng gả không ai khác, lại chính là tử địch của mình.
Trước mắt thoáng hiện lên những cảnh cùng nàng quen biết, tựa hồ chỉ mới hôm qua, rồi lại phảng phất như cách một thế hệ.

Thiếu nữ khuôn mặt lãnh ngạo kia, ánh mắt bén nhọn kia, ngôn ngữ sắc bén kia, từ giờ sẽ không còn quan hệ với hắn nữa.
Cố nhân trứ tân y, gả làm vợ người khác.

Thì ra những lời này, lại khiến lòng người đau đớn như vậy.
Phố bên kia vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, đem Phượng Hiên Viên đang trong trầm tư tỉnh lại.
Tay phải vịn vai trái bị thương, Phượng Hiên Viên hai chân đạp nhẹ một cái, bay lên nóc phòng, vài cái lên xuống, bóng dáng đã biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.