Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 125: Ta Chờ Nàng Đã Lâu


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 125: Ta Chờ Nàng Đã Lâu


Người trước mặt một thân áo bào màu lam nửa cũ nửa mới, búi tóc trên đầu bấn loạn, dùng một cây trâm vô cùng đơn giản quấn lên, trên mặt phủ một lớp son phấn nhàn nhạt, lại có vẻ so với trước đây gầy đi một chút, còn mang theo vài phần tiều tụy, người này dĩ nhiên là Lưu nữ quan, người mà Mộ thị vì Ngọc phủ tiểu thư từ trong cung mời đến.
Từ lần trước nàng kiên trì muốn dạy quy củ cho Ngọc Linh Lung, lại bị Ngọc Linh Lung không khách khí đánh đuổi ra ngoài, về sau Ngọc Linh Lung không gặp lại Lưu nữ quan này nữa, không nghĩ tới Ngọc phủ bây giờ không còn người nào, Lưu nữ quan lại vẫn còn ở tại chỗ này, nàng tự nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nghe được lời nói của Ngọc Linh Lung, trên mặt Lưu nữ quan hiện lên vài phần lúng túng, nhưng vẫn nỗ lực che giấu, giọng nói bình thản: “Thỉnh Tứ tiểu thư thư thả cho ta vài ngày, đợi ta tìm được chỗ đặt chân sẽ mau chóng rời đi.
Nhìn xem Lưu nữ quan khó nén vẻ mất mát, Ngọc Linh Lung mơ hồ đoán được vài phần nguyên nhân, nàng trầm ngâm một lát nói: “Ngươi đi theo ta.”
Trong lòng nàng vừa vặn có chút nghi vấn, có lẽ Lưu nữ quan có thể nói cho nàng biết đáp án.
Lúc này đến phiên Lưu nữ quan kỳ quái, nàng không hiểu ra sao đi theo sát sau lưng Ngọc Linh Lung, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông Ngọc Linh Lung tìm nàng làm gì.
Ngọc Linh Lung dẫn Lưu nữ quan trở lại Phẩm Lan Uyển, phân phó Linh Nhi rót chén trà nóng cho nàng, nói: “Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Lưu nữ quan sững sờ, không ngờ Ngọc Linh Lung thế nhưng quan tâm đến tình huống của nàng, nàng suy nghĩ một chút liền đem chuyện nói ra.
Thì ra là những nữ quan trong cung đến niên kỷ nhất định sẽ được thả ra khỏi cung, nữ quan bình thường thả ra khỏi cung tuổi cũng không nhỏ, muốn tìm người thích hợp để gả là điều không dễ dàng, huống chi trong cung đã lâu, người tầm thường cũng nhìn không thuận mắt, bởi vậy ngoại trừ một số người về lại cố hương , phần lớn nữ quan sẽ chọn lưu lại ở kinh thành, làm cung phụng cho nhà giàu nào đó.
Bởi vì nữ quan có kiến thức rộng rãi, cử chỉ nói năng đều bất phàm, cho nên rất nhiều đại gia đình vui lòng ra giá cao nuôi trong phủ, vừa có thể dạy bảo lễ nghi quy củ cho các tiểu thư trong gia tộc, vừa có thể trợ giúp chủ mẫu dạy bảo người, đích xác là nhân tài khó có được.
Chỉ là năm nay, nữ quan được thả ra khỏi cung so với năm ngoái nhiều hơn không ít, có nhiều người đã tìm được nhà thích hợp rồi, nhưng Lưu nữ quan vẫn chưa tìm được nơi, bởi vậy Lưu nữ quan cần xin chủ tử ân điển, khi còn ở trong cung, giúp tìm cho mình một nhà tốt, nhưng có lẽ vì tính tình nàng ngay thẳng, chức vị trong cung cũng không tính là cao, lại không biết miệng lưỡi trơn tru xu nịnh người khác, cho nên mới phải ở lại Ngọc phủ không tính là hiển hách thế gia này.
Ai ngờ không đến mấy tháng, Ngọc phủ liền biến thành cái dạng này, Lưu nữ quan muốn tìm nhà khác, nhưng không phải muốn tìm là có thể tìm được ngay.
Mắt thấy mình đã sắp đến tuổi thả ra khỏi cung, hiện tại cho dù trở lại cung cũng không lưu lại được bao lâu, nhưng tương lai lại không có chốn dung thân, Lưu nữ quan vừa rầu rĩ lại lo lắng, nhưng lại không có biện pháp khác, chỉ có thể tạm thời ở lại Ngọc phủ.
Bởi vì nàng không phải người làm trong Ngọc phủ, cho nên Đại quản gia hôm trước muốn phân phát những người hầu trong phủ, lại không biết nên đuổi Lưu nữ quan đi như thế nào, dù sao Ngọc phủ hiện tại viện tử để trống cũng rất nhiều, Đại quản gia để Lưu nữ quan tạm thời ở tại nơi này, đợi tìm được lối ra rồi tính tiếp.
Lưu nữ quan mắt cụp xuống, giọng nói bình thản giống như nàng đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, nhưng Ngọc Linh Lung lại có thể từ trong bình tĩnh nàng kiệt lực che giấu phát giác ra sự cô đơn.
Đúng vậy, Lưu nữ quan tuổi đã không còn nhỏ, nhưng vẫn lẻ loi một mình, nàng hơn nửa đời người đều ở trong hoàng cung, đột nhiên thả ra, muốn tìm một nơi dựa vào dễ vậy sao.

Nghe lời nói của Lưu nữ quan, Ngọc Linh Lung trầm ngâm một hồi lâu nói: “Ngươi có nguyện ý theo ta tới Húc vương phủ hay không?”
Lưu nữ quan có chút giật mình giương mắt lên, nhìn về phía Ngọc Linh Lung tựa hồ như không tin vào lỗ tai của mình: “Tứ tiểu thư ngài nói gì?”
Ngọc Linh Lung nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Bên cạnh ta đang cần một người hiểu quy củ, nếu ngươi nguyện ý, vậy về sau đi theo ta đi.”
Lưu nữ quan người này mặc dù tính tình quật cường, nhưng lại là người xử sự nghiêm cẩn, Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, sau này nếu đến Húc vương phủ, nàng cũng chỉ biết cần một người như vậy giúp đỡ mình.
Húc vương phủ không thể so với Ngọc phủ, sau khi nàng gả đi liền không còn là tiểu thư thứ xuất trong Ngọc phủ nữa, mà đường đường chính chính trở thành vương phi, tương lai không thiếu được liên hệ với người trong cung, đến lúc đó, không phải dùng bạo lực là có thể giải quyết vấn đề, có một người hiểu việc bên cạnh, đối với mình vẫn có chỗ tốt hơn.
Lưu nữ quan trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ cùng không thể tin được, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: “Tứ tiểu thư, ta… Nô tỳ nếu có thể hầu hạ người, đây chính là thiên đại phúc khí.”
Người nào không biết Ngọc Tứ tiểu thư mấy ngày nữa sẽ gả tới Húc vương phủ làm chính phi nương nương, nàng một nữ quan nho nhỏ, nếu có thể hầu hạ vương phi, đây chính là chuyện tốt cầu xin cũng không được.
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, hướng Huyên Thảo cùng Linh Nhi nói: “Về sau, các ngươi gọi nàng là Lưu ma ma đi.”
Huyên Thảo hiểu ý, tiến lên đỡ nàng dậy, cười nói: “Lưu mama, về sau kính xin người chỉ bảo nhiều hơn.”
Lưu ma ma tại Ngọc phủ mấy ngày, thường thấy cao giẫm thấp, hôm nay thấy Huyên Thảo hữu lễ như vậy, vội vàng nói: “Không dám, cô nương quá khách khí.”
Ngọc Linh Lung nói: “Ngươi đi về thu dọn đồ đạc trước, hôm nay liền dời qua đây ở đi, sống cùng giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt, buổi chiều ngươi tới nữa, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.”

Buổi chiều đến giờ lên đèn, Lưu ma ma quả nhiên đến đây, giờ phút này nàng đã thay đổi một thân áo choàng xanh ngắn mới tinh, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều, vào nhà liền hành lễ với Ngọc Linh Lung: “Tứ tiểu thư.”
Ngọc Linh Lung đem người không liên quan đuổi ra ngoài, lại gọi Linh Nhi mang một chiếc ghế nhỏ cho Lưu ma ma, phân phó nàng ngồi, lúc này mới đi thẳng vào vấn đề chính: “Ta cũng không gạt ngươi, qua ít ngày, ta liền phải tới Húc vương phủ, nhưng có rất nhiều chuyện không hiểu, ngươi là lão nhân trong cung, có một số việc ta muốn hỏi ngươi.”
Lưu mama vội vàng đứng dậy, nhất mực cung kính nói: “Tứ tiểu thư xin cứ hỏi, nô tỳ nhất định biết gì sẽ nói nấy, không dám giấu giếm.”
Không dễ dàng tìm được một chủ tử tốt như vậy, nàng tự nhiên muốn nắm chắc cơ hội này bày tỏ sự trung thành.
Ngọc Linh Lung suy nghĩ một chút nói: “Húc vương… Hắn là người như thế nào?”

Nàng vẫn còn cảm thấy Húc vương là một nhân vật không đơn giản, hắn ẩn núp sâu như vậy, nhất định có nguyên nhân quan trọng, nhưng nàng không thể lí giải được nỗi băn khoăn về hắn, điều này khiến lòng nàng có chút mơ hồ bất an.

Mắt thấy nàng sắp phải trở thành Húc vương phi, từ đó ít nhất ở ngoài mặt, nàng cùng hắn có phúc cùng hưởng, lai lịch của hắn cần phải hỏi thăm cặn kẽ cho thỏa đáng.
Lưu ma ma lại hiểu lầm ý của nàng, còn tưởng nàng muốn mượn cơ hội này hiểu rõ một chút về vị hôn phu tương lai, ngẫm lại điều này cũng chỉ là chuyện thường tình, liền cặn kẽ nói: “Vương gia chính là hoàng tử nhỏ nhất của Đương kim thánh thượng, đứng hàng thứ chín, là do Lăng quý phi sinh ra.

Hoàng Thượng từ trước rất sủng ái Lăng quý phi, về sau Lăng quý phi bị nhiễm bệnh dịch, liền hấp hối sắp qua đời, Hoàng Thượng còn không chú trọng long thể, muốn đích thân đến thăm nàng, cuối cùng vẫn là Hoàng Hậu nương nương lấy cái chết can gián, mới ngăn lại…”
Không biết vì cái gì, Ngọc Linh Lung chợt nhớ tới tết Trung Nguyên hôm đó, Húc vương thả hà đăng nho nhỏ trong nước.
Ánh sáng ảm đạm mông lung chiếu vào khuôn mặt hắn, thanh âm hắn trầm thấp mang chút thương cảm, nhẹ giọng nói: “Ta là vì mẫu phi ta.”.
Khi đó nàng cũng không biết, cũng không nghiêm túc nghĩ, trong lòng hắn ẩn núp nhiều bí mật như vậy, hẳn mẫu phi hắn chính là một người trong đó.
Lưu ma ma vẫn còn tiếp tục nói, đem suy nghĩ đang lơ lửng của nàng kéo trở lại: “…Lúc Lăng quý phi qua đời, vương gia mới bảy tuổi, vốn ý của Thái Hậu nương nương muốn đón vương gia đến Từ Nghi cung ở, nhưng về sau lại xảy ra chuyện–“
Lưu mama đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
Dưới ánh nến, khuôn mặt Ngọc Linh Lung giống như phù dung, hàng mi dài, đôi con ngươi như hắc mã não nhìn nàng, hiển nhiên đang ngưng thần lắng nghe.
Lưu mama dừng một lát, thấp giọng nói, tựa hồ chuyển sang đề tài khác: “Tứ tiểu thư, người cũng biết, Đông Sở chúng ta bị Nước lớn ức hiếp, cứ đến ngày hai mươi mốt tháng giêng mỗi năm nước kia lại phái sứ thần tới, yêu cầu Đông Sở quy thuận, tuyên bố nếu Thánh thượng không chịu đáp ứng, sẽ phái binh tấn công Đông Sở.

Hoàng Thượng nghe vậy rất tức giận, biết rõ không địch lại, nhưng cũng không muốn cúi đầu xưng thần.


Mắt thấy tình hình nguy cấp, Hoàng Hậu nương nương nghĩ ra một biện pháp, đề nghị Hoàng Thượng phái hoàng tử nhất danh đến đó làm con tim, đổi lấy sự tín nhiệm của nước kia, đổi lấy sự bình an…”
Chỉ việc đoán lời muốn nói của Lưu ma ma, trong lòng Ngọc Linh Lung lại trầm xuống.
Quả nhiên, Lưu ma ma tiếp tục nói: “Hoàng tử được phái đi, chính là Húc vương điện hạ.”
Cơ hồ không khống chế nổi, bàn tay Ngọc Linh Lung trong ống tay áo khẽ nắm chặt lại thành quyền.
Nàng khó có thể tưởng tượng được, một hài tử mới gần bảy tuổi, lại bị đưa đến địch quốc làm con tin, nhận hết khinh bỉ cùng khi dễ, nàng khó có thể tưởng tượng được, hắn sinh hoạt khó khăn như thế nào tại địch quốc, vượt qua thời thơ ấu không nơi nương tựa.
Đơn giản là vì họ ngu ngốc, chỉ bởi vì hắn là hoàng tử, cho nên khi hắn còn nhỏ liền phải nhận lấy khổ sở đến người trưởng thành cũng khó chấp nhận được, dùng bả vai non ớt chống đỡ trách nhiệm nặng nề duy trì hòa bình cho một quốc gia.
Nàng vẫn cho hắn chỉ là một vương gia chỉ biết ăn uống vui đùa, quần là áo lụa, có lẽ cũng chỉ là thủ lĩnh của một tổ chức thần bí nào đó, nhưng nàng lại không nghĩ qua, tại sau tấm mặt nạ kia lại cất giấu một linh hồn như thế nào.
Lưu ma ma còn đang nói, đem Húc vương mà nàng biết một năm một mười nói rõ ràng cho Ngọc Linh Lung.
“…Vương gia ở trên nguyên ở suốt chín năm thì được thả trở lại, lúc đó hắn đã mười sáu tuổi, bởi vì hắn vì Đông Sở mà hi sinh lớn như vậy, nên hắn vừa về đến, Hoàng Thượng liền phong hắn làm Húc vương, chiếu cáo thiên hạ, đất phong vạn khoảnh, hoàng kim thưởng vô số, cùng với vô số kỳ trân dị bảo, được Hoàng Thượng sủng ái.

Chỉ là, có lẽ Vương gia ở nước Nguyên ăn quá nhiều khổ sở, sau khi trở lại kinh thành liền không quan tâm chuyện triều chính, suốt ngày chỉ thích rượu ngon cùng ngựa, uống hoài đến say khướt, trong kinh thành phóng ngựa rong ruổi, rêu rao khắp nơi, nhiễu dân chúng khổ không thể tả, Hoàng Thượng thương hắn còn nhỏ mẫu thân lại mất, lại tại nước kia chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, cho nên không trách cứ nhiều, ngược lại còn tận lực trấn an, vương gia muốn làm gì, thích gì, Hoàng Thượng đều tìm đến ban cho Vương gia, bởi vậy Vương gia càng thêm coi trời bằng vung.

Trong kinh thành từ trên xuống dưới, người nào không biết Vương gia là hoàng tử mà Hoàng Thượng yêu thương nhất, ngay cả thái tử điện hạ cũng kém hơn một chút! Cho nên Vương gia là nhân vật không ai dám chọc, thức thời một chút, nghe thấy danh tiếng Vương gia liền muốn chạy trốn–“
Lưu ma ma thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng, thao thao bất tuyệt đem việc xấu của Húc vương nói ra không ngừng, tựa hồ không cân nhắc qua cảm nhận của Ngọc Linh Lung.
Càng về sau Huyên Thảo thực không nghe nổi nữa, mở miệng cắt đứt lời nàng: “Lưu ma ma!”
Lưu ma ma lúc này mới phục hồi lại, ngượng ngùng cười một tiếng nói: “Nô tỳ cũng chỉ biết như vậy, rất nhiều là tin đồn, nói không chừng…không chừng vương gia không phải là người như vậy.”
Ngọc Linh Lung chẳng nói đúng sai gật đầu nói: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Lưu ma ma âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui ra ngoài.

Ngọc Linh Lung nhìn một mảnh tối đen như mực ngoài cửa sổ, đôi mắt nàng mang theo vài phần trầm tư.
Nàng cũng không tin lời của Lưu ma ma, dùng phán đoán của nàng, Húc vương không phải một người ham hưởng lạc, càng không có khả năng là một vương gia chỉ là một tên quần là áo lụa không quan tâm chuyện triều chính.

Ngày đó, hắn tự nói với mình về chuyện Cam phủ, trong bất tri bất giác để lộ nhiều tin tức, nhìn từ điểm này, Húc vương không chỉ thập phần chú ý động tĩnh từ phía triều đình, lại còn nghiêm cẩn phân tính cùng phán đoán tinh chuẩn.
Còn hắn đuổi giết Phượng Hiên Viên của Thanh Liên giáo, nàng mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng đoán được trong đó nhất định có duyên cớ.
Chậm rãi rũ mắt, nàng vuốt ve ống tay áo được thêu cành hoa phù dung tinh xảo, hít vào một hơi thật sâu.
Đã tiến vào dòng nước xoáy này, vậy thì thay đổi bị động thành chủ động, có lẽ sẽ từ hiểm khó này tìm ra một con đường sống.
Gả cho Húc vương, vừa có cớ để rời khỏi Ngọc phủ, cũng có thể là một cách thâm nhập vào âm mưu cực lớn này.
Không biết qua bao lâu, ngọn nến đột nhiên tắt ngấm, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Linh Nhi đi tới khơi khơi nến, hướng Ngọc Linh Lung hỏi: “Tiểu thư, trời đã muộn, có muốn bảo nhà bếp chuẩn bị điểm tâm khuya không?”
Ngọc Linh Lung lắc lắc đầu, đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo) nói: “Ngày mai, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.”.
Tảng sáng, trên mặt đất phủ một tầng sương lạnh, tại ánh mặt trời mùa đông phản chiếu ánh sáng lạnh lùng.
Tại cửa lớn Ngọc phủ đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa thanh vải dầu, con ngựa trong không khí rét lạnh không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, chỗ mũi phả ra một mảnh sương mù màu trắng.
Ngọc Linh Lung ra cửa, vừa muốn lên xe, chỉ nghe thấy một thanh âm quen thuộc: “Linh Lung.”
Ngoái đầu nhìn lại, đợi thấy rõ người trước mặt, trong lòng Ngọc Linh Lung không khỏi khẽ thở dài.
Cam Hạn Vũ mặc một bộ cẩm bào màu xanh biếc, áo choàng màu đen, dùng chỉ kim tuyến thêu Kỳ Lân, đầu đội Kim quan, cô linh đứng trước cửa lớn Ngọc phủ.
Lông chồn trắng tuyết bao phủ khuôn mặt trắng nõn của hắn, làm nổi bật lên chiếc cằm nhọn, ngắn ngủi mấy ngày không gặp, hắn thế nhưng gầy đi rất nhiều.
Một đôi mắt to yên lặng nhìn Ngọc Linh Lung, hồi lâu Cam Hạn Vũ mới nhẹ giọng nói: “Ta chờ nàng đã lâu…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.