Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 120: Ta Không Cần Ngươi


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 120: Ta Không Cần Ngươi


Ngọc Linh Lung ngồi bên cạnh bàn, trên khuôn mặt bạch ngọc phủ tầng sương lạnh, lông mi rủ xuống che thần sắc trong đáy mắt, phảng phất không nghe thấy lời nói của Ngọc Ngàn Vân.
Đúng vậy, Ngọc phủ to như vậy, đến hôm nay cũng chỉ còn hai người các nàng.
Ngọc Linh Lung cũng không có ý nghĩ thương hại gì, mặc dù Ngọc phủ là nơi nàng sống duy nhất, nhưng tại nơi này ngoại trừ Ngọc lão phu nhân từng cùng nàng có thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, những người khác cùng cỗ thân thể này chỉ có quan hệ trên huyết thống, lại chưa từng có một chút thân tình.
Đó là một phủ đệ lạnh như băng, không có bất kỳ tình cảm.
Hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới chậm rãi giương mắt lên, nhìn về phía Ngọc Ngàn Vân.
Ngọc Ngàn Vân nhìn khuôn mặt Ngọc Linh Lung không hề nhận ra một tia muốn cùng nàng thân thiện sống nương tựa lẫn nhau, lại chỉ cảm thấy lãnh ý vô hạn, lạnh đến nỗi khiến nàng phải rùng mình một cái.
“Ngọc Ngàn Vân, ngươi nhớ kỹ lời nàng đã nói vừa rồi,” môi anh đào khẽ mở, thanh âm Ngọc Linh Lung mang theo vài phần cảnh cáo, “Ngươi, cũng nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ một chút.”
Ngọc Linh Lung chưa từng tin tưởng bộ dáng thể hiện bên ngoài mặt của Ngọc Ngàn Vân, nàng biết rõ, tính tình chân thật của Ngọc Ngàn Vân tuyệt đối không thể nào là một cô gái dịu dàng mềm mại, nếu không nàng ta sẽ không cùng Mai di nương ngấm ngầm vụng trộm tranh quyền, nữ tử này, so với Ngọc Ngàn Phương cùng Ngọc Ngàn Liễu càng có tâm kế, so với Mai di nương càng giỏi về ngụy trang.
Hiện tại cũng chỉ có hai người các nàng, nàng ta muốn ngụy trang cho ai xem?
Ở trong mắt người khác, các nàng hôm nay là thân nữ nhi không có cha mẹ, Ngọc Linh Lung thì không sao cả, còn Ngọc Ngàn Vân? Nàng liền như vậy coi chừng Ngọc phủ, cô độc đến chết sao? Đã không có cha mẹ, ai sẽ làm chủ cho tương lai của các nàng?
Lời này của Ngọc Linh Lung mặc dù là cảnh cáo, nhưng cũng là một loại nhắc nhở, chỉ cần Ngọc Ngàn Vân đừng hao tâm tổn trí đến trêu chọc nàng, nàng cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
Ngọc Ngàn Vân chỉ cảm thấy bề ngoài của mình bị Ngọc Linh Lung không chút lưu tình xé nát, nàng giống như bị ngã xuống, phảng phất ngã vào hầm băng không có một tia nhiệt khí.
Nhìn Ngọc Linh Lung đứng dậy rời đi, khuôn mặt Ngọc Ngàn Vân dần lộ ra một tia âm lãnh.
Ngọc Linh Lung, ngươi thật sự nghĩ mình không có gì không làm được sao?

Cái đêm trừ tịch này, không có ánh trăng chiếu sáng, mượn tia sáng từ tuyết trên nền đất phản chiếu, Ngọc Linh Lung từ từ đi trên đường trải đá xanh trong vườn, người làm trong phủ đại khái đều đã đi uống rượu mừng, trên mặt đất tích một tầng tuyết mỏng manh, không người quét dọn, chân giẫm lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, trong đêm yên tĩnh lại càng phá lệ rõ ràng.
Sau lưng từng đợt gió lạnh như băng xen lẫn mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc, Ngọc Linh Lung nhớ tới chuyện phiền lòng ban ngày, trong lòng không khỏi nổi lên lửa giận, cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi còn tới làm gì?”
Thanh âm Húc vương trong bóng đêm vang lên, mang theo vui vẻ khe khẽ, tựa hồ tâm tình rất tốt.
“Không có gì, tại ta nhớ nàng nên muốn tới thăm nàng một chút.”
Bóng đen cao lớn mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh hướng về phía nàng, Ngọc Linh Lung bực mình đánh tay của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Chẳng lẽ nàng nói như vậy còn chưa đủ để hắn hiểu rõ sao? Người này tại sao cứ phải quấn lấy nàng không chịu buông tay , thiếu nữ trong kinh thành có rất nhiều, tại sao lại cứ quấn lấy nàng làm gì?
Thân ảnh Húc vương xuất hiện bên người Ngọc Linh Lung là một thân hắc y như cũ, ở trong trời tuyết lại càng phá lệ chói mắt, theo cước bộ của hắn, vạt áo hắc bào quét qua sương mù bay bay trong trời tuyết.
“Nàng không vui?” Trong bóng tối, con mắt đen nhánh của Húc vương tại trong trời tuyết trắng lại càng sáng ngời.
Chứng kiến bộ dáng ân cần của hắn, Ngọc Linh Lung không khỏi mân chặt môi hồng, tiểu tử này biết rõ còn cố hỏi đúng không? Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng nhận được thánh chỉ tứ hôn sẽ vui mừng hớn hở sao? Nàng vì cái gì mất hứng, chẳng lẽ nguyên nhân còn chưa đủ rõ ràng!?
Ban đêm rét lạnh, không khí bị đè nén.
Cảm nhận được sự bất mãn cự tuyệt của Ngọc Linh Lung, Húc vương có điểm không bình tĩnh.
“Tức giận? Trách ta không tới thăm nàng?” (edit đến đoạn này ta cũng bó tay về độ mặt dày của anh ấy)
Ngọc Linh Lung hoàn toàn im lặng, tiểu tử này là khổng tước đi? Như thế nào lại tự mình đa tình? Cho là mình đang giận dỗi hắn sao?
Sự trầm mặc của nàng lại khiến Húc vương cho rằng mình suy đoán đúng, lập tức mở miệng giải thích: “Ta nghĩ cầu xin phụ hoàng hạ chỉ, mấy ngày này một mực gấp rút–”
“Ngu Liệt Dương!” Ngọc Linh Lung rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức cắt đứt lời của hắn.

Biết là hắn đang giở trò, bằng không Hoàng Thượng làm sao lại chỉ hôn cho bọn họ? Vô luận từ phương diện nào mà nói, vị trí Húc vương phi cũng không tới phiên Ngọc Linh Lung nàng a!
Người này thật sự là nhiều chuyện!
Nàng phút chốc xoay người lại, giọng nói không nén nổi căm tức: “Ngươi lập tức đi cầu Hoàng Thượng, để hắn thu hồi ý chỉ!”
Húc vương dừng lại cước bộ, thần sắc lập tức lạnh lẽo, thanh âm cũng trở nên cường ngạnh: “Không thể nào!”
Hắn phải tốn rất nhiều công phu mới làm Hoàng Thượng đồng ý hôn sự này , khó như vậy mới thành công, như thế nào có thể buông tha được!?
Ngọc Linh Lung nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói: “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta sẽ không gả cho ngươi–”
Lời còn chưa dứt, Húc vương một tay bắt lấy nàng, bá đạo đem nàng giam cầm trong lồng ngực của mình, từng câu từng chữ nói: “Ta cũng đã nói bao nhiêu lần, ta chỉ muốn nàng!”
Lần nữa rơi vào vòng tay kiên cố, bị hắn vững vàng ôm chặt, Ngọc Linh Lung tức giận đến tâm phiền ý loạn.
Biết là mình không tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, Ngọc Linh Lung dứt khoát bỏ qua loại nổ lực này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép phải áp trên ngực hắn, thanh âm Ngọc Linh Lung có chút ngột ngạt: “Chuyện ta không muốn, người khác cũng đừng nghĩ miễn cưỡng!”
Nghe được những lời này của nàng, động tác Húc vương hơi chậm lại.
Chậm rãi đưa tay lên vuốt ve mái tóc dài của nàng, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Linh Lung, nàng có thể không cần phải quật cường như vậy hay không?”
Ngọc Linh Lung bị hắn ôm cơ hồ không thở nổi, cả giận nói: “Vậy ngươi trước thả ta ra!”
Ngoài ý định, Húc vương thật sự buông lỏng chút ít, nhưng lại như cũ đem nàng ôm trong lồng ngực, tựa hồ sợ vừa buông tay, nàng liền chạy mất.
Con ngươi sâu thẳm ngưng mắt nhìn nàng, lạnh nhạt trên mặt dần trở nên ôn hòa chút ít, giọng nhắc nhở nói: “Linh Lung, nàng đã quên lời ta nói lần trước sao?”
Ngọc Linh Lung trong đầu chợt lóe, nhớ tới mấy câu lần trước của hắn không khỏi càng thêm tức giận.
“Chẳng lẽ phương pháp ngươi dùng để giải quyết vấn đề Cam gia chính là vậy ư?”
Hắn đã nói qua, nàng nếu muốn thoát khỏi phiền toái của Cam gia, biện pháp duy nhất chính là lấy hắn.

Nàng khi đó cũng không cho là thật, không nghĩ tới hắn thế nhưng tự ý chủ trương, đi cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Đây coi như là biện pháp giải quyết? Nàng quả thật tức đến muốn bể phổi, nếu nàng muốn gả, còn cần phải nhờ hắn hỗ trợ sao? Thật sự là càng thêm phiền!
Húc vương khẽ thở dài một tiếng: “Nàng không chịu gả, ta chỉ có thể làm như vậy.”
Ngọc Linh Lung giận quá hóa cười: “Húc vương điện hạ, ngươi không biết là ngươi đang khiến người khác rất khó chịu sao?”
Nghe được những lời này của nàng, Húc vương lại cười.
“Nếu là người khác, đó chính là làm người khác khó chịu.

Nhưng nếu là nàng, ta cũng bất chấp để ý nhiều như vậy.”
Nghe được lời nói giống như vô lại đùa giỡn, Ngọc Linh Lung không khỏi nổi cáu, đây là cái Logic chó má gì, chẳng lẽ hắn vì nàng, ngay cả mặt mũi cũng không cần sao?
Thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Ngọc Linh Lung, Húc vương không khỏi thở dài: “Nàng không biết, ta phải cầu xin phụ hoàng bao nhiều lần, phụ hoàng mới bằng lòng đáp ứng hôn sự này, ta biết rõ phụ hoàng từng sai người đến điều tra lai lịch của nàng… Mấy ngày này thật sự là đã ủy khuất nàng rồi.”
Hoàng Thượng phái người đến tra xét nàng? Ngọc Linh Lung bỗng dưng nhớ tới bóng đen trên nóc nhà tối hôm đó, ngọn lửa trong lòng lập tức bùng cháy.
“Cái kia Kim Ngô Vệ lần trước là do Hoàng Thượng phái tới? Lén lén lút lút, ngươi cùng cha ngươi thật đúng là giống nhau!”

Đối với hai cha con này, làm việc đều quỷ bí như vậy, thật làm cho người ta tức giận không thôi.
Nghe được lời nói đại nghịch bất đạo của nàng, Húc vương chỉ khẽ mỉm cười, tựa hồ không để trong lòng.
“Phụ hoàng chỉ là kỳ quái, vì cái gì ta lại đi cầu xin người cho phép lấy nàng, cho nên mới đối với nàng có vài phần hiếu kỳ thôi.”
Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Hiểu kỳ? Hắn là xem thường thân phận của ta đi?”
Dù là ai, biết bị người lén lút ở trong bóng tối rình coi, tâm tình cũng khó mà tốt lên được.
Chỉ sợ vị Hoàng Thượng này nghĩ Ngọc phủ thứ nữ không xứng với hoàng tử hắn, cho nên mới không yên tâm sai người đến thăm dò, thật là cho rằng nàng muốn gả cho Húc vương sao?
Cái gì vương phi, nàng căn bản không để vào mắt!
Húc vương cánh tay nắm thật chặt, hời hợt cười nói: “Nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta sẽ không xem thường nàng.”
Ngọc Linh Lung cả giận nói: “Ta không cần ngươi!”
Nhìn nàng trong lòng mình phát ra tiếng tức giận, Húc vương bộ dáng tâm tình thật tốt, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười sung sướng: “Đừng nóng giận, về sau ta sẽ che chở cho nàng, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng, được không?”
Ngọc Linh Lung đôi mi thanh tú nhíu lại, ngước mắt nhìn cái người thích tự quyết định này: “Ai muốn ngươi bảo vệ?”
Nàng hoàn toàn có thể tự mình chiếu cố tốt cho bản thân, còn cần nam nhân làm gì?
Húc vương nhìn nàng, trên mặt hiện ra chút bất đắc dĩ, nghiêm túc hỏi: “Nàng nói xem, như thế nào nàng mới bằng lòng gả?”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng lắc đầu: “Ngu Liệt Dương, ta không cần ngươi!”
Nàng là người ích kỷ, không rảnh lo lắng đến cảm thụ của người khác, nàng chỉ muốn chính mình trôi qua bình an, còn lại, nàng không muốn, cũng không cần.
Đẩy cánh tay Húc vương ra, Ngọc Linh Lung cũng không thèm liếc hắn, xoay người rời đi.
Phía sau nàng vang lên thanh âm trầm ổn chắc chắn: “Nhưng nàng cần một cái thân phận, lúc này rời đi thôi.”
Ngọc Linh Lung cước bộ dừng lại.
Thanh âm Húc vương theo sát tới như gõ lòng của nàng: “… Chẳng lẽ nàng muốn tiếp tục lưu lại Ngọc phủ này sao? Nàng muốn ở chỗ này đến hết đời sao? Linh Lung, nàng không phải một người tình nguyện bình thản.”
Không thể không nói, lời hắn nói rất đúng.

Cái điều kiện này, đối với nàng bây giờ mà nói đích xác rất có sức hấp dẫn.
Mắt thấy Ngọc phủ đã đến đường cùng, nàng chắc chắn sẽ không lưu lại chỗ này chờ chết.

Rời đi chỉ là chuyện sớm muộn.
Ngọc Linh Lung trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng mở miệng: “Ta phải ly khai, cũng không nhất định phải gả cho ngươi.”
Tựa hồ đoán đã đoán trước được, Húc vương lập tức nói: “Nhưng gả cho ta lại là biện pháp tốt nhất.

Nàng sẽ có một thân phận tôn quý, càng thêm có nhiều tự do–”

“Tự do?” Ngọc Linh Lung mỉa mai mở miệng, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Húc vương, “Ngươi cho là gả cho ngươi sẽ càng tự do?”
Nàng mặc dù không phải rất hiểu quy củ cổ đại, nhưng cũng biết, nếu như nàng thật sự trở thành Húc vương phi, cái thân phận tôn quý này sẽ đem đến cho nàng vô số hạn chế, càng đừng nói còn muốn ứng phó với người nam nhân trước mắt này.
Đôi mắt ảm đạm xuống, Húc vương nói: “… Nàng yên tâm gả cho ta, về sau ngoại trừ nàng phải ở trong vương phủ, còn lại nàng muốn làm gì cũng có thể, ta tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng nàng.”
Ngọc Linh Lung hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi xác định?”
Đáy mắt Húc vương xẹt qua tia phức tạp, thanh âm trầm thấp: “Ta có thể cho nàng một năm, chờ nàng thay đổi tâm ý.”
Dừng lại một lát, hắn nhìn vào đôi mắt nàng, tựa hồ cố đè nén tình cảm trong lòng, ngữ khí kiên định nói: “Nếu là một năm sau, nàng còn không chịu lưu lại bên cạnh ta, ta sẽ để nàng rời đi.

Chỉ là một năm này, nàng phải đáp ứng để ta bảo vệ nàng.”
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, Ngọc Linh Lung trong lòng hơi động một chút.
Nàng cũng không phải là đồ ngốc, ý tứ trong lời nói của Húc vương nàng nghe đều hiểu rõ ràng.
Hiện tại nàng cần đối mắt ba nguy cơ, đầu tiên là Cam Hạn Vũ, Ngọc Linh Lung hiểu, Cam công tử này có chút tính trẻ con, thập phần quật cường, nếu nàng không đáp ứng hắn, nhất định sau này còn có nhiều dây dưa; thứ hai là Thanh Liên giáo, trêu chọc tới bọn họ, đối với nàng mà nói cũng là phiền toái rất lớn; thứ ba là Ngọc phủ lung lay sắp đổ, cái phủ đệ này, cũng không thể làm địa phương để nàng sống yên phận.
Húc vương biết rõ những chuyện này, cho nên hắn đi cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn, dùng loại phương thức này, đem này cưỡng chế ép bên cạnh mình, dùng thế lực của mình bảo vệ nàng.
Trong bóng tối, hai người tương đối im lặng, một người suy tư, một người chờ đợi.
Bầu trời đêm yên tĩnh đột nhiên bùng nổ một đóa pháo hoa hoa mỹ, nộ phóng chỉ trong chốc nát, liền chậm rãi rơi xuống, thân ảnh Húc vương dưới màn hoa hạ này, dáng vẻ hào sảng mà tiêu điều.
Theo một tiếng pháo hoa này, cả bầu trời đêm tại kinh thành dần hiện lên khỏi lửa đủ màu sắc, tiếng bắn pháo hoa liên tiếp vang lên, báo hiệu năm mới đã đến.
Húc vương ngẩng đầu nhìn bầu trời, hình ảnh hoa hỏa này trong mắt hắn khiến đôi mắt hắn càng thêm sáng chói, so với pháo hoa còn muốn đẹp mắt hơn.
Hắn tựa hồ tự nói, lại giống như đang cảm thán: “Lại là trừ tịch…”
Bàn tay chậm rãi duỗi ra, nhẹ nhàng nắm tay Ngọc Linh Lung, nhiệt độ cơ thể nam tử theo bàn tay truyền tới, tại đêm lạnh như băng này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Linh Lung, còn nhớ rõ lần vỗ tay thề nguyền không?”
Lần đầu tiên Ngọc Linh Lung không rút tay về, lại không nắm lại, chỉ là lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý để Húc vương nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.
Có đôi khi, một người kiên cường cô độc quá lâu, sẽ tham luyến ấm áp trong nháy mắt đó, cho dù kiên cường như nàng, cũng khó tránh khỏi như thế.
Thanh âm hắn thuần hậu truyền tới, dẫn theo chút thương cảm: “Lần đó ta không có nuốt lời, có đúng không? Chẳng lẽ này còn không đáng để nàng tin tưởng ta sao?”
Nàng đương nhiên nhớ rõ đêm hôm đó, hắn nói năng khí phách hứa hẹn, hắn cũng xác thực nói được làm được.
Thanh ấm pháo hóa náo nhiệt vang đội không trung, nàng cùng hắn im lặng đứng trên tuyết, như một thế giới riêng, giống như thế giới ồn ào náo động bên ngoài với bọn họ không chút quan hệ, không khiến không khí giữa nàng và hắn mảy may gợn sóng.
Hồi lâu, Ngọc Linh Lung mới chậm rãi mở miệng: “Được!”
Một tiếng nhận lời nhẹ nhàng, lại làm cho mặt hắn trong nháy mắt tràn đầy vui mừng, bàn tay to đang nắm tay nàng không khỏi nắm chặt lại, thanh âm luôn luôn trầm ổn cũng mang theo vài phần kích động: “Linh lung–”
Đem tay của mình lẳng lặng rút ra, Ngọc Linh Lung quay đầu, không nhìn hắn nữa, thanh âm trước sau như một lạnh lùng: “Ngươi nên đi.”
Tay hắn dùng một tư thế kì quái ngưng trệ trên không trung, phảng phất muốn cầm một vật gì đó, Húc vương dừng lại một chút mới thu hồi tay lại.
Đôi mắt xán lạn giống như bầu trời đêm đầy sao nhìn nàng, Húc vương thấp giọng nói: “Linh lung, chờ ta đến cưới nàng.”
Xoay người, thân ảnh Húc vương phút chốc biến mất, phảng phất sợ dừng lại thêm một khắc sẽ không khống chế nổi tâm tình của mình nữa.
Ngọc Linh Lung ngẩng đầu lên, nhìn về phía pháo hoa không ngừng nở rộ trên bầu trời đêm.
Pháo hoa mỹ lệ nhiều màu đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng sáng tắt không ngừng, ai cũng không nhìn ra ý nghĩ thật sự của nàng.
Không phải là thề sẽ không tin tưởng nam nhân nữa sao, vì cái gì lần này lại đáp ứng hắn? Là bị hắn làm cho cảm động, hay là muốn lợi dụng sự si tình của hắn?
Mình làm như vậy thì so với nam nhân hèn mọn kia có gì khác nhau–
Thân ảnh thon dài lung lay, Ngọc Linh Lung đột nhiên xoay người, bước nhanh theo hướng Phẩm Lan Uyển.
Thanh âm pháo hoa đón chào năm mới dần dần đi xuống.

Bóng đêm nồng đậm….

Năm mới này, Ngọc phủ có thể nói là tẻ nhạt nhất từ trước tới nay.
Ngọc phủ bây giờ chỉ còn lại hai chủ tử, đều là thứ xuất tiểu thư, liền có người ngầm vụng trộm ngấp nghé gia sản Ngọc phủ, thật may là có danh tiếng hung hãn nữ của Ngọc Linh Lung, lại thêm danh phận vương phi tương lai, nên không người nào dám rục rịch.
Năm mới bắt đầu, không ít các nữ quyến cầm theo lễ vật tới Ngọc phủ bái phỏng, đều là muốn cầu kiến Húc vương phi tương lai, khiến Ngọc Ngàn Vân phi thường cao hứng, chỉ là Ngọc Linh Lung một mực từ chối không gặp, Ngọc Ngàn Vân cũng không còn cách nào, chỉ có thể hảo ngôn hảo ngữ khuyên những người muốn nịnh bợ này rời đi.
Đại niên đầu năm, Thi Huệ Như lại tìm đến, Ngọc Ngàn Vân nghe nói Thi Huệ Như cùng Ngọc Linh Lung quan hệ không tầm thường, liền sai người thông báo, quả nhiên, không đến một nén nhang, Huyên Thảo liền tự mình đi ra mời Thi Huệ Như vào.
Nhìn bóng lưng Thi Huệ Như cùng Huyên Thảo, Ngọc Ngàn Vân trên mặt xẹt qua tia thần sắc phức tạp.
Đồng dạng là thứ xuất, vì cái gì Ngọc Linh Lung mệnh lại tốt như vậy, chẳng những có thể được mọi người nịnh nọt, còn có thể gả cho một lang quân tài mạo song toàn.
Mà nàng lại như mây trôi, không biết lúc nào mới có thể tìm được đức lang quân như ý.
Bên này Huyên Thảo mang Thi Huệ Như vào Phẩm Lan Uyển, vừa vào cửa, Thi Huệ Như liền cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng nha!”
Ngọc Linh Lung mặc một bộ y phục màu đỏ, bên hông buộc đai lưng xanh ngọc thắt nơ bướm, phía dưới là váy thêu hàng trăm con bươm bướm , đang nghiêng người dựa trên nhuyễn tháp, uyển chuyển như nước, đẹp đến nỗi khiến lòng người rung động.
Nghe thấy lời nói của Thi Huệ Như, Ngọc Linh Lung chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Ngồi đi.”
Thi Huệ Như ngồi ở bên giường, trên mặt tràn đầy vui mừng: “Ta năm trước vừa nghe tin, liền muốn đến chúc mừng ngươi, nhưng mẹ ta không cho, nói cô nương sắp gả da mặt mỏng… Hi!, ta liền nói Linh Lung mới không phải người như thế! Lúc này ngươi cuối cùng cũng như ý nguyện, thật sự là quá tốt!”
Nhìn Thi Huệ Như bộ dáng so với nàng còn cao hứng hơn, Ngọc Linh Lung khẽ mỉm cười nói: “Cũng không coi là cái gì!”
Thi Huệ Như thở dài nói: “Ngươi thật đúng là bảo trì bình thản, lần trước ta đã nói với ngươi Húc vương bị chỉ hôn, ngươi cũng là một bộ không sao cả, có phải là ngươi đã sớm biết kết quả này, hay là thật không để ý a?”
Ngọc Linh Lung chỉ chỉ cốc trà trước mặt nàng nói: “Đi hơn nửa ngày, ngươi ngay cả nước cũng không uống một hớp, liền chỉ lo hỏi này hỏi kia, cũng không ngại mệt a.”
Thi Huệ Như cười cười, nâng chung trà lên nhấp ngụm nhỏ, lại nhịn không được vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói: “Húc vương gia vì ngươi, nhất định là tốn không ít tâm tư, ngươi thật đúng là có phúc khí.”
Ngọc Linh Lung không muốn tiếp tục đề tài này nữa, liền nói: “Còn ngươi, gần đây thế nào?”
Ánh mặt Thi Huệ Như nhạt xuống, tự giễu nói: “Còn có thể như thế nào, thế tử gia chỉ là luôn làm bộ dáng ôn hòa, tuổi tác hắn so với ta cũng không nhỏ, theo lý thuyết cũng nên–”
Thì Huệ Như dù sao cũng là tiểu thư chưa chồng, nói đến đây đột nhiên ngừng nói, gò má có chút phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, nếu thật sự có ý với người khác rồi, ta đây cũng sẽ chết chết tâm này…”
Ngọc Linh Lung có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nếu Dương Hoa Niên thật sự cùng người khác đính hôn, chỉ sợ vị đại tiểu thư Thi gia này đã sớm thương tâm cực độ, ở đâu có thể nói dễ dàng như vậy.
Hỏi thế gian tình là gì, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nói đến tình cảm, ngay cả cởi mở tiêu sái như Thi Huệ Như cũng là như vậy nhăn nhó.
Thấy không khí có chút ngột ngạt, Thi Huệ Như miễn cưỡng cười nói: “Xem kìa, rõ ràng là đến chúc ngươi, vậy mà lại nói những thứ này làm gì, ta tới tìm ngươi còn chuyện khác đây!”
Nàng nhìn về phía trước nói: “Ngươi đừng trách ta nhiều chuyện, người giờ đã mất mẹ cả, phụ thân lại đi Nam Cương, nhất thời không về dự được, ta muốn hỏi ngươi, chuyện của hồi môn này, ngươi định làm như thế nào?”
Ngọc Linh Lung có chút sững sờ, của hồi môn? Nàng thật đúng là không có cân nhắc qua vấn đề này.
Bất quá nàng cũng biết, cô gái cổ đại xuất giá lễ tiết rất rườm rà, càng đừng nói nàng đây là gả vào vương phủ làm vương phi, cứ việc ngụy biến tùng quyền (tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho hợp lí), đại khái cũng không phải không có trở ngại đi?
Nghĩ đến những thứ chuyện ngổn ngang này, Ngọc Linh Lung liền đau đầu, nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ những thứ chuyện vụn vặt này, quả thực huyên náo đầu nàng đau.
Hay để Ngọc Ngàn Vân an bài cho nàng? Đừng nói Ngọc Ngàn Vân vui lòng hay không, chỉ bằng nàng là thiếu nữ lớn lên ở quê, có thể làm được việc này sao?
Thấy vẻ mặt úc sắc của Ngọc Linh Lung, Thi Huệ Như cũng đoán được vài phần, liền nói: “Nếu không, ta tới giúp ngươi đi, dù sao cũng phải để ngươi vui vẻ thuận lợi gả ra ngoài mới tốt.”
Ngọc Linh Lung ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Thi Huệ Như: “Ngươi?”
Không phải là nàng không tin Thi Huệ Như, mà là nàng không nghĩ tới, Thi Huệ Như thế nhưng nguyện ý vì nàng trả giá nhiều như vậy.
Thi Huệ Như lại hiểu lầm ý của nàng, vẻ mặt rất bi thương: “Như thế nào, ngươi không tin ta sao?”
Ngọc Linh Lung nói: “Không phải.”
Thi Huệ Như lúc này mới nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, ta lập tức đi tìm Ngũ muội muội ngươi, thương lượng chuyện của hồi môn của ngươi, ngươi cứ yên tâm đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.