Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 102: Ngươi Rốt Cuộc Là Ai


Đọc truyện Thứ Nữ Là Phải Độc Ác – Chương 102: Ngươi Rốt Cuộc Là Ai


Sau khi Ngọc Duy Võ chết, Ngọc phủ liền bị bao phủ trong bầu không khí đè nén, trong thời gian ngắn, Ngọc tướng quân mất mẹ, mất thê rồi mất con trai lớn, tính tình trở nên âm trầm bất định, khi thì trầm mặc, khi thì táo bạo, đối với bọn hạ nhân không đánh thì mắng, ngay cả con trai con gái khác cũng bị không ít khiển trách.
Ngọc Linh Lung thờ ơ lạnh nhạt, dần dần cảm nhận được lòng người trong Ngọc phủ bắt đầu tan rã, biến hóa lớn nhất dĩ nhiên là Ngọc Ngàn Liễu.
Mất đi khống chế của Mộ thị, tính cách Ngọc Ngàn Liễu phát huy hoàn toàn, nàng bây giờ không còn bị tổ mẫu và mẫu thân quản giáo, Ngọc tướng quân thì không quan tâm, liền thường xuyên tìm đủ mọi lí do để ra cửa, đôi khi là tham dự hội thi thơ, đôi khi là đi dự tiệc, về sau thấy Ngọc tướng quân liên tục không để ý tới, dứt khoát ngay cả lí do cũng không viện nữa, muốn ra cửa liền ra cửa, thậm chí có mấy lần đêm cũng không về.
Đối với một tiểu thư chưa chồng mà nói, đây quả thực là chuyện đại sự, nhưng bây giờ Ngọc phủ đang rối loạn, quản sự duy nhất là Mai di nương lại không có tư cách dạy bảo Ngọc Ngàn Liễu, đành phải để tùy ý nàng.
Hai vị tiểu thư còn lại, Ngọc Ngàn Phương tóc đã dài ra không ít, nghe nói đã dài xuống ngang vai, nhưng nàng vẫn không chịu ra cửa, nghe thiếp thân nha hoàn nói, Ngọc Ngàn Phương suốt ngày chỉ đọc sách để tiêu khiển, sách nàng đọc đều là kinh Phật, ngày gần đây lại ra phổ độ tự mua một tượng Quan Âm, mỗi ngày thắp hương tụng kinh, rất thành tâm quả dục.
Ngọc Ngàn Kiều ngược lại thu liễm tính tình không ít, ra cửa cũng chỉ đến qua lại với Mộ phủ, theo lời của Linh Nhi mà nói, đại khái là đi coi chừng của hồi môn của mình.
Hôm nay tại trong Ngọc phủ, phong quang (sáng sủa) nhất có lẽ là Mai di nương, mắt thấy đã sắp cuối năm, thôn trang các nơi cũng sắp đến lúc phải nộp thuế, Mai di nương trong ngày mang theo một đám quản sự, tiền hô hậu ủng khắp nơi qua lại, một bộ dáng chủ mẫu đại gia.
Cảnh tượng này hẳn sẽ có người bị xúi quẩy.

Nghe tin tức từ những ngày gần đây, Ngọc Linh Lung đoán được sẽ có người ngồi không yên, chỉ là nàng không nghĩ tới, người đó thế nhưng lại trực tiếp đến tìm mình.
Buổi tối ngày hôm đó, vừa tới giờ lên đèn, tiều nha hoàn liền vào báo, nói là có Đổng di nương đến.
Ngọc Linh Lung trầm ngâm một lát, sau đó sai người dẫn nàng vào.
Vào đông đã được một thời gian, Đổng di nương trên người lại chỉ mặc một kiện áo choàng vải bông mỏng màu xanh, tay đeo một cái bao tay trắng da chồn, trên đầu vẫn cài hai bạc trâm như cũ, sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt, thập phần tiều tụy.
Ngọc Linh Lung nhàn nhã dựa trên nhuyễn tháp, trên đầu là một dải dây màu sắc đỏ tươi, mặc váy gấm đỏ thêu mẫu đơn, da trắng như ngọc, mặt mày kiều mị, bộ dáng mỹ nhân lười biếng.
Nàng nhàn nhạt liếc qua Đổng di nương nói : “Nói đi, có chuyện gì ?”
Biết rõ Ngọc Linh Lung là người không thích nói nhảm, Đổng di nương không hề vòng vo, cũng bất chấp Huyên Thảo cùng Linh Nhi vẫn còn ở trong phòng, phịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt Ngọc Linh Lung.
“Tứ tiểu thư, van cầu ngài cứu hai mẹ con nô tỳ đi !”
Huyên Thảo ở một bên sợ hết hồn, gấp rút đi ra ngoài đem cửa phòng đóng lại, lại kéo rèm che xuống, lúc này mới kéo Linh Nhi thối lui khỏi phòng.
Ngọc Linh Lung cũng không gọi Đổng di nương đứng dậy, chỉ chậm rãi nói : “Cứu các ngươi ? Như thế nào cứu ?”
Đổng di nương thân hình lay nhẹ, hai mắt rưng rưng, vừa thê lương vừa nói : “Tứ tiểu thư, nô tỳ biết rõ ngài để bụng chuyện của lão phu nhân, lúc đó nô tỳ quá sơ ý, nô tỳ cũng hận chính bản thân mình, lúc trước sao lại không để ý nhiều hơn, mới khiến lão phu nhân mất sớm, nô tỳ hận không thể dùng thân này thay cho lão phu nhân, nhưng mà nô tỳ bây giờ lại không bỏ được Nguyên nhi….”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng nhìn Đổng di nương than thở khóc lóc, trong lòng một tia đồng tình cũng không có.


Nguyên nhân Ngọc lão phu nhân chết có rất nhiều, nhưng đầu sỏ chân chính gây ra là Mộ thị, cho nên Ngọc Linh Lung chỉ thu thập Mộ thị, bất quá, không cần mạng của Đổng di nương không có nghĩa là nàng sẽ giúp đỡ Đổng di nương.
Từ lúc tiểu nha hoàn vào báo có Đổng di nương đến cầu kiến, Ngọc Linh Lung liền đoán được nguyên nhân nàng đến, nhưng nàng cũng không tính sẽ xuất thủ tương trợ.
Ngọc lão phu nhân khi còn sống, đích xác là muốn giúp đỡ Đổng di nương, nhưng Đổng di nương lại không muốn tranh khí, cùng Mai di nương so sánh thì lại hoàn toàn không có lực chống lại, cho nên Ngọc Linh Lung dứt khoát từ bỏ nàng, lựa chọn bồi dưỡng Mai di nương.
Nguyên tắc của nàng là có thể giúp người, nhưng với điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tác dụng.
Giống như lúc này, Đổng di nương quỳ trước mặt nàng, buồn bã thổ lộ nỗi khổ trong lòng mình, cũng chỉ có con đường chết.
Đổng di nương vẫn còn vừa lau nước mắt vừa khóc lóc kể : “…Kể từ khi lão phu nhân qua đời, cuộc sống nô tỳ càng ngày càng kém, giờ đây mọi chuyện trong phủ đều do Mai di nương quản, đối với nô tỳ càng ngày càng hà khắc.

Hôm kia nói người làm trong phủ không đủ, liền đem nha hoàn bà tử ở chỗ của nô tỳ đi, chỉ chừa lại một tiểu nha hoàn, mấy ngày gần đây ngay cả thức ăn nước trà cũng không còn, mỗi ngày chỉ đưa tới canh thừa cơm cặn, Tứ tiểu thư, nô tỳ biết dù chỉ còn một chút đường sống, cũng không nên đến cầu xin ngài a—”
Nghe nàng thao thao bất tuyệt nửa ngày, Ngọc Linh Lung rốt cuộc bực mình cắt ngang : “Ngươi cầu xin ta thì có ích gì ? Nếu đã biết rõ đây là do Mai di nương làm thì sao không trực tiếp đến cầu xin nàng ?”
Đổng di nương ngẩn ra, lập tức nghẹn ngào nói : “Nô tỳ cầu xin nàng thì có ích gì ? Bất quá chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi.”
Ngọc Linh Lung cười lạnh : “Cầu xin ra, liền hữu dụng ?”
Đổng di nương không khỏi khẽ co rúm lại một chút, thấp giọng nói : “Hôm nay trong phủ có thể có tiếng nói cũng chỉ có Tứ tiểu thư, cầu xin Tứ tiểu thư ngài nói với Mai di nương, cho nô tỳ cùng Nguyên nhi một con đường sống đi !”
Ngọc Linh Lung khóe miệng nhấp nhẹ, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Đổng di nương.
Cho tới nay ấn tượng của Đổng di nương trong lòng nàng chỉ có trầm mặc ít nói, không tranh quyền thế, nhưng bây giờ xem ra, Đổng di nương này cũng hoàn toàn không phải là kẻ ngốc.
Kể từ khi Mai di nương chiếm được quyền hành trong phủ, đối với Đổng di nương ôn thuận lương thiếp này luôn trách móc nặng nề làm khó dễ, những chuyện này Ngọc Linh Lung cũng biết, nghĩ lại chuyện này cũng là bình thường.

Chưa nói đến việc Đổng di nương vào cửa sớm hơn Mai di nương, thân phận so với Mai di nương cao hơn, chỉ nói tình hình Ngọc phủ hiện này, Ngọc Duy Võ đã chết, Ngọc Duy Đức đã đi, con trai cũng chỉ còn lại Ngọc Duy Nguyên của Đổng di nương, Mai di nương trong bụng mắt thấy đã sắp đến thời điểm sinh con, còn chưa biết là nam hay nữ, nếu nữ nhi còn dễ nói, nếu là con trai thì tất yếu sẽ cùng Ngọc Duy Nguyên xung đột về mặt lợi ích.

Mai di nương tìm mọi cách chèn ép Đổng di nương, đây hẳn là để lót đường trước cho con trai mình đây !
Đổng di nương là do bị ức hiếp không còn cách nào mới nghĩ đến cầu xin Ngọc Linh Lung, nàng có thể nghĩ đến không đi cầu xin Ngọc tướng quân, như vậy cũng không phải kẻ ngốc lắm.
Đừng nói nàng bây giờ chỉ là thiếp bị thất sủng, tuổi trẻ tướng mạo đều không so được với Mai di nương, cho dù nàng thật sự đi cầu, Ngọc tướng quân sẽ đi nói với Mai di nương, đến cùng không phải sẽ bị Mai di nương khi dễ ác hơn sao ?
Về phần những người khác trong Ngọc phủ lại càng không cần nghĩ, hoàn toàn không nói nên lời.

Đổng di nương đại khái cũng đoán được Ngọc Linh Lung mới là chủ sử đằng sau Mai di nương, cho nên mới tự mình đến cầu xin nàng.
Nhìn Đổng di nương mảnh mai, Ngọc Linh Lung đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
“Cầu xin ta , vô ích.” Ngọc Linh Lung nhẹ nhàng thổi nước trà, “Ta sẽ không giúp ngươi.”
Giống như bị dội một chậu nước lạnh, Đổng di nương sắc mặt tái nhợt , nàng sững sờ nhìn Ngọc Linh Lung, đôi môi run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Mai di nương đối với nàng từng bước ép sát, bức nàng vào một góc nhỏ hẹp, nàng hoàn toàn không thể tìm được đường ra, Ngọc Linh Lung là hi vọng cuối cùng của nàng.
Nhưng hi vọng duy nhất này, lại theo đôi môi hé mở của Ngọc Linh Lung biến thành bọt biến tan vỡ.
Ngọc Linh Lung chậm rãi ngồi dậy, con ngươi nhuận nước yên lặng nhìn Đổng di nương , đay mắt lãnh khốc vô tình.
“Vận mệnh của ngươi nằm ở trong tay ngươi.”
Trên đời này không ai vô duyên vô cớ lại đi trợ giúp ngươi, nếu ngươi không thể tự dựa vào chính mình đứng lên, thì cuối cùng cũng chỉ có thể bị người khác đạp xuống.
Đổng di nương chán nản ngã trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi từ trên người Ngọc Linh Lung rơi xuống chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng.
Ngọc Linh Lung cũng không liếc nhìn nàng thêm nữa, đứng dậy vung bức màn che lên, đi vào nội thất, phảng phất Đổng di nương chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, không dẫn được sự chú ý của nàng chút nào.
Tiếng va chạm của rèm che vang lên, rồi trầm tĩnh , che đi thân ảnh thon dài bên trong nội thất kia.

Có lẽ là vì hơi thở ngột ngạt trong Ngọc phủ, cũng có lẽ là vì sợ đêm dài lắm mộng, Ngọc tướng quân nhiều lần tới Cam phủ bái phỏng, muốn nhanh chóng định ngày thành thân của Ngọc Ngàn Kiều cùng Cam Hạn Vũ, sau mấy phen trắc trở, hôn sự rốt cuộc cũng định ngày xong, thành thân sẽ vào mùa thu hai năm sau, đợi ngày đầy năm của Mộ thị vừa qua, Ngọc Ngàn Kiều liền xuất giá.
Ngọc tướng quân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu hôn sự với Cam phủ đã quyết định, hắn lại càng coi mình đã là thân gia của Cam phủ, cũng coi đây là danh tiếng đi khắp nơi rêu rao, trăm phương ngàn kế tìm kiếm phương pháp giúp mình phục chức.
Có Ngọc tướng quân mạnh mẽ tuyên truyền, hơn nữa liên quan đến khí thế lừng lẫy của Cam phủ, cho nên rất nhanh tin tức con trai độc nhất của Cam phủ sắp thành thân cùng thiên kim Ngọc gia liền truyền khắp cả kinh thành.
Về việc này Ngọc Linh Lung đã dùng Ngọc Ngàn Kiều làm kẻ thế tội, nhưng giờ thanh thế huyên náo lớn như vậy, trong lòng Ngọc Linh Lung có chút cảm giác bất an.
Dù sao chuyện này cũng bởi vì nàng mà ra, Cam gia muốn cưới Ngọc Ngàn Kiều, bất quá là coi nàng ta là người đã cứu Cam Hạn Vũ kia.
Nàng cũng không thèm để ý việc Cam gia phát hiện Ngọc Ngàn Kiều không phải cô gái đó, chỉ là, chuyện này nếu như tìm ra, thì nàng thật vất vả để thoát khỏi phiền toái, chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm đến.
Quả nhiên không lâu sau, sự bất an của nàng đã được chứng thực.

Ngày ấy là ngày mùa đông bắt đầu có tuyết rơi.
Ngọc phủ trong các khu viện rối rít đóng cửa sổ, trong nhà không ra ngoài, Ngọc phủ liền vắng lạnh, giữa bão tuyết lại càng thêm tiêu điều, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
Cảnh tuyết đẹp như vậy, Thi Huệ Như tự nhiên là không chịu bỏ lỡ, từ sớm đã phái người đưa thiệp mờ đến cho Ngọc Linh Lung, thỉnh nàng đi trà lâu bên hồ ngắm tuyết.
Cho đến khi qua giờ lên đèn, Ngọc Linh Lung mới dẫn theo Linh Nhi trở lại Ngọc phủ, tuyết vẫn rơi lả tả, so với ban ngày còn lớn hơn, rơi trên mặt đất tích thành một tầng dầy, ánh lên khiến ban đêm sáng như ban ngày.
Chân giẫm lên tuyết, trong màn đêm yên tĩnh phát ra tiếng vang kẽo kẹt kéo kẹt, Ngọc Linh Lung mặc một bộ đỏ thẫm mỏng, bên ngoài khoác áo choàng lông hồ ly trắng, dưới chân là đôi giày da hươu nhỏ ấm áp, chậm rãi đi trên đường nhỏ.
Bữa tối Linh Nhi uống nửa chén rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au au, nói này nói kia, có vẻ thập phần hưng phấn.
Ngọc Linh Lung đi ở phía trước, nghe Linh Nhi ở sau lưng cứ oa oa nói không ngừng, ngẫu nhiên lộ ra mỉm cười thản nhiên, xem như đáp lại.
Tựa hồ chỉ trong nháy mắt, một tia âm thanh cũng không có, Ngọc Linh Lung lại càng cảnh giác.
Đây là một loại trực giác, cũng là một loại bản năng, là kinh nghiệm trong lúc nguy hiểm mà nàng rèn luyện ra khứu giác nhạy cảm ở kiếp trước.
Trong màn đêm yên tĩnh tuyết rơi, có một hơi thở áp bách thần bí đang âm thầm di động.
Khóe mắt tựa hồ trông thấy một cái bóng đen xẹt qua, sau một khắc, Linh Nhi vừa rồi còn lải nhải không ngừng bỗng nhiên yên lặng không một tiếng động, chung quanh nháy mắt rơi vào một mảnh yên lặng chết chóc.
Ngọc Linh Lung vô ý thức cúi đầu hướng chủy thủ ở chỗ bắp chân, nàng động tác nhanh nhạy, đáng tiếp lại không bằng tốc độ của người đến tập kích kia, không đợi nàng sờ đến chuôi chủy thủ, cánh tay mảnh khảnh đã bị một cỗ lực đạo khổng lồ bắt lấy.
Ngọc Linh Lung nhếch cánh môi trắng mịn, đem ý muốn muốn hô đặt trong cổ họng, khắc chế chính mình không cần phải kinh ngạc kêu lên.
Chóp mũi truyền đến mùi hương quen thuộc như gần như xa, hỗn hợp với hơi thở mát lạnh trong bông tuyết, vừa lạnh như băng, lại mang theo cuồng nộ bão tuyết.
“Ngươi, rốt cục muốn làm gì !?”
Ngọc Linh Lung ánh mắt chỉ lo tìm kiếm Linh Nhi, thấy thân ảnh nho nhỏ của nàng tại trong đống tuyết không nhúc nhích, liền giương mắt lên nhìn về phía người gần trong gang tấc kia, hé ra khuôn mặt đã trong dự liệu của nàng.
Hắn, quả nhiên đến đây.
Khó phân biệt giữa tuyết và màu mặt nạ lãnh khốc trác tuyệt trên mặt hắn, một đôi mắt lạnh như hồ sâu hết sức đẹp mắt, mang theo phô thiên cái địa tức giận, sít sao nhìn chằm chằm nụ cười của nàng.
Từng bông tuyết lạnh như băng rơi trên mặt nạ của hắn, chưa từng bị hòa tan chút nào, càng làm nổi bật lên đôi môi mỏng như lưỡi dao sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng tựa băng sơn.
“Ngươi không phải đã đáp ứng ta, vĩnh viễn không tham dự vào chuyện này sao !? Nói, tại sao ngươi lại nuốt lời !” Lời nói bá đạo mang theo không nén được lửa giận, cứng rắn ở trong môi hắn thoát ra.
Tiếu ý trên mặt Ngọc Linh Lung trầm xuống, lạnh nhạt đưa tay đẩy hắn ra, cúi người thăm do thương thế Linh Nhi.
Hắc y nhân hừ lạnh nói : “Nàng bất quá chỉ bị ta đánh bất tỉnh mà thôi, một lát nữa sẽ tỉnh lại, ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã !”
Xác định Linh Nhi không có việc gì, Ngọc Linh Lung mới đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói : “Ai nói ta nuốt lời ?”
Con mắt đen thẳm của hắc y nhân xẹt qua một tia phức tạp, nói : “Ta nhận được tin, Cam Hạn Vũ sắp cưới tiểu thư Ngọc gia, hơn nữa, vị tiểu thư này đã từng cứu tính mạng của Cam Hạn Vũ—”
Thân ảnh cao lớn dần tiến tới gần nàng, mang theo lực lượng đáng sợ, tựa hồ trong nháy mắt có thể giết chết nàng.
“Ngươi dám nói, người đó không phải là ngươi ! ?”

Ngọc Linh Lung vừa muốn xem xét tình hình hiện tại, lại bỗng ngửi được trên người hắc y nhân như có như không mùi hương thanh lãnh, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, trong trí nhớ những mảnh vụn dần dần kết hợp.
Chẳng lẽ là….
Lời đến môi, đột nhiên nuốt trở về.
Môi hồng giương cao quẹt một nụ cười châm biếm, Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nói : “Ta thành thân hay không thì có liên quan gì tới ngươi ?”
Sự tức giận như trong dự liệu quả nhiên trong nháy mắt phủ xuống, hắc y nhân nắm chặt bả vai nàng, lạnh giọng quát : “Ngươi không phải đã đáp ứng ta sao, vì cái gì lại muốn gả cho Cam Hạn Vũ !?”
Tựa hồ bờ vai không hề có chút cảm giác đau đớn nào, Ngọc Linh Lung cười tươi một tiếng, lúm đồng tiền tao nhã vô hạn, khiến cho những bông tuyết đang bay đầy trời kia nháy mắt mất đi hào quang.
“Ta thích, dĩ nhiên là gả.”
Bàn tay đang nắm chặt vai nàng rung động, thể hiện hắc y nhân đang rất cuồng nộ, lực đạo nhưng lại dần buông lỏng xuống, tựa hồ sợ thêm một phần lực sẽ làm đau nàng.
“Ngươi, nói dối !”
Ba chữ phun ra, độ mạnh yếu trên vai Ngọc Linh Lung đột nhiên biến mất.
Ngọc Linh Lung trong lòng khẽ trầm xuống, người này, thật đúng là giảo hoạt, không bị mắc câu !
Một không làm, hai không dứt, Ngọc Linh Lung dứt khoát tự dò xét, nàng khẽ nghiêng người nhìn hắn, dung nhan xin đẹp mang theo nụ cười xảo quyệt chờ mong, một đôi thủy mâu quang hoa bắt đầu di động, chớp cũng không chớp nhìn về phía hắn.
“Ta vì cái gì không lấy chồng ? Cam gia quyền thế ngút trời, lại chịu đến cầu hôn ta làm chính thê, đây chính là thiên đại phúc khí a !”
Nàng không ngừng chạm vào ranh giới của hắn, muốn chứng thực suy đoán mơ hồ kia.

Nang đang đánh cuộc, đánh cuộc hắn có chịu để nàng gả cho Cam Hạn Vũ hay không, thua, đối với nàng mà nói cũng không tổn thương ; thắng, nàng sẽ biết rõ thân phận thật của hắn.
Nghe được lời nói đường hoàng mà đắc ý của nàng, hắc y nhân sắc mặt đột nhiên chìm xuống.
Biết rõ nàng đang giận hắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn nhịn không được lửa giận ngập trời kia, duỗi tay ra, đem nàng gắt gao ôm vào lòng, thanh âm lạnh như băng bá đạo tuyên cáo, đem bông tuyết đang rơi ngoài trời đánh tan—
“Ngươi, không cho phép gả !”
Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng Ngọc Linh Lung vẫn cảm thấy trong ngực cứng lại, thiếu chút nữa bị lực đạo cuồng liệt của hắn siết không thở nổi.
Hơi thở cường thế khổng lồ quanh thân hắn khiến những bông tuyết đang tung bay cũng không nhịn được bị đánh trúng hỗn loạn bay ra, không cách nào chạm vào hai bóng người đang im lặng đứng trong tuyết.
Bị hắn ôm trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn nỗ lực nâng lên, nhìn về phía khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, mặt nạ màu bạc hoàn mỹ trên khuôn mặt hắn, dù khoảng cách gần như vậy nhìn, nàng cũng chỉ có thể mơ hồ trông thấy khe hở nhỏ.
Chóp mũi lại dâng lên mùi hương quen thuộc, khí tức lạnh lẽo, Ngọc Linh Lung răng ngọc thầm cắn, bàn tay trắng nõn vội vàng nâng lên, trực tiếp nhấc lên mặt nạ bạc lạnh như băng trên khuôn mặt của hắn—
“Ngươi rốt cuộc là ai !?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.