Thú Nô

Chương 2


Đọc truyện Thú Nô – Chương 2

Phong Tình cẩn thận đi chính giữa đoàn, vốn định đi cuối cùng, rồi lại bị mắng một câu: ma pháp sư vô dụng đi cuối là muốn chết. Ai… Bất quá cũng coi như vì an toàn, đập vào mắt đều là thụ mộc cao lớn hoặc lùm cây có gai, ánh nắng không có bao nhiêu, cảm giác âm u dày đặc.

Bị mắng nửa ngày, cuối cùng đại khái hiểu được một chút. Bản thân tựa như trong một vài tiểu thuyết cũ rích, cũng xuyên không, hoặc là nói tá thi hoàn hồn. Ai, hắn cũng không dám chắc, cơn đau trước khi hôn mê kia còn không biết là thế nào.

Một thế giới kì ảo có chiến sĩ, pháp sư, đạo tặc… trong game huyền huyễn thông thường. Thêm một vài nguyên tố ma pháp, tóm lại rất giống game huyền huyễn, cùng một vài đại lục danh thần kỳ quái, ma thú kỳ lạ, bất quá tạm thời cũng chỉ tùy lúc nghe đoàn đội nói chuyện mà phỏng đoán từng chút thôi, Phong Tình hình như xuyên không vào người một pháp sư thủy hệ, pháp sư này hình như là mặt dày mày dạn đi theo đoàn đội này săn một ma thú cao cấp nào đó, vừa tiến vào chỗ u ám này lại sợ, tóm lại rất không được ưa thích, hình như là một pháp sư thanh tú, Phong Tình muốn nhìn bộ dạng hiện tại của mình một chút, nhưng vẫn không nói muốn có gương, đỡ phải lại bị mắng.

Ai, buồn bực, hắn thế nào lại trúng phải chuyện này, cũng không phải kẻ ham thích thám hiểm mấy thứ quái lạ này, hắn chỉ muốn hảo hảo bầu bạn với Andy mà….

“Sắp tới rồi, Tuần Kiệt đi xem xét tiếp…”

Nam tử thô lỗ lúc đầu mắng hắn tên là Ole, là đội trưởng đoàn đội này, đang tuyên bố hiệu lệnh.

“Tất cả mọi người chuẩn bị tốt! Ổ Shogula sẽ có rất nhiều ma thú khó đối phó, chúng ta phải luôn luôn giữ cảnh giác! Cái chúng ta sẽ đối phó chính là thánh thú Shogula! Chỉ cần đánh bại nó, lấy được sừng của nó, chúng ta có thể vượt qua Yla, trở thành binh đoàn lính đánh thuê mạnh nhất đại lục Mar.”

“Mạnh nhất!!”

Chúng đoàn viên hưng phấn hô hào, Phong Tình thấy một thân ảnh thấp bé lặng lẽ vô thanh chen vào rừng rậm, cái nam nhân người lùn tóc xù, gọi là Tuần Kiệt.

“Nghỉ ngơi một hồi đi! Cái tiểu pháp sư thanh tú yếu đuối kia, coi kỹ bản thân một chút, hồi nữa đừng bị chó xù gặm đi mất! Chúng ta cũng sẽ không cứu ngươi!”

Ole lại hướng Phong Tình hô, ngôn ngữ châm chọc, bắt đầu tràng cười sằng sặc của các đoàn viên đang nghỉ ngơi, mỗi người đều dùng ánh mắt chế giễu nhìn Phong Tình, Phong Tình chỉ buồn bực méo miệng, gia hỏa này, không so đo với ngươi, dù sao cũng không phải bản thân hắn, nhưng sao vẫn không trực tiếp gọi tên y ra, để hắn biết y gọi là gì cũng được mà…

Không để ý tới các ngươi, ta chơi của ta! Phong Tình đứng một bên nghiên cứu ma pháp, thân thể này chính là một pháp sư thủy hệ, nhưng hắn thì không, chủ nhân thân thể này muốn làm cái gì, đến chỗ này tìm chết, hại kẻ xuyên không mù tịt hắn đây chịu khổ.

Ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, nhắm mắt. Kỳ thực hắn muốn cảm thụ ma pháp, nhưng không biết những người nơi này làm thế nào, đành phải học tập bộ dạng tĩnh toạ của người cổ đại .


Nửa ngày…

“Tiểu tử kia đang làm cái gì?”

“Chuyện ngớ ngẩn ấy mà.”

“Không cần quản hắn, không quấy rối ta là được.”

…..

Chuyên tâm, chuyên tâm….

“Vẫn không nhúc nhích nhỉ.”

“Còn giỏi ghê ta!”

“Giỏi? Được nam nhân dạy dỗ ở trên giường mà ra à!”

“Hắc hắc! Đoán đúng!”

“Sao, ngươi muốn giỡn ?”

“Hắc hắc…”


Hít sâu…

Quên đi, tĩnh tâm xuống, tiếng ong ong hai bên khiến người ta rất chán ghét. Thân thể Phong Tình ngồi cứng ngắc, lưng dựa thân cây, định đánh một giấc nho nhỏ.

“Dậy! Tiểu tử ngươi còn ngủ hả!”

Vừa mới buồn ngủ, lại bị một tiếng gào lớn dọa một trận, không thể không tỉnh, không cần nghĩ, chắc chắn là đội trưởng thô lỗ.

Hồi phục tinh thần, Tuần Kiệt không biết lúc nào đã trở lại, thăm dò thật nhanh…

Tuần Kiệt cư nhiên lại huyên thuyên nói cùng đoàn đội, Phong Tình không nghe được cũng không muốn nghe, đoàn đội vây quanh đang cùng nhau bàn bạc, Phong Tình một mình nhàm chán ở bên ngoài.

“Hảo! Mỗi người vào vị trí! Phía trước có một con thú một sừng chắn đường, phải chiến đấu! Cũng cẩn thận một chút!”

Đàm thoại xong, Ole lớn tiếng.

“Đi đường vòng là được rồi, còn muốn giết cái gì…”

Phong Tình nhỏ giọng than thở, thú một sừng, chẳng lẽ là cái loại động vật phiêu lượng giống như ngựa trắng trên trán mọc sừng sao? Họ lại có thể nhẫn tâm giết chết.

“Rừng rậm sương mù, hơi vô ý sẽ lạc đường, tiểu tử ngươi có ý riêng, tự mình đi đường vòng đi!”


Ole tựa hồ nghe được lời Phong Tình, trừng mắt nhìn qua.

Phong Tình rút rút vai, không hé răng.

“Đi!”

Ole vung cái rìu cực đại, rống lên, lại uy hiếp Phong Tình.

“Tiểu tử kia, ngoan ngoãn đi theo cho ta, lúc đánh thì ở một bên! Quấy rối ta, ta giết ngươi trước hết!”

Ta mới không rảnh, Phong Tình nói trong lòng, chậm như rùa bắt kịp đội ngũ.

Thật nhàm chán, lúc nào mới có thể thoát khỏi đội ngũ này đây.

Tuy không có hùng tâm tráng chí gì, nhưng nếu xuyên không, phải hảo hảo chơi cho đã.

Đoàn người cẩn thận tiến lên trước, nhánh cây ngáng đường đều được nhẹ chân nhẹ tay đẩy ra, tựa như sợ kinh động đến cái gì đó.

“Huhhhhh”

Một tiếng kêu cao vút tựa như ngựa hí, đoàn đội nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, pháp sư thối lui đến sau thụ, đạo tặc ẩn nấp, các chiến sĩ cũng đều tán vào cây cối, bảo hộ bên cạnh pháp sư. Phong Tình nhìn trái nhìn phải, leo lên một cái cây không quá cao, lộ đầu, tựa như nhìn chút xem quái vật gì sẽ xuất hiện.

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, chỉ nghe một trận vó ngựa thong dong, một bóng dáng màu trắng càng đi càng gần, không lâu sau liền thấy diện mạo chân thực, là bạch mã toàn thân thuần trắng, bất đồng cùng ngựa Phong Tình thấy ở thế kỷ 21 chính là, trên trán con ngựa thuần trắng này có một cái sừng dài hình chóp tròn, không biết là chất liệu gì, dương quang chiếu xuống bóng cây, chiếu lên sừng, phản xạ ánh bạc lấp lánh thanh tú chói mắt, thật đẹp. Đây là thú một sừng sao, giống như tưởng tượng, Phong Tình thầm nghĩ, bất quá đẹp hơn trong tưởng tượng, cái trên trán, thật muốn sờ thử coi.

Thú một sừng dần đi vào vòng vây đoàn đội, Phong Tình khẩn trương nắm chặt tay mình, đừng đến gần, đừng đi nữa! Trở lại! Nơi này nguy hiểm! Muốn lớn tiếng hô lên, lại sợ những người đồng dạng ẩn nấp xung quanh đem mình làm thịt, nghĩ không ra biện pháp gì có thể giúp con thú một sừng mỹ lệ kia.

Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn lo lắng của Phong Tình, thú một sừng cư nhiên lại hướng nơi Phong Tình ẩn thân nhìn tới, tạm dừng cước bộ, mở miệng nói chuyện.


“Nhân loại, dừng lại bước chân các ngươi, phía trước không phải nơi các ngươi có thể vượt qua.”

Tim Phong Tình nhảy nhảy thình thình, mắt thú một sừng thật xinh đẹp, đôi mắt kim hoàng sắc óng ánh tựa như kim cương vàng, Phong Tình không biết hình dung thế nào, cái loại phong vận làm hắn chấn động, dã thú mỹ lệ, đôi mắt mỹ lệ, còn tiếng nói dễ nghe, Phong Tình lại nắm chặt tay, quyết định nhất quyết phải tìm cơ hội giúp gia hỏa phiêu lượng này.

“Du trần hỗn loạn, lữ nhân mê muội, đại địa rống giận, kêu gọi chúng tinh. Ý niệm tà ác, hỗn loạn trọng sinh, bóng tối cuồng dã! Xuất hiện đi! Ngô lấy danh thiên lôi triệu hoán! Sấm sét diệt sạch chúng sinh!”

Một tiếng ngâm tụng cao vút, cảnh tượng kỳ dị hiện ra. Mấy tia sét to lớn giáng xuống xung quanh thú một sừng, tiếng sấm ầm ầm điếc tai, đại địa rung rung như bị chấn kinh, Phong Tình trợn mắt, nhìn không thể tin, toàn thân run nhẹ, miệng khẽ nhếch, rất khiếp sợ, hơi khó chịu.

“Lên!”

Ole sau thụ hét lớn một tiếng, vọt lên đầu tiên, sét rơi xuống đất cũng tan biến ngay lúc này, Phong Tình tập trung nhìn, thú một sừng cư nhiên còn đó, như không có việc gì, vẫn nhàn nhã đứng ở nơi ấy. Phong Tình lại có cảm giác nó mất hứng, không kiên nhẫn.

Thật là kỳ quái, Phong Tình hơi kinh ngạc, lắc lắc đầu, là ảo giác sao.

Bên kia đã đấu đánh hỏa nhiệt. Nga, không nên nói như thế, chỉ là cái đoàn nhân loại đang hung hăng công kích hướng thú một sừng, thú một sừng đứng đó không cử động, xung quanh giống như quay quanh một tầng màn bọc, Ole thế nào cũng không đến gần nó được, cấp bách dùng rìu chém cuồng cũng chém không tới, một rìu liền bị văng ra, một số hỏa cầu linh tinh pháp thuật xông đến cũng tan biến cách thú một sừng một thước.

Phong Tình lại có ảo giác con thú một sừng này sắp ra tay.

Thế nào lại như vậy? Phong Tình có chút luống cuống, không thích loại cảm giác này, do dự quyết định lén trốn.

Cẩn thận từ trên cây trượt xuống, thừa dịp không ai chú ý, nhìn một cái chạy lấy chạy để, chạy không biết bao lâu, mệt đến thở hồng hộc, nhìn phía sau một cái, khoảng cách có vẻ rất xa rồi, đã không nghe được tiếng đánh nhau, dừng lại nghỉ ngơi.

Phong Tình đặt mông ngồi xuống, tựa vào một gốc cây há mồm thở dốc, thật sự rất mệt, trong lòng lại đặc biệt cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi những người đó, đợi hắn đến thế giới kỳ dị này dạo chơi một phen, hắc hắc!

Phong Tình nghỉ ngơi, nhịn không được tựa vào gốc cây thiếp ngủ, bên miệng chảy xuống một chút tia bạc, như đang gặp được chuyện vui gì trong mộng.

Trong mộng thấy vô số mỹ thực bên cạnh và vô hạn mỹ thú thành đàn, Phong Tình không chút ý thức được thân thể mình bị ai ôm lấy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.