Thú Nô

Chương 18


Đọc truyện Thú Nô – Chương 18

Phong Tình trừng y, đem tay trái phủ lên ngực trái Ericter.

“Còn nói không phải đùa, nơi này của ngươi rõ ràng có nhịp tim, có nhiệt độ…”

Biểu tình dần biến thành kinh ngạc, nhịp đập hữu lực cảm thấy dưới tay bỗng nhiên biến mất, nhiệt độ ấm áp cũng đang giảm xuống cấp tốc.

Ericter buông tay, tay phải cắt ra một đường trên cổ tay trái.

“Ngươi làm gì vậy!”

Phong Tình kêu lên sợ hãi, giật lấy tay trái y ngăn cản y tự tàn, nhìn cổ tay, cả kinh mở lớn miệng, thương khẩu không chảy máu, trong vết cắt là vật thể huỳnh quang nhàn nhạt gần tím đậm, thương khẩu khép lại rất nhanh, không quá một hồi ngay cả vết sẹo cũng tan biến.

“Nhịp tim, nhiệt độ đều có thể giả mạo.” Ericter nói, đứng lên.

Phong Tình lại mở to mắt một lần nữa, Ericter trước mặt bỗng nhiên biến thành một luồng sương mù tím đen, y phục mặc trên người cũng mềm mại rơi xuống, sương mù tím bốc lên giữa không trung nhanh chóng ngưng tụ thành hình.

Một con khủng long?

Không, không đúng!

Là một con cốt long tạo thành từ những khối xương trắng, toàn thân ẩn hiện lân quang màu tím nhàn nhạt, đôi cánh toàn xương dài, cốt long cực đại, huyệt động trong vực cơ hồ cũng chứa không được, xung quanh thân thể cốt long cuộn quấn lân quang, dày đặc đến đem xương trắng cũng phủ thành tím, có vài nơi thưa thớt, mơ hồ cảm thấy trong xương trắng lộ ra nhiều điểm sao tím, như cự long sương giá trong WOW*.

Phiêu lượng cực kỳ.

Cốt long giật giật cánh, xương cốt toàn thân cũng liên tục lay động rất nhỏ, như người ta đang chậm rãi vận động gân cốt.

Đây! Đây đây đây đây! Đây là Ericter???!!!

“Đây là diện mạo vốn có của ta, ta là vong linh, một con u linh long.”

Bên vành tai Phong Tình vang lên tiếng nói trầm ổn hết sức quen thuộc của Ericter, không thể tin dụi dụi mắt, lại xoa xoa, Ericter không xuất hiện, trước mắt vẫn là con cốt long kia.


0 0! ! ! Loại tình huống này, hắn có phải nên hét lên một tiếng lập tức té xỉu mới thích hợp hay không?

“Sợ hãi không? Chán ghét không?” Thanh âm trầm ổn lại vang lên.

Sợ hãi? Chán ghét? Thật sự không có, chỉ cảm thấy nhất thời không thể tiếp nhận, hắn vẫn coi Ericter là một con người giống mình.

“Phong.”

Thanh âm rất kiên định.

“Bất kể ngươi sợ hãi bao nhiêu, chán ghét ta thế này bao nhiêu, ta cũng không quản được như vậy, Phong, tóm lại, ta đã xác định phải là ngươi!”

Hốc mắt trống rỗng đối với Phong Tình.

Đã xác định phải là ngươi!

Sáu chữ này như một cây chùy, bất thình lình đánh ngay đầu Phong Tình, hại tim hắn thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Cảm giác này, như bị chấn kinh, lại như bị trộn mật.

“Để ta… Sờ sờ ngươi.”

Phong Tình run run vươn tay, cốt long ân cần cúi xuống, để Phong Tình đang ngồi có thể chạm đến cằm mình.

Hơi nhám, cảm giác rất giống cái sừng hắn chỉ sờ qua một lần của Shogula, xúc cảm vô cùng chắc, màu tím bao trùm ngoài xương cốt không phải vật chất gì, chạm vào không có cảm giác, trơn nhẵn như nước, bắt không được, lại sờ sờ răng lộ ra ngoài, cứng chắc, vừa dài vừa nhọn vừa to, bất cứ cái răng nhỏ nào cũng đều to bằng hai nắm tay hắn.

Đang cảm khái bám lấy cằm cốt long, bỗng nhiên thấy hoa mắt, điểm tựa đột ngột biến mất, thân thể nghiêng đổ ra trước, không kịp kêu lên sợ hãi liền được người ôm lấy từ phía sau.

Hô, lại càng hoảng sợ!

“Phong, ta yêu ngươi.”


Còn chưa kịp vỗ vỗ ngực hô to nguy hiểm thật, liền bị một quả bom siêu cấp nổ cho đầu óc choáng váng.

“Phong, ngươi trả lời sao?” Môi Ericter bên vành tai Phong Tình, nhẹ cọ.

“Eri… Ericter….”

Hắn, tim hắn sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài….

“Coi ta là người yêu thì gọi ta Eri, nếu không liền tiếp tục gọi ta Ericter.”

“Eri, ngô…”

Hu hu, tai bị cắn.

“Từ lúc ta bày tỏ đến bây giờ cũng đã rất lâu, ngươi cũng suy nghĩ hảo rồi, ngươi là nghĩ thế nào? Nói mau, ngươi trả lời thế nào?”

“Ta, a…” Đừng gặm tai ta, sẽ hại ta nhuyễn chân.

“Nói mau, ta chờ không kịp!”

“Ta yêu ngươi ngô!” Hu hu, bị hôn…

Cái lưỡi lớn cường thế muốn mời cái lưỡi nhỏ cùng nhau khiêu vũ, cái lưỡi nhỏ mắc cỡ không thuận theo, cái lưỡi to ỷ mạnh ăn hiếp, cái lưỡi nhỏ tránh trái tránh phải, bất đắc dĩ, nhưng không gian né tránh quá nhỏ, cuối cùng bị cái lưỡi to chế trụ, đáng thương cùng nhau cộng vũ.

“Ân ngô…” Cứu mạng, buông ra, thiếu dưỡng khí cao độ.

Cái lưỡi to cùng cái lưỡi nhỏ tận tình cộng vũ một phen, lại đem ổ của cái lưỡi nhỏ thăm dò khắp nơi từ trên xuống dưới, rồi mới lưu luyến rời khỏi.

Ericter cẩn thận đặt Phong Tình tứ chi nhũn ra há mồm thở dốc lên một tảng đá lớn, thân thể trước tiên phủ tới, hôn hôn hai má Phong Tình.


“Ngươi, ngươi thế nào không mặc y phục?” Phong Tình đỏ mặt, vừa rồi Ericter ở phía sau, hắn còn chưa thấy, lúc này phát hiện Ericter cư nhiên một thân trần trụi.

Ericter cợt nhả áp lên, liếm liếm khuôn mặt Phong Tình.

“Phong, cho ta đi!”

Cho ta đi, cho ta đi, cho ta đi, cho ta đi…

Ba chữ nhiễu qua nhiễu lại trong đầu Phong Tình giống như ma chú, Ericter phía trên ánh mắt sáng ngời tràn ngập mong đợi, gian nan nuốt nước miếng.

“Phong….” Dùng tới giọng điệu cầu xin làm nũng.

“Ngươi…” Răng cắn một cái, tâm kiên quyết. “Muốn thì tự đến lấy!”

Ericter mừng rỡ, Phong Tình quả thật muốn cắn đứt cái lưỡi đi trước cái đầu của mình.

“Nhất thời lỡ miệng! Nhất thời lỡ miệng! Oa oa….”

Ericter bất kể hắn có phải thật sự nhất thời lỡ miệng hay không, lấp lấy cái miệng kêu la sợ hãi của Phong Tình, động thủ cởi quần áo, chỉ chốc lát, Phong Tình liền trần trụi y như mình, nằm trên quần áo đã cởi ra, băng thiên tuyết địa cũng không cảm thấy lạnh, vì Ericter sớm đã thi triển ma pháp làm một dây hỏa long nhóm lửa lẳng lặng quay chung quanh hai người.

“Phong, ta hảo vui vẻ!” Kết thúc hôn sâu, Ericter nói thật sự kích động, cúi đầu lại muốn thêm một cái hôn sâu tiêu chuẩn nữa, nhưng bị Phong Tình ngăn cản.

“Chờ, chờ một chút!” Thở gấp. “Ngươi, ngươi không phải vong linh sao?”

“Đúng, thì sao?” Bây giờ mà nói không cho làm, y tuyệt đối cũng không dừng lại.

“Ngươi là vong linh, không nhịp tim nhiệt độ, thân thể là ngụy tạo.” Phù phù, thở siêu gấp. “Vậy, vậy ngươi sao cùng ta làm được?”

Đây chính là vấn đề rất nghiêm trọng, cái thứ phía dưới thân thể giả tạo kia có năng lực đó không? Nếu có năng lực đó… Vậy cái thứ nó bắn ra có bất bình thường hay không…

Hay có thể sẽ không bắn ra cái gì đó?

Ericter đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đầu đầy hắc tuyến, nhéo nhéo chóp mũi hắn.

“Ý của ngươi là đang hoài nghi ta không có năng lực kia?”

“Ách….” Phong Tình tròng mắt xoay một vòng, cũng không dám nhìn thẳng Ericter.


“Là có một chút xíu hoài nghi…”

“Đồ dưa đần!” Ericter ôm hận cắn cắn vành tai Phong Tình.” Xem ra phải để ngươi thấy được sự lợi hại của ta.”

Tay đắp lên hai điểm đỏ nhỏ, hùng hổ vừa chọc vừa nhéo, làm Phong Tình mẫn cảm rên rỉ.

“Nhẹ…. Nhẹ chút…”

Hắn chỉ hoài nghi có chút xíu thôi, không nhất thiết phải báo thù trên thân thể hắn…

“Ta muốn làm ngươi khóc ra.” Tuyên thệ.

“Hả? Không được!” Tốt xấu gì thì đây cũng là lần đầu tiên từ khi hắn đi vào thế giới này! Phong Tình co như sâu lông, cầu xin đáng thương. “Ta sai rồi, ngươi đừng như vậy….”

Ericter nhếch nhếch mày, cười tà.

“Phong vẻ mặt đáng thương làm ta càng muốn thi ngược.”

Nam nhân bình thường có ôn nhu hiền thục đến cỡ nào, tới thời điểm này đều biến thành đại gian đại ác.

Phong Tình khóc không ra nước mắt.

“Ngoan, đừng sợ!” Ericter dỗ nhẹ.

Sợ? Trò cười, hắn lại sợ cái này? Nhớ hắn hồi ở thế kỷ 21, nói thế nào cũng từng kinh nghiệm qua vô số thú, thế nào có thể sợ cái này?

Hắn chỉ hơi căng thẳng một chút, thế kỷ 21 hắn còn chưa kịp nghiêm túc đàm một trận luyến ái liền rơi vào ma đạo nhân thú, ngay cả thân đồng tử quý giá cũng bồi vào, từ đó về sau thế nào cũng không khôi phục lại bình thường được, lúc này tính ra, hắn vẫn là lần đầu tiên làm cùng người yêu đấy chứ!

“Ta chỉ là có chút căng thẳng, một chút căng thẳng!”

Điểm ấy phải nói rõ!

Cự long sương giá:

4795183_134745085108_2.jpg


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.