Đọc truyện Thú Nhân Tinh Cầu – Chương 251: Quyển 6 –
Sáu ngày sau, bộ tộc khuê báo tới được chỗ ở mới ở ngọn núi Ai Tháp Lạc.
Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, thức ăn dồi dào, cách đó không xa còn có dòng sông Ai Tháp Lạc chảy ngang ngọn nùi. Sâm tựa hồ biết rõ nơi này, một đường dẫn dắt bộc tộc di chuyển tới đây.
Các tộc nhân đối vối việc này cảm thấy vô cùng hoang mang cùng khó hiểu: tộc khuê báo vẫn luôn sinh sống ở ven sông, chưa từng rời khỏi rừng rậm Ai Tháp Lạc; Sâm rốt cuộc vì sao lại biết được nơi này? Không riêng gì Sâm, ngay cả tộc trưởng tiền nhiệm Tát Khắc cùng các trưởng lão khác cũng làm bộ dáng thần thần bí bí, chỉ nói đây là ‘thần dụ’, phiến đất mới này là thần ân ban cho…
Các thú nhân thực đơn thuần nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao đêm đó trùng tộc đánh lén cùng quần sáng màu trắng đều là những việc không tưởng, có lẽ bọn họ thật sự được thần minh phù hộ đi!
Lúc tới chỗ ở mới, bộ tộc khuê báo lập tức xây dựng thôn xóm mới── phải xây dựng phòng ở, tuần ra địa điểm săn bắn ở xung quanh, đồng thời còn phải đề phòng mãnh thú tập kích bộ lạc… Mỗi tộc nhân đều có rất nhiều việc phải làm, Nặc Á cũng không ngoại lệ, ngay cả chút thời gian để nghĩ tới đoạn kí ức trống rỗng cũng không có.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bụng Nặc Á cũng ngày càng lớn.
Sâm phân nhà gỗ tốt nhất cho Nặc Á, dưới sự thống nhất, thú nhân sẽ ở bên ngoài, giống cái sẽ ở trung tâm để dễ dàng bảo hộ.
Ngải Nhĩ cùng Tát Lan Tạp ở nhà gỗ gần phòng Nặc Á, này cũng là Sâm cố ý an bài, như vậy có thể chăm sóc Nặc Á tốt hơn. Tát Lan Tạp từ nhỏ đã cùng y sư bộ lạc học tập thảo dược cùng y thuật, tâm tư tinh tế, tính tình cũng thật ôn hòa; Ngải Nhĩ thì bất đồng, gương mặt đáng yêu cùng nụ cười ngọt ngào, lúc nào cũng tràn đầy tinh lực. Có bọn họ bồi Nặc Á, Sâm cùng Tát Khắc cũng yên tâm không ít.
Giống cái mang thai, bình thường đều do thú nhân giống đực chiếu cố. Tình hình của Nặc Á khá đặc biệt, Phạm tựa như biến mất không thấy bóng dáng, mà tộc nhân cũng bị Sâm ra lệnh không được nhắc tới Phạm. Vì thế tộc nhân ít nhiều đều chiếu cố Nặc Á, dù sao bầu bạn không ở bên cạnh mà lại còn đang mang thai, đối với giống cái, ở một mình là một chuyện vô cùng gian khổ.
Tất cả mọi người đều nghĩ Nặc Á sẽ trở nên trầm cảm hơn, nhưng thực tế lại không phải. Nặc Á vẫn sáng sủa lạc quan như trước kia, đối với cuộc sống luôn tràn ngập tin tưởng cùng chờ mong. Có đôi lúc Nặc Á cũng thực mê hoặc, rõ ràng không nhớ được người tên Phạm kia, nhưng nội tâm Nặc Á lại cảm giác phi thường an tĩnh cũng an bình. Cậu thậm chí còn không nhớ được đêm mình mê man rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong đầu chỉ có một chút hình ảnh mơ màng… Tựa hồ có âm thanh ở sâu trong lòng từng chút từng chút lặp lại, làm cậu quên đi phiền não, quên đi ưu thương, quên đi hết mọi thứ không vui…
Sâm mỗi ngày đều đến thăm Nặc Á, Nặc Á cũng hiểu được tâm tư đối phương, nhưng với lời đề nghị làm bầu bạn của Sâm, Nặc Á luôn thận trọng cự tuyệt. Đương nhiên, trong khoảng thời gian này cũng có không ít thú nhân tìm Nặc Á nói chuyện, họ nguyện ý chiếu cố cậu cùng đứa nhỏ, nhưng đều bị cậu nhất nhất cự tuyệt.
Tuy không nhớ ra… nhưng cậu thật sự rất yêu thú nhân kêu là ‘Phạm’ kia đi… Nặc Á nghĩ như vậy, nhẹ nhàng xoa phần bụng đã hơi hở ra, trong lòng dạt dào cảm giác hạnh phúc, là đứa nhỏ của cậu cùng người kia!
Cảm nhận nhịp đập sinh mệnh truyền tới lòng bàn tay, Nặc Á cảm thấy có dòng nước bắt đầu khởi động, đánh sâu vào trái tim cậu, làm cậu nhịn không được kích động muốn bật khóc── đây đúng là kết nối sinh mệnh của ‘Phạm’ và cậu!
Vô luận thế nào cậu cũng phải kiên cường! Vì chính mình, cũng vì đứa nhỏ… Nặc Á thầm thề trong lòng.
“Ngươi trưởng thành rồi.” Lúc Tát Khắc tới xem Nặc Á đã nói vậy.
Đóa hoa tinh thuần mà xinh đẹp, thân cây mảnh khảnh như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào, đã có tư thái cứng cỏi cùng nghiêm nghị, Nặc Á hiện giờ làm người ta có cảm giác như vậy.
“Có lẽ Phạm nói đúng, quên đi mới là điều hạnh phúc nhất.” Tát Khắc thở dài sâu kín, từ tận đáy lòng rất kính nể Phạm.
Đồng thời cũng cầu nguyện Nặc Á đừng nhớ ra Phạm, bầu bạn chân thành của cậu là một thú nhân đã vị vận mệnh đáng buồn chọn lựa… Một khi nhớ ra… Hạnh phúc cùng bình ổn trước mắt sẽ hóa thành bọt nước, tưởng niệm cùng thống khổ khi nhớ lại sẽ phá hủy hết thảy…
…
Tia nắng ban mai long lanh, lướt qua ngọn núi Ai Tháp Lạc, để nắng ấm chiếu sáng từng ngóc ngách trên thế gian. Trên những nhánh cây là những quả đỏ chín mọng như những viên thủy tinh chứa đựng dòng nước ngọt ngào; chim chóc sặc sỡ xòe cánh ríu rít hót vang, bận bịu thu nhặt những nhánh cây nhỏ để xây tổ mới; trong rừng rậm; trên thảo nguyên; nơi nơi đều tràn ngập tiếng kêu của sinh mệnh non nớt mới chào đời──
Mùa thu hoạch đã tới.
Giữa tháng chín, Nặc Á bình an sanh ra một thú nhân bảo bảo khỏe mạnh.
Tiểu gia khỏa thực nhu thuận, luôn im lặng dựa vào người Nặc Á, ánh mắt to tròn ngây thơ đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Thú nhân bảo bảo bình thường rất nghịch ngợm, tranh cãi ầm ĩ, hiếm có bảo bảo im lặng như vậy. Tất cả tộc nhân đều tụ tập lại nhà gỗ của Nặc Á, dùng ánh mắt mới lạ đánh giá tiểu sinh mệnh. Bộ tộc đã thật lâu không có đứa nhỏ chào đời, nhiều người đã quên mất bộ dáng của tiểu thú bảo bảo.
Nặc Á đặt tên cho đứa nhỏ là Lạc, hi vọng bé có thể giống ca ca cậu, trở thành một người dũng cảm mà kiên cường.
Từ ngày chào đời, Lạc nghiễm nhiên trở thành ngôi sao nhỏ của bộ lạc. Mỗi ngày đều có một đống tộc nhân chảy nước miếng, dùng đủ loại lý do để đến xem bảo bảo, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Lạc ~~ bé ngoan, cho ta ôm một chút.” Ngải Nhĩ kích động ghé vào bên giường, gương mặt nhỏ nhắn hận không thể dán dính vào người bảo bảo. Hắn có thể xem là người chịu khó nhất, cơ hồ mỗi ngày đều đúng giờ tới ‘báo danh’.
Ánh mắt bảo bảo tro tròn ngập nước, con ngươi xanh biếc đảo tròn, dùng quang mang vô tội dừng trên người Ngải Nhĩ. Đó là màu xanh vô cùng thuần khiết, nhẹ nhàng như cụm mây trời ở xa xa sau dãy núi, lại giống như cơn gió tươi mát ập tới sau cơn mưa.
“Ánh mắt thật là đẹp a~~” Ngải Nhĩ say mê thì thào, đột nhiên đầu ngón tay truyền tới một trận đau đớn làm hắn nhất thời tỉnh táo lại trong cơn say mê ‘sắc đẹp’ của tiểu gia khỏa──
“Đau quá a! Ô ô, bảo bảo, sao ngươi lại cắn ta…”
Tiểu gia khỏa nhe răng cười, lộ ra hai chiếc răng nanh sáng bóng.
“Thật xin lỗi a, Ngải Nhĩ, mấy ngày nay Lạc đang mọc răng.” Nặc Á xin lỗi nói, giải cứu ngón tay Ngải Nhĩ khỏi miệng tiểu bảo bảo. Thú nhân bảo bảo từ khi sinh ra liền mọc răng nanh sắc nhọn, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn giống cái gấp mấy lần. Bình thường khoảng mấy tháng đã có thể biến hóa thành hình thú, nghe nói lợi hại nhất là mãnh sư bảo bảo, vừa sinh ra đã có thể thú hóa!
“Không có việc gì…” Ngải Nhĩ ôm lấy ngón tay, ai oán nhìn bảo bảo… Vì sao lại cắn hắn a, đau quá đi, ô ô ~~ hắn sợ đau nhất.
“Nha nha──” Trơ mắt nhìn ‘con mồi’ bị cướp đi, bảo bảo bất mãn múa may nắm tay nhỏ bé, gương mặt trắng nõn vì tức giận mà nhiễm một tầng đỏ ửng, ngay cả hoa văn nhàn nhạt trên ngực cũng trở nên tiên diễm.
“Bảo bảo ngoan, cắn cái này.” Nặc Á vội vàng lấy ‘món đồ chơi nhỏ’ Tát Khắc làm ra── đó là một con tiểu bá vương long được khắc từ gỗ, chỉ to cỡ bàn tay, nhưng điêu khắc bộ dáng hung ác cùng khí thế uy mãnh của bá vương long rất sống động.
Tiểu gia khỏa lập tức tỏa sáng hai mắt, nhìn ‘địch nhân’ trước mắt sau đó bổ nhào tới… Sau một trận quay cuồn thì không còn bóng dáng mập mạp béo tròn của bảo bảo nữa, xuất hiện trước mắt mọi người rõ ràng là một tiểu thú màu đen vô cùng hoạt bát khỏe mạnh!
Da lông ngăm đen tỏa sáng. Trên cổ là một vòng lông mao vàng nhạt, men theo xương sống kéo dài tới phần đuôi, ngay cả đoạn đuôi ngắn ngủn, béo béo phì phì cũng được di truyền từ phụ thân── rõ ràng chính là hình thái thú thu nhỏ của Phạm!