Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 55
Lần này Mill không đến một mình mà đi cùng một thú nhân cũng tóc đen mắt đen, trông giống người dân tộc Duy Ngô Nhĩ. Tư Văn nheo mắt, người tên Mill này ngay từ đầu nhắm vào Vân, nhưng từ lúc Vân đến tộc Dực Hổ thì không ra ngoài nữa, căn bản sẽ không quen biết một người tộc Hổ. Vậy nên chẳng lẽ Mill có quan hệ với a phụ, a ba của Vân. Nhưng họ đã qua đời lâu như vậy, bây giờ Mill lại tìm đến làm gì?
Mill làm như không phát hiện thần sắc của anh, nhẹ nhàng cười, chỉ vào đồ trên quầy hàng hỏi: “Đây là Vân làm?”
Tư Văn nhìn ông một cái, Mill tựa hồ không cảm giác được, chỉ cúi đầu chuyên tâm nhìn đồ trên quầy, trông có vẻ rất hứng thú, bình tĩnh như thế đâu còn do dự và thấp thỏm.
“Là tôi làm, tương này quét lên thịt ăn rất ngon, có muốn nếm thử không?” Nếu ông không nói, Tư Văn cũng sẽ không ngốc đến mức chủ động hỏi, tâm bình khí hòa mà đối đãi với ông như một khách hàng bình thường.
Mill kinh ngạc nhìn anh một cái, trong mắt lóe lên vui mừng: “Tôi còn tưởng là Vân làm, không ngờ là cậu.”
Tư Văn không đáp, Mill cũng không để ý, kéo kéo thú nhân bên cạnh, lấy cái túi lớn bằng túi lần trước trong tay ông, đặt lên bàn của Tư Văn, nói: “Đây là quả kỳ quặc, cầm lấy cho Vân ăn.”
Nhìn nhìn cái túi đầy quả kỳ quặc, Tư Văn thu hồi ý cười, nghiêm mặt nói: “Vân là giống cái của tôi, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy, trái cây này coi như tôi đổi với hai người.” Quả kỳ quặc cũng không phải thứ thông thường ở tộc Hổ, để tìm được nhiều quả kỳ quặc như vậy thì phải mất rất nhiều sức lực, ông còn đưa cho Vân những hai lần, nếu nói hai người không có quan hệ gì thì tuyệt đối không có khả năng.
Mill nhìn Tư Văn nhanh nhẹn múc tương vào mấy ống trúc, khẽ thở dài nhưng cũng không nói gì, nhận ống trúc muốn nói lại thôi một hồi rồi rời đi. Thú nhân kia từ đầu tới đuôi đều không nhìn Tư Văn, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Mill, chỉ vào lúc rời đi mới cười cười với Tư Văn. Nụ cười này khiến Tư Văn hơi sửng sốt, anh còn tưởng người này cũng là mặt liệt giống Og, không ngờ là không phải, nhưng nụ cười kia đúng là ngốc muốn chết.
Mill rời đi không bao lâu thì Bacon đã che chở ba giống cái trở lại. Ba giống cái rất hưng phấn, nhất là Vân, đây là lần đầu tiên cậu tham gia ngày trao đổi, hai người kia đã đi vài lần, vậy nên cũng khó tránh khỏi kích động. Nhưng dù có kích động thì Vân cũng không loạn tiêu tiền, đi dạo một ngày, trừ một bình nhỏ thì cũng không cầm thứ gì, không giống Cát và Sitter, ôm một đống lớn.
Tư Văn cầm lấy cái bình trong tay cậu, hỏi: “Em mua gì thế?”
“Mật ong ạ, pha nước uống ngon lắm.” Tư Văn nhẹ nhàng thở phào, may mà là Vân mua, nếu ngay cả cái bình này cũng là của hai người kia thì anh đúng là không biết nên nói gì.
“Như thế nào không mua mặt khác ?”
“Sao không mua những thứ khác?”
Vân lắc đầu: “Không có gì muốn mua.” Cảm giác được Tư Văn đang xoa nhẹ đầu cậu, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Nhiều thứ lắm, nhưng em không biết dùng làm gì nên cũng không mua.”
“Chiều anh đi cùng em, đã đói chưa? Muốn ăn gì?”
Mắt Vân sáng lên, nói: “Thú gáy hầm nấm.”
Tư Văn thu dọn đồ, chào Bacon rồi trở về. Ngoại trừ hai người bọn anh thì thức ăn của Cát và Sitter cũng do anh lo. Đây là việc mà bọn họ đã quyết định từ trước, sáu người ăn chung, vì Tư Văn có tay nghề tốt nên đầu bếp là anh. Tư Văn cũng không có ý kiến gì, anh tuy không thích nói chuyện, thường trầm mặc nhưng tính cách cũng rất tốt, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của anh thì những chuyện bình thường đều có thể thương lượng. Huống chi bọn họ là bạn bè tốt, anh em thân, làm cho một người cũng là làm, làm cho sáu người cũng là làm, cũng không khác nhau quá lớn.
Ông Trời đối với anh không tệ, kiếp trước khiến anh chết đột ngột nhưng kiếp này lại cho anh một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, có bạn bè có anh em có người yêu, sau này anh còn có thể có con của chính mính. Mắt anh nhìn nhìn về bụng Vân, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Hai người ăn xong liền về quầy hàng, đợi bọn Bacon ăn xong trở lại, Tư Văn liền tính dẫn Vân đi dạo. Sitter đương nhiên không có khả năng thành thật đứng ở chỗ đó, trong lòng cậu Tư Văn là người nấu ăn ngon nhất, anh học ở chỗ thú thần rất nhiều món ngon, là một tên thèm ăn ngầm, cậu sao có thể bỏ qua cơ hội phát hiện đồ ngon được. Cát vốn cũng muốn đi, nhưng nhìn Bacon một mình trông hàng liền do dự, nhưng không biết Bacon nói với cậu cái gì mà rất nhanh cậu đã đồng ý.
Tư Văn dẫn ba giống cái đi thẳng tới chỗ của tộc Nước. Tư Văn chưa từng nhìn thấy biển, hải sản ngon lành cũng chưa gặp, bây giờ thật vất vả có hải sản để trao đổi, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Bạn đời bé nhỏ của anh cũng là bé tham ăn ngầm, mỗi lần nhìn vẻ mặt thỏa mãn khi ăn được đồ ăn ngon của cậu, anh liền cảm giác thỏa mãn kinh khủng. Cũng vì thế mà anh càng thích việc phát hiện đồ mới để làm món ngon cho bạn đời bé nhỏ nhấm nháp.
Người tộc Nước không quá khác so với tưởng tượng của Tư Văn. Giống cái của bộ tộc này không khác gì giống cái của tộc Dực Hổ, giống đực thì không biết có phải vì không có hình thú hay không mà thoạt nhìn cũng không cường tráng như giống đực tộc Dực Hổ, nhưng tất nhiên là vẫn cường tráng hơn giống cái. Nhưng phần lớn người tộc này đều có một mái tóc màu xanh, trông như mỗi người đều đội một đầu tảo biển.
Người tộc Nước đến không nhiều, cũng chỉ có mười bốn, mười lăm quầy hàng, nhưng đồ trên mỗi quầy đều rất nhiều, cũng không thường lặp lại. Đủ loại cá biển, trai lớn, cua, v.v… Nhưng vì có vài thứ Tư Văn cũng chưa nhìn thấy trên Trái Đất nên quyết đoán bỏ qua. Nhưng Tư Văn cũng cảm thấy nói không chừng những thứ này thực ra anh đã nhìn thấy trên Trái Đất nhưng ở thú thế chúng nó lại vì nguyên nhân nào đó mà biến dị.
Tư Văn không mua nhiều, mỗi loại chỉ mua một ít, cũng ngăn cản hành vi mua một đống của Cát và Sitter. Không phải ai cũng ăn được hải sản, trên Trái Đất có rất nhiều người dị ứng đồ biển. Tuy người ở thú thế vì có gen dã thú nên cường tráng hơn nhưng dị ứng cũng không quan hệ với cường tráng, nói chung là cẩn thận thì hơn.
Rất nhanh, bốn người đã đi đến quầy hàng cuối cùng. Khác với những quầy hàng khác có đủ loại hải sản, quầy hàng này thoạt nhìn rất khó coi, chỉ có vài cái túi to, bên trong là thứ gì đó đen tuyền phơi khô, có hai túi chứa thứ còn hơi trắng trắng. Chủ quầy là một giống cái nhìn rất trẻ, thoạt nhìn vừa trưởng thành, bên cạnh cậu là một giống đực cụt một tay, cười lên rất rạng rỡ.
Thấy bọn anh đến, mắt giống cái sáng lên, Tư Văn chỉ một cái túi da thú, hỏi: “Thứ này đổi thế nào?”
Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác lòng bàn tay bị nhẹ nhàng nhéo một cái. Tư Văn cúi đầu, thấy đôi mắt của bạn đời nhà mình trừng lớn, đầy mặt không tán thành. Thứ này nhìn đen tuyền, ngửi còn có mùi, bên trên có màu trắng, thoạt nhìn kinh muốn chết, sao có thể ăn ngon, sao anh lại muốn mua? Sitter và Cát đứng bên cạnh cũng rất ngưng trọng, tuy đúng là Tư Văn nấu cơm rất ngon nhưng thứ đen tuyền này có thể ăn thật sao?
Tư Văn bị ba người làm cho bật cười, thân mật xoa xoa đầu Vân, không nói gì. Bọn họ không biết đây là gì nhưng Tư Văn thì biết rõ. Mấy thứ này đều là đồ tốt, hai túi rong biển, ba túi tảo tía. Không nói đến mùi vị thế nào, nhưng rất giàu dinh dưỡng. Nhất là rong biển, muối ở đây không biết có i-ốt không, tuy không biết giống cái có gen dã thú thì có bị bướu cổ không nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, rong biển là thứ phòng bệnh không thể tốt hơn.
Thấy Tư Văn không nói gì, còn có vẻ vẫn muốn mua, Lam Bối nhẹ nhàng thở phào, bọn cậu đã ngồi ở đâu một lúc lâu, không thiếu người hỏi nhưng không có ai đổi, nếu không đổi được đủ da thú thì mùa đông năm nay sẽ rất khổ sở. Năm trước bọn cậu cũng giống như những người khác, mang tới các loại cá và đồ biển, nhưng mùa đông trước, Bách đi săn bị thương tay, cũng không bắt được cá lớn nữa, mấy thứ này là do cậu vô tình phát hiện, ăn thấy rất ngon nên liền muốn mang đến thử xem sao.
“Một túi này đổi hai trương thú lông dài.” Thú lông dài, tên như ý nghĩa, lông rất dài, hình thể rất lớn nhưng lực công kích không mạnh, sinh sản rất nhanh, hình dáng trông như hồ ly và hoan hợp thể. Hiệu quả giữ ấm của da nó rất tốt, là một trong những loại da được dùng nhiều nhất trong mùa đông.
Một túi lớn như thế mà chỉ cần dùng hai trương da thú lông dài là có thể đổi được, thật đúng là ngoài dự đoán của Tư Văn, đúng là rẻ quá! Buổi sáng vừa lúc thu được mấy trương da thú lông dài, dùng để đổi rong biển đúng là quá tốt: “Hai túi này tôi lấy hết.”
Lam Bối kinh ngạc nhìn anh, lắp bắp nói: “Lấy, lấy hết?”
Tư Văn gật đầu, nói tảo tía còn lại anh cũng muốn đổi, Lam Bối cực mừng rỡ, lập tức đồng ý, Bách đứng bên cạnh cũng cười. Từ lúc tay anh bị thương, Lam Bối chưa từng vui vẻ như vậy. Tư Văn cũng có thể đoán được họ gặp chuyện gì, cũng không muốn làm thánh mẫu nhưng đồ của hai người này anh đúng là thích nên cũng không ngại đổi hết về.
Khiêng rong biển trên vai, cả đám xoay người đi về chỗ tộc Dực Hổ. Vì khá nhiều đồ nên Tư Văn định đi hai lần, tiện lần thứ hai đến liền mang da thú tới. Ba giống cái ỉu xìu, không trách được, mấy thứ đen xì này đúng là không đáng yêu chút nào.
Tâm trạng Tư Văn rất tốt, khiêng rong biển trên vai, từ xa đã nhìn thấy Mill và thú nhân tộc Hổ đứng trước nhà mình, trong lòng không khỏi giận dữ. Người tên Mill này ba lần bốn lượt lại đây tìm người, lại chậm chạp không chịu nói rõ thân phận của mình. Tư Văn không nhịn được tức giận, mặt cũng lạnh xuống.
Vân hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu chưa từng gặp Mill nên khi thấy hai người lạ mặt đứng trước cửa nhà mình liền tưởng họ có chuyện gì, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, hai người tìm ai?”
Mill nhìn mặt cậu, trong mắt hơi mê mang, tựa như đang xuyên qua Vân mà nhìn một người khác.
**
Zổ: mò lên HN tìm việc sau 2 năm thất nghiệp OTZ. Nhìn 1 đống wifi không có pass khóc ra nước mắt.
Tui mới đọc xong bộ Phương thức mở khởi điểm văn không đúng, chủ công, xuyên thư, hay v~ công là gay xuyên vào nam chính tr ngựa đực (NP, 1 nam nhiều nữ), ảnh cưa anh thụ là boss phản diện, anh thụ là dân trọng sinh. Tr đọc đc mà hãi v~ có con hoàng kê (gà vàng =)))) là hệ thống nhưng IQ thấp, anh công thì phúc hắc, đọc thích lắm