Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 44


Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 44

Dù có khả năng hay không thì sự thật là thế, tộc Dực Hổ không nghênh đón thú triều lần thứ ba như những bộ lạc khác. Tộc Hồ đến cũng khiến tộc Mèo Rừng ý thức được vấn đề này, tuy bọn họ cũng rất kinh ngạc nhưng người tộc Mèo Rừng lại cho rằng đương nhiên. Vì ăn nhờ ở đậu nên tồn tại cảm của người tộc Mèo Rừng trong tộc Dực Hổ, ngoại trừ mấy giống cái, đều rất yếu, vậy nên mới ông già gầy tong teo này, Tư Văn không có quá nhiều ấn tượng.

Thế nhưng sau khi ông già này biết chuyện, phản ứng rất lạnh nhạt, ông chủ động đến tìm tộc trưởng, thành khẩn nói: “Quý bộ lạc thực lực rất mạnh, đây là việc mà người tộc Mèo Rừng nào cũng thấy, chúng tôi sinh hoạt ở đây rất tốt. Tộc Mèo Rừng chân thành cảm tạ sự giúp đỡ của tộc Dực Hổ. Còn về thú triều, tôi tin tưởng là do tộc Dực Hổ rất mạnh khiến những con dã thú đó sợ hãi, vậy nên mới từ bỏ việc công kích tộc Dực Hổ. Đây là tin tốt, đương nhiên, nếu không có sự cho phép của tộc Dực Hổ, tộc Mèo Rừng tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức này cho bất kỳ ai.”

Tộc trưởng nhìn khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn và khôn khéo trong ánh mắt của ông, ôn hòa cười: “Chúng ta đều là thú nhân sinh hoạt dưới sự chúc phúc của thú thần, giúp đỡ cho nhau là chuyện chúng ta phải làm.”

Tư Văn đứng bên ngoài, nghe được những lời này, yên lặng buông tấm mành đã vén lên xuống. Những thú nhân này rất thuần phác, nhưng bây giờ liên quan đến lợi ích bộ lạc, cả đám đều khôn khéo. Tộc trưởng tộc Mèo Rừng đủ thông minh, nhưng lời của ông ta cũng thức tỉnh anh. Thú triều từ đầu đã cực kì quỷ dị, đàn thú quá thông minh, nhưng có lẽ là do quá thông minh nên chúng mới hiểu được tránh mạnh đánh yếu.

So với ghi chép, thành quả chống lại thú triều lần này của tộc Dực Hổ tuyệt đối là kỳ thích chưa từng có, không có ai trở lại với cái ôm của thú thần, mọi người ăn no mặc ấm, không hề có sự suy giảm mạnh về nhân khẩu như trong ghi chép. Tư Văn rất rõ ràng, việc này là do tường vây đủ cao, tên đủ sắc, các loại chim trên trời không có loại nào có sức sát thương cao tầm hổ răng dài, hơn nữa tộc Dực Hổ cũng có thể chiến đấu trên không nên mới khiến lần thú triều này dễ dàng hơn.

Thế nhưng Tư Văn vẫn cảm thấy, thú triều ngàn năm có một, tuy lần trước quy mô cũng coi như lớn nhưng anh vẫn cảm giác sẽ không đơn giản như vậy, không chừng đám dã thú đó đang chuẩn bị tặng tộc Dực Hổ một món quà lớn cũng không chừng.


Đối mặt với một trăm người thương tàn ốm yếu của tộc Hồ, tộc trưởng tộc Dực Hổ tiếp nhận họ, nếu không tiếp nạp, bọn họ rất có khả năng bị diệt tộc do thú triều. Trong lịch sử thú thế, bộ lạc biến mất như thế cũng không ít. Tộc trưởng tộc Hồ vốn không hy vọng tộc Dực Hổ có thể tiếp nhận bọn họ, ông chỉ hy vọng tộc Dực Hổ có thể nhận vài người, làm bọn ông không đến mức diệt tộc mà thôi. Thế nhưng khi nhìn thấy tường vây cao cao cùng với thú nhân đeo thứ kì lạ trên lưng, tinh thần chấn hưng đứng trên tường vậy, trong lòng tộc trưởng tộc Hồ dấy lên hy vọng.

Tộc Dực Hổ không khiến ông thất vọng, tiếp nhận toàn bộ, nhưng đầu tiên, ông bị mời đến trước mặt tộc trưởng tộc Dực Hổ. Không khí ấm áp bên trong khiến thân thể cơ hồ đã đông cứng của ông thoải mái hơn, không đợi tộc trưởng tộc Dực Hổ nói gì, ông đã nói trước: “Tộc Hồ cảm ơn sự trợ giúp của ngài và bộ lạc ngài, thần thú trên cao, chúng ta sẽ không nói cho bất kỳ ai những gì nhìn thấy ở tộc Dực Hổ.”

Tộc trưởng hài lòng, rất nhanh đã đưa tộc trưởng tộc Hồ về chỗ ông ta muốn ở, sau đó nói với tổ ba người bàng thính: “Các ngươi thấy thế nào?”

Bacon một tay chống ở mép bàn, Tư Văn trầm mặc cúi đầu nhìn sàn, Og mặt liệt.

Tộc trưởng gõ tay lên bàn, trầm giọng nói: “Các ngươi thấy có thể giữ bí mật về cung tên bao lâu nữa?”

Tổ ba người không giả bộ được nữa, đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Tộc trưởng cũng không thôi, lẳng lặng chờ, lát sau, Og, vốn không có khả năng mở miệng nhất, mở miệng: “Tộc Hồ và tộc Mèo Rừng tuy cam đoan không nói, nhưng một khi thú triều qua, chuyện này cũng không giấu được, thế nhưng lúc có thể giấu thì vẫn phải giấu. Một khi nói chuyện này ra, chắc chắn sẽ có các bộ lạc khác đến nương tựa, chúng ta không có nhiều chỗ ở và đồ ăn như vậy.”


Tộc trưởng tán thưởng gật đầu, không phải ông không muốn cứu mà là không có năng lực cứu, vậy nên chuyện này ít nhất phải giấu đến khi thú triều qua đi, huống chi thú triều giờ không đến, nhưng sau này thì sao?

Dự cảm của Tư Văn và tộc trưởng tựa hồ đều sai, thời gian sau, dù bộ lạc khác có trải qua thú triều hay không thì tộc Dực Hổ đều bình an vô sự. Thế nhưng trong lòng Tư Văn luôn ẩn ẩn bất an, anh luôn cảm thấy thú triều sẽ không dễ dàng qua đi như vậy. Tộc trưởng cũng cảm thấy thế, phòng thủ của bộ lạc chẳng những không lơi lỏng mà càng ngày càng nghiêm mật.

Người tộc Hồ và tộc Mèo Rừng nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, không tham dự nhiều vào sự tình của tộc Dực Hổ. Những thú nhân này đừng nhìn không có mưu kế gì, thực ra rất nhiều quy củ. Nhưng họ vẫn có thể vụng trộm quan sát kỹ thuật của tộc Dực Hổ, ví dụ như khoai tây và khoai lang, cả cung tên, tuy họ không thể nói cho người khác nhưng vẫn cực kì vui mừng. Tộc trưởng biết rõ, nếu tộc Hồ và tộc mèo Rừng cũng hiểu rõ những kỹ thuật này thì bọn họ không chỉ không tiết lộ mà còn giữ kín, dù sao, bọn họ quá nhỏ yếu so với tộc Dực Hổ.

Vậy nên, dưới sự im lặng của tộc trưởng, người ba tộc chung sống vui vẻ ấm áp, thường xuyên trao đổi, có mấy giống đực còn tìm được bạn đời, chờ mùa xuân đến sẽ cử hành nghi thức, ở phương diện này, các thú nhân đều rất nhanh.

Bốn tháng trôi quan an an ổn ổn như thế, đã qua thời gian rét lạnh nhất của mùa đông, thời tiết bắt đầu chuyển ấm, tuyết đọng cũng dần tan dưới ánh mặt trời, hết thảy đều tỏ rõ mùa xuân sắp tới.

Mùa đông này là mùa đông mà tộc Dực Hổ trải qua ấm áp đầy đủ nhất, có thể ăn no cũng không bị lạnh. Người trong bộ lạc không hề nghi ngờ thân phận thần thú của Tư Văn. Tộc Hồ và tộc Mèo Rừng cũng cực kỳ thích và sùng bái người có thể trao đổi cùng thú thần này, nhưng đáng tiếc là đã có bạn đời, không thì thế nào cũng phải bảo giống cái tộc mình cố gắng một phen. Cho dù cực kì tiếc nuối nhưng hai tộc vẫn quyết định khởi hành về bộ lạc của mình, nơi này tuy thoải mái nhưng dù sao cũng không phải địa bàn của họ.


Ngay lúc hai tộc quyết định khởi hành, hành lý cũng đã sắp xếp xong, thú nhân tộc Dực Hổ canh giữ trên tường thần căm giận gầm rú, mọi người biến sắc, lập tức hành động. Giống cái, thú con và người già toàn bộ tiến vào hầm, giống đực ba tộc thì lập tức biến thân chạy về phía tường vây. Đến nơi, tất cả mọi người như ngưng thở.

Đàn thú đông đúc tùy ý chạy trên mặt đất không còn tuyết, trùng trùng điệp điệp hướng về tộc Dực Hổ. Tư Văn cau mày, khẩn trương chăm chú nhìn. Một bước, hai bước, ba bước, dã thú chạy trước bỗng nhiên rơi vào hào, dã thú phía sau cũng liên tiếp rơi vào trong. Tư Văn nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu từ mấy ngày trước, độ ấm tăng lên, Tư Văn đã thương lượng với tộc trưởng, phái người thanh lý hơn phân nửa tuyết trong hào, còn đào rộng đào sâu thêm, bố trí cạm bẫy, ngụy trang thêm lần nữa, chính là sợ thú triều sẽ đến đột ngột.

Nhìn đàn thú mãnh liệt này, Tư Văn vô cùng may mắn bản thân phòng ngừa chu đáo.

Tuyết còn chưa được thanh lý hết, số tuyết còn lại tan trong hào, khiến chiến hào thành sông đào có ám khí bảo vệ thành. Sau khi thú triều đi qua hào, mãnh thú vốn dẫn đầu đã ít đi rất nhiều, ngoại trừ bị cọc gỗ trong cạm bẫy đâm chết thì đại bộ phận là do đồng loại đè chết hoặc đạp chết. Sông đào bảo vệ thành là bức tường chắn đầu tiên, thứ hai chính là cung tên. Tên xé không, dày đặc bay về phía đàn thú, thế nhưng rất nhanh, những con thoát tên đã đến phía dưới tường vây.

Bất đồng với hai lần trước, dã thú không dừng bước vì tường vây mà là dùng tứ chi bò lên tường. Tư Văn đen trầm mặt, những con dã thú này quả nhiên thông minh, thì ra là có ý này. Mùa đông, tường vây bị dội vài lần nước, đóng thành băng vừa trơn vừa lạnh cho nên dù đàn thú cào thế nào cũng không thể đi lên. Nhưng bây giờ, vì nhiệt độ tăng lên, băng trên tường đã tan hết, dù lại dội nước cũng không đông lạnh được, những con dã thú này có thể dùng móng vuốt sắc bén trèo lên tường.

Nhưng tường vây rất cao, lại vuông góc với mặt đất, dù thiếu tầng băng dầy thì bò lên cũng không phải chuyện dễ, huống chi không phải tất cả động vật đều thuần thục kỹ năng này.


Chú ý tới việc này, Tư Văn nhanh chóng thay đổi chiến lược, cung tên trong tay đổi góc, thẳng tắp chỉ vào một con hổ răng dài đang anh dũng leo tường, cự ly gần có thể tăng độ chính xác. Tên bay nhanh chuẩn xác đâm vào mắt phải con hổ, nó đau đớn rên lên một tiếng, lập tức buông móng rơi từ trên tường xuống, vừa lúc đập vào người một con thú sừng nhọn. Tư Văn thở ra một hơi, lại giơ cung lên, dù là leo tường, ông cũng sẽ cho chúng mày có đến mà không có về.

Nhưng dù thế thì số lượng của đàn thú quá mức khổng lồ nên vẫn có dã thú bò lên, mặc dù vừa lộ đầu ra đã bị thú nhân tay mắt lanh lẹ hóa ra thú trảo cắt cổ. Nhưng loại phương pháp trước đây có thể phòng thủ chặt chẽ, bây giờ lại dần dần vì số lượng dã thú càng lúc càng nhiều mà xuất hiện cá lọt lưới.

Thú nhân không thể không buông cung tên trong tay xuống, dùng hình thú lao vào cắn xé dã thú. Nhất thời, trên tường vây, dã thú và thú nhân hỗn chiến. Không có tường vây, một khi dã thú đột phá đạo phòng tuyến cuối cùng này của thú nhân, người bọn họ phải bảo vệ trong bộ lạc nhất định sẽ bị thương.

Trên đời này không có gì là tuyệt đối, cho dù các thú nhân đã dùng hết sức ngăn chặn dã thú nhưng vẫn có những con thoát được.

Tư Văn đang chiến đấu kịch liệt cùng một con sư tử trắng liền nghe được tiếng ồn ào từ phía bộ lạc, tiếng thét của giống cái, tiếng khóc của thú con cùng tiếng gào của dã thú xen lẫn vào nhau. Anh vừa phân tâm, bên tai liền nghe được một tiếng “Cẩn thận”, ngẩng đầu theo bản năng, một cái mồm đầy máu đang ở phía đỉnh đầu lao tới.

**

Zổ: a~ tôi vừa xem Shelter, anh thụ đẹp qtqt, tôi thèm liếm màn hình vcl ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.