Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 42
Xác định hình dạng xong, Tư Văn và Og liền bắt đầu mài. Vì Tư Văn chưa phát hiện được trúc ở thú thế cho nên anh dùng một loại gỗ khô có độ cứng cao để thay thế. Loại cây này cao không khác gì độ cao của các loài cây phổ thông ở Trái Đất, nhưng ở thú thế thì nó là loài thấp nhất, cành cây thường không quá thô, hay là nói đến một độ cao nhất định nó sẽ dừng lại, chỉ có độ cứng là ngày càng tăng.
Loại cây này trong mắt thú nhân là rất yếu, nhưng với Tư Văn thì đây là nguyên liệu tốt để làm tên. Bào gỗ thành những que nhỏ đều nhau, cắt xương thành những khối sắc bén, mài thành hình mũi tên. Dựa theo mũi tên mà đào rỗng que gỗ, để mũi tên vào, dùng chất lỏng của cỏ dính để dán chặt, đầu kia của tên thì đục lỗ, cắm lông chim, vậy là xong.
Tuy không biết lực sát thương thế nào nhưng thoạt nhìn cũng khá giống. Làm tên rất nhanh nhưng cung thì hao phí rất nhiều thời gian của hai người. Vì phải tính toán đến lực nên Tư Văn nghĩ nát óc cũng chưa làm ra được. Đến lúc anh muốn buông tha thì Og vốn đứng yên lặng bên cạnh từ nãy giờ lưu loát ngồi xuống, cầm dây leo buộc vào cung, yên lặng ra cửa.
Dây leo dùng làm cung không có tên, cũng không có tác dụng gì ở thú thế, chỉ là loại dây leo này để khô sẽ cực kì dai và co dãn, dùng làm cung không thể tốt hơn. Ít nhất, với sức mạnh của Og thì dù có bị kéo như thế nào nó cũng không đứt.
Og chưa từng bắn tên nhưng anh theo bản năng mà nhìn chăm chú vào đích, kéo căng dây cung, vẻ mặt chăm chú. Tư Văn cũng rất khẩn trương, thứ này rất quan trọng, thành công thì tất nhiên là tốt, nếu không thành công…thì đành nghiên cứu tiếp vậy.
Tư Văn không phải thất vọng, tên bắn xa được bốn năm mươi mét, ghim sâu vào một cái cây ngoài sân. Tư Văn trợn mắt há mồm, sao anh chưa từng phát hiện người này còn có thiên phú về bắn cung thế nhỉ, tiện tay cũng làm được cung, kỹ thuật bắn lần đầu tiên còn rất tốt. Nhớ đến mấy cái cung bị anh làm hỏng trong phòng, Tư Văn yên lặng thở dài, anh đúng là không có thiên phú về phương diện này.
Vì mất quá nhiều thời gian làm cung tên nên sau khi có được một bước tiến dài, hai người tự về nhà mình.
Tộc trưởng tộc Dực Lang còn chưa đi, lần này anh đến là để cảm tạ tộc Dực Hổ đã nói cho họ biết về tường vây và hào. Tuy hào bị tuyết vùi lấp nhưng tường vây đã giúp họ rất nhiều. Tất cả dã thú đều bị ngăn dưới tường vây, ngoại trừ một đàn chim nhỏ công kích trên không thì không có dã thú lén vào bộ lạc được. Cũng giống như tộc Dực Hổ, giống cái tộc Dực Lang không có ai chết, tuy có vài người bị thương nhưng cũng đều là vết thương nhẹ.
Quan hệ của tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ tuy kỳ quái, song phương đều không thích có ý tốt hay ở chung với đối phương, thế nhưng lần này tộc Dực Lang lại cam tâm tình nguyện nói lời cảm ơn. Ngoại trừ việc này, Đỉnh Đồ còn muốn biết công dụng của tường vây là như thế nào, tuy tường vây chắn dã thú ở ngoài bộ lạc, nhưng thú nhân vẫn phải nhảy xuống chém giết đối diện với dã thú, bọn họ không biết dùng đá để ném nên lần thú triều này, tộc Dực Lang tuy không mất đi thú nhân nào nhưng có mấy người bị thương rất nặng.
Đỉnh Đồ cảm thấy là người nghĩ ra tường vây, tộc Dực Hổ nhất định biết cách lợi dụng tường vây như thế nào để càng hữu hiệu. Ở thú thế, tộc trưởng đều cực kì coi trọng tộc nhân của mình, vậy nên Đỉnh Đồ nguyện ý vì tộc nhân mà bái phỏng tộc Dực Hổ, cho dù bị làm khó dễ anh cũng muốn biết được phương pháp.
Đối với ý nghĩ của anh, tộc trưởng rất hài lòng, hơn nữa đây là đại sự liên quan đến tất cả thú nhân trên thú thế, nên sau khi thưởng thức biểu tình của tộc trưởng tộc Dực Lang một hồi, ông cực kì thiện lương nói cho Đỉnh Đồ biết tường vây là do ai nghĩ ra. Đỉnh Đồ rất vui vẻ, liền tỏ ý muốn đi gặp Tư Văn để nói chuyện với anh.
Cho nên khi Tư Văn ngửi mùi đi vào nhà Vân liền thấy một thú nhân tóc bạc tộc Dực Lang và tộc trưởng cùng tế tự đang ngồi ngay ngắn trong nhà bọn anh, trên bàn đặt tràn đầy món ăn, thậm chí có một chậu bột trắng chưng rất lớn.
Trong lòng Tư Văn cũng hiểu phần nào, chậm rãi vào nhà. Tộc trưởng cười tủm tỉm nhìn anh, đầy mặt hiền lành và ôn hòa: “Đây là tộc trưởng tộc Dực Lang, Đỉnh Đồ. Đồ ăn nhà ngươi rất nhiều người khen ngon, Đỉnh Đồ thật vất vả mới đến tộc Dực Hổ chúng ta một chuyến nên đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt, ta liền mời đến nơi này, ngươi không ngại chứ?”
Khóe miệng Tư Văn không khỏi giật giật, trên mặt là nụ cười ôn hòa, liên tục nói: “Đương nhiên, tộc trưởng Đỉnh Đồ đường xa mà đến, mà khách quý của tộc Dực Hổ chúng ta, có thể chiêu đãi ngài là vinh hạnh của tôi.”
Tộc trưởng giật thột, sao ông có cảm giác ánh mắt thằng nhóc này dọa người thế nhỉ? Tế tự nở nụ cười tinh tế, chuyên tâm nghiên cứu đồ ăn trên bàn. Đây là chủ ý của tộc trưởng, muốn tìm tìm tộc trưởng, chẳng liên quan gì đến ông.
Tư Văn cười càng ôn hòa: “Tôi đi xem xem Vân còn làm gì, mọi người ăn trước đi, đừng khách khí.”
Quay người ra khỏi phòng, vào bếp liền thấy Vân đang chăm chú ngồi bên đống lửa, bên trên đặt một bình gốm đang sôi ùng ục, từng trận hương thơm truyền đến. Thấy anh vào, Vân lập tức nở nụ cười: “Em còn đang nghĩ hôm nay anh có chuyện gì mà muộn thế còn chưa về. Thử canh này xem, em làm theo anh, cũng không biết thế nào. Nếm xem?”
Nhìn đến người âu yếm, lửa trong lòng Tư Văn tắt đi không ít, anh chui đến trước mặt Vân, há miệng, một bộ chờ đút.
Vân bật cười, lấy thìa múc canh, thổi thổi, đút vào miệng Tư Văn.
Chép chép miệng, Tư Văn giơ ngón cái với Vân: “Ngon lắm.”
Đôi mắt Vân sáng lên, cười nói: “Thật chứ? Ngon thì tốt rồi, em chỉ sợ nấu hỏng thôi.”
“Không ngon anh cũng sẽ uống hết, ai bảo là em làm chứ?”
Anh bỗng nhiên đùa giỡn khiến Vân ngây người một lúc, không nói gì nữa, cúi đầu hết sức chăm chú hầm canh.
Tư Văn chăm chú nhìn khuôn mặt dần dần mơ hồ do hơi khói của Vân, ngẩn người. Nguyên nhân tộc trưởng dẫn người đến nhà, Tư Văn cũng không rõ. Biểu hiện lúc trước của anh đã thuyết minh anh không muốn giao tiếp với tộc trưởng tộc Dực Lang, hay là nói anh không muốn can thiệp vào việc giữa hai bộ lạc, đây không phải việc một thú nhân bình thường như anh có thể can thiệp. Suy nghĩ này không phải tự coi nhẹ mình, ở bất cứ thời đại nào đều tồn tại giai cấp, có lẽ giai cấp ở thú thế không được phân chia quá rõ rệt nhưng nó vẫn tồn tại.
Anh đi qua hoàng tuyền một chuyến liền cảm giác đời này chỉ cần cùng Vân sống một đời an an ổn ổn là đủ, không cần những thứ khác, anh nghĩ tộc trưởng cũng hiểu. Vậy nên hôm nay ông mang người đến nhà anh, anh không hiểu cũng hơi tức giận. Trong mắt anh, hành động như thế là đang coi trọng anh, gọi anh đến chỗ tộc trưởng và tự mình đến đây, rõ ràng là hai hành động khác hẳn. Chỉ mong là do anh nghĩ nhiều.
Đỉnh Đồ rất quan tâm đến tường vây nên trên bàn cơm liền khẩn cấp hỏi. Tư Văn đều trả lời, nhưng không hề đề cập đến cung tên. Tộc trưởng vẫn cười tủm tỉm, ăn uống ngon lành.
Chỉ có tế tự và Vân là đơn thuần ăn uống, người trước là vì gần đây thèm ăn, dễ đói, người sau là vì làm nhiều nên đã đói bụng.
No bụng, chính sự nói cũng coi như xong, Đỉnh Đồ vẫn là ý do chưa hết: “Ngoại trừ đá thì không còn phương pháp nào có thể giết dã thú từ xa sao?”
Tư Văn kiên định lắc đầu, Đỉnh Đồ tiếc hận thở dài: “Phương pháp tốt thì tốt, nhưng mà ngoài lãng phí thì còn tốn thời gian. Nhưng tay nghề nấu ăn của bạn đời ngươi đúng là tốt, phương pháp ăn bột trắng này, ta nghe nói là do ngươi đề xuất, đúng là ngon, sao ngươi lại biết được?”
Tộc trưởng tự hào nói:“Là thú thần nói cho hắn, hắn là Thần Thú.”
Quả nhiên, danh hiệu này nghe một lần liền yên lặng nôn ra máu một lần.
Thần thú ở thú thế coi như là người gần thú thần nhất, thậm chí còn được coi là người phát ngôn của thú thân, nhưng những người như thế cực kì ít, mấy vạn năm qua cũng không có nhiều thần thú. Thần thú của tộc Dực Lang xuất hiện ở ba ngàn năm trước, là một giống cái, sau khi giống cái này qua đời thì tộc Dực Lang chưa từng có thần thú nào nữa. Vậy nên hâm mộ ghen tị hận trong lòng Đỉnh Đồ có thể hiểu.
Tiễn người về, thu dọn nhà cửa, rửa bát đũa, hai người liền lấy vải bịt đá trắng, chuẩn bị đi ngủ.
Vân nằm trên kháng ấm, bọc da thú thật dày, bên hông còn có một cánh tay rắn chắc vòng qua. Cậu ngẩng đầu, đến gần mặt Tư Văn, trong bóng tối chỉ nhìn được ánh mắt thú nhân đen bóng có phương hướng phát triển thành mắt thú. Đây là bản năng của thú nhân, trong bóng đêm, ánh mắt sẽ biến thành nửa mắt người nửa mắt thú, thoáng nhìn thì hơi đáng sợ nhưng đối với Vân thì nó khiến cậu rất an tâm.
“Sao thế ạ? Có chuyện gì sao anh?”
Tư Văn kéo người vào trong lòng, đắp lại da thú trên người cậu, hôn lên đỉnh đầu Vân một cái, dỗ nói: “Không có chuyện gì, ngoan, ngủ đi em.”
Anh không muốn nói, Vân cũng không hỏi lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, chỉ là một đôi tay không an phận sờ lên ***g ngực rộng lớn của người nào đó.
Tư Văn sửng sốt, cúi đầu nở nụ cười, là anh quên, ở thú thế, thú nhân phát tình vào mùa xuân, còn giống cái lại phát tình trong mùa đông dài. Giống cái đang trong kì phát tình sẽ có nhiều khát vọng về phương diện kia hơn, cho dù là chưa phá thân nhưng cũng sẽ có phản ứng. Tính đứng lên, từ lần thư giải cho Vân lần trước đến giờ cũng đã vài ngày, đây đúng là do anh sơ sẩy.
Nhận ra sai lầm nghiêm trọng của mình, Tư Văn tất nhiên là tự mình hung hăng bù lại, vậy nên ngày hôm sau mặt trời đã lên cao mà Vân vẫn còn mệt mỏi ngủ say.
Tộc trưởng tuyệt không giật mình vì Tư Văn đến sớm thế, vui vẻ mời người vào nhà.
Tư Văn ngồi xuống ghế, hỏi: “Nếu tôi muốn về căn nhà của a phụ và a ba tôi thì có yêu cầu gì không?”
“Không có yêu cầu gì, căn nhà kia vốn là của ngươi, lúc trước thời gian a phụ ngươi theo đuổi a ba ngươi cũng không ngắn, lúc làm nhà lại càng đầu tư nhiều sức lực. Ngươi hẳn là nhìn ra, chất lỏng của cỏ dính đều là dán hai lần, kẽ tường đều bị nhét đầy, không có khe hở, cực chắc chắn. Nếu ngươi muốn về ở thì quét dọn một lúc là được, định lúc nào về?”
“Hết mùa đông, chỗ đó không có kháng, giờ đắp cũng không được, bây giờ mà vào ở thì rất lạnh.”
Tộc trưởng đồng cảm gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế.”
Tư Văn không nói, ngừng một lúc mới hỏi: “Tộc trưởng, hôm qua vì sao ngài lại mang người đến chỗ tôi?”
Tộc trưởng thâm sâu nhìn anh một cái: “Ta biết ngươi sẽ hỏi, kỳ thực mang người đến cũng không sao. Quan hệ của tộc Dực Lang và tộc Dực Hổ tuy không tốt lắm nhưng trên thực tế, một khi tộc Dực Hổ gặp chuyện gì, người toàn lực giúp chắc chắn là tộc Dực Lang. Cho nên tộc trưởng tộc Dực Lang sao có thể không gặp tộc trưởng tương lai của tộc Dực Hổ chứ?”
**
Zổ: mie nó, Tư Văn, đề nghị ăn kem trước cổng đê, vợ phát tình mà còn làm Liễu Hạ Huệ được, ko phải anh liệt d**ng đấy chứ hả?
Mấy cái anh em cuối câu hội thoại là tôi thêm vào cho câu đỡ cộc với lại thêm sến đó mà ~tui thích sến ~