Đọc truyện Thú Nhân Chi Tư Văn – Chương 19
Sau khi xem xét thương thế của Tư Văn, tế tự càng thêm khẳng định đối phương không có vấn đề gì lớn. Cú ngã kia làm anh bị nội thương, tuy không đến mức bất động nhưng cũng không dễ chịu, khiến anh lại cảm khái về sức chiến đấu cường hãn của hổ răng dài. Tế tự dặn Vân một đống những điều cấm kỵ, còn đưa cho cậu một túi thảo dược to mới để hai người đi về.
Tư Văn nhìn túi dược thảo to oành trên tay Vân, khuôn mặt tuấn tú nhăn thành mướp đắng. Anh sợ nhất là uống thuốc đông y, hương vị này ba ngày cũng không tan trong miệng, uống kiểu gì cũng thấy đắng muốn chết. Thảo dược ở nơi này không bị bào chế nhưng hương vị cũng không tốt hơn tí nào, không chừng càng khó uống.
Anh chưa kịp đi thì tộc trưởng đã tới, trên mặt là vẻ nghiêm trọng hiếm thấy: “Tư Văn, các ngươi gặp hai con hổ răng dài kia ở cạnh khu an toàn thật chứ?”
Tư Văn lập tức hiểu rõ, sắc mặt ngưng trọng đáp: “Đúng thế, tộc trưởng, theo lý mà nói thì hổ răng dài không thể xuất hiện ở đó, nhưng vì sao…”
Trong mắt tộc trưởng chợt lóe ý tán thưởng: “Chính xác, hai ngày nay ta phái người hỏi thăm những bộ tộc gần đây. Chỗ bọn họ tuy không xuất hiện hổ răng dài nhưng cũng thấy một vào loài động vật cỡ lớn mà trước giờ chưa từng xuất hiện. Những bộ tộc đó cũng có vài người bị thương.”
Tư Văn cau mày, sự tình như thế nào lại càng ngày càng bất thường, anh nhìn tộc trưởng có ý hỏi.
Tộc trưởng vỗ vỗ vai anh nhưng không giải thích: “Ngươi và Og cứ an tâm dưỡng thương đi. Các ngươi là thú nhân giỏi của bộ lạc, mau mau lành thương, có chuyện gì còn có thể hỗ trợ chứ! Hơn nữa kì đi săn mùa đông cũng sắp tơi, ngươi mà chưa khỏe thì sao có thể săn đủ thịt và da thú cho Vân? Còn hổ răng dài, đúng là phát hiện được tung tích ở gần khu an toàn, hai ngày này bộ lạc đã tổ chức tập thể đi lùng giết một lần, ngươi không cần lo lắng nữa. Hai con hổ răng dài các ngươi săn được, ta đã bảo người xử lý thịt, cũng lột da. Da loài này rất dày, đủ để làm cho Vân một bộ quần áo tốt, nhất định sẽ rất ấm áp.”
Nếu tộc trưởng không nói, Tư Văn cũng sẽ không hỏi. Anh mỉm cười gật đầu, nói: “Cảm ơn tộc trưởng, ta sẽ làm cho Vân một bộ quần áo thật dày.” Vân đứng bên cạnh mặt vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, mất tự nhiên cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Tộc trưởng cười híp mắt, xoay người đi làm việc, người trẻ tuổi nha, là nên tìm bạn lữ. Aiz, xem ra không lâu nữa ông cũng phải tổ chức nghi thức bạn lữ cho đám nhóc đó, việc này đúng là sở thích của ông.
Tiễn bước tộc trưởng, giữa Tư Văn và Vân bỗng nhiên im lặng. Cả hai đều thấy hơi xấu hổ, Vân thẹn thùng, còn Tư Văn đang ra sức suy nghĩ xem nên nói cái gì. Đại luật sư chưa từng theo đuổi ai thực ra rất vụng miệng.
Nhìn nhìn vết thương lớn nhỏ trên người đã được băng bó tốt, trong lòng Tư Văn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, lại nhớ đến tế tự kể riêng với mình chuyện người này dốc lòng chăm sóc mình, bỗng nhiên cảm giác có hàng nghìn hàng vạn lời nói ở trong ngực, nhưng lại không thể thốt ra nửa lời.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Vân, tôi,” Anh dừng lại một chút, hơi cau mày, lại giãn ra, hít sâu một hơi, nói tiếp: “Anh thích em, muốn em trở thành bạn lữ của anh, em nguyện ý chứ? Tuy là, ầy, chúng ta quen nhau chưa được lâu nhưng anh tin chúng ta sẽ là một đôi rất phù hợp. Anh hy vọng em có thể thử chấp nhận anh.”
Nói mấy câu mà trán anh đã đầy mồ hôi, khẩn trương nắm chặt tay, tim đập thình thịch, thấp thỏm chờ đối phương trả lời.
Vân ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không biết vì sao người này sẽ nói như vậy, nhưng nhìn đến đôi vành tai hồng hồng của anh, khóe miệng cậu nở nụ cười, gần như không thể nghe thấy mà “Vâng” một tiếng. Tuy tiếng rất nhỏ nhưng dựa vào thính giác cực tinh của thú nhân, Tư Văn vẫn có thể nghe rõ. Vậy nên, Vân đây là đáp ứng anh?
Niềm vui cực lớn tràn ngập ***g ngực Tư Văn. Anh bỗng nhiên ý thức được rằng, a, người này là người mình thích, cũng là người sẽ chung sống cùng mình suốt đời. Anh hoảng hốt cười, thoạt nhìn hơi ngốc, lại khiến Vân cảm thấy rất ngọt ngào. Vân im lặng nghĩ, thì ra Sitter nói đúng, nhìn thấy giống đực mình thích đúng là sẽ cảm thấy ngọt đến tận lòng.
Sitter nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, không có gì kì lạ, lại nhìn nhìn chính mình, quần áo chỉnh tề, tóc cũng không dựng lên, không có chỗ nào buồn cười, thế sao Vân lại cười sáng lạn như vậy, thoạt nhìn….ngây ngốc…
Nói đúng ra, mấy ngày nay cậu đều thấy rất kỳ quái, thường sẽ thấy như bây giờ, tự dưng tự lành liền bắt đầu cười, ngốc cực kì, cũng không biết đang cười cái gì, chẳng lẽ là do Tư Văn khôi phục rất tốt? Nhưng cũng không thể cười thành như thế chứ? Og nhà cậu cũng khôi phục rất nhanh, cậu cũng không cười thành như vậy, vậy thì Vân làm sao vậy cà?
Gặp tình huống như Sitter, Og cũng thấy thấy Tự Văn cười không lí do, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái, thú nhân có bằng chứng nhận “bạn lữ chuẩn” này liền biết vì sao. Cái kiểu cười ngọt phát ớn lại ngu phát sợ này chỉ thú nhân đã tìm được bạn lữ đồng thời xác định quan hệ mới có. Đúng là rất ngu. Vẫn là chính mình tốt, lúc xác định quan hệ với Sitter trước kia cũng không cười ngu như vậy.
Tư Văn cũng mặc kệ Og nghĩ cái gì, giờ chỉ cần nghĩ đến Vân, trong lòng anh liền tràn đầy cảm xúc khiến nội tiết tố gia tăng đột biến. Mấy ngày nay càng ngày càng thấy Vân tốt, càng ngày càng thấy mình thích đối phương. Đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, người đang yêu đều ngu ngốc sao?
Sau bảy, tám ngày tĩnh dưỡng, thương thế của Tư Văn và Og đã đỡ nhiều, trừ mấy vết thương quá sâu thì những vết thương còn lại đều đã khép miệng. Chỉ là nội thương của Tư Văn còn phải mất một thời gian, mà Og không bị nội thương nên không phải lo lắng gì. Đã nhiều ngày chưa gặp bạn bè, hôm nay Og dẫn theo một người bạn đến nhà Tư Văn, chỉ là vừa nhìn thấy kiểu cười ngu – ngọt khiến Og hơi cau mày, khuôn mặt luôn không có biểu tình cũng lộ ra vẻ ghét bỏ.
Có lẽ là ánh mắt anh quá mức cường liệt, rốt cuộc Tư Văn cũng để ý là anh tới, nhưng ngay sau đó, Tư Văn phát hiện, ngoài Og còn có một người đàn ông tóc xanh xinh đẹp đến yêu nghiệt, chính là người cứu bọn họ ở trong rừng ngày hôm đó.
**
Zổ: mùa…hôm nay đang ăn cơm lại phải chạy thóc, chạy xong hết mưa lại kéo thóc ra OTZ
Tôi đang đọc 1 bộ chủ thụ trọng sinh báo tù trạch đấu =v= đọc 1 đoạn mới phát hiện song trọng sinh, chậm nhiệt, trọng về năm 8 tuổi nên 2 anh cứ thiếu niên đến gần hết truyện, H khá là nồng nhiệt, đoạn cuối hơi nhanh và cẩu huyết.