Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 58: Thú bảo bảo


Đọc truyện Thú Nhân Chi Luyến Sủng – Chương 58: Thú bảo bảo

Bế đứa nhỏ tràn đầy máu tươi trên tay, đáy lòng Ốc Mã tự dâng lên một cỗ tự hào, Ốc Mã tuy nói có chút điên cuồng, nhưng đối với thú nhân mà nói khoảng khắc này, dù có mắc sai lầm lớn tới đâu cũng không bằng một tân thú nhân được sinh ra, truyền thừa tuyệt đối không thể đoạn

Cho dù Ốc Mã có hận không thể làm thịt bọn Bác Nhã, cũng không đối với Trầm Lăng và thú nhân mới sinh động thủ. Dùng vải ướt nhẹ nhàng chà lau vết máu trên mình tiểu thú nhân, sau khi làm xong tất cả, mới bắt đầu thu thập cho Trầm Lăng

“Ngươi là ai?” Trầm Lăng ngả người ngồi trên da thú, nhìn Ốc Mã vẻ mặt ôn nhu đùa giỡn với tiểu bảo bảo mới sinh, đáy mắt lóe lên thần sắc khó hiểu, không rõ giống đực trước mắt đến tột cùng muốn làm gì? Bộ dáng hung ác lúc trước, rõ ràng là tới không có ý tốt. Vì sao lại chiếu cố hắn, thân mình ngoài một chút không khỏe thì không có gì khác, hẳn là đã được thượng dược qua

“Ốc Mã, là dư nghiệt mà Hắc Hổ tộc các ngươi giết không hết, có phải thực giật mình hay không?” Ốc Mã nở nụ cười âm trầm, nhìn chằm chằm Trầm Lăng, oán hận mang theo phức tạp, Hắc Hổ tộc nổi danh thô lỗ, gã không phải không biết, đối với Hắc Hổ tộc bây giờ, gã có trách nhiệm phụ trách Hắc Hổ tộc, nghĩ tới những lão nhân tàn tật trong tộc, nắm tay Ốc Mã siết chặt

Thân mình Trầm Lăng hơi hơi run lên, Ốc Mã bên cạnh giống như phát điên, vẫn là không nên kích thích gã thì tốt hơn “Hắc Hổ tộc, cùng ta có quan hệ gì đâu, ta cũng không nhận thức Hắc Hổ tộc gì.” Lạnh lùng nhìn Ốc Mã, tầm mắt dừng trên người thú bảo bảo trong tay Ốc Mã, thú bảo bảo mới sinh tựa hồ cũng không sợ người lạ, dùng đôi mắt vừa mở đánh giá thế giới xa lạ

Không hổ là phụ tử thiên tính, tiểu nắm tay quơ quơ, đã muốn đi tới bên mình Trầm Lăng

“Nói dối!” Ốc Mã thần sắc lạnh lùng, đem thú bảo bảo giao đến tay Trầm Lăng

Trầm Lăng không để ý tới hành động của Ốc Mã, cẩn thận tiếp nhận thú bảo bảo, nhìn gương mặt có bảy phần tương tự với Đông Hoàng, trên mặt tràn đầy nhu tình, ngón tay nhẹ nhàng phác thảo nên hai gò má non mịn của bảo bảo, bất đồng với hài tử ở địa cầu lúc mới sinh đầy nếp nhăn, thú bảo bảo có chút giống tiểu hài tử đã năm sáu tháng, ánh mắt trong trẻo, có khả ái không nói nên lời

“Bảo bảo —-” bảo bảo huyết mạch tương liên, vỗ về chỗ hơi hơi đau đớn, Trầm Lăng không khỏi có thêm vài tia buồn bực, vận mệnh có đôi khi thật có chút làm cho người ta nắm không rõ. Đem mặt dán lên thú bảo bảo, nhẹ nhàng cọ

“Nha nha!” thú bảo bảo huy tiểu nắm tay, đưa tới miệng, khóe miệng không khỏi tràn đầy nước miếng, hiển nhiên là có chút đói bụng, Trầm Lăng khó xử nhìn bảo bảo trong tay, hắn cũng không biết phải cho ăn thế nào a?Ngẩng đầu nhìn Ốc Mã, hỏi “Ốc Mã, tiểu bảo bảo đói bụng làm sao bây giờ?” Giơ bảo bảo trong tay lên, biểu tình tràn đầy nghi hoặc

Thân mình Ốc Mã run lên, như gặp quỷ nhìn chằm chằm Trầm Lăng “Ngươi không phải là giống cái sao? Nó đói bụng ngươi cũng không biết làm gì sao?” trên người thú bảo bảo nồng đậm hơi thở của Long thú, làm cho Ốc Mã có chút bài xích, bất quá cũng không có làm ra chuyện gì khác người, hướng tới trong góc sơn động, sau đó lấy ra ít vân quả, cẩn thận bóc ra, đưa cho Trầm Lăng “Nơi này chỉ có cái này thôi, thú nhân mới sinh không thể ăn thịt, ta cũng không biết rõ nó ăn cái gì?’

Bóc vân quả trong tay, lấy ra một chút thịt quả uy tới bên miệng thú bảo bảo, thú bảo bảo cực đói há mồm liếm thịt quả, bất quá ăn được một chút, đáy mắt trong trẻo dần dần toát ra hơi nước, bên trong sơn động lập tức chào đón một cơn gào khóc

“Không ăn?”

Trầm Lăng vuốt cằm, nhìn bảo bảo khóc trong lòng, luống cuống tay chân nhớ lại từng phương pháp dỗ bé trên tivi, vuốt thân mình bảo bảo, ngửa đầu nhìn Ốc Mã, “Uy! Ngươi thực không biết cho bảo bảo ăn thế nào sao? Ngươi không phải thú nhân sao? Như thế nào đến cả chuyện này cũng không biết?” Khinh thường trừng mắt nhìn Ốc Mã, nếu không phải vì Ốc Mã, hắn sao lại bị đưa đến cái địa phương quỷ quái này, nhìn bảo bảo khóc càng lúc càng lớn, cổ họng trở nên có chút khàn khàn, biểu tình lo lắng không thôi

Bị Trầm Lăng quở trách một chút, Ốc Mã cảm thấy thực mạc danh kì diệu “Ta là giống đực sao có thể biết cách cho thú bảo bảo ăn, chính ngươi là giống cái còn không biết, sao hỏi ta?” Ốc Mã nghẹn khuất trừng mắt nhìn Trầm Lăng, cho ăn là chuyện của giống cái, hơn nữa Hắc Hổ tộc mấy năm gần đây vốn cũng không sinh ra tân thú nhân, gã làm sao biết cho thú bảo bảo ăn thế nào?

“Kia hiện tại phải làm sao? bảo bảo khóc cổ họng đều khàn rồi” Trầm Lăng không biết làm sao, thân mình còn chưa có phục hồi như cũ, hơi chút hoạt động liền truyền tới từng cơn đau đớn

“Uy sữa!” tầm mắt của Ốc Mã liền dừng trước ngực Trầm Lăng, nhìn chằm chằm hai hạt phấn nộn kia, căng tròn, hầu kết hơi hơi trượt xuống, nuốt nước miếng. Thân mình lui về sau hai chân khép chặt thứ đang cứng lên. Hắc Hổ tộc có vẻ hỗn loạn, bất quá Ốc Mã đối với bản thân luôn rất nghiêm khắc, lần này nếu không phải Hắc Hổ tộc gặp đại nạn, gã cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi tộc

Gã không phải người chưa hưởng qua ***, trong Hắc Hổ tộc không tồn tại người thiện lương, nhìn thân mình cao to cân xứng của Trầm Lăng, dục hỏa trong mắt tăng vọt, thứ gì đó bên dưới càng thêm không an phận, mơ hồ muốn phá rách da thú


Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm khàn khàn của Ốc Mã, thân mình Trầm Lăng phút chốc cứng ngắc, phòng bị nhìn chằm chằm Ốc Mã động dục, nhắm mắt, đem bảo bảo đặt ngang trước ngực, bảo bảo củng củng thân mình, cái miệng nhỏ nhỏ dán lên thân mình Trầm Lăng, rất nhanh tìm được hồng anh đang dựng đứng, há mồm ngậm lấy, có lẽ bởi lần đầu, lực đạo ngậm , mút của bảo bảo cũng không đồng nhất, đau đớn mang theo một chút ngứa ngáy, làm cho Trầm Lăng không khỏi nao nao, sau đó sâu sắc cảm thấy chỗ kia dường như thực sự bị bảo bảo hấp ra thứ gì đó.

Ốc Mã liếm môi, ánh mắt như lửa nóng nhìn Trầm Lăng, người vừa mới sinh ra bảo bảo, thân mình thản nhiên truyền tới hơi thở mệt mỏi biếng nhác, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trầm Lăng, có vẻ mê người không nói lên lời

Bàn tay to lặng lẽ vói vào trong da thú, cao thấp vuốt thứ ngoạn ý kia, chất lỏng tích dần ra tay, lực đạo không khỏi tăng thêm, phát ra thanh âm phốc xuy yếu ớt, nghe thanh âm giống như đã rất quen thuộc, thân mình Trầm Lăng không khỏi run rẩy, hai chân kẹp chặt, trong óc còn lưu lại hành động thô lỗ lúc trước của Ốc Mã, hô hấp không khỏi trở nên chậm chạp

Thấy vẻ mặt này của Trầm Lăng, gương mặt tục tằng của Ốc Mã tràn đầy nụ cười dữ tợn, một phen xả hạ da thú dưới thân, lộ ra thứ đang cực đại phấn chấn giữa hai chân, cánh tay ẩm ướt, trên đỉnh tràn đầy chất lỏng màu trong suốt, thứ ngoạn ý thô hắc trong tay không ngừng trướng đại “thế nào, có phải hay không thực vừa lòng, có nghĩ muốn nếm thử hay không, thứ này của ta trong Hắc Hổ tộc rất có tiếng nha, giống cái đã hưởng qua nó đều thực thỏa mãn.” Phối hợp với vẻ mặt xanh mét của Trầm Lăng, hướng phía trước cử động vòng eo

Bên tai nghe lời nói hạ lưu của Ốc Mã, gương mặt Trầm Lăng nhăn nhó, im lặng không nói, vỗ nhẹ thân mình bảo bảo, không nhìn tới Ốc Mã thản nhiên mang thú đi dạo ở nơi tĩnh mịch, giấu nắm tay sau lưng, hận không thể đập nát cái mồm đang há ra của Ốc Mã

“Ân! A……”

Ốc Mã vén ra thú trên mình lên, xoa bóp gậy gộc thô to, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Trầm Lăng, ánh mắt kia giống như hận không thể nuốt lấy Trầm Lăng

Nửa ngày sau, thân mình Ốc Mã run lên phóng xuất, đánh giá chất lỏng màu trắng trong suốt rơi xuống, mùi vị tanh hôi không ngừng lan ra trong không khí, Trầm Lăng ghét bỏ xoay đầu, Ốc Mã này tuy nói không biết xấu hổ giống như Ốc Khắc, nhưng chung quy cũng không thoát khỏi mấy chữ không biết xấu hổ kia

“hắc hắc! rất nhanh ngươi sẽ nằm rên rỉ dưới thân ta thôi.” Khí tức thô bạo nhanh chóng toát ra, áp sát lại gần Trầm Lăng, vươn đầu lưỡi thô ráp, hung hăng liếm một cái, khiến nước miếng nhớp nháp dính lên hai má Trầm Lăng, làm cho Trầm Lăng tức đến mức cả người run lên. Nhưng lại không thể động thủ, thân mình hắn còn chưa có khôi phục, bọn Đông Hoàng còn chưa có lại đây, nếu lúc này phản kháng, chịu thiệt chỉ có thể là hắn

Ngày, rơi xuống.

Đại địa rộng lớn im lặng bị bao phủ bởi một tầng màu đen, Ốc Mã ngồi trên ra thú tà mắt liếc nhìn Trầm Lăng đang phòng bị gã, quay đầu ra khỏi thạch động, thản nhiên nói “ Ở đây bốn phía đều là dã thú, ngươi tốt nhất nên an phận ở trong đây, nếu không—”

Thấy Ốc Mã rời đi, Trầm Lăng mới nhẹ nhàng thở ra, thân mình căng thẳng trong nháy mắt thả lỏng khiến tứ chi đau đớn, ôm bảo bảo thất thần nhìn chân trời bắt đầu tối đi, đáy lòng có chút tịch lieu, không biết bọn Đông Hoàng đã biết hắn mất tích hay chưa?

Hôn hai má trắng noãn của bảo bảo, thì thào tự nói “bảo bảo, ta nên làm thế nào? Không biết phụ thân ngươi có phát hiện chúng ta đã mất tích hay chưa? Sớm biết thế này ta đã không rời khỏi tộc.”

“Biết sai là tốt rồi, chờ hồi tộc, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi” Thanh âm thuần hậu của Đông Hoàng, từ phía sau thạch động truyền ra, khàn khàn lộ ra mệt mỏi, thân mình cao to bộ pháp phẫn nộ, nhìn thẳng vào Trầm Lăng, thấy vẻ mặt Trầm Lăng trắng bệch, đáy lòng chợt lóe lên đau lòng rồi biến mất, tầm mắt lập tức rơi xuống trên mình bảo bảo

“Đông Hoàng, thực là ngươi!”Trầm Lăng kinh nhạc đi tới trước mặt Đông Hoàng, ngây ngốc há mồm, tùy ý Đông Hoàng đưa cả hắn và bảo bảo cùng nhau nâng lên, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên Đông Hoàng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó? Thân thủ đối với bên cái hông nộn thịt của Đông Hoàng, một cái véo xoay đủ ba trăm sáu mươi độ, hung hăng trừng mắt với Đông Hoàng “Thiết! Tới muộn như vậy, lão tử đều bị tên biến thái kia xem hết.” Kiêu ngạo nghiêm nét mặt, đáy mắt bắt đầu khởi động nồng đậm lửa giận, Ốc Mã chết tiệt, lúc trước dám làm nhục hắn như vậy, bảo bảo trong lòng giống như cảm nhận được lửa giận của Trầm Lăng. Hơi hơi vặn vẹo thân mình, hồng anh nguyên bản đã được buông ra lúc này lại ngậm lấy, mút duyện, tiếng thanh âm hấp hấp, ở trong sơn động có vẻ phá lệ vang dội

Thoáng thấy một màn này, khuôn mặt bình tĩnh của Đông Hoàng, nháy mắt hiện lên một tia cứng ngắc, phía dưới cũng rất nhanh bạo khởi, cúi đầu hô hấp có chút dồn dập, Trầm Lăng tự nhiên thấy được biến hóa của Đông Hoàng, ở chung với nhau lâu như vậy, điểm biến hóa ấy của Đông Hoàng tự nhiên không tránh khỏi mắt hắn. lạnh nhạt nói “Ốc Mã còn chưa có chết, ta vừa mới sinh bảo bảo, như thế nào cái này nhịn không được.”

Lấy tay tóm lấy thứ ngoạn ý đầy tinh thần của Đông Hoàng, dùng sức bóp mạnh, vừa lòng nhìn Đông Hoàng nháy mắt xanh mét cái mặt. Hắn tuyệt đối không phải là tâm lý bất bình, thân là nam nhân lại phải ở dưới thân người, lại còn vì nam sinh mà sinh hài tử, còn, còn có thể có sữa! đi mẹ ngươi! Càng nghĩ lại càng giận, lực đạo trong tay lại tăng thêm


Nửa quỳ trên mặt đất, cong thân mình. Lăng lực đạo không chút lưu tình, gương mặt tuấn lãng vì đau đớn mà có chút vặn vẹo, cúi đầu ngậm lấy hồng anh đang dựng thẳng trước ngực, hồng hào, bảo bảo mới sinh ra, lực đạo không nặng, tự nhiên ngậm, hút không ra bao nhiêu sữa, Đông Hoàng lại không như vậy, thân là giống đực khôi ngô cường tráng, lực đạo tự nhiên không thể so sánh với bảo bảo mới sinh, cái lưỡi to thô ráp, liếm lên hồng anh phấn nộn, ram ráp mang theo ngưa ngứa, Trầm Lăng không khỏi khẽ kêu thành tiếng “Ân a!” Lập tức như nhớ tới cái gì, khóe miệng co rút, sắc mặt không đổi quay đầu, ngón tay nhanh chóng cầm lấy thứ bên dưới da thú

“Rất thơm, thực nhuyễn ……”

Gương mặt tuấn lãng của Đông Hoàng mang theo tà khí nhè nhẹ, khóe miệng cong lên tạo thành độ cong mê hoặc, đại lưỡi ôm lấy thứ phấn nộn kia, thỉnh thoảng đánh vòng, liếm, mút, vừa mới sinh xong hài tử, thân mình thập phần mẫn cảm, bị Đông Hoàng nhất lộng, tự nhiên nổi lên phản ứng, khả cái chỗ kia vừa trải qua một lần xé rách, kia kêu Trầm Lăng hắn sao có thể làm? Đau mang theo ngứa, băng hỏa lưỡng trọng thiên, cùng lúc sinh sôi làm Trầm Lăng nhanh muốn khóc

Thứ giữa hai chân như cứng lên, tích ra bạch trọc. Phát ra tiếng nức nở yếu ớt “Ô, ô! Đau, ngứa……”

Đông Hoàng tỉnh táo lại, nhìn Trầm Lăng cuốn lui thân mình, ngón chân cong lại, hai má tuấn mỹ tái nhợt không mang theo một tia huyết sắc, trong mắt tràn đầy thủy quang mong manh, thấy vậy, Đông Hoàng liền hận không thể tự cho bản thân mấy cái tát

Tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Lăng, đem bảo bảo ham ngủ đặt ở bên sườn, có Bác Nhã cùng Allen và vài giống đực canh giữ bên ngoài, Ốc mã không có khả năng sẽ lao tới, phỏng chừng là đã bị bọn họ tóm được

Bàn tay mang theo lớp chai, nhẹ nhàng du tẩu trên người Trầm Lăng, thư hoãn cơn đau của Trầm Lăng, đôi môi dài ấm áp hôn lên cổ Trầm Lăng, một tay phủ lên, an ủi thứ đang đứng thẳng giữa hai chân, nhẹ nhàng lộng vài cái “Lăng, thả lỏng đi, là ta! Ta là Đông Hoàng!” Cúi đầu dịu dàng lên tiếng, trấn an cảm xúc bất an của Trầm Lăng, cỗ dục hỏa này nếu không phát tiết ra, đối với thân thể lăng sẽ không tốt, chỗ giữa hai chân nghẹn trướng đau, ôn nhu thay Trầm Lăng thư giải

“Ân ! Nhanh lên.”

Hai điểm hồng nhạt trước ngực nổi lên, nhìn giống như trái nho chín tới, ở dưới ánh mắt nóng rực của Đông Hoàng dần dần tản ra một màu sắc sáng bóng diễm lệ, Trầm Lăng kìm lòng không đậu khẽ rên thành tiếng, chỉ cảm thấy thân mình ngứa ngáy, giống như con thuyền đang trôi, không muốn ngừng lại

“Thực thoải mái sao? Đã ướt thành như vậy!” ngón tay thon dài không ngừng động đậy, thỉnh thoảng động đến dũng đạo mềm ướt kia, Trầm Lăng không khỏi nhíu mày, khó chịu giãy dụa thân mình, lắc đầu khát cầu đem thân mình dấn lại gần, Đông Hoàng cúi đầu ngậm lấy thực quả đang khẽ run kia, không kiêng nể gì liếm, Trầm Lăng mở to mắt, mồ hôi theo gương mặt tích lạc, không tự chủ được vặn vẹo thân mình, theo bản năng đón ý hùa theo Đông Hoàng

“Nhanh lên, ta nghĩ muốn.”

“Ha ha….. không hổ là Lăng, luôn luôn thành thực như vậy.” Đôi mắt trong trẻo của Đông Hoàng lóe lên khát vọng mãnh liệt, ngón tay vận động với tần suất càng lúc càng nhanh. Động tác của y làm cho Trầm Lăng giống như ở trong biển lửa, chỉ còn lại không ngừng thở dốc

Đông Hoàng khẽ cắn thực quả đã sưng đỏ, đem Trầm Lăng lại gần trước hai chân, xốc lên da thú của bản thân, lộ ra cự vật dữ tợn, để lên thứ gì đó của Trầm Lăng, Trầm Lăng thấy vậy liền mạnh mẽ hít một hơi, ẩn ẩn cảm giác được hạ phúc của mình bốc lên một trận lửa nóng

Đầu lưỡi thô ráp không ngừng gây kích thích, bàn tay to tràn ngập dục vọng phủ lên mỗi tấc da thịt của Trầm Lăng, Trầm Lăng chỉ có thể bị động nhận lấy xâm lược cuồng nhiệt của Đông Hoàng, tùy ý y công thành đoạt lấy…..

“Đông Hoàng, thân mình Lăng hiện tại không hợp với ***,”

Thân ảnh cao to của Bác Nhã, từ ngoài sơn động chậm rãi đi vào, ánh mắt như lửa nóng nhìn hai người kia dán cùng một chỗ, tầm mắt liền đi tới đem bảo bảo ở bên cạnh ôm lấy

Đông Hoàng gật đầu “Lăng, muốn, đợi lát nữa là được! Ân a!……” vừa muốn nói gì, Trầm Lăng ở phía sau liền tóm lấy dục vọng sắp bùng nổ của Đông Hoàng, đáy mắt lẻn lên phẫn hận, cái gì kêu là hắn muốn, nếu không phải Đông Hoàng lộng, lộng hắn sẽ có phản ứng sao? Từ lúc rơi vào thời không này, hắn khi nòa thiếu bị mấy tên này tàn phá sao?


“Mau chút, Ốc Mã bên kia đã xử lý, bất quá Hắc Hổ tộc chung quy vẫn là thứ độc hại, tin tức Lăng gặp chuyện không may rơi vào tay họ, mấy người kia cũng nhanh về thôi, các người nhanh chút, Huyền Minh phỏng chừng cũng sắp tới rồi” Nói xong, vội vàng đi ra ngoài, lo lắng nếu như y còn tiếp tục ngốc ở đây, thì bản thân chắc chắn sẽ hóa thành sói, nhảy lên người Trầm Lăng, nảy sinh thú tính

“Lăng không có việc gì đi!”

Huyền Minh vọi vàng chạy tới, mồ hôi trên trán còn chưa có ngừng, nhìn Trầm Lăng nặng nề ngủ trong lòng Đông Hoàng, lo lắng mở miệng, Đông Hoàng lắc đầu “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn thôi” Bị Ốc Mã mang đi, lại còn sinh hạ bảo bảo, vừa rồi lại còn phát tiết một hồi, có thể không mệt sao? Vuốt sợi tóc rơi trên trán, đoàn người rất nhanh chạy về trong tộc

Về phần kết cục của Ốc Mã ai cũng chưa mở miệng hỏi, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bác Nhã, tràn đầy lệ khí như thế kia sẽ không khó nghĩ kết cục của Ốc Mã là gì, lúc trước bọn họ cũng đã theo dấu vết mà Ốc Mã để lại đuổi theo, kế sách của Ốc Mã thực không tệ

Khả gã lại tính sai một chuyện, bọn họ lúc trước đều đã ở trên người Trầm Lăng lưu lại dấu vết, trừ phi gã không mang Lăng theo, nếu không gã không có khả năng tránh khỏi sự truy tìm của họ, lúc gã ở trong sơn động ép buộc Lăng, bọn họ bên ngoài nghe thấy nhất thanh nhị sở, Long Ưng mang thù rất sâu, Ốc Mã dám đánh chủ ý lên Lăng, thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả khi bị phát hiện

Bọn họ không phải thiện nam tín nữ gì, nhược nhục cường thực, nên chết sẽ phải chết! Tuy không có liên lụy tới toàn bộ Hắc Hổ tộc, bất quá, Hắc hổ tộc sau này có thể sinh tồn hay không, vậy rất khó nói

Không có giống đực cường đại bảo hộ cho tộc, như thế nào có khả năng sinh tồn ở đại lục nguy hiểm này? Vốn chuyện của Ốc Khắc ở Ám Dạ tộc, đã khiến họ thập phần bất mãn, lần này lại dám hạ độc thủ với Lăng, vậy đừng trách họ thủ đoạn độc ác vô tình

————–

Mơ hồ bò lên giường, mông mông lung lung hướng tới chỗ WC, xoa ánh mắt mệt mỏi, Trầm Lăng có chút kinh ngạc thắt lưng hắn như thế nào lại đau như vậy, giống như bị bánh xe cán qua, nghi hoặc trong nháy mắt ‘Bính!’ trực tiếp đụng vào cửa gỗ

Huyền Minh lập tức cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không thấy. Những người khác lần lượt xoay người, thỉnh thoảng đi qua vỗ vỗ bả vai, không khó nhìn ra đáy lòng mấy người kia đến tột cùng đang nghĩ cái gì?

Trầm Lăng mỗi lần tỉnh ngủ, đều có thói quen không tốt, thói quen đi tìm WC, nhưng dị thời không này không thể so với Địa cầu trước kia, cửa rất cao, hơn nữa lại không lớn, nên trong nhà gỗ mỗi lần đều trình diễn một màn như thế

‘Tê!’ đau quá, Trầm Lăng hô đau mạnh mẽ tỉnh lại, nhìn trong phòng mấy người đang ngồi ung dung ngay ngắn, Trầm Lăng lần này gặp chuyện không may, Huyền Hàn cùng Thác Bạt đều chạy về đây, mấy ngày nay thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Trầm Lăng, e sợ Trầm Lăng một cái không vừa ý liền chạy ra khỏi tộc. Co rút khóe miệng nhìn chằm chằm mấy người, lạnh lùng nói “Còn muốn cười?”

Thấy gương mặt tức giận của Trầm Lăng, mấy người nhanh chóng lắc đầu, Huyền Minh ôm bảo bảo, mê man ngẩng đầu “Lăng, làm sao vậy? Tỉnh, đã đói bụng sao?” vẻ mặt hiền thê lương mẫu, làm cho Trầm Lăng thập phần hưởng thụ, đi lên trước ôm lấy Huyền Minh, chính là vang dội hôn môi một cái, quả nhiên vẫn là Huyền Minh tối tri kỷ

“Đói bụng!”

Ôm chầm lấy bảo bảo cùng thân mình Huyền Minh, cúi đầu, rồi ngồi xuống. Mấy người kia trợn tròn mắt, nghẹn họng trân trối nhìn Huyền Minh không biết xấu hổ, thầm hận thất sách! Khó trách Huyền Minh vừa mới vào cửa, liền ôm lấy bảo bảo, nguyên lai là tính tới việc Trầm Lăng sắp tỉnh, Huyền Hàn run rẩy khóe miệng, không dám tin nhìn Huyền Minh, người này thực sự là đệ đệ thiện lương chính trực mà y nhận thức từ lâu? Hay nói giỡn đi! Đông Hoàng ngồi một bên cũng thiếu chút nữa ngã xuống, y cũng Huyền Minh ở chung lâu nhất, cũng không dự đoán được Huyền Minh nguyên lai lại có tính tình phúc hắc như vậy

Liếc mắt nhìn mọi người, oa trong lòng Huyền Minh “Đông Hoàng ta đói, Bác Nhã ra sau nhà cho mấy con thú nuôi ăn? Huyền Hàn, Thác Bạt không phải nói trong tộc còn có chuyện chưa xử lý xong sao? Như thế nào còn chưa có đi? ”

Hừ, dám xem hắn diễn sao, xem ta không ép tử các người. Vừa nghe khẩu khí của Trầm Lăng, thân mình mấy người xoát xoát cứng ngắc, những kẻ bị điểm danh lần lượt đứng dậy, Huyền Hàn ho nhẹ vài tiếng “Ta đi giúp Đông Hoàng chuẩn bị thức ăn.”

Thác Bạt thấy Huyền Hàn đi ra ngoài, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bác Nhã, nói “ta cùng Bác Nhã đi xem lũ dã thú dưỡng sau nhà, sắp tới mùa dã thú phát tình rồi, cũng không thể nhiễu loạn” Nói xong, tóm lấy bả vai Bác Nhã, một trước một sau đi ra khỏi nhà gỗ

Klose từ bên ngoài đi vào, nghi hoặc nhìn mấy cái mặt thối thối kia, buông cái gì đó trong tay ra, rất nhanh đi tới trước mặt Trầm Lăng tiếp nhận thú bảo bảo, không biết vì nguyên nhân gì, hình dáng bảo bảo cũng không hoàn toàn là hình người, ở phía sau, trên mông lại có nhiều hơn một cái đuôi, khi mới sinh ra liền quấn quanh thắt lưng, Trầm Lăng cũng không phát hiện, sau khi trở về tộc, cởi bỏ da thú trên người bảo bảo mới phát hiện có thêm cái đuôi này

Đối với chuyện này, Đông Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc, phỏng chừng là biến hóa không hoàn toàn


Bảo bảo nhanh như chớp mở to ánh mắt, xem xét Klose trước mắt, cái đuôi nhanh chóng cuốn lấy cánh tay Klose, cái đuôi dài nhỏ được bao phủ bởi một tầng vảy tím, không cứng rắn, lại thập phần mềm mại. Cảm giác lành lạnh quấn quít lấy người không thể bỏ qua, lại còn cảm thấy rất thoải mái

Mỗi lần thấy một màn như vậy, Trầm Lăng liền nhịn không được kháp kháp hai má bảo bảo, cười nói “Tiểu hầu tử!”

“Lăng, họ sao vậy, sắc mặt đều hảo thối!’ Klose nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, Huyền Minh tựa đầu lên vai Trầm Lăng, không có ý đứng lên

Vuốt vuốt tóc “ai biết, đại khái tối hôm qua ngủ không đủ, cũng có khả năng ăn đồ hư, loại sự tình này ai biết được?” Không sao cả nhún nhún vai, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, khi hắn mới rời giường cái chuyện kia không thể khống chế, bất quá bọn họ sao! Không giống vậy, dám chê cười hắn à, không cho phép lên giường hắn nữa

“Nga! Đúng rồi, hạt kê vàng ngươi nói lần trước, trong tộc có người tìm được, bất quá không nhiều lắm.”

“Ở đâu? Lấy về được không?”

“Đã lấy về, trồng ở vùng có nước phía Tây bộ tộc, trồng thành hình tròn, bất quá có vẻ như không thể lớn lên? Số lượng cũng không nhiều.” Klose buồn bã lắc đầu, thứ kia quá nhỏ, như thế nào đủ ăn! Bất quá hương vị kia quả thực ngon

“Trước đừng ăn, lưu lại làm mầm, đưa cho Giản giữ, xem chúng ta có thể trồng được hay không?”

“Được, ta đi tìm Giản nói chuyện.”

“Đúng rồi, Klose ngươi bảo Giản tới đây một chuyến, ta phát hiện một ít thứ, cần y xác nhận một chút! Nhớ rõ gọi cả Tát Mông tới nữa.” Khóe miệng gợi lên đường cong quỷ dị, bộ dáng tính kế kia làm cho Klose không tự chủ được rùng mình, nhìn không nổi thay Giản cầu nguyện, mỗi lần Lăng có cái biểu tình này, tuyệt đối là không có hảo tâm

Rất nhanh đứng dậy, đem bảo bảo đặt vào tay Trầm Lăng xấu bụng, nhanh chóng rời đi, một bên phất tay, một bên đáp lời “Ta đi thông tri y, không chậm trễ các ngươi nữa…. ” Gương mặt bỡn cợt, ý tứ kia giống như muốn nói cho dù ngươi không nói ta cũng hiểu được

“Ngươi gọi Giản tới để làm gì?” Huyền Minh nghi hoặc nhìn Trầm Lăng, từ sau lần đó Giản vẫn rất kị Trầm Lăng, bất quá quan hệ cùng Tát Mông thực tiến bộ không ít, tất cả mọi người trong tộc đều vui vẻ coi diễn

Theo cách nói của Trầm Lăng, là vì giúp cho bộ tộc sinh sôi nảy nở, nên cho dù Giản trốn tới đâu, cũng sẽ có thú nhân báo cho Trầm Lăng biết chỗ Giản trốn, cũng may hứng thú của Trầm Lăng tới cũng nhanh, mà đi cũng mau, không cần luôn phải ngồi bên xem Giản cùng Tát Mông làm chuyện quan trọng

“Thương lượng một chuyện.” Vuốt cái đuôi của bảo bảo, bảo bảo giống như cảm thấy thập phần thoải mái, híp mắt cười nhìn Trầm Lăng, nắm tay nhỏ bé lắc càng nhanh, cái miệng mở ra thỉnh thoảng nói ra vài câu y y nha nha, rất là khả ái “Đúng a! Tên của bảo bảo còn chưa có đặt! Đông Hoàng sao không nhắc ta một tiếng”

Huyền Minh lắc đầu nói “Không phải Đông Hoàng không nhắc tới, mà tên của bảo bảo, phải chờ sau lễ rửa tội dũng giả mới được phụ thân đặt tên” Nhẹ giọng giải thích cho Trầm Lăng, một tay chạm nhẹ lên bụng Trầm Lăng, không biết chỗ này đã dựng dục con nối dòng của y chưa?

“Lễ rửa tội dũng giả là cái gì? Đông Hoàng các người sao chưa từng nói qua.” Sắc mặt căng thẳng, Trầm Lăng nghiêm túc nhìn Huyền Minh, tựa hồ cái lễ rửa tội dũng giả này cực không đơn giản, bằng không vì sao bọn họ đều dấu không nói

“Chuyện này vẫn để Đông Hoàng giải thích cho ngươi đi! Ta nhất thời cũng không thể nói rõ, qua ba ngày nữa lễ rửa tội dũng giả của bảo bảo sẽ tiến hành, mọi người đều đã chuẩn bị rồi.” Huyền Minh cương thân mình, sắc mặt hơi hơi mất tự nhiên, lẩm bẩm chính mình lắm miệng, việc này rõ ràng Đông Hoàng đã nhắc nhở y, bảo y không cần phải nói cho Trầm Lăng biết miễn cho hắn phải lo lắng, y lại nhất thời nhanh miệng, đem chuyện này, nhìn vẻ mặt âm trầm của Trầm Lăng, Huyền Minh không khỏi âm thầm cầu nguyện, đợi lát nữa Đông Hoàng sẽ rất thảm!

Vuốt miệng, hừ lạnh mấy tiếng.

“Đông Hoàng bảo các ngươi gạt ta phải không? lễ rửa tội dũng giả rất nguy hiểm sao?” Trầm Lăng dương ra biểu tình nghi hoặc, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, biểu tình lộ ra chút bất mãn



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.