Đọc truyện Thú Nhân Chi Long Trạch – Chương 97: Tin vui
Tiết Đồng nằm ở trên giường, hai mắt chăm chú nhìn trần nhà sơn màu trắng. Do Long Trạch đã lo lót rất tốt với người ở trong trại nên quản giáo ở đây đối với cô rất tử tế, lúc thẩm vấn cũng rất nhẹ nhàng, còn có một nữ cảnh sát thường xuyên nói chuyện với cô. Ngay cả việc ăn uống cũng rất chu đáo, bữa ăn của cô so với người khác đầy đủ hơn rất nhiều. Chỉ có điều, ngày ngày ở trong phòng giam nhỏ hẹp, rất gò bó.
Cũng may, cô còn có vài quyển sách để làm bạn, quản giáo thấy cô ở đây ngày ngày buồn bã nên đã đưa sách cho cô đọc giết thời gian. Bây giờ có rất nhiều thời gian để ngủ nhưng cô lại thường xuyên mất ngủ, hai mắt lúc nào cũng nhìn trần nhà đến ngẩn cả người. Cô không lo lắng cho mình, bởi cô biết nhất định mình sẽ được thả ra ngoài, Long Trạch sẽ không để mặc cô ở trong này.
Điều cô lo lắng nhất lúc này chính là Long Trạch, sợ hắn sẽ vì cô mà làm những chuyện nguy hiểm. Trần nhà trong trại giam giăng đầy mạng nhện nhìn một lúc lâu giống như bị thôi miên, hai mắt nặng trĩu suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.
Luật sư cũng thường xuyên tới thăm cô, nhắc nhở cô chuyện nào nên nói, chuyện nào không nên nói, rồi nói qua về tình hình của Long Trạch, bảo cô không cần phải lo lắng. Mỗi ngày qua đi, ngày nào cũng như ngày nào, cô cảm thấy sức khỏe giảm sút. Hôm nay, nữ cảnh sát đến tìm cô để nói chuyện phiếm, thấy tinh thần của cô không tốt, sợ cô bị bệnh liền xin lệnh đưa cô đi bệnh viện để khám.
Sau khi kiểm tra toàn diện xong, bác sĩ nói: “ Sức khỏe của cô không có vấn đề gì. Chỉ có điều, cô mang thai.”
Tiết Đồng như đang nằm mơ, một lúc lâu sau cô mới có phản ứng rằng bác sĩ nói cô đang mang thai, không biết nên mừng hay nên lo. Tình huống bệnh nhân ngạc nhiên khi nghe mình có thai đến ngẩn người là chuyện thường xuyên xảy ra, bác sĩ nói với y tá: “ Đưa cô ấy đi kiểm tra thai, xem thai nhi phát triển như thế nào.”
Đến khi y tá gọi cô, Tiết Đồng cũng chưa lấy lại được phản ứng. Nữ cảnh sát ở bên cạnh vỗ nhẹ vai cô: “ Cô có em bé, đi, đi làm kiểm tra trước.”
Tiết Đồng mơ màng đi theo y tá, nữ cảnh sát ở bên cạnh cô an ủi: “ Cô còn trẻ, chuyện này là đương nhiên, từ từ thích ứng là được rồi. Là phụ nữ, mang thai là điều hạnh phúc nhất, con tôi năm nay đã năm tuổi, nhìn nó lớn lên từng ngày, cảm thấy rất mãn nguyện. Chồng cô đối với cô tốt như vậy, anh ta mà biết tin này, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
Tiết Đồng không biết Long Trạch có thích đứa nhỏ này không, hai người chưa từng đề cập qua vấn đề này. Cô tính đi tính lại, đứa nhỏ ước chừng đã được hơn một tháng, nhiều nhất là hai tháng. Nằm ở trên giường khám, cô cảm thấy rất bối rối, ngộ nhỡ sinh ra một quả trứng thì phải làm sao? Có lẽ sẽ dọa chết những người ở bệnh viện mất.
Nhưng khi đọc kết quả kiểm tra xong, đứa nhỏ bây giờ còn chưa thành hình, nhưng tuyệt đối không phải là một quả trứng, Tiết Đồng nghĩ lại ý nghĩ vừa rồi thật hoang đường, tự cười bản thân đã nghĩ quá xa, người bên cạnh không hiểu cô vì sao lại cười.
Bác sĩ nhìn kết quả, liền dặn dò cô nên chú ý: “Đứa nhỏ chừng hơn một tháng, nếu cô quyết định giữ lại đứa nhỏ này, nên đặc biệt chú ý sức khỏe, mấy tháng đầu mang thai là phải cẩn thận. Tình hình của cô có phần đặc biệt vì đứa nhỏ nên thư giãn tinh thần, không nên lo lắng nhiều, bằng không sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của đứa nhỏ.”
Tiết Đồng gật đầu, đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện, cô còn chưa chuẩn bị tốt bản thân, chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ. Long Trạch nhận được tin liền chạy nhanh tới bệnh viện, tuy rằng đã được sự đồng ý nhưng cảnh sát vẫn không để hắn quá gần gũi với Tiết Đồng, vài người canh giữ ở bên cạnh.
Long Trạch cũng rối rắm tựa như chưa biết chấp nhận chuyện này thế nào, hắn cũng chưa có chuẩn bị tốt, đứng ở cách cô vài bước, nhìn cô cười nói: “ Tiết Đồng, em phải giữ gìn sức khỏe.”
Đối với đứa nhỏ, hắn cũng chưa biết nên nói thế nào, nói tiếp: “ Anh rất vui, anh sẽ yêu nó như yêu em, sẽ không đá văng nó ra khỏi cửa.”
“ Xì.” Tiết Đồng cười. Ở thế giới của hắn, Long Trạch là đứa nhỏ lớn lên không có cha mẹ bên cạnh, câu nói của hắn khiến các quản giáo ở bên cạnh cũng phải bật cười: “ Cậu đúng là một người chồng rất hiểu biết, hai người vẫn còn trẻ, về sau cùng nhau chăm sóc trẻ nhỏ sẽ thấy có nhiều điều mới mẻ.”
Long Trạch cười ngượng: “ Không phải lo lắng, đứa nhỏ chắc chắn sẽ giống em, không giống anh.”
Những lo lắng lúc trước của Tiết Đồng đều tan biến hết, cô không biết đứa nhỏ này có giống Long Trạch hay không. Nếu nó cũng có một cái đuôi, nói thật sẽ rất đáng yêu nhưng cũng sẽ gặp không ít rắc rối. Nếu giống cô, là người bình thường, tuy rằng có nhược điểm nhưng sẽ dễ dàng du nhập vào cuộc sống bình thường hơn. Nhưng mặc kệ, dù thế nào thì đứa nhỏ cũng là kết tinh tình yêu của cô và Long Trạch. Cô nhìn hắn cười, thấp giọng nói: “ Giống anh, em cũng thích.”
Tiết Đồng mang thai, tương lai đứa nhỏ sẽ giống hắn, cảm giác này rất kì diệu. Long Trạch cũng không biết đứa nhỏ này sẽ có hình dáng gì, bởi chính hắn cũng không khẳng định được sau này sẽ như nào. Tâm trạng có mong chờ, có kích động còn có chút sợ hãi, tất cả những cảm giác ấy bện thành một chỗ tạo thành cảm giác vui sướng vỡ òa, tương lai còn có nhiều niềm vui đang chờ đón hắn, giống như món quà có nhiều lớp giấy bọc, chờ hắn tháo gỡ từng lớp ấy ra.
Hắn sợ Tiết Đồng ở trong trại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ, liền nói với cảnh sát hy vọng có thể để cô ở lại bệnh viện, không nên cả ngày nhốt cô ở trong phòng giam. Cha mẹ Tiết Đồng nghe được tin cô đã mang thai, cũng không còn cảm giác bài xích hắn nữa, hai người bất đắc dĩ nói: “ Nếu chuyện đã thế rồi thì đành vậy. Đứa nhỏ sẽ là bùa hộ mệnh cho nó.”
Mẹ Tiết cũng không còn sức đâu để quan tâm việc Long Trạch là người hay yêu quái nữa, liền lôi kéo cha Tiết chạy đi tìm Long Trạch, gặp được hắn, bà nắm lấy tay của Long Trạch: “ A Trạch, nó đã mang thai con của con, con nhất định phải cứu nó.”
Cha mẹ Tiết Đồng đã đi khắp nơi để hỏi thăm, mới biết rằng năng lực của mình là con số không, bọn họ rất ít khi nhìn thấy Long Trạch cũng không biết hắn đang làm gì. Hai người chỉ sợ Long Trạch bỏ mặc Tiết Đồng, đối với chuyện của con gái mình, cha mẹ cô không còn có chút hy vọng nào.
Mẹ Tiết Đồng nước mắt lưng tròng: “ Trong bụng của nó có cốt nhục của con, con không thể bỏ mặc cốt nhục của chính mình, vì đứa nhỏ con phải cứu lấy nó.”
Mẹ Tiết khóc đến hai mắt đục ngầu, Long Trạch nắm lấy tay bà, an ủi: “ Con sẽ cứu cô ấy ra, Tiết Đồng sẽ không gặp chuyện gì cả, rất nhanh sẽ có thể trở ra.”
“ Con nhất định phải cứu nó, nhất định phải cứu nó.” Mẹ Tiết không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, đôi mắt đầy vẻ sầu lo bi thương.
“Con cam đoan sẽ cứu được cô ấy ra, cho dù con có gặp chuyện gì đi nữa con cũng không để Tiết Đồng gặp chuyện.” Long Trạch nhìn bà, giọng nói đầy khẳng định.
Chứng cớ phạm tội của Trình Thiên thu thập được khá nhiều nhưng Long Trạch vẫn chưa tìm được bằng chứng Trình Thiên mua Tiết Đồng từ chợ đen. Hơn nữa, khi mua Tiết Đồng là do Trang Lăng sắp xếp vụ này, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đưa chứng cứ này cho Long Trạch.
Long Trạch mất rất nhiều sức lực để đi tìm đoạn clip đầy đủ về chuyện xảy ra trên thuyền Lưu Ưng, nhưng không thu được kết quả gì. Long Trạch đứng ở trong phòng khách sạn, hai mày hắn nhíu chặt lại, đã lâu hắn chưa có giấc ngủ ngon. Tiết Đồng đã mang thai, đứa nhỏ có khả năng sẽ giống hắn, nhưng chuyện mang thai không thể coi thường, nếu không giúp Tiết Đồng sớm thoát khỏi ngục tù, sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
Hắn muốn Tiết Đồng có thể hưởng thụ cuộc sống bình yên, trằn trọc suy nghĩ một đêm, cuối cùng hắn quyết định đồng ý với điều kiện của Trang Lăng.
Vào lúc hừng đông, Long Trạch rời khỏi khách sạn, chuẩn bị đi tới trại giam, xe đỗ cách trại giam tầm một km, ngay lúc này lại nhận được điện thoại của cục cảnh sát, có người nói muốn tìm hắn nói chuyện về vụ án, hắn vội vàng lái xe trở về.
Văn phòng cục cảnh sát không lớn, cửa chớp kéo được một nửa, vài cán bộ điều tra bước vào phòng. Bàn làm việc được làm bằng gỗ lim trên đó có vài xấp văn kiện, người trong phòng là một người đàn ông trung niên ước chừng ngoài năm mươi, sống lưng thẳng tắp, bả vai rộng cho thấy rõ là một người có khí chất uy quyền. Tuy rằng đã luống tuổi, nhưng dáng người mặc đồ vest vẫn toát ra vẻ hấp dẫn. Cảnh sát trưởng đưa Long Trạch vào phòng chính, kính cẩn nói: “ Tôn cục trưởng, đây là Long Trạch.”
Cảnh sát trưởng ở bên cạnh giới thiệu thân phận Long Trạch với đối phương, nói ngắn gọn không dám sai sót lấy một chữ, sau đó cảnh sát trưởng rời khỏi phòng, cung kính đóng cửa lại.
Long Trạch đứng trước ông ta, chào hỏi: “ Tôn cục trưởng, xin chào.”
Tôn cục trưởng nở nụ cười hòa ái nói: “ Bây giờ, người trẻ tuổi càng ngày càng tài giỏi, danh tiếng Đổ Thần nổi tiếng khắp nơi hóa ra là người trẻ tuổi như vậy.”
“ Không dám. Cũng do những cao thủ không tham dự cuộc thi nên tôi mới có cơ hội này.” Long Trạch khách khí nói.
“ Nghe nói, không những cậu là Đổ Thần mà thân thủ cũng rất nhanh nhạy. Gần đây còn vạch trần được hành vi phạm tội của Trình Thiên, mọi người đều kính nể, nghe nói chứng cứ phạm tội đều do cậu tìm được?.”
Long Trạch không biết nên trả lời thế nào, đành nói: “ Cũng do bạn bè giúp đỡ.”
“ Có người nói rằng, Tiết Đồng bị lừa đem bán tại chợ đen, sau đó được Trình Thiên mua lại. Về sau, khi trở về nhà được một thời gian, lại bị Trình Thiên bắt lại, vì thế mà giết Trình Thiên.” Tôn cục trưởng nhìn Long Trạch: “ Chỉ đáng tiếc, không có chứng cứ chứng minh cụ thể tình huống lúc đó, ngay cả chuyện Tiết Đồng được Trình Thiên mua về cũng không có bằng chứng xác minh.”
“ Tôi sẽ tìm được.” Long Trạch rất chắc chắn: “ Hiện tại, bản án cũng chưa có kết luận cuối cùng.”
“ Tôi tin tưởng cậu sẽ tìm được. Cậu hẳn biết là Tiết Đồng đang mang thai, rất nhanh cậu sẽ làm cha. Thế nhưng, với tình hình hiện tại sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của thai nhi.”
Tôn cục trưởng chăm chú nhìn Long Trạch, nói tiếp: “ Tin chắc rằng Tiết Đồng đã nói với cậu những chuyện trải qua sau khi bị lừa đem bán. Đây là một tổ chức tội phạm khổng lồ, hoạt động kín kẽ không để lộ sơ hở, mạng lưới hoạt động trải dài khắp thế giới, hai năm gần đây có không ít những con gái nhà quyền quý bị chúng bắt đem bán, cuộc tìm kiếm như mò kim dưới đáy biển, rốt cuộc cũng không thể tìm được. Những người giống như Tiết Đồng có thể trở về nhà là rất hiếm.”
Long Trạch nhìn ông ta: “ Ông muốn nói là …?”
Tôn cục trưởng chậm rãi nói: “ Tôi cũng không vòng vèo, tôi sẽ cho cậu một con đường khác. Đối với ổ nhóm phạm tội này, chính là một khối u ác tính đối với xã hội, hình cảnh quốc tế mất không ít thời gian và nhân lực để điều tra, cũng không ít người hy sinh. Vừa hay, cậu cũng đang tìm chứng cứ mua bán người của Trình Thiên, không bằng cậu xâm nhập sâu hơn nữa để điều tra về ổ nhóm hoạt động này.”
Long Trạch có phần hiểu được ý của Tôn cục trưởng: “Quả nhiên cậu rất thông minh, tôi không thể nói hết mọi chuyện cho cậu được bởi đây là một vụ án phải đánh lâu dài, dù sao tội trạng của Trình Thiên cũng rất rõ ràng, người cũng đã chết, cậu lại mời hai luật sư giỏi như vậy cũng chỉ có thể ngồi tù nhiều nhất là hai đến ba năm, có thể xin án treo, tại ngoại chấp hành án. Kết quả sẽ phát triển theo hướng tích cực.”
Tôn cục trưởng dừng lại một chút: “ Chúng ta cùng nhau hợp tác, có điều, chuyện này rất nguy hiểm.”
“ Tôi hiểu.” Hai mắt Long Trạch sáng ngời, đầy sinh lực: “ Chỉ cần ông có thể đảm bảo Tiết Đồng không xảy ra việc gì, những chuyện khác sẽ được giải quyết ổn thỏa, hơn nữa người thu thập được chứng cứ sẽ là ông, không phải tôi.”