Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 58: Ám sát


Đọc truyện Thú Nhân Chi Long Trạch – Chương 58: Ám sát

Trên bầu trời, ánh trăng sáng như ngày rằm, vài mảnh mây nhỏ xíu hiện rõ trên bầu trời đen thẫm, tấm thảm đen khổng lồ đang tỏa sáng lấp lánh bởi những vì sao, lẳng lặng đổ xuống mặt biển bình lặng không chút gợn sóng; màu xanh của biển, màu đen thẫm của bầu trời như đang hòa vào một thể.

Xa xa những đợt sóng gợn lên giống như dải lụa màu trắng, nhấp nhô, bốn phía đều yên tĩnh đến lạ thường. Trên mặt biển rộng lớn, chiếc canô giống như con quái vật to lớn, hướng tới phía đảo, khoảng hai mươi người tên ông cao lớn đang ngồi trên khoang thuyền. Màu da khác nhau, có kẻ tóc dài người tóc ngắn, nhưng tất cả đều có điểm chung là dáng người cường tráng, cơ bắp rắn chắc.

Không ít người trên da còn lưu lại những vết sẹo hệt như những con rết dài đáng sợ. Có vết sẹo hình tròn, có vết dài chừng vài cm, có những vết nhìn gớm ghiếc không tả nổi. Nhưng đối với chúng, vết sẹo này lại đem đến cảm giác của một dũng sĩ.

Chúng đều đến từ nhiều quốc gia, con ngươi sẫm lại ôm chặt cây súng trong tay, ánh mắt của chúng khi nhìn đối phương giống như con chim ưng đang rình rập vồ lấy con mồi.

Ở bên cửa sổ, có người đang ngồi mép thuyền, ngắm nhìn cảnh vật đến ngẩn người. Làn da hắn màu đen giống như than đá, nếu nhìn hắn, người khác sẽ nhầm tưởng rằng hắn sinh ra từ than đá. Ở góc xa, lại có kẻ đang cầm máy chơi game, màu da rám nắng, ở trước ngực có một hình xăm dữ dằn.

Ở một chỗ khác, có hai tên đang nói cùng một loại ngôn ngữ, tán gẫu với nhau vài câu rồi lại cười ra tiếng. Chính giữa khoang thuyền là kẻ cầm đầu, vây quanh là thuộc hạ của hắn đang nhỏ giọng nói chuyện. Những tên khác im lặng, chỉ tập trung lau vũ khí trong tay, đem lại cảm giác như cuộc sống của chúng gắn liền với súng đạn. Súng cũng giống như tình nhân của chúng, ở thời khắc nguy hiểm nhất, súng đạn chính là bạn của chúng.

Trang Lăng đi vào khoang thuyền, sống lưng thẳng tắp, giọng điệu lễ phép nhưng rất nghiêm túc: “ Mọi người, đến giờ rồi.”

Một tên trong số đó lười biếng nhấc người dậy, kẻ đang ngồi ở mép thuyền cũng nhanh chóng trở về nơi tập trung, kẻ đang mải mê với máy chơi game cũng nhanh tay dừng cuộc chơi, hai tên nói chuyện phiếm cũng lập tức dừng lại…

“ Các anh đều là những tinh anh trong ngành, từ trước tới nay luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, nhưng trăm ngàn lần không nên xem thường người đàn ông này.

Kêu gọi các anh từ nhiều nơi trên thế giới có mặt tại đây, là muốn các anh làm theo kế hoạch, bởi vì người đàn ông này tuyệt đối không phải chỉ dựa vào cá nhân của từng người có thể bắt được hắn.

Vậy nên, các anh nên dựa theo kế hoạch, cùng nhau hỗ trợ hợp tác trong nhiệm vụ lần này, tuyệt đối không nên gây ra sơ xuất.”


Trang Lăng dùng tiếng Anh nói tiếp: “ Mục tiêu lần này, hắn không phải người, là một con yêu quái, hung hãn và yêu nghiệt đến mức có thể biến thành người.”

Những người đàn ông đang ngồi trên thuyền không nhìn Trang Lăng đang đứng đó nói, chúng chỉ cúi đầu kiểm tra vũ khí trong tay, lưu đạn, súng tự động, súng lục … từng thứ từng thứ mang theo bên mình.

Dải cát trắng dần hiện ra trước mắt, giống như sợi dây màu bạc buộc xung quanh đảo, càng ngày càng gần.

Những tên trên thuyền kiểm tra quân trang lại một lượt, đứng lên ra khoang thuyền, có tốp nhìn nhau nói một hai câu cổ vũ, nhưng một số tên khác vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng.

Động cơ dần dần tắt, thuyền lại gần bờ, những tên đàn ông cường tráng nhảy từ trên mũi thuyền xuống, vũ khí cũng được chuyển xuống dưới, đạn dược và súng ống đều được ném xuống bãi cát. Trang Lăng đứng ở trên mũi thuyền, nhìn đám sát thủ đang đứng trên bãi cát nói: “ Các anh, tôi chờ tin tức tốt của mọi người.”

Không ai đáp lại hắn.

Hắn phất tay, động cơ thuyền lại vang lên, thuyền hướng về phía biển từ từ chuyển động. Trang Lăng vẫn như cũ, đứng ở trên khoang thuyền, trên bãi cát, từng tốp sát thủ nhặt vũ khí được ném trên cát, bóng dáng chúng mỗi lúc một nhỏ lại. 400,000$ chỉ vì một tên Long Trạch.

Dáng vẻ Trình Thiên thoải mái nghe điện thoại bỗng trở nên tái nhợt lại, giọng nói có phần gấp gáp: “ Thế nhưng, cô ta còn chưa chết!”

Chỉ một từ “ Thế nhưng “ của hắn thôi cũng đủ bao hàm rất nhiều ý nghĩa, Trang Lăng hiểu được điều này. Trình Thiên quát trong điện thoại, A Tống và Đại Miêu không thể đối phó nổi với một người phụ nữ.

Long Trạch tạm thời sẽ không hành động nhưng Trình Thiên không thể để hắn sống trên cõi đời này, bất đắc dĩ hắn quay đầu nhìn Trang Lăng: “ Tìm những sát thủ quốc tế tốt nhất, càng nhiều càng tốt, không cần biết phải tốn bao nhiêu, hắn nhất định phải chết.”

Nói đến tiền bạc, lần trước là một máy bay trực thăng, một phi công, một sách lược hoàn mỹ đến như vậy cũng không thể giết chết Long Trạch.


Lần này là 400,000$, ở trong vòng vài ngày Trang Lăng tìm được những sát thủ nổi tiếng nhất thế giới, ở chợ đen mua vũ khí hạng nặng, nếu vẫn không thành công, không biết Trình Thiên có thể tiêu tốn được bao nhiêu lần 400,000$. Vừa phải đi tìm người vừa phải mua vũ khí, bao nhiêu mới đủ?

Long Trạch không phải là người bình thường, hắn có những siêu năng lực mà chúng không thể tưởng tượng, nếu không phải tinh anh trong số các tinh anh, khẳng định nếu đưa lên đảo tỉ lệ chết sẽ rất cao, cơ hội chỉ có một lần duy nhất này.

Hòn đảo xa dần, những sát thủ hắn thuê đã mất bóng, thuyền chạy nhanh trên biển, gió biển ùa về thổi bay mái tóc của Trang Lăng, không khí mỗi lúc trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng hắn không có ý định trở lại khoang tuyền, ánh mắt trở nên sâu xa khó lường.

Cùng một mưu kế cũng chỉ có thể dung một lần, nhiều sát thủ tinh anh như vậy, nếu thất bại, Long Trạch sẽ rời khỏi đảo, cơ hội sẽ không đến lần thứ hai.

Trên bãi cát, đám sát thủ đã phân công xong, bộ đàm liên lạc đã được chỉnh sẵn sàng.

Trời còn chưa sáng, đám sát thủ mắt chăm chú nhìn bản đồ, mở đen pin để phân biệt hướng đi, người đưa bọn chúng đến đây đã mất hút, chỉ khi chúng thành công, mới có thuyền đưa chúng rời đảo.

Đám sát thủ bắt đầu hướng về phía biệt thự, tuy rằng bọn chúng được chỉ điểm rõ người cần phải tiêu diệt, nhưng đối với một bán xà là điều chúng không thể tin được. Nhưng đây là nhiệm vụ, là con đường kiếm sống của chúng, cho dù khó tin đến thế nào, thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Bầu trời đêm dần biến mất, trong không khí lạnh lẽo của rừng núi, bên đường cỏ dại hơi rung động, những giọt sương sớm còn đọng lại trên lá cây, những vì sao lấp lánh trên cao cũng dần biến mắt, chỉ dần hiện lên những ánh sáng của ban mai.

Đám sát thủ men theo rừng cây đi tới khe hở của biệt thự, chúng sẵn sàng để ra tay, thời điểm trời tờ mờ sáng là lúc ra tay tốt nhất, trong thời điểm con người đang chìm sâu trong giấc ngủ, cũng là lúc trí não phản ứng chậm chạp nhất.

Sắc trời màu lam nhạt dần rõ rệt hơn, cây cỏ trong rừng lúc bình minh cũng trông thấy rõ ràng hơn, đám sát thủ tản ra, bọn chúng đều nâng tinh thần cảnh giác và tập trung lên cao nhất, chúng tự tìm cho mình vị trí ẩn nấp tốt nhất. Vài người đi tới chân tường, hai tên sát thủ khác nhanh nhẹn hơn nhảy lên tường vây, ở vườn hoa ẩn nấp, từng bước một tiến tới phòng ngủ.


Trong phòng, Long Trạch vòng cái đuôi ở trên giường, đem người con gái ở trong lòng xích lại mình hơn, Tiết Đồng gối đầu trên khuỷu tay của hắn chìm sâu vào giấc ngủ.

Cho dù người ở bên ngoài bước đi không phát ra tiếng động nhưng cho dù trong lúc hắn ngủ, hắn vẫn cảm giác được. Long Trạch đột nhiên mở mắt, im lặng chừng hai giây lập tức ngồi dậy, rút cái đuôi khỏi người Tiết Đồng, nhanh rời giường.

Cái đuôi dài biến thành đôi chân, hắn cầm súng ở bên cạh, động tác chỉ trong nháy mắt. Thấy người ở bên cạnh rời đi, Tiết Đồng nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ nói: “ Sao vậy?.”

“ Có người đến.” Hắn hạ giọng nói: “ Để anh đi xem.”

Hắn vọt đến bên cửa sổ nhìn ra vườn hoa, trong vườn hoa không chỉ có một người đang lén lút như con chuột, mà còn đem theo vũ khí, hắn vội vàng lay người Tiết Đồng: “ Mau đứng lên!.”

Tiết Đồng vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhưng thấy giọng Long Trạch trở gắt lên, xoay người ngồi dậy, nhanh chóng thay quần áo.

Long Trạch đứng ở bên cạnh, mở chốt súng, đưa băng đạn cho Tiết Đồng: “ Đừng thay quần áo, mau đứng lên.”

Giọng nói nghiêm túc của Long Trạch làm cho Tiết Đồng tỉnh ngủ hẳn, Long Trạch lên đạn, cầm chắc khẩu súng trong tay, đứng ở bên cửa sổ, hai mắt sáng rực như con ngọn đuốc nhìn chằm chằm bên ngoài, tập trung nghe mọi động tĩnh trong phòng.

“ Pằng.” Long Trạch nổ phát súng đầu tiên, cùng với âm thanh này, tiếng súng phát ra từ khắp nơi, không gian yên tĩnh bị phát vỡ, người bên ngoài bị phát súng bay ra từ trong phòng ngủ bắn chết.

Tiếng súng tiếp tục vang lên, Tiết Đồng ôm đầu ngồi xổm xuống, cảm giác như khắp nơi đều bị mai phục, Long Trạch ở bên cửa sổ, quát lớn tiếng: “ Trốn đi.”

Tiếng súng khắp nơi vang lên, như xẻ từng ngọn gió ra, Tiết Đồng nắm chặt cây súng trong tay, chặn về phía góc tủ, còn chưa chạy tới, cửa phòng bị mở ra, mộ quả lựu đạn ném vào, Long Trạch mặc dù không nhìn về hướng cửa nhưng cảm giác đã mách bảo cho hắn có kẻ ném vật lạ vào phòng.

Khi quả lựu đạn gần như chạm đất Long Trạch bay người nhanh như cắt, đưa tay bắt lấy quả lửu đạn rồi nhanh tay ném ra ngoài cửa sổ, ở giữa không trung quả lưu đạn nổ lớn như pháo hoa.


Thị lực Long Trạch cho dù tốt đến cỡ nào nhưng tầm bắn của súng lục có hạn, không bắn trúng mục tiêu khiến hắn tức giận. Đã có người ném lựu đạn vào phòng hắn, Long Trạch quay đầu nhìn Tiết Đồng, rồi vọt nhanh đến cạnh cửa, đẩy cửa lao nhanh ra ngoài, hắn nhanh chóng né sang bên phải, lập tức nổ súng, tên sát thủ trúng đạn ngay sau ót, dòng máu tươi chảy ra.

Còn một tên sát thủ khác ở trên lầu, dưới lầu là hai người, hắn biết chúng ở nơi nào nhưng không phải chỉ dùng mấy viên đạn có thể tiêu diệt được một lúc, Tiết Đồng còn ở trong phòng, Long Trạch không thể ra ngoài vào lúc này, bởi đám sát thủ lần này thân thủ đều rất tốt. Long Trạch lách người khỏi tên sát thủ vừa bị hắn giết, đi nhanh tới cửa phòng, tay trái nhanh chóng khóa cửa lại.

Cửa sổ sát đất tuy được làm bằng thủy tinh công nghiệp nhưng cũng không thể chịu nổi sự công phá của hỏa lực, tiếng đổ vỡ vang lên, tuy là góc tù nhưng những mảnh vụn thủy tinh bắn ra cũng gây sát thương không nhỏ, làn da Tiết Đồng bị mảnh vỡ thủy tinh cắm phải, mảu nhỏ thành từng giọt, cô ôm đầu ngồi xổm xuống góc tủ, cắn chặt răng.

Long Trạch quan sát thấy tình hình không ổn, ném nhanh chiếc gối qua chỗ Tiết Đồng: “ Che đầu lại.”

Cửa sổ bị chúng phá vỡ, Long Trạch dựa vào vách tường, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ cần người bên ngoài rơi vào phạm vi tầm ngắm của hắn, Long Trạch có thể nhắm rất chuẩn xác, nhưng nhóm người này ẩn nấp rất khá, viên đạn không thể xuyên qua những vật che chắn của chúng, hai mắt Long Trạch nóng hừng hực như có ngọn lửa đang thiêu đốt, sắc mắt hắn đanh lại.

Một mình hắn bỏ mạng cũng không sao, nhưng hắn còn phải sống để bảo vệ Tiết Đồng, bốn phía xung quanh đều là đạn lạc, khiến hắn phải phân tâm để quan sát Tiết Đồng.

Tên sát thủ cao lớn trong phòng lớn tiếng nói: “ Ống phóng roc-ket đã chuẩn bị xong chú ý ẩn nấp.”

Ở phía xa có vật lớn như con ngựa hoang đang lao vút tới phía cửa sổ, con ngươi Long Trạch sẫm lại, nhanh như chớp hắn lao tới bên người Tiết Đồng, ôm lấy cô lao ra ngoài cửa tránh. Hắn ngay cả thời gian mở cửa cũng không cỏ, chỉ biết nhanh chóng ôm cô tránh đi, cả hai ngã nhào ở bên ngoài lan can.

Cú nổ vang trời trong phòng, ánh lửa bập bùng trong phòng ngủ, Long Trạch nhào trên người Tiết Đồng, đem cô ôm sát vào trong lồng ngực của mình, ôm đầu cô: “ Có sao không?.”

“ Không …. Không sao …” Tiết Đồng lắc mạnh đầu, trên người cô có rất nhiều vết trầy xước, nhưng ở trong tình cảnh này, vết thương ấy có đáng là gì.

“ Khốn khiếp.” Long Trạch chửi thề, Trình Thiên thực sự muốn hắn chết mới thôi, còn dám dùng đến cả roc-ket, lại còn muốn giết cả Tiết Đồng.

Đám sát thủ tinh anh bắt đầu hành động, Long Trạch không phải là người không biết gì, Trình Thiên là kẻ sinh ra trong gia đình làm kinh doanh, không phải xuất thân từ quân đội, để có số vũ khí hạng nặng như này không phải là điều đơn giản. Hẳn là hắn tốn không ít thời gian.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.