Đọc truyện Thú Nhân Chi Long Trạch – Chương 26: Lồng sắt
Muốn tránh cũng không thoát, phản kháng cũng chỉ tốn sức vô ích, điều cô không nghĩ tới chính là bản thân cũng không hề thấy chán ghét Long Trạch. Tiết Đồng chỉ tự trách bản thân khi chính mình buông thả theo nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, tự nhấn chìm trong cảm giác được hưởng thụ ấy.
Cân nhắc một lát, đóng cửa lại, Tiết Đồng đi tới tủ quần áo, nhìn vào thấy phần lớn đều là váy, có những bộ trông khá mỏng manh đủ để phô bày đường cong cơ thể một cách hoàn hảo nhất, chỉ nhìn cũng không muốn chứ đừng nói là mặc chúng lên người.
Tiết Đồng mặc chiếc váy khá đơn giản nhưng vẫn cảm thấy không ổn, cô cảm thấy nên mặc bộ quần áo kín đáo một chút sẽ hợp lí hơn, gần đây thường xuyên xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, cô chọn một chiếc áo sơ mi dài tay khá kín đáo, quần áo chỉnh chu xong Tiết Đồng mới xuống dưới bếp.
Trong bếp, Long Trạch mở tủ lạnh thấy đồ ăn bên trong còn thừa rất nhiều, nhướng mày hỏi: “ Sao lại còn thừa nhiều vậy? Em không ăn cơm sao?.”
“ Anh không ở nhà, một mình tôi ăn cũng không nhiều.” Tiết Đồng nhỏ giọng đáp.
Long Trạch nhìn cô: “ Về sau ăn nhiều một chút.”
Long Trạch lấy toàn bộ thực ăn trong tủ lạnh giã đông sau đó rửa sạch, bắt đầu thái đồ ăn. Trong khi chờ Long Trạch thái đồ ăn, Tiết Đồng chuyển sang nấu cơm, đứng bên cạnh nhìn Long Trạch thái thịt, ngón tay trắng thon dài đặt trên chuôi dao, khuỷu tay lên xuống rất đều, chỉ có điều ánh mắt của hắn không hề nhìn mũi dao mà liếc đi nơi khác, dù thế thì tay vẫn thái không ngừng, mỗi miếng thịt đều được cắt rất đều không quá mỏng cũng không quá dày.
Nhờ xem bản tin trên tivi cô mới biết được hắn là Đổ Thần, Tiết Đồng cũng chưa có cơ hội được thấy dáng vẻ đánh bài của hắn, cô tự hỏi liệu có giống với mấy bộ phim chiếu trên tivi hay không, nhưng có một điều cô biết rất rõ ràng, đó chính là bàn tay của hắn rất có giá trị!
Long Trạch thấy cô nhìn chằm chằm vào tay hắn, hỏi: “ Nhìn gì? Không phải em nói muốn thái thịt như vậy sao? Thái không đúng à?.”
Tiết Đồng giật mình đánh mắt sang hướng khác: “ Anh thái thịt nhanh thật.”
Long Trạch cười khẽ: “ Cũng không phải hôm nay em mới thấy, chẳng lẽ vài ngày không gặp cảm thấy động tác thái thịt của tôi rất đẹp?.”
Aiz, người này đúng là tự mình đa tình, Tiết Đồng mặc kệ Long Trạch tự chìm đắm trong sự đắc ý của mình, cô xoay người vào bếp, thờ ơ nói: “ Hôm qua tôi thấy anh trên tivi!”
“ Thế à?.” Long Trạch đem đĩa thịt thái xong đặt trên bàn, cầm đĩa mực bên cạnh chuẩn bị thái tiếp, vừa thái vừa trả lời cô: “ Cho nên?.”
Tiết Đồng không biết nên trả lời hắn như thế nào, liếc mắt qua tay hắn, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “ Cho nên tôi sợ anh thái vào tay, lỡ may tay anh bị thương, tôi sợ người bên ngoài sẽ đánh chết tôi.”
“ Em nghĩ tôi và những người khác giống nhau sao? Kể cả tôi có nhắm mắt cũng không cắt vào tay!.” Long Trạch dừng tay, khuôn mặt tỏ vẻ cao ngạo nói tiếp: “ Đánh thắng vài ván bài đối với tôi chẳng có gì là khó. Tôi chỉ thay Trình Thiên đi làm vài chuyện, ngược lại hắn có nhiệm vụ bảo đảm cuộc sống của tôi tại đây, đương nhiên tôi cũng có lợi ích khác, ví dụ như tiền, hoặc là em.”
Nói đến câu này, Long Trạch nhếch môi cười: “ Tôi cảm thấy hắn đưa tới em là điều khiến tôi hài lòng nhất.”
Tiết Đồng cười khổ, cảm thấy mình như bị giễu cợt nói: “ Phải không? Tôi nên coi đây là vinh dự khi được Đổ Thần anh coi trọng?.”
Long Trạch vốn không biết ngụ ý trong câu nói của Tiết Đồng, vẫn tiếp tục dòng suy nghĩ của riêng mình: “ Con người thật không thú vị! Đánh vài ván bài cũng tốn thời gian cả một buổi sáng, dùng bài bạc để quyết định nhiều chuyện, rất buồn cười! Đánh bài đối với tôi mà nói chỉ vô cùng đơn giản.”
Lời nói của Long Trạch mặc dù truyền đến màng nhĩ của Tiết Đồng nhưng cô cũng chỉ coi là gió thoảng qua tai, cô cầm tỏi bóc từng lớp vỏ mỏng màu trắng ngà, chậm rãi bóc ra từng lớp, rõ ràng chỉ là củ tỏi vô tri nhưng lại khiến cô vô cùng chướng mắt!
Cô cũng không nghe được tiếng Long Trạch đứng bên gọi mình, chỉ đến khi hắn huých vào tay cô, Tiết Đồng mới sực tỉnh: “ Tiết Đồng!.”
Cô ngẩng đầu: “ Sao vậy?.”
“ Tại sao em lại cảm thấy bất an? Tôi đã nói rồi, em không cần lo lắng với những người ở bên ngoài, có tôi ở đây, bọn họ sẽ không động vào em được.” Long Trạch nói.
“ Phải không?.” Chua chát làm sao, Tiết Đồng cười trừ: “ Cảm ơn.”
Có gì khác biệt cơ chứ?
Hiện tại Long Trạch đối với cô cảm thấy vừa lòng, tạm thời hắn không cho người khác đụng vào cô vì cô là đồ chơi của hắn. Hắn không ngần ngại mà hết lần này đến lần khác đùa bỡn thân thể cô, vậy hắn so với đám A Tống có gì khác biệt. Dẫu khác chỉ là Long Trạch ôn hòa nhã nhặn hơn so với thái độ ghê tởm của A Tống mà thôi! Chung quy, cô cũng chỉ là món đồ chơi mặc cho chúng đùa giỡn, không có tự do, không có tư cách để nói thích hay không!
Tạm thời thôi suy nghĩ về cuộc sống mua vui cho kẻ khác của mình, Tiết Đồng tập trung nấu bếp, cô đưa tay vặn nhỏ lửa sau đó bỏ rau vào xào.
Sau bữa cơm chiều, Long Trạch đưa Tiết Đồng đến phòng khách cùng hắn xem tivi, một tay quàng qua vai cô, thi thoảng hắn hỏi cô vài câu Tiết Đồng cũng chỉ trả lời qua quýt cho có lệ.
Xem đến hơn chín giờ, Long Trạch muốn đi ngủ, cô cũng giả vờ kêu mệt, không nhiều lời vội vàng dọn dẹp phòng khách rồi trở về phòng, vì hắn nói không nên khóa cửa nên cô đành mở hé cửa để nếu Long Trạch có vào phòng cô cũng nghe được tiếng cửa kêu.
Mấy lần hắn đều thất hứa với Tiết Đồng, không đưa cô đi bắt cua tôm ở biển được, điều này làm cho Long Trạch cảm thấy day dứt. Ngày hôm sau hắn liền đưa Tiết Đồng ra biển bắt tôm cua, lần này ra biển cô cũng không mang theo đồ bơi, vẫn mặc chiếc quần dài, áo sơ mi ra biển cùng hắn, Long Trạch ngỏ ý muốn đưa cô xuống nước, Tiết Đồng từ chối: “ Tôi không muốn đi bắt cua, ở trên bờ cho anh bắt là được rồi.”
“ Em không muốn xuống nước bơi lội?.” Long Trạch cảm thấy kì quái.
“ Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, không muốn xuống nước.” Cô không muốn xuống, hễ xuống rồi lại trở thành món đồ chơi mặc cho hắn đùa nghịch!
Long Trạch cũng không miễn cưỡng cô, dùng hình dạng của người bơi ra khu nước cạn bắt cua.
Tiết Đồng ôm gối ngồi trên bờ, nhìn hắn mặc quần đùi, hai tay cầm hai gói to, toàn thân dính đầy cát, Long Trạch đem chiến lợi phẩm bỏ vào hộp nhựa, Tiết Đồng lấy nước biển bỏ vào hộp đựng cua đảm bảo chúng sống trong lúc đem về biệt thự, sau đó cô đem hộp giữ đồ để vào nơi râm mát, Long Trạch nói muốn đi bắt thêm tôm hùm mang về, hắn cầm trên tay chiếc túi lớn, nhìn Tiết Đồng cười: “ Lần này tôi sẽ bắt con tôm to hơn lần trước, em nhìn thấy chắc sẽ rất ngạc nhiên.”
Tiết Đồng phối hợp cười cười: “ Đừng đi quá xa.”
Tiết Đồng thấy hắn biến mất trên mặt biển, cô ở trên bờ đi dạo một hồi rồi ngồi xổm xuống nghịch cát, cô đắp cát xây thành lâu đài, đắp cát mãi ngay cả căn phòng nhỏ cũng không làm được nói gì đến muốn xây lâu đài? Nhìn đống cát dần sụp lún trước mắt, Tiết Đồng cảm thấy khó chịu vô cùng dùng chân đạp đổ hết, đem công sức của mình toàn bộ xô ngã.
Tiết Đồng rửa tay sạch trở lại ngồi xuống dưới cây dừa, nằm trên ghế chờ Long Trạch quay về. Xuyên qua kẽ lá, cô thấy được những khe hở màu xanh trên bầu trời, những đám mây trắng bông mỏng manh như dải lụa.
Cho dù cảnh đẹp như thiên đường thì sao, nó cũng chỉ là một nhà tù tráng lệ, nơi giam cầm cuộc đời cô.
Thật lâu sau Long Trạch mới trở về, cầm trên tay chiếc túi lớn đầy tôm hùm, quả nhiên mấy con tôm lần này to hơn so với lần trước rất nhiều, hắn bắt một con tôm đưa đến trước mặt Tiết Đồng, giọng điều đầy đắc ý: “ Thế nào?.”
Lúc xuống nước hắn vẫn còn bộ dáng con người, mà hiện đã biến thành thân rắn, quần áo trên người cũng không thấy đâu, có thể thấy đuôi rắn là trợ thủ thích hợp cho hắn khi xuống nước.
Cho dù hắn ở cái dạng gì cũng được, có điều cô hy vọng Long Trạch đừng biến thành người trước mặt cô, Tiết Đồng không muốn chiêm ngưỡng một lõa nam vào lúc này, thấy hắn cầm con tôm hùm có chiếc càng màu xanh đen, Tiết Đồng ra vẻ kinh ngạc: “ Thực sự rất lớn! Nó có phải tôm thành tinh không?.”
“ Cái dạng này của nó mà có đạo hạnh biến thành tinh sao?.” Long Trạch khinh thường, đem tôm hùm ném vào hộp nhựa: “ Tối nay chúng ta sẽ ăn con tôm thành tinh này.”
Trong túi còn có hải sâm, hải ngư, có một số hải sản Tiết Đồng chưa từng nhìn thấy, thấy Long Trạch sắp xếp một lúc có đến ba cái hộp nhựa lớn nhỏ.
Tiết Đồng cũng không đi tới giúp hắn mà chỉ ngồi trên ghế, nhìn hắn ở bên cạnh bận rộn luôn tay, nghĩ thầm, con tôm kia quá lớn, không hiểu có ăn được hay không nữa.
Một con chim nhỏ đậu trên cây cọ, tiếng kêu thanh thúy du dương, trên lưng và cánh có màu lam, dài chừng hơn mười cm, là một con chim vô cùng xinh đẹp, đầu nó có màu đỏ, cổ có một vòng lông màu vàng, chiếc mỏ nhỏ nhắn, mầu sắc rất sinh động. Nó nghiêng đầu nhìn Tiết Đồng, đôi mắt bé như hạt đậu màu đen tuyền, sau đó đập đập cánh, bay tới gần Tiết Đồng.
Tiết Đồng bị hấp dẫn bởi màu sắc của con chim xinh đẹp ấy, sợ làm kinh động đén nó nên vô cùng nhẹ nhàng bước tới gần, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát con chim nhiều màu sắc kia, tiếng kêu của nó rất êm tai, giống như cô gái nhỏ đang ca hát, trong trẻo như dòng suối mát.
Đột nhiên bóng dáng cao lớn chắn tầm mắt, Tiết Đồng kinh hãi, thấy Long Trạch đứng trước mặt cô, trong tay hắn là con chim nhỏ, do quá hoảng sợ nên tiếng kêu không còn thanh thoát như lúc ban đầu, đổi lại tiếng kêu trong sợ hãi.
Long Trạch nắm trong tay con chim: “ Thích?.”
“ Uhm” Tiết Đồng đứng lên, mang theo nét vui mừng, đi tới gần con chim trong tay Long Trạch.
Long Trạch đem con chim nhỏ tới trước mặt cô, tay hắn chỉ giữ hai chiếc chân bé xíu của nó. Tiết Đồng quan sát cẩn thận, quả đúng là con chim xinh đẹp, cả người phát ra màu sắc lộng lẫy đến chói mắt, trên đầu còn có chỏm lông nhỏ đang run rẩy vì sợ, Tiết Đồng nhướng môi, đến gần hơn với Long Trạch, hắn đưa con chim cho cô: “ Nó bị thương mà em cũng không bắt được, ngón chân cũng bị gãy, em cứ cầm đi, trở về tìm cái lồng để nó vào, em có thể thoải mái ngắm nhìn.”
“ Bỏ vào lồng sắt để làm gì?.”
“ Không phải em thích sao? Thích thì bắt nó mang về, nuôi nó lớn lên, dù sao nó hót cũng rất êm tai.”
Tiết Đồng giải thích: “ Tôi cũng không nói muốn đem nó bắt lại.”
“ Thích thì phải bắt lấy, tốt nhất là phải giữ chặt lấy nó, như vậy nó sẽ không chạy thoát, muốn ngắm nhìn lúc nào cũng được, không phải tốt hay sao?.” Long Trạch lấy tay đùa nghịch với con chim nhỏ, nhìn nó vỗ cánh trong tuyệt vọng, tất cả mọi cố gắng trốn thoát đều uổng phí không thể trốn thoát.
Sắc mắt Tiết Đồng trầm xuống, ảm đạm nói: “ Bắt nó nhốt lại lồng sắt sẽ không thể thấy nó bay lượn, vậy còn ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, nó cũng sẽ chết.”
“ Nhưng nếu không bắt nó lại nó sẽ bay đi mất, như vậy có muốn nhìn cũng không nhìn được, chỉ còn cách bắt nó nhốt vào lồng sắt. Dù sao nó cũng đang bị thương, chăm sóc cẩn thận sẽ sớm khỏe lại. Chân nó cũng bị gãy rồi, tôi sẽ giúp em chăm sóc nó, không cần lo lắng nó sẽ bắt đền em.”
Cô nhìn được nỗi sợ trong đôi mắt của con chim nhỏ, nhìn nó dãy dụa trong tuyệt vọng, tiếng kêu không còn uyển chuyển như trước nữa, mà nay đã trở nên thê lương làm cho người ta đau lòng, Tiết Đồng nhìn nó cũng thấy hình ảnh của mình trong đấy, lúc mới bị đưa đế đây còn có thể kháng cự nhưng sau này cô đã được dạy dỗ, học cách biết lấy lòng người khác, nếu làm không tốt thì ngay cả mạng cũng không còn.
Muốn tự do ư? Điều đó là không thể, sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để trở về với cuộc sống trước đây, chỉ có thể chôn thân mình trong nhà tù xa hoa.
Long Trạch nắm cánh của con chim làm cho nó không thể động đậy: “ Tôi đi tìm dây thừng.”
Trong lòng Tiết Đồng quặn đau, ngăn cản hắn: “ Không cần!.”
Cô đè tay Long Trạch lại, giọng nói có phần đau lòng: “ Đưa nó cho tôi.”
Long Trạch thấy đôi mắt của cô ươn ướt, không đành lòng cự tuyệt cô, đưa con chim cho Tiết Đồng: “Em nắm cánh nó như vậy, nó sẽ không bay được.”
Tiết Đồng nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh bé xíu, sau đó từ từ buông lỏng, con chim dường như cảm nhận được sự tự do từ đôi cánh của mình, nhanh nhẹn nhào vào không trung.
Long Trạch nhìn thấy con chim bay đi, nghi hoặc nói: “ Sao lại thả nó đi?.”
“ Không thích.” Tiết Đồng rầu rĩ nói.
Long Trạch thấy sắc mặt Tiết Đồng không được vui, hắn hỏi tiếp: “ Không thích? Thế nào mà lại không thích, sao lại tỏ vẻ không vui như này. Nếu không tôi bắt cho em con khác đẹp hơn?.”
“ Không cần, tôi không thích chim chóc, ầm ĩ lắm.” Tiết Đồng nói tiếp: “ Tôi đến đây để xem anh bắt tôm hùm.”
Tôm hùm để lâu quá cũng sẽ chết, người có tiền thường yêu cầu cao về ăn uống, trong biệt thự cũng có bể thủy tinh để chứa hải sản, có cả sục khí đảm bảo độ tươi ngon của thực phẩm. Long Trạch trở về xe thay quần áo sau đó gọi Tiết Đồng lên xe trở về.
Trên đường trở về, Tiết Đồng trầm mặc không nói câu nào, nhìn con đường màu trắng uốn lượn trước mắt, nhẹ mở miệng: “ Trạch, về sau anh không thích tôi nữa, có thể thả tôi đi không?.”
Long Trạch tiếp tục chăm chú lái xe, không hiểu ý Tiết Đồng: “ Tôi làm sao có không thích em? Sao có thể để em đi được?.”
Muốn tự do trong cuộc sống đối với cô sớm đã không còn hy vọng, cô chỉ mong rằng sau này Long Trạch không cần cô nữa thì hắn có thể cho cô cơ hội sống tiếp, Tiết Đồng dựa lưng vào ghế, uể oải nói: “ Tôi có thể đi đâu được nữa, chỉ là hy vọng sau này nếu anh không thích tôi nữa, hãy cho tôi đường sống.”
Long Trạch vươn tay vuốt ve cái trán trơn mịn của cô: “ Nói gì vậy, em sẽ bên tôi, ngoan một chút là được rồi.”
Tiết Đồng không trả lời, con đường trắng trước mắt không ngừng kéo dài, chỉ có điều cô sớm đã không còn đường để đi