Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 15: Rửa chén


Đọc truyện Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên – Chương 15: Rửa chén

Thản Đồ lại ngẩn người.

Tô Sách không có biện pháp, hơi tăng lớn âm lượng một chút: “Thản Đồ!”

“A?” Thản Đồ ngây ngốc.

Tô Sách thở dài: “….Chén.”

Thản Đồ lập tức nhảy dựng lên: “A!” Y lập tức lủi vào trong nhà, sau đó ôm
chén đi ra, may mắn, giống như Tô Sách phỏng đoán, bộ lạc này thoạt nhìn rất nguyên thủy nhưng không đơn sơ tới mức chỉ dùng tay bốc thức ăn.

Bát làm từ gỗ, bề ngoài thoạt nhìn dùng công cụ gì đó bào thành, bên ngoài
không còn lớp gỗ sần sùi, cũng không phải rất tròn mà có chút vuông, đũa thì ước chừng dài khoảng một cánh tay—— đương nhiên, là cánh tay Thản
Đồ. To cỡ ngón trỏ, đối với Tô Sách mà nói thì có chút thô cộng dài.

Thản Đồ cầm hai chén gỗ đứng trước mặt Tô Sách, có chút do dự: “A Sách, ngươi…”

Tô Sách đưa tay qua đón, sau đó mới phát hiện đối phương do dự cái gì.

…Rất nặng.

Bởi vì thiếu cảnh giác nên hai chén gỗ kia suýt làm Tô Sách ngã úp xuống,
cũng may Thản Đồ vội vàng đỡ bên dưới Tô Sách mới có thể đứng vững, bất
quá vẫn còn cảm giác nặng trịch.

Tô Sách hai tay ôm bát thật cẩn
thận, cảm giác rất dày nặng, ước chừng lớn cỡ chậu rửa mặt, nhưng sức
nặng hẳn tới năm mươi kí. Hẳn là do tỉ trọng của loại gỗ này đi.

Thản Đồ xem ra, thể lực của Tô Sách so với những giống cái bình thường càng
kém hơn, loại chén gỗ chuyên dụng cho giống đực này quả nhiên vẫn không
được… Những giống cái khác cũng là sau khi tạo thành gia đình với giống
đực mới chậm rãi có thói quen. Vì thế Thản Đồ có chút lo lắng không biết Tô Sách có thể thích ứng chuyện này hay không.

Tô Sách ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thản Đồ một cái, cầm chén đi tới gần nồi, đặt trên mặt
đất, sau đó cầm lấy muôi gỗ—— này không quá nặng đến khoa trương nên cậu không phạm phải sai lầm khi nãy. Sau đó cậu đưa muôi vào nồi, thử múc
thứ bên trong.

Màu trắng là thịt, màu xanh là rau dưa, Tô Sách đã nhận ra, chính vì khoảng cách hiện giờ rất gần nên mới phát hiện kích
thước khối thịt rất lớn, mỗi khối đều khoảng bốn năm kí… muôi múc không

nổi.

Thản Đồ vội vàng đi qua, từ phía sau cầm lấy muôi gỗ trong
tay Tô Sách, bởi vì chiều cao cùng dáng người cách biệt quá lớn. Thoạt
nhìn giống như y ôm trọn lấy Tô Sách, làm cậu có chút mất tự nhiên.

Bất quá cũng may Thản Đồ rất nhanh liền lùi ra sau, sau đó nhẹ nhàng dắt Tô Sách qua bên cạnh, cầm đũa nói: “Muôi chỉ dùng để quấy, chúng ta đều
dùng đũa gắp.” Y vừa nói vừa đưa đũa vào nồi, gắp một khối thịt lớn bỏ
vào chén, sau đó mới dùng muôi múc nước canh cùng rau dưa, cuối cùng
quay đầu lại cười nói: “Tốt lắm.”

Tô Sách ngừng một chút, theo
mong chờ của Thản Đồ mà khoanh chân ngồi xuống đất, cầm lấy đôi ‘đũa’
gắp thử… Nói thật, cậu quả thực hơi đói.

Bất quá thực đáng tiếc, chiếc đũa kích thước không phù hợp căn bản không gắp nổi.

Thản Đồ phản ứng, cầm lấy tay Tô Sách chọt một phát vào khối thịt——

“Như vầy có thể ăn.” Y gãi gãi đầu nói.

Tô Sách gật gật đầu, đưa tới bên miệng cắn… cắn không được.

Thản Đồ thực uể oải: “Hóa ra hầm nhừ cũng không được sao…”

Tô Sách buông thịt xuống, cảm thấy có chút có lỗi. Hôm nay Thản Đồ đã bận
trộn cả buổi trưa, cư nhiên vẫn không ăn được, có thể hiểu đối phương
thất vọng cỡ nào.

Nhưng đây không phải là vấn đề của đối phương,
Tô Sách biết rõ, bởi vì cậu không phải là người của thế giới này nên vô
luận thức ăn chế biến cách nào, răng nanh vẫn không thể thừa nhận. Lúc
hai người mới gặp, chỉ có thể giã nát mới miễn cưỡng nuốt được…

Thản Đồ đồng thời cũng nghĩ tới, y cầm lấy khối thịt, soàn soạt xé nó thành
sợi, sau đó đặt trong bát, học cách Tô Sách đã làm, đổ hết nước canh,
lại dùng chày đá giã mạnh thành thịt vụn, còn cẩn thận giã một chút rau
dưa, làm thành một chén lớn giống như thịt bằm, đặt tới trước mặt Tô
Sách, ánh mắt tràn đầy mong chờ: “Thử lại một lần được không?”


Tô Sách có chút chướng ngại tâm lí.

Không phải nguyên nhân nào khác, chính là Thản Đồ còn chưa rửa tay đi… không
biết vừa rồi y có làm gì khác không… Bởi vì từ nhỏ đã ở cô nhi viện,
cùng với tính cách bản thân nên Tô Sách có chút khiết phích.

Tô Sách nhìn Thản Đồ, ánh mắt như vậy thật sự rất khó cự tuyệt a.

Thản Đồ có chút thấp thỏm, y đã tận lực nghĩ biện pháp, chính là A Sách vẫn cảm thấy không hài lòng sao…

Tô Sách rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi ảnh mắt Thản Đồ, dùng một chiếc đũa gạt một ít bỏ vào miệng.

Thực ngoài ý muốn, hương vị không tồi.

Vẫn còn hơi cứng, bất quá so với lúc trước hoàn toàn không thể cho vào
miệng thì tốt hơn nhiều, có thể nói, bởi vì đã được nghiền rất nhỏ nên
sau khi cho vào miệng có thể trực tiếp nuốt xuống.

Thản Đồ nhìn
thấy Tô Sách nuốt một ngụm mới yên lòng, ngồi bên cạnh cũng gắp hai khối thịt vào bát ăn… Cảm giác rất giống người một nhà, Thản Đồ nghĩ vậy.
Gương mặt liền không kìm được mà lộ ra ý cười tươi rói.

Tô Sách
chậm rãi nuốt, dần dần cũng vơi hơn nửa bát—— chén gỗ lớn cỡ chậu rửa
mặt, cho dù chỉ ăn phân nửa thì phân lượng cũng khá đủ.

Thản Đồ
thấy Tô Sách dừng động tác, cũng ngừng lại, nhìn cậu: “Uống thêm chút
canh đi, A Sách.” Múc thêm cho cậu chút nước canh vào bát, lấy lòng mà
nhìn cậu cười cười: “Uống nhiều canh một chút tốt cho cơ thể.”

Tô Sách liếc y một cái, cúi đầu ăn canh, bụng cũng chưa quá đầy, không cần phải từ chối sự quan tâm của Thản Đồ. Thấy Tô Sách phối hợp như vậy,
Thản Đồ lại một lần nữa cười ngây ngô.

Chờ uống hết nước canh, cơ hồ mọi thứ còn lại trong bát đều tiến vào dạ dày của Thản Đồ, y ợ một
cái, quay đầu nói: “A Sách, muốn ăn thêm không? Ta sẽ hái một ít trái
cây trở về, ngươi thích loại nào?”


…Ta căn bản không biết nơi này có loại nào.

Ngón tay Tô Sách xẹt qua sóng mũi: “Ngọt là được.”

Thản Đồ cao hứng gật đầu, xoay người thu dọn tàn cục, chính là bị Tô Sách gọi lại: “Thản Đồ.”

“Hả?” Thản Đồ khó hiểu.

Tô Sách đi qua: “Chuyện rửa chén giao cho ta đi.”

Thản Đồ kinh ngạc: “Chính là cái nồi này ngươi khiên không nổi đâu!”

Tô Sách trầm mặc một chút, nói: “…Ta nói là rửa chén.”

Thản Đồ lúc này mới hiểu ra, cười ha ha vài tiếng: “A Sách, ngươi nghỉ ngơi thì tốt rồi, cứ để ta làm.”

Tô Sách ngẩng đầu nhìn y: “Cùng nhau làm không tốt sao?”

Thản Đồ sửng sốt.

Cùng nhau làm… nói cách khác chính là lúc mình rửa rồi, A Sách sẽ ở ngay bên cạnh rửa chén, còn có thể nói chuyện một chút sao? Chỉ nghĩ thôi cũng
cảm thấy đó một hình ảnh phi thường tốt đẹp.

A Sách đối với mình
quả nhiên vẫn có chút hảo cảm, hơn nữa, cậu quả thật là giống cái tốt
nhất… Thản Đồ đột nhiên cảm thấy, có lẽ khoảng cách mình tiến tới trái
tim A Sách lại tiến gần hơn một chút.

Tiếp đó, hai người thật sự cùng nhau rửa.

Kỳ thật, vô luận là địa cầu hay thế giới này, cách sống cũng không tốt lắm, đương nhiên, Tô Sách là ngoại lệ.

Là một nam nhân tới tuổi gần đến trường mới được nhận nuôi, thời gian sau
khi đến trường thì phần lớn đều là cuộc sống một mình, hơn nữa còn có
tính khiết phích nên năng lực tự đảm đương cùng việc nhà có thể nói là
không tồi… Mà làm một người có bằng cấp cao cùng năng lực làm việc nhưng sau khi đến thế giới quỷ dị này thì hoàn toàn không có tác dụng, có cảm giác sự tồn tại của mình bị phủ định rốt cuộc phát hiện việc mình có
thể làm—— mặc dù chỉ là một việc vô cùng đơn giản nhưng tâm tình vẫn
thoải mái hơn rất nhiều.

Thản Đồ là một giống đực chậm chạp không chịu cùng giống cái tạo thành gia đình, tuy phòng ốc có thể coi là
chỉnh tề, nhưng thực tế y vừa nãy lấy ra được hai cái chén gỗ cũng là
cực hạn…

Lúc Tô Sách tiến vào căn phòng nhỏ bên cạnh nhà gỗ trong ý cười ngượng ngùng của Thản Đồ—— hẳn là ‘nhà bếp’ đi, thì cả người
liền cứng đờ ở đó.


Xương cốt chất đống như núi cùng đống chén bát đã dùng qua, trong góc là những vệt cáu bẩn đen đen, còn có lớp mỡ dầy
trên tường cùng sàn nhà có thể làm người ta ‘té ụp mặt’.

Tô Sách trong nháy mắt có dục vọng lùi ra sau, bất quá chỉ ráng nhịn xuống.

Cậu thật lòng muốn hồi báo lại thú nhân luôn quan tâm tới mình một chút, vì thế vẫn không thể cứ vậy mà ‘rút lui’ đi.

Nơi coi được nhất trong ‘nhà bếp’ chính là một cái tủ gỗ đặt trong góc
tường, bên trong đặt một ít chai lọ chứa các loại bột phấn đỏ đỏ xanh
xanh, hẳn là các loại gia vị. chung quanh được phủ một lớp bải bố nên
khói bụi cùng dầu mỡ không bị bám vào, cũng vì thế mà tạo hình của nó
không ‘thê thảm’ như những thứ khác trong phòng.

Bất quá Tô Sách không nhìn thứ trước mắt nữa, cậu xoay người nhìn Thản Đồ.

Thản Đồ có chút xấu hổ, nhìn lên trời, nhìn xuống chân, sau đó mới nhìn Tô Sách.

Tô Sách thở dài: “…Giúp ta dọn ra ngoài đi.”

Thản Đồ lập tức tràn đầy sức sống: “Hảo!” Cho dù cho A Sách thấy một mặt khó chịu như vậy, nhưng vì sao A Sách vẫn không sợ sệt chút nào…

Lượng công việc so với suy đoán còn lớn hơn rất nhiều, nhưng làm việc không thể bỏ dở nửa chừng.

Tô Sách nhìn Thản Đồ không chút để ý ôm một đống lớn không biết là gì ra
bên ngoài, chính là cậu thực để ý a… Vốn Tô Sách cũng định tới phụ một
chút, nhưng lúc nhìn thấy làn khói xanh biếc tràn đầy nấm mốc bốc ra từ
căn phòng thì vẫn đánh mất ý niệm này trong đầu.

Trong sân chỉ
một chốc lát đã chất đống đủ thứ, hương vị hư thối bốc lên nồng nặc,
theo yêu cầu của Tô Sách, Thản Đồ rất nhanh xách hai thùng nước lớn
tới—— loại thùng gỗ cao cỡ một người.

Tô Sách đun nóng một thùng, bỏ hết chén bát vào trong.

Thật lâu sau.

“Thản Đồ, bình người lúc rửa chén ngươi dùng thứ gì để tẩy bỏ dầu mỡ?”

“Có một loại nhựa cây…”

“Lấy tới đây.”

“…Nga.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.