Đọc truyện Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên – Chương 13: Lý do cự tuyệt…
Thản Đồ cảm thấy trái tim mình đều tan nát.
Quả nhiên những việc trước kia vẫn làm A Sách chán ghét đi… y thầm nghĩ.
Phương diện theo đuổi giống cái Thản Đồ quả thực không có kinh nghiệm,
hơn nữa bởi vì ăn nói vụng về lại còn không hiểu phong tình—— những
giống cái chủ động theo đuổi y trước kia nói—— ở cùng y một chỗ có cảm
giác rất nhàm chán.
Thản Đồ hiện tại thực uể oải. Y vốn nghĩ A
Sách nguyện ý cùng mình trở về, ít ra đối với y cũng có chút hảo cảm,
nhưng hiện giờ xem ra chỉ là y tự mình đa tình.
A Sách có lẽ vì thân thiết với mình một chút nên mới chọn lựa như vậy đi…
A Sách căn bản không có bất cứ ám chỉ nào…
A Sách có lẽ đã sớm có người trong lòng—— chẳng lẽ mới đi một đoạn đường
đã gặp giống đực nhất kiến chung tình sao? ! Này cũng không phải không
có khả năng… Hay là, A Sách kì thực thích tộc trưởng? Nga không! Tộc
trưởng đã có bầu bạn!
Suy nghĩ rối rắm quá nhiều, Thản Đồ rốt
cuộc không cam lòng, y xoa nắm nắm tay, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô
Sách, để cậu ngồi thật vững vàng, còn mình thì nửa quỳ trước mặt cậu,
tận lực hỏi thật chậm: “A Sách, là ta đã làm sai chuyện gì sao?” Sau đó
lại có chút không yên nói thêm: “Thật sự… không thể cân nhắc sao, A
Sách? Ta thật sự thích ngươi.”
Ý tưởng chậm rãi lấy lòng trước
kia trong nháy mắt bị đá ra khỏi đầu, Thản Đồ dốc lòng nói ra hết suy
nghĩ của mình, y muốn hỏi rõ ràng một chút, để mình có càng nhiều cơ hội hơn.
Bất quá chỉ là cự tuyệt một lần mà thôi… Thản Đồ trong lòng thầm nắm tay, trước kia có giống đực từng bị giống cái cự tuyệt hơn
mười lần, không phải cuối cùng cũng như nguyện cùng giống cái kia tạo
thành gia đình sao? Hiện giờ y chỉ mới một lần mà thôi!
Tô Sách
đương nhiên thấy được vẻ mặt uể oải của Thản Đồ—— cơ hồ ngay lúc cậu nói câu kia, đầu của người cao lớn này liền cụp xuống, thật giống như cậu
không phải nói một câu mà là hung hăng bổ một tia sét xuống.
Nhớ
tới sự chăm sóc cùng nhiệt tình chưa từng gặp mấy ngày nay… Tô Sách thật sự không có cách nào với người có nhiệt lực tràn đầy như vậy, cậu quả
thật có chút mềm lòng, chính là nguyên tắc không để cậu lừa gạt những
người thực tâm đối xử với mình. Vì thế… cho dù khổ sở cũng là chuyện
trước mắt mà thôi, nếu sự tình kéo dài càng lâu thì mới làm y càng
thương tâm đi.
Bất quá, Tô Sách vẫn không đành lòng nhìn Thản Đồ
tràn ngập sức sống uể oải không chút phấn chấn như vậy, vì thế cậu bổ
sung thêm một câu: “Ta không thể sinh đứa nhỏ.”
“….A?” Thản Đồ có chút sững sờ.
Tô Sách đưa tay đẩy đẩy trên sóng mũi—— động tác thòi quen, sau đó lập tức buông tay: “Giống đực cùng giống cái trong bộ lạc ngươi kết thành gia
đình chính là muốn sinh sản hậu đại đi… Ta làm không được.”
Thản Đồ chớp mắt một chút: “Giống cái sẽ sinh đứa nhỏ.”
….Chính vì ta không phải giống cái.
Những lời này, trước khi hoàn toàn hiểu biết thế giới này, Tô Sách không thể
tùy tiện nói ra: “Cũng có thể có ngoại lệ. Cho dù trước kia không có,
hiện tại có.”
Thản Đồ ngơ ngác nhìn Tô Sách, y nhạy cảm cảm nhận
được Tô Sách rất nghiêm túc… nhưng lập tức hơi nghiêng đầu: “Cho dù A
Sách không thể sinh đứa nhỏ, ta cũng muốn ở cùng một chỗ với A Sách.
Cùng lắm thì sau đó tới nhà ai sinh đứa nhỏ, ôm một đứa về thì tốt rồi.”
Tô Sách trầm mặc.
“….Ôm một đứa?” Cậu hỏi.
“Đúng vậy.” Thản Đồ gãi gãi đầu, lực chú ý bị dời đi: “A Sách, này chưa có ai nói với ngươi sao?” Đây là thường thức mà mọi người trong bộ lạc đều
biết, nhưng A Sách lại có vẻ không hiểu gì cả…
Tô Sách ngừng một chút, lắc đầu: “Không có.”
Thản Đồ nghĩ một chút, cũng ngồi xuống: “Ta chậm rãi kể cho ngươi nghe.” Y
cảm thấy phụ mẫu A Sách thực vô trách nhiệm, bất quá nghĩ lại thì phụ
mẫu mình cũng tùy tiện ném mình đi đó thôi, cảm giác cũng không có gì.
“Bởi vì giống cái rất ít, không phải tất cả giống đực đều có thể tìm được
giống cái mình yêu thích, nhưng một mình cả đời thì rất cô độc, vì thế
cũng có rất nhiều giống đực sống cùng nhau, lúc này có thể nhận nuôi ấu
tể của các gia đình khác…”
Trên đại lục Khảm Đạt, bởi vì số lượng thú nhân giống đực cùng thú nhân giống cái cách biệt quá lớn, cơ hồ có
hơn phân nửa giống đực không thể cùng giống cái tạo thành gia đình,
đương nhiên cũng có người bị giống đực khác cướp đi người trong lòng,
hoặc là thích những giống đực cùng sinh ra tử với mình, như vậy giống
đực cùng giống đực sẽ kết thành gia đình, chỉ là không thể sinh ra ấu
tể, mà bình thường, những gia đình giống đực cùng giống cái, nếu cơ thể
giống cái đủ cường tráng thì cả đời có thể sinh ra rất nhiều ấu tể, vì
để bọn nhỏ được chăm sóc đầy đủ, có thể thỏa thuận cho người khác nhận
nuôi… Như vậy, mới có thể có nhiều ấu tể sinh tồn, đồng thời cũng làm bộ lạc ngày càng lớn mạnh.
Dù sao cũng ở cùng bộ lạc, mọi người đều rất thân thiết, hơn nữa chỉ có bầu bạn mới ở cùng cả đời, cần cẩn thận
lựa chọn, ấu tể cùng phụ mẫu thân sinh chỉ cần không có quan hệ xấu là
được.
Nói tóm lược một lần, Thản Đồ lần thứ hai dùng ánh mắt tha
thiết nhìn về phía Tô Sách: “A Sách, tuy ta không biết vì sao ngươi lại
nói mình sẽ không sinh đứa nhỏ, nhưng trước kia ta thật sự chưa gặp qua
giống cái không thể sinh sản.”
…Kì thật đề tài có thể không cần đảo quanh chuyện ‘sinh đứa nhỏ’.
Tô Sách vốn nghĩ như vậy có thể làm đối phương đánh mất ý niệm trong đầu,
nhưng hiện giờ cậu đột nhiên phát hiện, cậu đã xem nhẹ trình độ văn minh của bộ lạc này.
Bọn họ đã lập ra quy tắc, cho dù là giống đực
cùng giống cái có tỷ lệ chênh lệch rất lớn cũng có biện pháp làm bộ lạc
vững chắc, tiếp tục phát triển. Hơn nữa nghe nói, bọn họ đã phát triển
trong thế gưới này mấy vạn năm… Có lẽ, so với lịch sử nhân loại địa cầu
còn phát triển mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cũng đúng, nếu chủng tộc
này không bị tự nhiên đào thải, thậm chí còn trở thành nền văn minh chủ
chốt trên thế giới này thì bọn họ đại khái cũng có cách sống phù hợp.
Thú nhân tộc.
Tô Sách hơi nhíu mày, cậu không biết mình còn có thể dùng phương thức nào
khác để cự tuyệt ánh mắt sáng ngời của thú nhân, nói mình chỉ thích nữ
nhân sao? Trước không nói tới chuyện cậu thích giới tính nào, chỉ riêng
danh từ ‘nữ nhân’ này, người này nghe cũng không hiểu đi…
Bằng không… nói chính mình sẽ có một ngày rời đi sao?
Nói thật, so với địa cầu, Tô Sách lại càng thích thế giới tràn ngập không
khí thiên nhiên này. Không có khói bụi làm người ta buồn nôn, không
trung cũng không bị khí thải làm ô nhiễm… Nơi này có văn hóa mà Tô Sách
muốn nghiên cứu—— cậu đã có hứng thú.
Hơn nữa, người to cao ở bên cạnh cũng không có cảm giác khó chịu.
Trên địa cầu, trừ bỏ bản thân chỉ có học trưởng làm Tô Sách có chút vướng
bận, nhưng cậu căn bản không biết mình làm thế nào tiến vào thế giới
này, cũng không biết mình có thể ở lại đây bao lâu… Còn học trưởng nữa,
nếu cũng tới nơi này nhưng lại không có vận khí gặp một ‘Thản Đồ’, kia
học trưởng sẽ nguy hiểm cỡ nào!
Nhưng cậu cái gì cũng không làm được.
Tô Sách có chút mờ mịt, cho dù cậu không bao giờ… có thể trở về nữa, nhưng ở thế giới này vị trí của cậu là gì? Giống cái bình thường—— những
người kia có bộ dạng đặc trưng giống hệt cậu, mặc dù cũng tương đối yếu
ớt nhưng do ra vẫn cường tráng hơn cậu, mà sinh đứa nhỏ… Nam nhân địa
cầu sẽ không sinh đứa nhỏ!
Những thứ mà cậu đã học—— trừ bỏ ngôn
ngữ—— không có thứ nào có thể ứng dụng ở đây, cậu không thể cho phép bản thân trở thành một người ngồi mát ăn bát vàng.
A Sách ngẩn người…
Đã không còn cặp kính che đậy, Thản Đồ dễ dàng nhìn thấy tiêu cự trong mắt Tô Sách tản ra, y biết cậu đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó, vì thế Thản Đồ cẩn thận tới gần một chút, gần thêm một chút nữa.
Sau đó lén lút cầm tay Tô Sách.
Thực mềm…
Thản Đồ có chút muốn cầm nó giơ lên mặt cọ cọ, chính là không dám.
A Sách còn chưa thay y phục mới, có lạnh không a?
Ánh mắt Thản Đồ ‘véo’ một cái chạy tới trên bắp đùi trần trụi của người
trong lòng, rồi lại chạy tới phần ngực trắng nõn, sau đó giống như sợ bị phát hiện mình đang nhìn lén, tròng mắt đảo đảo chuyển qua một bên, một hồi lại đảo trở về. Hơn nữa bàn tay đang nắm trong tay… thực sự rất mềm mại a…
Lúc Tô Sách lấy lại tinh thần thì phát hiện tay mình thất thủ. Thản Đồ cầm lấy tay cậu giống như… cũng ngẩn người thật lâu.
Tô Sách thở dài, tùy ý nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, kết quả lúc quay
đầu lại lại đột nhiên chống lại ánh mắt ai oán của Thản Đồ… Ai oán?
Tô Sách run sợ một chút.
Thản Đồ nắm chặt tay Tô Sách, gục đầu xuống: “A Sách, ngươi thích A Nhĩ Sâm sao…”
…cái gì A Nhĩ Sâm? Tô Sách nghĩ một chút mới nhớ ra, là vị hàng xóm Thản Đồ nhắc tới khi nãy.
Chính là cậu không hiểu được: “Ta thích A Nhĩ Sâm?”
Thản Đồ nghe nhầm giọng điệu, tưởng Tô Sách thừa nhận, nhất thời gương mặt
lập tức suy sụp: “Kỳ thật A Nhĩ Sâm không có gì hay.” Sau đó ngẩng đầu:
“A Sách không thể thích ta sao?”
Tô Sách cảm thấy mình đại khái
không theo kịp suy nghĩ của người này: “Ta chưa thấy qua A Nhĩ Sâm.” Vì
thế không có khả năng thích hắn.
Thản Đồ hiển nhiên nghe không
hiểu: “Ta ngay cả người A Sách chưa từng thấy qua cũng thua kém sao…”
Khí thế càng suy sụp hơn nữa.
Tô Sách nhu nhu mi tâm: “Thản Đồ, vì cái gì ngươi lại cho rằng ta thích hắn?”
Thản Đồ ủ rũ nói: “Ngươi không phải nhìn qua hướng kia…”
Tô Sách lại quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện hóa ra hướng này vừa vặn có thể nhìn thấy phòng ốc của ‘A Nhĩ Sâm’ kia.
Bất quá thứ cậu nhìn vừa nãy chỉ là sắc trời mà thôi.
Tô Sách không thích nhìn bộ dạng này của Thản Đồ, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Ta không thích A Nhĩ Sâm.”
Ánh mắt Thản Đồ lập tức sáng rực.
…Nhưng cũng không nói là thích ngươi.
Chính là trong đầu Thản Đồ, trừ bỏ đánh nhau A nhĩ Sâm y không nắm chắc phần thắng, những giống đực khác đều không phải đối thủ.
Nếu A Sách bị người khác cướp đi, y cướp lại là tốt rồi. Thản Đồ nghĩ vậy,
đây chính là bầu bạn cả đời, tuyệt đối không thể tặng cho người khác.