Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 54: Phiên ngoại: Bố Luân và Tử


Đọc truyện Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới – Chương 54: Phiên ngoại: Bố Luân và Tử

“Nha, thân ái, ngươi tựa như minh nguyệt, chiếu sáng đáy lòng ta, ngươi là người xinh đẹp động lòng người như vậy, giống cái nào so với ngươi đều kém hơn, ta thật sâu bị ngươi mê hoặc! Xin ngươi nhất định phải….”

Tử không thể nhịn được nữa, tung ra một quyền nện ở trên mặt tên kia, tên chết tiệt, dám đối xử với hắn như giống cái, nhớ tới hắn từ sau khi thành niên, không còn thấy qua tên nào lớn gan hướng mình cầu ái qua, chẳng lẽ con mắt người này mù sao? Không thấy được thân hình cường tráng? Hùng hậu? Cao to sao?

Đây là lần đầu gặp mặt, ấn tượng của Tử đối Bố Luân quả thực vô cùng tồi tệ, hoàn toàn là một cái hoa hoa công tử.

Lại gặp mặt trong một lần đi săn, một đám người chưa kịp thu hoạch con mồi mà cao hứng, lại không nghĩ rằng lại gặp liệt xỉ long thú, loại cự thú này chẳng những da cứng rắn, hơn nữa cơ hồ hết thảy các thần lực đối với chúng nó rất khó có tác dụng, đại bộ phận thú nhân nhìn thấy nó đều né tránh.


Ở trong tiếng quát của Viêm, một đám người cực kỳ nhanh chóng tản ra tránh né, không khéo chính là Tử cùng Bố Luân lại trốn cùng chỗ, hai người rúc vào cái khe đá hẹp, phi thường khó chịu, Tử bất đắc dĩ mà phải ép trên người Bố Luân, hi vọng sẽ không bị liệt xỉ long thú phát hiện, nhưng do hắn ép quá sát, mặc kệ Bố Luân phía dưới, Bố Luân giật giật thân thể, nhẹ giọng nói: “Uy, Tử ngươi cẩn thận một chút a, ngươi đè ta đau muốn chết!”

“Ngươi nghĩ rằng ta muốn đè ngươi hả, nếu không phải nơi này quá nhỏ, ngươi nghĩ ta sẽ vui mà áp cái thân gầy trơ xương như hầu tử của ngươi sao!” Tử cắn răng, con thối cẩu chết tiệt này.

Vừa nghe lời này, Bố Luân buồn bực, ai giống hầu tử! Mình ở trong bộ tộc của mình cũng coi như có thân thể cường tráng nhất, lại chuyển cái mông một cái, hắn nhịn không được oán giận: “Kia ngươi hảo hảo đem cây côn của ngươi quản lý cho tốt! Chết ta.”  (o_O  ta không phải nhầm vị trí chứ?)

“Ân? Ngươi nói cái gì?” Tử nguy hiểm nheo mắt lại, một tay mò xuống phía dưới tới chỗ nào đó, bóp chặt. Chết tiệt, nếu không phải tên hầu tử này nhích tới nhích lui, hắn đến mức này sao? Nói trở lại, hắn vì sao phải đối với con thối cẩu a dua nịch hót này động dục chứ hả?

Mặc kệ Tử nghĩ như thế nào, Bố Luân lại cứng ngắc lại, hỗn đản, có cần mang thù vậy không? Không phải chỉ nói hắn xinh đẹp 1 lần thôi sao?

“Hừ, cấm nói.” Mắt thấy liệt xỉ long thú kia càng ngày càng gần, Tử cùng Bố Luân nhịn không được đều nín thở.

Khả trời không chìu lòng người, liệt xỉ long thú nhưng lại thẳng tắp đi về địa phương bọn họ đang trốn, bộ dáng dữ tợn làm cho lòng người kinh sợ, từng dãy răng nanh tuyết trắng lóe hàn quang, con mắt to như chậu đồng, đôi môi dựng thẳng cũng lóe ra hào quang nguy hiểm, thân hình cao to hơn 30m, mỗi bước đi, cơ hồ đều chấn động điếc cả tai.


Mắt thấy liệt xỉ long thú tới gần, Tử cùng Bố Luân sắc mặt đại biến, rõ ràng liệt xỉ long thú cũng không nhìn thấy bọn họ, nhưng nó lại đang đi về hướng chỗ hai người, làm cho người ta không khỏi căng thẳng.

“Nguy rồi! Con liệt xỉ long thú này là vị thành niên.” Tử sắc mặt trắng bệch, “Nó đang ở kỳ thay răng, sẽ tìm kiếm một ít góc cạnh của đá để mài răng, còn tiếp tục như vậy, chúng ta đều sẽ bị răng nó mài thành phấn!”

“Kia… Vậy làm sao bây giờ?” Bố Luân sắc mặt cũng giống như Tử.

Mắt thấy cái đầu khổng lồ kia càng ngày càng gần, cự xỉ (răng lớn) chảy đầy nước dãi tiếp cận, một cổ tanh tưởi bắt đầu tràn ra trong không khí của hai người.

“Ở chỗ này cũng chết, đi ra ngoài cũng chết, không bằng….” Tử còn chưa nói xong, Bố Luân cũng đã cực mau lẹ mà chạy trốn ra ngoài, hắn một cái Phong Nhận đánh tới trên mặt liệt xỉ long thú, đứng trên mặt đất, lắc mông hô: “Tiểu quái thú, đến đây đến đây, đại gia ngươi ở chỗ này này!! Đến đây!” Tuy nói có vẻ rất vui, nhưng chân lại đang phát run.(=_=|| anh hùng rơm cứu mỹ nhân)


“Chết tiệt!” Tử ảo não mà hung hăng đấm xuống đất, rõ ràng hắn ở mặt trên, làm sao lại để tên kia chạy ra ngoài chứ?! Nhưng không thể không nói thú nhân phong thuộc tính tốc độ phi thường nhanh, còn hắn lôi thuộc tính công kích mặc dù cao, nhưng tốc độ lại xa xa không bằng. Tử nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Bố Luân đem liệt xỉ long thú dẫn đi, nhanh chóng hướng về phía đó đuổi theo, trong lòng tức giận: chết tiệt, ai mượn ngươi dẫn nó, ngươi chờ, đừng để cho ta đuổi kịp ngươi, nếu không… Hừ, chết tiệt, nhưng cũng đừng gặp chuyện không may a! (cái này có được tính là trong lòng đã tỏ mặt ngoài còn e hem > /// ngôn ngữ chết hay là ngôn ngữ khép kín phân biệt với sinh ngữ, nghĩa thứ hai Tử là chỉ tên  của‘Tử’ -> ngôn ngữ của Tử có thể đoán nom na là ảnh làm theo mọi chuyện mà Tử nói. Tuy k biết chính xác nhưng M nghĩ có lẽ là nghĩa thứ 2)

Nhưng Bố Luân cũng không mệt, hắn cam tâm tình nguyện mà bị nô dịch, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể ăn được chút đậu hủ non không phải sao ~ Bố Luân khoái hoạt mà nhân cơ hội xuống tay, thỉnh thoảng còn đánh dã chiến….

Cho nên nói vợ chồng son này, Bố Luân cuộc sống quả là thật đau cũng thật khoái hoạt a!

——-Hoàn ——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.