Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 36: Tử — bị cầu hôn? —_—|||


Đọc truyện Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới – Chương 36: Tử — bị cầu hôn? —_—|||

Chờ tiễn Áo Đức Mạn đi, Viêm ôm Lâm Thông Bảo vào nằm trên giường đá, nhẹ nhàng hôn hít, tinh tế thưởng thức âu yếm mi, mắt, môi,… đáng yêu.

“Viêm, Áo Đức Mạn thật sự là thân đệ đệ của ngươi sao? Vì sao thoạt nhìn cảm tình của các ngươi không được tốt lắm? Còn chuyện của lỗ mã và mẫu mã của ngươi nữa.” Lâm Thông Bảo vỗ vỗ cái đầu bự của Viêm, người này, sẽ không phải lại muốn bịa chuyện cho qua chứ hả, rõ ràng nói là buổi tối sẽ giải thích. Nhớ tới sau cái lần chưa được thỏa mãn kia, thú nhân tựa hồ càng ngày càng thích dính lấy hắn?

“Hừ! Hắn là thân đệ đệ của ta, so với ta nhỏ hơn 2 tuổi, nhưng mà, hắn từ nhỏ đã cậy mạnh hiếu chiến. Ba ngày hai bữa thì đánh nhau với các thú nhân khác đến nổi sứt đầu mẻ trán, phần lớn thú nhân trong tộc đều bị hắn đánh qua. Có một lần, ta nhịn không được tấu hắn một trận, muốn cho hắn thu liễm* một chút, ai ngờ hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại càng trầm trọng thêm! Từ đó về sau, hắn mỗi ngày đều đến quấn quít lấy ta, nói muốn so tài xem ai mạnh hơn. Sau đó ta lại thấy hắn quá phiền, liền không để ý đến hắn nữa, kết quả hắn lại cho rằng ta khinh thường hắn, cho nên thường xuyên chạy đến trong biệt tộc gây chuyện, không nghĩ tới bây giờ hắn lại quay về cùng tranh vị tộc trưởng với ta, chỉ sợ cũng vì khiêu chiến với ta đi!” Viêm khó có được nói một tràng dài như thế, ở trong mắt Lâm Thông Bảo nhìn Viêm giống như một phụ thân vì đứa con của mình vào thời kỳ nổi loạn mà càu nhàu oán trách, Lâm Thông Bảo che miệng cười.

* Thu liễm = thu lại, bớt lại: ý là chỉ một dạng ẩn giấu, cái gì cũng đừng nên biểu hiện quá lố, nhiều quá. Còn thu lại bớt cái gì thì tùy trường hợp mà hiểu, ở đây có thể hiểu là Viêm mong Áo Đức Mạn nên dằng bớt lại tính tình háo thắng, bạo lực của mình. Dạng người ‘thâm tàng bất lộ’ cũng coi như là dạng người biết thu liễm.

“Nhìn hắn hiện giờ không giống như là một người bạo lực lắm?” Tuy rằng theo khí chất mà nói, xác thực cũng rất bưu hãn (dũng mãnh).

“… Có lẽ là trưởng thành, bây giờ nhìn lại cũng trầm ổn hơn, bất quá, bảo bối ngươi vì cái gì nói đến chuyện của hắn hoài vậy?” Viêm ủy khuất, kề mặt lên ngực Lâm Thông Bảo không ngừng cọ xát.

“A, đừng…” Lâm Thông Bảo bị ngứa muốn cười, một bên vì mình biện giải: “Ta nào có?”

“Ngươi luôn nhìn chăm chăm hắn, còn vừa nói vừa cười với hắn, thậm chí còn muốn nhìn hình thú của hắn!” Viêm lên án, càng dùng sức mà liếm, cả người bốc lên mùi chua, không biết là đã đánh vỡ mấy bình dấm chua.

“Ha ha ha…” Lâm Thông Bảo cười ha ha, không nghĩ tới bộ dáng ăn dấm chua của Viêm sẽ là như thế này.

“Ta nhìn chăm chăm hắn, là muốn biết trông như thế nào, cùng ngươi có bao nhiêu giống, ta chỉ là hỏi một cái vấn đề, cũng không có vừa nói vừa cười, muốn nhìn hình thú của hắn là muốn biết hắn rốt cuộc là hổ hay là báo thôi.”  Lâm Thông Bảo gấp rút giải thích, nếu không giải thích hắn sẽ bị ngứa chết.

“Hắn giống báo nhiều hơn một chút, cho nên mẫu mã mới thích hắn như vậy… bảo bối, ngươi không được phép thích hắn!” Viêm buồn bực, cũng bởi vì Áo Đức Mạn có huyết thống báo tộc, mà mẫu mã lại là con một, cho nên đối với Áo Đức Mạn trăm ngàn sủng ái thì thôi đi, nếu như cả Tiểu Bảo đều đối với hình thú tiểu báo có cảm tình, vậy hắn…. Nhất định phải đem hai người bọn họ tách ra!! Tốt nhất là đem Áo Đức Mạn nhân đạo giải quyết! (í là xử lý 1 cách nhân đạo)


“Cái gì a! Ta mới không thích hắn đâu! Tính tình thối, lại bạo lực!” Lâm Thông Bảo sắp hết chỗ nói rồi, Viêm tại sao có thể cảm giác mình đối với Áo Đức Mạn có cảm tình chứ!

“… Ngươi không thích?” Viêm cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên!” Lâm Thông Bảo không chút nghĩ ngợi trả lời.

Tốt lắm! Áo Đức Mạn bị loại ngay tức khắc! Viêm an tâm, ôm Lâm Thông Bảo đang định tiến thêm một bước động tác. Ai ngờ câu tiếp theo của Lâm Thông Bảo lại làm cho hắn toàn bộ cứng ngắc lại.

“…. Ta chỉ thích ngươi…”

Viêm hít sâu mấy hơi, kích động cực kỳ, đây là lần đầu tiên tiểu tử kia công khai nói thích hắn, “Ta cũng vậy” lời hàm (nén, ngậm)ở trong miệng, đang định nói ra —-

“Mẫu mã…?” Cửa gian phòng ‘Chi a’ mở ra, Tiểu Lạc đứng ở cửa dụi dụi mắt, ôm cái đệm êm nhỏ của mình đứng ở đó.

“Lạc?” Lâm Thông Bảo ngồi dậy, tiếp đón Tiểu Lạc chạy tới.

“Mẫu mã, cùng nhau ngủ đi ~~~” Tiểu Lạc chạy tới ôm cổ Lâm Thông Bảo, vô cùng thân thiết mà cọ cọ, hoàn toàn không nhìn đến biểu tình sắp phun lửa cùng sắc mặt xanh đen của lỗ mã nó — hô hô, tốt xấu gì người cũng đã ôm mẫu mã ngủ hảo vài ngày, hiện tại để cho ngẫu cũng chiếm chút tiện nghi chứ ~~

Ban đêm, Lâm Thông Bảo ôm Tiểu Lạc ngủ say sưa, Tiểu Lạc ngủ ở giữa hai người, hạnh phúc mà chảy nước miếng, trong mộng được ăn đùi gà nướng thơm ngào ngạt — ăn thật ngon, mẫu mã tốt nhất ~~o(≥ω≤)o

Chỉ có Viêm trợn to hai mắt, trừng hai cái người ngủ say như chết, sờ sờ dục vọng trướng đau của mình, không nói gì vọng thương thiên —- quá trễ, thương thiên đại lão gia đang ngủ…. Xin ngài, ngày mai cũng đừng biến thành ‘mắt gấu mèo’.


Ngày hôm sau, Viêm quyết định trước dẫn Lâm Thông Bảo đi đến nhà tế ti kiểm tra, mới vừa đi đến cửa, lại thấy tế ti Lan cùng một cái thú nhân vừa nói xong chuyện gì đó, thú nhân kia tựa hồ phi thường sốt ruột, Lan thì cau mày giống như có chút phiền não. Nhìn thấy hai người đến, thú nhân kia vội vàng bỏ lại một câu: “Ngươi hãy suy nghĩ một chút.” Bỏ chạy.

“Đây là làm sao vậy?” Lâm Thông Bảo nghi ngờ.

“Không có gì.” Lan xoa bóp vùng chân mày, thở dài, một lần nữa sửa sang lại tâm tình, đối với Viêm đang ôm Lâm Thông Bảo: “Ngươi mang Thông Bảo đến kiểm tra phải không? Tiến vào rồi nói.”

Lâm Thông Bảo gặp Lan không muốn nhắc tới, cũng liền im miệng, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, chính mình trông nôm quá nhiều cũng không thỏa đáng.

Vào nhà, Lan kêu Lâm Thông Bảo nằm ở trên giường đá, sau khi kiểm tra, liền khẽ cười nói: “Ha ha, đã rất tốt rồi, tiểu khả ái hẳn cũng phát hiện bản thân mình có biến hóa chứ?”

“Ừm, gần đây mới phát hiện mình cao lên, hơn nữa thể lực cũng tốt hơn rất nhiều, trước kia những vật cảm thấy quá nặng không thể cầm giờ đã có thể, ngươi nói ta còn có thể cao hơn nữa không?” Lâm Thông Bảo càng nói càng cao hứng, nhớ tới giống cái nơi này ai cũng đều cao khoảng chừng 2 thước không sai biệt lắm, không biết nếu mình cao đến như vậy sẽ thành bộ dáng gì nữa.

“Ha ha, tiểu khả ái muốn cao lớn như vậy sao?” Lan ôn hòa cười, tựa hồ bị vui sướng của Lâm Thông Bảo lây nhiễm, đã muốn buông xuống phiền não.

“Cũng không nhất định phải cao lớn như vậy, chỉ là tò mò mà thôi.” Lâm Thông Bảo nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Tất cả mọi người đều cao, chỉ có một mình ta lùn, cảm giác bị xem thành tiểu hài tử.”

“Không đâu mà, tiểu khả ái nhỏ nhắn xinh xắn, như thế mới đặc biệt.” Lan sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thông Bảo, ăn chút đậu hủ, nói tiếp: “Hơn nữa tiểu khả ái cũng không thể cao lên hơn nữa.”

“Di?” Lâm Thông Bảo ngạc nhiên, không thể nào?


“Đã đình chỉ rồi sao?” Viêm nhăn nhíu mi, lại giãn ra: “Nói vậy, thần lực thánh thụ không còn có tác dụng sao?”

“Đúng” Lan nói, “Đã đến cực hạn, thần lực thánh thụ đã cải tạo thân thể tiểu khả ái đến trạng thái tốt nhất.”

“Nguyên lai là như vậy a.” Lâm Thông Bảo gật đầu tỏ vẻ lý giải, nếu nhựa cây thánh thụ Lạp Mĩ Đạt Ân có thể đem hắn cải tạo thành cao lớn như thú nhân, đó mới thực sự là đáng sợ, có thể cao đến 1m8 cũng rất tốt rồi.

“Tốt lắm, về sau không cần phải uống nữa, cũng có thể làm được một số chuyện muốn làm” Nói xong lại che miệng nở nụ cười, “Hảo hảo cố gắng, tranh thủ sang năm sinh một đứa bé mập mạp nga ~~”

(⊙_⊙😉 Vừa định nói hôm nay Lan thực đứng đán, kết quả vẫn làm người rút gân thế…

Về đến nhà, Hàn, Khải Đạt, Tử cùng Tạp Ân đã có mặt đang chờ.

Lâm Thông Bảo vội vàng đem cây trúc trong không gian lấy ra để trên đất, bắt đầu dạy mọi người cách chế tác trúc, lại lấy ra thành phẩm để cho mọi người tham khảo.

Ghế trúc thời hiện đại ở nơi này hiển nhiên quá nhỏ lại yếu ớt, không cần nói đến thú nhân, ngay cả giống cái muốn sử dụng cũng có chút miễn cưỡng, nhất thiết phải chỉnh sửa lại làm lớn một chút, càng vững chắc hơn. Mà ghế trúc, muốn chế tác vô cùng phiền phức, cây trúc phải chẻ thành từng cây nhỏ, nhưng thú nhân tay chân đương nhiên không đủ linh hoạt, vì thế Khải Đạt lại đi kêu gọi vài giống cái lại đây tiếp, trong đó cũng có Cao cùng Lộ.

“Hắc, Tiểu Bảo, ta nghe Khải Đạt nói ngươi lại muốn làm một thứ rất khá, cho nên ta cùng Lộ liền tới, ngươi tính toán làm gì thế?” Cao vui vẻ mà chào hỏi, từ sau vụ bắt cua đồng, đây là lần thứ hai hắn tới chỗ này, đối với giống cái luôn nghĩ ra những thứ đồ mới lạ này, hắn phi thường có cảm tình.

“Ha ha. Nào có cái thứ gì tốt đâu, chỉ là ghế dựa cùng chiếu bình thường mà thôi, để ta nói với các ngươi….” Vài giống cái tụ lại một chỗ líu ríu trao đổi, bên kia thú nhân bị sung làm cu li ra sức mà chẻ trúc.

“Xem ra ta tới không phải lúc? Cần giúp đỡ không?”

Một thanh âm đột nhiên xuất hiện, Lâm Thông Bảo quay đầu vừa thấy, đúng là Áo Đức Mạn. Chỉ thấy hắn từ xa đi tới, phía sau tựa hồ còn đi theo một người.


“Ta nói là ai? Nguyên lai là Áo Đức Mạn ngươi.” Tử khơi mào một bên mi, có chút lạnh lùng nói: “Bản thân ta nghe nói, ngươi hôm trước vừa trở về, chẳng qua sáng nay ta lại nghe nói là ngươi bị người kéo đi khiêu chiến, sao mà có thời gian tới đây thế?”

Áo Đức Mạn ánh mắt lóe lóe: “Khụ, ta nghe nói Viêm có thể kiến trúc phòng ở, cho nên muốn tới hỏi chút, ta vừa trở về, vẫn chưa có chỗ để ở, ha ha”

Hắn nói xong lại đưa tới vài tiếng hừ lạnh của thú nhân, chỉ có Tạp ân vẻ mặt khờ khờ, gãi đầu mình không biết lý do.

Tử hừ lạnh, ngươi lừa ai đó, phòng ở hiện giờ trong bộ lạc phần lớn các thú nhân đều có thể kiến trúc, ngươi lại đặc biệt tới đây hỏi Viêm?

Lâm Thông Bảo xem tình hình này, như thế nào cảm thấy trong khí truyền đến từng trận mùi thuốc súng, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Viêm có nói qua Áo Đức Mạn từ nhỏ đã thích gây gổ đánh nhau, có lẽ Tử cùng Hàn hai người cũng nằm một trong số đó đi.

Đành phải thúc thúc eo Viêm, ra hiệu hắn dẫn mấy người đến một bên, hắn nói, Viêm đương nhiên không dám không nghe, đành phải gọi Hàn, Tử cùng Tạp Ân đến chỗ khác tiếp tục chẻ trúc, còn bày ra biểu tình rất không tình nguyện.

Mấy người đang định tản ra, Lâm Thông Bảo lại phát hiện người đi theo phía sau Áo Đức Mạn, tóc vàng bích nhãn, bộ dáng tuấn tú, dáng người cao gầy, thế nhưng lúc này đang há to mồm vẻ mặt kinh diễm mà nhìn chằm chằm Lâm Thông Bảo, không, chuẩn xác mà nói là đang nhìn người đứng bên cạnh Lâm Thông Bảo – Tử. Chỉ thấy hắn ta vẻ mặt mê luyến, cực kỳ thần tốc chạy đến chỗ Tử, nâng tay bắt lấy tay trái Tử, hai chân nhẹ nhàng khụy xuống, một chân quỳ xuống đất, một chân khác cong lên, động tác thoạt nhìn tiêu sái mà thoải mái, dùng một giọng điệu giống như ngâm xướng mà nói: “Ôi. Thân ái, ngươi tựa như minh nguyệt, chiếu sáng tràn ngập lòng ta, ngươi xinh đẹp động lòng người như vậy, bất kỳ giống cái nào đều so ra kém hơn ngươi, ta thật sự bị ngươi mê hoặc! Xin ngươi nhất định phải…. A!!!!!”

Lâm Thông Bảo đoán câu tiếp theo mà hắn muốn nói chính là “Gả cho ta!” Nhưng cái này không quan trọng, Tử siết tay hung hăn đấm vào mặt hắn ta, gương mặt xinh đẹp lúc này lộ ra âm tàn không nói nên lời, một bên lông mày không khống chế được run run, “Minh nguyệt! Sao? Xinh đẹp! Sao? Giống cái! Sao?!! Mắt chó của ngươi mù à! Lão tử sẽ làm cho ngươi biết chân chính cái gì là ‘Xinh đẹp’!” nói xong, tựa như mấy cảnh đánh nhịp nhàng trên phim truyền hình — Đấm móc trái! Đấm móc phải! Đấm móc trên! Đấm móc dưới! Cộng thêm hắc hổ đào tâm!

Lâm Thông Bảo hoa cả mắt, không đành lòng nhìn hình dạng của người nọ, hôm nay hắn cuối cùng cũng thấy được sự cường hãn của Tử, quyết định về sau đánh chết hắn cũng sẽ không nói Tử xinh đẹp, nói mớ cũng không được!

Ngoài dự đoán, Áo Đức Mạn nhìn đến cảnh tượng này lại hoàn toàn không ngăn cản, chỉ đứng ở một bên ngay cả nhìn cũng không nhìn.

Áo Đức Mạn hiểu được nghi hoặc của Lâm Thông Bảo, hắn khẽ cười nói: “Không quan hệ, quen là được rồi.”

—_— hóa ra loại sự tình này còn thường xuyên xảy ra?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.