Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 90: Địch nãi thông suốt


Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 90: Địch nãi thông suốt

Thác Bỉ nghe thấy Địch Nãi thỉnh cầu, liền bật người nói: “Tốt, ta mang ngươi đi tìm tộc trưởng.” Nói xong, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên có chút chần chờ, quay đầu nhìn Tạp Lạc ở bên cạnh. Lúc này Địch Nãi mới nhìn thấy Tạp Lạc bị thương, chẳng những trên người, ngay cả trên mặt cũng có một vết trảo thật dài.

Tạp Lạc thấy vậy nói: “Ta đi cùng các ngươi.”

Thác Bỉ do dự đưa tay, muốn sờ mặt Tạp Lạc nhưng lại buông xuống, có chút khổ sở nói: “Ngươi cứ ở bộ lạc dưỡng thương đi, ngươi xem, mặt bị thương thành vậy rồi. Đều là vì ta…”

Khóe miệng Tạp Lạc mất tự nhiên cười nói: “Chút thương nhỏ này để ý làm gì. Hay là, ngươi cảm thấy ta không còn dễ nhìn, ghét bỏ ta à?”

Thác Bỉ kích động hô: “Này này, ngươi đừng có nói vậy! Còn có, cho dù ngươi bị thương, trong mắt ta ngươi vẫn là thú nhân dễ nhìn nhất.”

“Được rồi, xem ra về sau chỉ có mình ngươi không chê ta. Uy, ngươi không được vứt bỏ ta đâu đó!” Tạp Lạc trêu chọc mỉm cười, sáp qua hôn một cái lên mặt Thác Bỉ.

Thác Bỉ đỏ mặt, tựa hồ có chút luống cuống tay chân, bất quá cũng không tỏ ra cự tuyệt.

Địch Nãi thực sự lo lắng cho Phất Lôi, thấy cặp đôi này trước mặt mình ngọt ngọt ngào ngào liếc mắt đưa tình, trong lòng gấp như có hỏa thiêu. Nhịn không được bước tới: “Tạp Lạc, ngươi cũng muốn đi cùng à? Kia, để ta giúp ngươi tẩy trừ miệng vết thương một chút.”

Tạp Lạc gất đầu, đi theo Địch Nãi xử lý vết thương. Thác Bỉ ngây ngốc sững người một chút rồi vội vàng đuổi theo.

Nhìn Tạp Lạc nhíu mày nhịn đau để Địch Nãi tẩy trừ, Thác Bỉ nhịn không được sờ sờ mặt mình. Tạp Lạc bị thương như vậy cũng vì muốn cứu hắn khỏi miệng dực long.

Nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Tạp Lạc từ nay về sau có thêm một vết sẹo lớn, Thác Bỉ cảm thấy thực đau lòng. Có lẽ về sau sẽ không có giống cái nào thích Tạp Lạc nữa, bất quá, hắn tuyệt đối sẽ không ghét bỏ. Về sau, cái tên mặt dày mày dạn luôn bám đuôi này chính là trách nhiệm của hắn.

Bất quá, như vậy tựa hồ cũng không sai. Thác Bỉ nghĩ tới đây thì trong lòng đột nhiên dâng lên một chút ngọt ngào.

Địch Nãi đơn giản giúp Tạp Lạc xử lý vết thương, sau đó thúc giục bọn họ chở mình đi tìm Phất Lôi. Bởi vì Tạp Lạc bị thương nên Địch Nãi đeo ba lô quân dụng rồi leo lên lưng Thác Bỉ, ba người hướng về phía sào huyệt dực long xuất phát.

Từ rất xa Địch Nãi đã nghe thấy mùi máu tươi nồng đậm. Bay tới gần, cậu nhìn thấy khắp nơi đều là các phần thi thể cụt tay cụt chân của dực long.


Địch Nãi hỏi Thác Bỉ: “Phất Lôi bay theo hướng nào? Các ngươi chở ta qua đó xem thử xem!”

Thác Bỉ lúc lắc cái đầu, đập cánh bay ra ngoài sơn cốc.

Da lông Phất Lôi là màu vàng ươm rất bắt mắt, vào buổi sáng sớm mặt trời vừa mới mọc hẳn phải dễ dàng phát hiện. Địch Nãi thường xuyên bảo Thác Bỉ bay xuống thấp để xác nhận tình huống bên dưới.

Trong một khu rừng cách sơn cốc không xa, Địch Nãi nhìn thấy khoảng cây cối trên sườn núi thoạt nhìn có chút lộn xộn, hỗn độn không thôi. Kia rõ ràng là dấu vết do động vật lớn tạo thành. Bảo Thác Bỉ đáp xuống, Địch Nãi nhảy xuống cẩn thận xem xét chung quanh.

Quả nhiên, Địch Nãi phát hiện vết trảo thực rõ ràng trên thân cây. Trên mặt đất vẫn còn chút vết máu, Địch Nãi nhìn một lúc liền cảm thấy có chút ghê người. Bởi vì, cậu thấy vài cọng lông vàng ở gần vệt máu. Thực rõ ràng, Phất Lôi từng đánh nhau với con dực long kia ở đây.

Địch Nãi sốt ruột, rất có thể Phất Lôi đã bị thương. Dực long thể hình khổng lồ, cho dù Phất Lôi cường hãn thế nào cũng bị bất lợi. Cậu vội vàng nhảy lên lưng Thác Bỉ, bảo hắn chở mình tiếp tục bay tới.

Chính là, bọn họ theo hướng này đi thật xa, cẩn thận tìm kiếm khu vực xung quanh nhưng không phát hiện bất kì tung tích nào khả nghi. Đương nhiên, cũng không phát hiện thi thể dực long.

Địch Nãi không tin, lại bảo bọn họ tiếp tục bay xung quanh xem xét. Cậu không tin Phất Lôi cứ vậy biến mất, ngay cả chút xương cốt cũng không còn. Cậu tin tưởng Phất Lôi không chết, chỉ bị thương mà thôi. Nhưng mà, y rốt cuộc đang ở đâu?

Tiếp tục bay theo hướng khác, bọn họ thấy một con sông lớn. Đây là lần đầu tiên Địch Nãi nhìn thấy sông lớn như vậy. Nước sông cuồn cuồn chảy xiết, Địch Nãi leo xuống khỏi lưng Thác Bỉ xem xét, cậu cảm thấy có chút run sợ. Cậu nghĩ, chẳng lẽ Phất Lôi cùng dực long đều bị rớt xuống sông?

Cậu lại bảo Thác Bỉ bay dọc theo con sông xem xét. Chính là, một chút manh mối cũng không tìm thấy.

Cứ vậy tới tới lui lui, bọn họ tìm suốt một ngày nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì. Phất Lôi cùng con dực long kia giống như đã biến mất.

Ba người đều sức cùng lực kiệt. Thác Bỉ thì không sao, chỉ là trên người Tạp Lạc vẫn còn thương thích, thoạt nhìn đặc biệt tiều tụy.

Thác Bỉ cảm thấy đau lòng, bảo Tạp Lạc mau quay về nghỉ ngơi, Tạp Lạc không chịu, nhất quyết đi theo. Trên tâm lý, trực giác mách bảo Tạp Lạc không được để Thác Bỉ có không gian riêng với Địch Nãi. Tạp Lạc biết Thác Bỉ từng theo đuổi Địch Nãi, hiện giờ cũng chính là thời điểm Địch Nãi yếu ớt nhất, hắn sợ Thác Bỉ nhất thời mềm lòng, lại động tâm với Địch Nãi.

Tạp Lạc biết, mình theo đuổi lâu như vậy cuối cùng mới làm Thác Bỉ động tâm được chút xíu, tuyệt đối không thể vì Địch Nãi mà thất bại. Cho nên, nhất quyết không để Thác Bỉ có cơ hội ở cùng một chỗ với Địch Nãi.


Địch Nãi tuy trong lòng tin tưởng Phất Lôi nhất định sống sót, chỉ là Thác Bỉ cùng Tạp Lạc tựa hồ nghĩ rằng Phất Lôi đã bị giết hại.

Cậu cũng hiểu, tình huống thế này, đại khái tất cả tộc nhân đều nghĩ như vậy. Bất quá Địch Nãi vẫn tin tưởng Phất Lôi còn sống, kiên trì tìm kiếm. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc, không cần… cùng cậu khổ sở. Huống chi, Tạp Lạc đề phòng như vậy, Địch Nãi cũng thấy rõ ràng. Cậu không muốn trở thành bóng đèn của cặp đôi này.

Cho nên, Địch Nãi bảo bọn họ trở về trước. Cậu muốn ở lại đây, cẩn thận xem xét.

Thác Bỉ cùng Tạp Lạc thấy Địch Nãi cố chấp như vậy cũng thực đau đầu. Bất quá, bọn họ có thể lý giải vì sao Địch Nãi nhất quyết không chịu tin tưởng sự thật này. Cho nên, bọn họ vẫn tiếp tục cùng Địch Nãi tìm kiếm. Địch Nãi không có khả năng tìm hoài tìm mãi, một lúc nào đó cậu sẽ chấp nhận sự thật này.

Địch Nãi bảo bọn họ quay về, bọn họ cũng không chịu, dù sao để một giống cái như Địch Nãi ở lại trong rừng rậm nguy hiểm, quả thực là không có đạo đức. Tuy Địch Nãi từng một mình giết chết dực long, nhưng đó là tình huống đắc thù, cậu không có khả năng lần nào cũng may mắn như vậy.

Cho nên, cục diện cứ dây dưa như vậy. Địch Nãi không bảo Thác Bỉ chở mình bay nữa, ngược lại bắt đầu lần theo từng tấc đất cẩn thận tìm kiếm, xem xét xem có bất cứ dấu vết khả nghi nào hay không. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc chỉ có thể đi theo bên cạnh, chiếu cố ăn uống, hộ tống.

Vài ngày trôi qua, Địch Nãi gầy yếu đi rất nhiều. Cậu trở nên trầm mặc, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Cậu biết, thời gian mất tích càng lâu thì khả năng sống sót lại càng nhỏ.

Thác Bỉ cùng Tạp Lạc thấy vậy, mỗi lần đều muốn khuyên can ‘từ bỏ đi, Phất Lôi đã mất rồi’. Chỉ là, nhìn vẻ mặt kiên định của Địch Nãi, lời tới bên miệng lại nuốt trở lại.

Trừ bỏ Địch Nãi, phụ thân mẫu phụ cùng Luân Ân đều chạy đi tìm kiếm. Mẫu phụ Phất Lôi vì thương tâm quá độ mà sinh bệnh. Phụ thân Phất Lôi chỉ đành quay về chuyên tâm chiếu cố. Bội Cách sắp sinh, Luân Ân cũng phải trở về.

Trong bộ lạc cũng có không ít thú nhân chạy tới hỗ trợ, lúc bắt đầu, mọi người đều rất tích cực, chẳng qua dần dần đều từ bỏ. Địch Nãi thậm chí còn nghe người ta nói, trong tộc đang nghị luận, vì tộc trưởng Phất Lôi mất đi, có thể sắp tới đại vu sẽ cử hành nghi thức tế thiên, lựa chọn tân tộc trưởng.

Trái tim Địch Nãi lạnh như băng. Chẳng lẽ, ngay cả đại vu cũng tin rằng Phất Lôi đã chết? Tất cả mọi người đều muốn từ bỏ sao? Không được, cậu phải đi tìm đại vu. Nếu đại vu tính được cậu sẽ tới bộ lạc thì hẳn cũng biết Phất Lôi không chết.

Tuy trước kia Địch Nãi không tin tưởng những chuyện tâm linh cảm ứng, nhưng hiện giờ, cậu quả thực tin tưởng Phất Lôi vẫn còn trên thế giới này, y đang ở một nơi nào đó, chờ cậu tới cứu.

Địch Nãi bảo Thác Bỉ cấp tốc chở mình bay về, cậu muốn tới gặp đại vu. Thác Bỉ nghe vậy thì lập tức đồng ý. Hắn cảm thấy Địch Nãi cuối cùng cũng từ bỏ, chịu quay về bộ lạc, thật tốt quá. Tuy đối với thú nhân, mấy ngày màn trời chiếu đất chẳng là gì, chính là ngày ngày nhìn Địch Nãi vô vọng tìm kiếm, vẫn thực thống khổ.

Địch Nãi rất nhanh gặp được đại vu. Nhìn bộ dáng tiều tụy của Địch Nãi, đại vu xoa đầu cậu nói: “Đứa nhỏ đáng thương. Ngươi cần nghỉ ngơi.”


Địch Nãi không để tâm tới những lời quan tâm, chỉ vội vàng hỏi: “Đại vu, Phất Lôi không chết, đúng không?”

Đại vu lấp lửng nói: “Sương mù qua đi mới có thể nhìn rõ chân tướng. Nếu ngươi tin tưởng Phất Lôi không chết thì cứ nghe theo trái tim mình mách bảo.”

Địch Nãi nghe vậy thì cảm thấy tràn đầy hi vọng: “Đại vu, ngươi biết y không chết đúng không? Phất Lôi không chết. Ngươi nhất định biết, đúng không? Lúc trước không phải ngươi có thể đoán được ta là sứ giả của thần sao? Hiện giờ, thần khẳng định có thể nói cho ngươi biết Phất Lôi đang ở đâu đúng không? Đại vu, ngươi nói cho ta biết đi, Phất Lôi, y ở nơi nào?”

Đại vu lắc đầu: “Đứa nhỏ, thần sẽ không báo trước. Nếu thần muốn nói, người sẽ gọi ta. Chỉ có những khi thần muốn mới xuất hiện thôi. Ta không giúp được ngươi a, đứa nhỏ.”

Địch Nãi cảm thấy thực thất vọng, thần sáng thế kia rốt cuộc có tồn tại hay không? Nếu tồn tại, vì sao phải trêu ngươi cậu như vậy, làm vậy vui lắm sao?

Đầu tiên là để cậu xuyên tới thế giới lạ lẫm này, để cậu cơ hồ bị quái thú giết chết. Sau đó, lúc cậu khó khăn lắm mới có thể tiếp nhận nơi này, yêu thương Phất Lôi thì lại mang y đi. Này rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn thử xem năng lực thừa nhận của cậu mạnh cỡ nào sao?

Địch Nãi rời khỏi sơn động đại vu, ngửa đầu mắng to: “Con mẹ ngươi a thần sáng thế! Mau trả Phất Lôi lại cho ông!”

Địch Nãi hỗn loạn quay về sơn động của mình. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc thấy Địch Nãi về tới nhà thì cũng an tâm thoải mái rời đi. Địch Nãi vừa vào sơn động liền ngã xuống giường đá. Nơi này vẫn còn vươn lại hơi thở Phất Lôi, làm cậu cảm thấy vừa an tâm lại bi thương.

Đã nhiều ngày không thấy Địch Nãi, Tiểu Nhị phóng lên giường, an ủi liếm mặt cậu. Ngay cả tuyết linh cũng nhảy lên theo, lo lắng nhìn Địch Nãi. Địch Nãi không nhúc nhích nhìn trần sơn động, giống như không còn tri giác. Cậu không chảy được nước mắt, cậu vẫn cảm thấy Phất Lôi không chết. Chỉ là, Phất Lôi, ngươi ở nơi nào? Ta nhớ ngươi. Ta thực sự rất nhớ ngươi.

Địch Nãi chôn đầu vào da thú trên giường, hít lấy mùi hương của Phất Lôi, giống như chỉ có làm vậy mới có thể khảm hình ảnh của y vào sâu trong lòng.

Thời điểm đó, thời điểm ta nguy hiểm nhất, là ngươi đã cứu ta. Là ngươi dẫn dắt ta, từng chút từng chút quen thuộc thế giới này; là ngươi dẫn dắt ta, để ta cảm nhận được tình yêu say đắm hồn nhiên; là ngươi dẫn dắt ta, để ta cảm nhận niềm vui sướng của lưỡng tình tương duyệt. Phất Lôi, nếu không gặp được ngươi, ta phải làm thế nào?

Nếu không có ngươi, ở thế giới lạ lẫm này, ta phải vô thố hoảng sợ cỡ nào? Chính là, sau khi làm nhiều thứ cho ta như vậy, sao lại tàn nhẫn rời đi?

Địch Nãi nhớ lại từng kí ức ở bên Phất Lôi từ khi đến thế giới này. Càng nhớ lại càng cảm thấy bản thân không biết quý trọng. Cậu cảm thấy Phất Lôi đã đối xử với cậu quá tốt, mà cậu thì lại không toàn tâm toàn ý. Cậu thực khao khát được nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Phất Lôi, cho dù bảo cậu giảm thọ mười năm, cậu cũng nguyện ý. Cậu nhớ Phất Lôi, nhớ tới muốn điên.

Chính là, thế giới này không có cameras, không có bất cứ thứ gì có thể ghi chép lại hình ảnh. Địch Nãi thực hoài nghi, qua vài năm nữa, liệu mình có còn nhớ rõ bộ dáng Phất Lôi hay không?

Nếu cứ vậy, vài chục năm sau, còn ai nhớ Phất Lôi từng tồn tại? Còn ai nhớ có một người cao to anh tuấn từng đảm nhiệm tộc trưởng vài tháng? Ai cũng không nhớ, ngay cả cậu, về sau cũng sẽ quên đi bộ dáng Phất Lôi.

Địch Nãi không muốn quên Phất Lôi, tuyệt đối không muốn. Cậu không ngừng hồi tưởng, muốn nhớ lại bộ dáng Phất Lôi, chính là, càng ép bản thân nhớ lại thì nó lại càng mơ hồ. Địch Nãi quả thực muốn phát cuồng.


Người cao to, ta thực nhớ ngươi, ngươi mau quay về đi!

Địch Nãi cứ vậy, không ăn không uống nằm ở trên giường, tưởng niệm Phất Lôi. Ai tới khuyên can cậu cũng không nghe. Thẳng tới khi một tiếng khóc nức nở vang vọng làm cậu bừng tỉnh khỏi hồi ức.

Bội Cách sinh. Hắn sinh ra một tiểu thú nhân. Luân Ân biết Địch Nãi đã quay lại nên bay xuống báo cho cậu tin vui này. Luân Ân hi vọng, tân sinh mệnh có thể mang tới chút an ủi cho Địch Nãi.

Địch Nãi quả nhiên không còn sa sút, cố nở nụ cười chúc phúc. Luân Ân hỏi: “Ngươi có muốn nhìn tiểu bảo bảo không?

Nghĩ nghĩ, Địch Nãi gật đầu đồng ý. Luân Ân chở Địch Nãi bay tới sơn động của mình, tiếp đó cẩn thận ôm đứa con vừa mới hạ sinh của mình đặt vào lòng Địch Nãi.

Địch Nãi khẩn trương ôm đứa nhỏ, tay chân lúng túng không biết đặt ở đâu. Cứ cảm thấy sức lực mình quá lớn, không cẩn thận sẽ làm hỏng bảo bảo mất, chỉ là Bội Cách cùng Luân Ân đều cổ vũ nhìn cậu. Địch Nãi liền nhẹ nhàng ôm lấy, chậm rãi đánh giá.

Tiểu bảo bảo vẫn chưa mở mắt, đại khái là đói bụng nên cứ chép chép miệng. Nhìn tiểu bảo bảo có dung mạo cực kỳ tương tự Luân Ân, nước mắt Địch Nãi đột nhiên ồ ạt trào ra.

Thời điểm biết tin Phất Lôi mất tích, Địch Nãi không khóc. Mấy ngày nay gian khổ tìm kiếm, Địch Nãi cũng không khóc. Chính là, khi ôm tân sinh mệnh nhỏ bé mềm yếu này, Địch Nãi bỗng nhiên kiềm chế không được mà bật khóc.

Cậu nhịn không được nghĩ, nếu bọn họ có một tiểu bảo bảo, một tiểu bảo bảo giống như Phất Lôi thì tốt biết bao nhiêu! Nếu vậy, tiểu bảo bảo chính là minh chứng chứng minh Phất Lôi từng tồn tại. Nhìn tiểu bảo bảo có mái tóc vàng rực, mọi người sẽ nhớ tới Phất Lôi. Mà bản thân cậu, cũng không cần lo lắng mình sẽ quên đi y.

Địch Nãi nhớ tới, Phất Lôi cũng thực khát vọng đứa nhỏ. Chính là, bởi vì quan niệm thâm căn cố đế từ nhỏ mà vẫn không đồng ý. Hiện giờ, cậu cảm thấy mình kiên trì như vậy thực buồn cười.

Cậu nhịn không được nghĩ: nếu, nếu hiện giờ Phất Lôi quay về, cậu nhất định phải cùng y cử hành nghi thức. Cậu muốn có hậu đại của mình cùng Phất Lôi. Như vậy, cho dù Phất Lôi mất đi, cậu cũng có thể mang theo hồi ức mà sống sót.

Ít ra không giống bây giờ, hoàn toàn trống rỗng, giống như không còn ý nghĩa để sống tiếp.

Nếu thế giới này, nam nhân có thể sinh con, thì cậu mang thai đứa nhỏ của bọn họ chính là thiên kinh địa nghĩa. Cậu cần gì phải kháng cự.

Chính là, Phất Lôi thân ái, ngươi đang ở đâu?

Hoàn Chương 90.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.