Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 62: Bông trên núi cao
Địch Nãi tựa trên lưng Phất Lôi nhìn xuống, phát hiện trên mặt cát sa mạc xuất hiện vô số những con quái vật có chiếc kìm thật dài thật lớn. Đám quái vật này tên là bò cạp, thân mình lớn ngang hình thú của Phất Lôi, cái kìm dưới ánh trăng lóe sáng âm u.
Nếu không phải bọn họ trốn nhanh, hiện giờ rất có thể đã bị chiếc kìm kia kẹp đứt, trở thành bữa ăn ngon của chúng.
Địch Nãi có chút may mắn, đang định kêu Phất Lôi rời đi thì đột nhiên cảm thấy mặt đất bên dưới có gì đó loang loáng. Cậu ngẩng người, nhớ ra chiếc dù của mình. Bởi gì thời gian cấp bách nên không kịp thu dù lại, bây giờ nó vẫn còn dưới đất!
Đám quái vật không quơ được con mồi, đang giơ kìm lên không trung múa may. Địch Nãi đoán, chỉ cần bọn họ vừa rời đi, chúng sẽ kẹp nát cái dù kia hả giận.
Không được, dù là bảo bối tốt, chỉ cần xuất môn là có cái dùng. Địch Nãi quyết tâm, nhất định phải lấy lại.
Nghĩ nghĩ, cúi người chỉ tảng đá lớn cách đó không xa, dặn dò Phất Lôi: “Đi, Phất Lôi, chúng ta qua tảng đá bên kia nghỉ tạm một chút. Chờ đám quái vật kia chạy tới, ngươi liền chở ta bay qua đây, ta muốn nhặt lại dù.”
Lỗ tai Phất Lôi run run, gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu, bay về phía tảng đá lớn kia.
Quả nhiên đám quái vật bò cạp lập tức dời mục tiêu, chạy theo nhóm Địch Nãi. Ngay lúc con đầu tiên sắp lao tới trước mặt bọn họ, Địch Nãi vỗ nhẹ lưng Phất Lôi. Phất Lôi lập tức bay lên, vòng về nơi ngủ ban nãy.
Địch Nãi ở trên lưng Phất Lôi đã sớm cúi đầu, lúc y bay xẹt qua thì vươn tay cầm lấy dù kéo lên. Làm Địch Nãi không ngờ chính là cư nhiên có một con bò cạp trốn dưới dù. Lúc dù bị kéo lên, nó cũng giơ kìm nhảy dựng về phía bọn họ.
May mắn Phất Lôi phản ứng nhanh, chân sau đạp một cái, đạp văng con quái vật kia rớt xuống đất, còn nhân cơ hội mượn lực bay vút lên cao.
Địch Nãi thở gấp, ngồi thẳng dậy cuộn dù. Nguy hiểm thật a! Thật sự vừa nãy đổ một thân mồ hôi. Nếu không phải đúng lúc kéo dù lên, đợi đám quái vật kia quay lại thì đúng là một hồi ác chiến a!
Địch Nãi vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, bảo y tiếp tục bay tới trước. Nơi này không thể ở lại, phải tìm nơi khác nghỉ ngơi.
Coi như bọn họ khá may mắn, thế nhưng say khi bay nửa giờ thì tìm được một rừng dương nhỏ. Địch Nãi cảm thấy nơi này khá an toàn, liền bảo Phất Lôi ngừng lại, tiếp tục ngủ. Dù sao, phải nghỉ ngơi tốt mới có khí lực bay ra khỏi sa mạc.
Trời vừa rạng sáng, Phất Lôi liền đánh thức Địch Nãi. Thừa dịp mặt trời còn chưa tỏa uy lực, bọn họ phải tận lực đi một đoạn lộ trình.
Sáng sớm sa mạc vẫn thực khô nóng, Địch Nãi cũng cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt. Phất Lôi một lòng muốn nhanh chóng băng qua sa mạc, dốc hết sức lao tới.
Tới chạng vạng, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một ngọn núi xanh mướt. Địch Nãi sợ là ảo ảnh nên đưa tay lên che nắng nhìn nửa ngày. May mắn, đó thực sự là một ngọn núi. Xuyên qua rừng dương, bọn họ rốt cuộc bay ra khỏi sa mạc.
Địch Nãi cảm thấy cái nóng hừng hực của sa mạc suốt hai ngày nay đã đốt hết lượng thịt béo mình vừa dưỡng được. Phất Lôi thì càng không cần phải nói, tuyệt đối đã gầy đi vài ký.
Phất Lôi vừa tới chân núi thì không bay nổi nữa. Y đáp xuống, quỳ rạp dưới đất thờ phì phì. Địch Nãi thấy nơi này cũng không sai, liền tìm một nơi kín đáo ở gần đó, chuẩn bị nghỉ chân.
Cậu bảo Phất Lôi hảo hảo nghỉ ngơi, cậu đi tìm chút thức ăn, nước uống. Ở sa mạc hai ngày, Địch Nãi cảm thấy cả người mình đều bốc mùi hôi. Đáng tiếc, cậu chỉ tìm được một ít hoa quả, còn dùng dao găm săn được một con hoẵng, nhưng không tìm ra suối hay nguồn nước nào.
Sắc trời đã tối dần, Địch Nãi cũng không dám đi quá xa, chỉ đành quay về chỗ Phất Lôi. Lúc này Phất Lôi đã lấy lại hơi, Địch Nãi cho Phất Lôi nguyên con hoẵng, bản thân thì ăn trái cây.
Phất Lôi xé một chân hoãng để Địch Nãi nướng ăn. Địch Nãi khoát tay cự tuyệt. Thứ nhất, con hoẵng chỉ có chút thịt, một mình Phất Lôi ăn cũng miễn cưỡng đủ; thứ hai, giữa trưa Địch Nãi đã ăn một cái đùi heo nướng, cũng không cảm thấy đói.
Ăn uống xong, Địch Nãi lười dựng lều nên chỉ lôi dù ra trải xuống đất, cứ vậy ôm đuôi Phất Lôi ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại thì mặt trời đã sáng tỏ. Nhấc cái chân trước Phất Lôi khoác trên người mình xuống, đứng lên ưỡn người, bắt đầu quan sát xung quanh.
Hôm qua sắc trời đã muộn, bọn họ không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Giờ nhìn kỹ, mới phát hiện phong cảnh không tồi. Núi liên tiếp nhau, bởi vì vào mùa thu nên tầng tầng lớp lớp cành lá dưới ánh triều dương lóng lánh sắc vàng óng ánh, tựa như từng đốm từng đốm lửa.
Địch Nãi hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, sinh khí bị sa mạc cướp đi dường như đã quay trở lại.
Quay đầu lại nhìn Phất Lôi, vẫn còn vù vù ngủ. Đại khái mấy ngày nay thật sự đã mệt thảm. Một người bình thường cảnh giác như vậy thế nhưng hiện giờ lại không bị nháo tỉnh.
Phất Lôi lúc ngủ thực khờ, hệt như con chó ngao nuôi trong quân đồn, mũi theo hô hấp mà phập phồng, ngẫu nhiên còn run run lỗ tai.
Địch Nãi cảm thấy trong lòng mềm mại, vươn tay muốn sờ tai Phất Lôi, bất quá cuối cùng cũng từ bỏ. Đứng dậy, tiếp tục đi tìm thức ăn nước uống.
Phất Lôi nặng nề từ giấc ngủ say tỉnh lại, phát hiện Địch Nãi không ở bên cạnh thì vội vàng bật dậy nhìn nhìn xung quanh.
Lần này vận may không sai, Địch Nãi rốt cuộc tìm được một dòng suối nhỏ. Hớp hai ngụm, bất chấp rửa mặt vội trở về tìm Phất Lôi. Thấy Phất Lôi đã tỉnh lại, cậu liền đứng ở cánh rừng xa xa hô: “Phất Lôi, mau tới đây, ta tìm được nước rồi.”
Phất Lôi vội vàng bay qua, theo Địch Nãi đi tới dòng suối. Phất Lôi bổ nhào tới, ừng ực ừng ực uống một bụng, lúc đi đường còn nghe âm thanh ùng ục. Cảm giác được uống nước thỏa thích hệt như lúc trời nóng được ăn một que kem mát lạnh.
Địch Nãi rửa mặt ngẩng đầu, nhìn bộ dáng tham lam của Phất Lôi thì không khỏi cười ha hả. Bất quá, này quả thực làm Địch Nãi nhìn ra vấn đề. Hóa ra, trải qua hai ngày trên sa mạc, da lông Phất Lôi dính một tầng cát bụi. Một con hoàng kim dực hổ đã hóa thành hôi lão hổ rồi.
Bảo Phất Lôi xuống suối đứng, cậu hất nước lên giúp y tắm rửa. Nếu không phải sợ nước suối quá lạnh, Địch Nãi thực muốn bảo Phất Lôi nằm hẳn xuống suối. Sau khi giúp y tỉ mỉ tẩy rửa, Địch Nãi bảo Phất Lôi lên bờ nằm phơi nắm.
Phất Lôi đi lên bờ, nhắm mắt lại liền phát ra tiếng phì phì, thuận tiện rung đùi đắc ý, dùng sức lắc lắc bọt nước.
Địch Nãi vừa lúc đi ở phía sau, bị hất đầy mặt, đầu cùng cổ, mắt cũng có chút không mở ra được. Phất Lôi mở mắt, thấy mình gây ra họa thì vội vàng lấy lòng liếm liếm tay Địch Nãi.
Địch Nãi lau mặt, dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu y, từ túi quần lấy lược ra giúp Phất Lôi chải lông. Lông Phất Lôi khá dày, không chải cũng không thấy loạn, bất quá Địch Nãi vẫn giúp y chải chuốc một phen.
Quan trọng nhất, hành động này có thể xem là một loại mát xa, có thể giảm bớt mệt nhọc. Thế là, Phất Lôi đứng im ở đó để Địch Nãi chải lông, nhắm mắt lại ngẫu nhiên phát ra âm thanh càu nhàu càu nhàu, vẻ mặt thực hưởng thụ.
Được Địch Nãi chăm lo một phen, cuối cùng Phất Lôi cũng có tinh thần hơn. Bất quá vẫn cứ lưu luyến cọ cọ người Địch Nãi. Địch Nãi vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, ý bảo y qua bên cạnh chơi một mình đi. Dù sao Phất Lôi đã nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cậu thì vẫn là một thân mồ hôi cát bụi a!
Thấy Địch Nãi không chịu thân thiết, Phất Lôi ưỡn người, nhẹ nhàng chạy đi săn thú.
Địch Nãi cởi quần áo đặt lên tảng đá bên cạnh, sau đó bước xuống suối tắm rửa một phen. Không có xà bông này nọ, cậu chỉ đành dùng cát bên bờ suối chà xát lên người, tùy tiện tẩy rửa. Sau đó, ngồi bên bờ gội đầu. Sáng sớm nước suối có chút lạnh lẽo, làm cậu nhịn không được rùng mình.
Lên bờ, học theo Phất Lôi lắc lắc đầu, lấy quần áo trên tảng đá mặc vào. Quần áo tuy đã dơ nhưng hiện giờ không phải lúc giặt giũ, bọn họ còn phải tiếp tục lên đường!
Sau khi mặc quần áo, Địch Nãi lấy lược ra chải đầu. Trong khoảng thời gian này tóc cậu cũng dài ra không ít. Cái đầu đinh một tấc giờ đã gần che khuất trán. Địch Nãi không thích tóc dài, kì thực cũng định tự cắt nhưng không có tay nghề này. Người trong bộ lạc thì càng miễn bàn, rõ ràng không có người nào cắt tóc, Địch Nãi cũng chỉ đành mặc nó dài ra.
Rất nhanh, Phất Lôi đi săn trở lại. Đơn giản dùng xong bữa cơm, bọn họ thu thập hành lý tiếp tục hành trình.
Phất Lôi chở Địch Nãi vượt qua một tòa núi cao thì phát hiện sau dãy núi chập chùng là một ngọn tuyết sơn nguy nga. Ra mòi, bọn họ còn phải vượt qua tòa tuyết sơn kia mới có thể tới bờ biển. Địch Nãi nhìn thôi đã thở dài, quả thực là gánh nặng đường xa a!
Làm bọn họ không ngờ chính ngọn tuyết sơn kia nhìn gần vậy nhưng lại cách khá xa. Tới giữa trưa, bọn họ vẫn còn cách mấy ngọn núi nhỏ. Địch Nãi bảo Phất Lôi đừng bay nữa, ăn cơm trước rồi tính tiếp.
Phất Lôi đáp xuống một sơn cốc nhỏ, thuận tiện bắt mấy con gà rừng không kịp bỏ chạy làm cơm trưa.
Địch Nãi đột nhiên hưng trí, muốn làm món gà ăn mày. Có chút kích động vặt lông, dùng dao găm mổ bụng, bỏ đi nội tạng. Bất quá, lá cây bọc gà làm Địch Nãi có chút khó khăn. Lá dùng làm món này tốt nhất là lá sen. Nhưng giờ đang trên núi, tìm đâu ra lá sen?
Ở xung quanh tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra một loại lá thay thể. Dùng muối xát trong ngoài con gà, dùng lá bọc lại, sau đó đắp lên một tầng bùn thật dày rồi đào hố bỏ xuống. Cậu đi kiếm củi, bảo Phất Lôi đốt lửa nướng thịt. Thịt nướng là con thỏ hoang buổi sáng săn được.
Lúc con thỏ nướng vàng ươm, Địch Nãi dùng gậy dập tắt đống lửa, moi con gà ăn mày bên dưới ra. Cẩn thận dùng nhánh đập đập tầng bùn khô bên ngoài, sau đó dùng tay mở ra. Thoáng cái, nhiệt độ nóng hổi cùng mùi thơm xông ra.
Lấy con gà bên trong lớp lá ra, xé một nửa cho Phất Lôi, mình thì cầm nửa còn lại gặm cắn. Ngô, thực thơm. Địch Nãi ăn ngon lành. Hai ngày nay ăn toàn thịt nướng, ngẫu nhiên ăn được món gà ăn mày, quả nhiên là hưởng thụ như thần thiên a!
Đây là lần đầu tiên Phất Lôi được ăn món gà rừng chế biến kiểu này, hưởng thụ tới híp cả mắt. Y nghĩ, quả nhiên, thịt tươi vẫn không ngon bằng thịt chín a!
Ăn xong cơm trưa, bọn họ tiếp tục xuất phát về phía tuyết sơn. Tuy Phất Lôi dũng mãnh dị thường, chính là ngọn núi cao như vậy, y chở Địch Nãi muốn một lần băng qua quả thực là không có khả năng. Cho nên, một đường này cũng là vừa bay vừa dừng.
Lúc Phất Lôi bay tới giữa sườn núi, Địch Nãi nhìn thấy bên dưới có một loại thực vật nở hoa trắng. Thầm nghĩ, mùa này mà có thể ra hoa, hoa gì vậy nhỉ? Đột nhiên tâm niệm khẽ động, có thể nào là bông không? Dù sao, sườn núi này có thể xem là khí hậu á nhiệt đới, quả thực thích hợp cho bông sinh trưởng.
Có chút không yên lòng bảo Phất Lôi quay ngược lại. Vừa thấy, quả nhiên là bông. Địch Nãi kích động tới hoa tay múa chân. Bông a bông, cuối cùng cũng tìm ra mày.
…
Hoàn Chương 62.