Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 48: Ngải đạt trưởng thành
Địch Nãi cắt bỏ dây leo trói buộc tay chân Ngải Đạt, kéo da thú nhét trong miệng cậu nhóc ra.
Ngải Đạt được giải cứu, há miệng thở dốc. Hắn rất muốn lớn tiếng gào khóc nhưng lại không khóc được, chỉ có thể thút thít nằm trên lưng Ngải Luân.
Địch Nãi lại nhanh chóng xem xét thân dưới Ngải Đạt, thở phào một hơi. May mắn bọn họ tới kịp lúc, nhóm thử thú còn chưa kịp xâm phạm. Bất quá, không làm tới bước cuối cùng cũng không đại biểu không tổn thương. Nhóc con này chỉ sợ đã sợ hãi một phen. Nghĩ tới bình thường được bảo hộ rất tốt, chưa từng gặp qua chuyện như vậy đi!
Địch Nãi hi vọng trải qua lần trắc trở này, Ngải Đạt có thể trưởng thành hơn một chút. Dù sao, mỗi người đều phải trưởng thành, không thể cứ luôn tùy hứng. Nếu cứ sống như vậy thì chẳng những mang đến thương tổn cho bản thân mà còn kéo tai họa tới cho những người bên cạnh.
Lúc bọn họ bay ra thì lại bị nhóm thử thú ngăn cản. Phất Lôi chở Địch Nãi bảo hộ phía trước Ngải Luân, bảo hộ bọn họ không cho liệt hỏa điểu tới gần, những dực hổ khác thì ở xung quanh đối phó thử thú.
Ngải Đạt nằm trên lưng Ngải Luân, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Địch Nãi cưỡi trên lưng Phất Lôi ở phía trước. Đó là tình địch của hắn, thế nhưng lại đang liều mạng cứu hắn. Địch Nãi chuyên tâm đối phó với nhóm liệt điểu hỏa truy đuổi, động tác nhanh lẹ, dáng người mạnh mẽ, Ngải Đạt chưa từng thấy qua ở bất kì phi thú nhân nào khác.
Vô luận ghen tị thế nào, Ngải Đạt cũng phải thừa nhận, Địch Nãi thực sự khác biệt với mọi người. Khác biệt với bất cứ phi thú nhân nào trong bộ lạc, có sức quyến rũ độc đáo của riêng mình.
Ngải Đạt kỳ thực cũng không phải cố ý muốn chạy ra ngoài. Hắn chỉ là ngủ không được, muốn một mình yên tĩnh một chút. Ban đêm núi rừng tĩnh mịch, ánh trăng chiếu rọi trên cỏ óng ánh quang mang bàng bạc. Nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, hắn cảm thấy trái tim mình chậm rãi bình tĩnh lại.
Từ nhỏ hắn đả thích Phất Lôi ca ca, chính là Phất Lôi ca ca lại thích người khác, hơn nữa lại còn là một dị tộc nhân mới quen biết không lâu. Hắn cứ nghĩ, vì sao Phất Lôi ca ca lại không thích mình? Mới trước đây, rõ ràng Phất Lôi ca ca đối xử với hắn tốt nhất, có thứ gì tốt cũng tặng cho hắn.
Địch Nãi kia, bộ dáng cũng không tính xinh đẹp, sao có thể quyến rũ tâm Phất Lôi ca ca?
Hắn chậm rãi đi dọc theo bờ sông, nghĩ ngợi miên man, không ngờ vô tình đã đi quá xa.
Lúc Ngải Đạt bất ngờ không kịp đề phòng thì bị thứ gì đó túm cổ kéo vào trong rừng cây, tới lúc này hắn mới giật mình phát giác mình đã rời sơn động quá xa. Muốn hô to nhưng lại không thể phát ra âm thanh, hắn dùng sức giãy dụa, nhưng phát hiện sức lực của mình thực nhỏ bé, căn bản không thể lay động nổi cánh tay trên cổ.
Ngải Đạt hối hận muốn chết, dùng sức quơ loạn hai chân, muốn gây ra động tĩnh, chính là rất nhanh lại có thứ gì đó cố định chân hắn. Hắn bị trói buộc, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Sau đó, hắn bị nâng vào một sơn động, lúc này mới nhìn rõ kẻ bắt hắn là thử thú. Nghĩ tới những lời đồn liên quan tới thử thú trước kia, Ngải Đạt không khỏi rùng mình.
Hắn muốn nhân cơ hội há mồm kêu cứu, chính là lại bị chúng nó nhét da thú vào miệng. Lúc này, thật chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Hai thử thú cười quái dị áp sát Ngải Đạt, xé toạt quần áo da thú, dùng miệng liếm loạn trên người hắn. Ngải Đạt cố gắng tránh né nhưng không thể nào thoát khỏi chúng. Lúc hắn sắp tuyệt vọng thì nghe thấy bên ngoài truyền tới động tĩnh dị thường. Hắn nhận ra, đó là tiếng gầm của thú nhân bộ lạc.
Hai thử thú đang dâm loạn hắn cũng nghe thấy động tĩnh dị thường kia, liền dừng lại động tác. Chúng nó sợ hắn chạy trốn nên dùng dây leo trói hai tay cùng hai chân hắn lại, sau đó mới chạy ra thăm dò.
Trong lòng Ngải Đạt không khỏi tràn ngập hy vọng. Các thú nhân trong bộ lạc đều thực dũng mãnh, chỉ cần phát hiện thì nhất định sẽ cứu hắn ra. Chính là, lần này, Ngải Đạt phải thất vọng rồi.
Sau một trận hỗn loạn, âm thanh kia lại biến mất. Chẳng lẽ bọn họ không tìm được mình? Hăn bọn họ không thắng nổi thử thú? Mặc kệ thế nào, tình cảnh của hắn lúc này rất nguy hiểm. Ngải Đạt thực hoảng sợ, không khỏi thấp giọng nức nở.
May mắn, không bao lâu sau, bên ngoài lại truyền tới những tiếng gầm lớn. Lần này, khẳng định là mọi người tới cứu.
Quả nhiên, Ngải Đạt rất nhanh thấy được Ngải Luân. Hắn được cứu vớt.
Làm hắn không ngờ tới là theo sát Ngải Luân thế nhưng là Phất Lôi ca ca cùng Địch Nãi đang cưỡi trên lưng y.
Biểu hiện kế tiếp của Địch Nãi lại làm Ngải Đạt chấn động một phen. Hắn chưa từng nghĩ tới, phi thú nhân thế nhưng cũng có thể có sức chiến đấu cường đại như vậy, thậm chí là không hề thua kém nhóm dực hổ. Mỗi lần công kích đều tràn ngập sức mạnh, ngay cả nhóm liệt hỏa điểu mà các thú nhân e sợ, dưới công kích của Địch Nãi chỉ có thể chạy trốn bốn phía.
Đây là lần đầu tiên Ngải Đạt phát hiện phi thú nhân không cần thú nhân che chở mà có thể kề vai chiến đấu.
Ngải Đạt nghĩ, Địch Nãi kia có lẽ bộ dáng không đủ xinh đẹp nhưng lại dũng cảm, kiên cường, tự lập, còn hiểu biết thật nhiều kỹ năng. Có lẽ, chính điểm bất đồng này đã hấp dẫn Phất Lôi ca ca đi.
Rốt cuộc, trải qua màn giao tranh anh dũng, liệt hỏa điểu cùng thử thú lùi bước. Nhóm dực hổ gào thét chạy ra khỏi vòng vây, thuận lợi rời đi.
Bọn họ một đường không hề ngừng nghỉ chạy về. Tới sơn động, các phi thú nhân đều xông tới.
Ngải Đạt nước mắt nước mũi đầy mặt, ánh mắt đỏ hồng, trên người cũng có thiệt nhiều vết thương. Hắn biết lúc này mình thực sự được an toàn mới bắt đầu sợ hãi. Sau khi leo xuống khỏi lưng Ngải Luân thì khóc đến khàn cả giọng. Mã Cát vội vàng an ủi.
Lúc này, bọn họ phát hiện, có ba dực hổ trong quá trình chiến đấu bị thương. Bầu bạn hoặc anh em của ba dực hổ kia đều thực đau lòng, vội vàng giúp bọn họ tẩy trừ băng bó vết thương.
Ngải Đạt nhìn những vết thương máu chảy đầm đìa trên người nhóm dực hổ, nước mắt lại càng ồ ạt trào ra.
Nói ra, hắn chẳng những không cống hiến được gì, ngược lại lại để mọi người mạo hiểm tới cứu mình. Giống như, việc hắn có thể làm là tạo ra phiền toái. Khó trách Phất Lôi ca ca không thích mình. Ngải Đạt không khỏi xấu hổ.
Chẳng lẽ, hắn phải vĩnh viễn làm một kẻ bị mọi người chán ghét sao? Không, không được.
Ngải Đạt thầm hạ quyết tâm, hắn phải bỏ đi thói kiêu căng bốc đồng. Cho dù không thể được hoan nghênh như Địch Nãi thì cũng không để mọi người phải bận tâm về mình.
Bởi vì sợ đám thử thú tới trả thù, bọn họ suốt đêm bay đi một khoảng cách, một lần nữa tìm sơn động trụ lại, lúc này mới sắp xếp nghỉ ngơi.
Ngải Đạt vừa kinh vừa vừa sợ, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, khóc thút thít ngủ bên người Ngải Luân.
Địch Nãi đổ một thân mồ hôi, trên người cũng trầy da vài chỗ. Cậu ở bên cạnh dòng suối nhỏ tùy tiện vốc nước rửa sạch một chút rồi ôm lấy cái đuôi to của Phất Lôi ngủ. Phất Lôi cũng thực đau lòng, nhẹ nhàng liếm liếm mặt Địch Nãi, nằm sát cậu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ phát hiện thương tích của Lý Kỳ khá nặng, không thể tiếp tục bay. Hắn đành phải ở sơn động dưỡng cho khỏe lại mới có thể tiếp tục phi hành.
Phi thú nhân đi cùng Lý Kỳ chính là đệ đệ hắn, Lý Áo. Lý Áo thực khó xử, nhà bọn họ thực sự thiếu muối, hiện giờ Lý Kỳ không thể bay, hắn muốn đi lấy muối, phải làm sao bây giờ?
Ngải Đạt lúc này liền đứng ra, đề nghị để mình ở lại chiếu cố Lý Kỳ bị thương, Ngải Luân chở Lý Áo đi lấy muối. Như vậy thì hai bên đều không chậm trễ. Dù sao, Lý Kỳ cũng vì cứu hắn mới bị thương, hắn chăm sóc Lý Kỳ cũng là việc nên làm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đề nghị này không tồi. Địch Nãi thầm nghĩ, cậu nhóc Ngải Đạt trải qua chút trắc trở quả nhiên đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ cho người khác.
Ngải Luân có chút lo lắng cho đứa em nhỏ tuổi này, dù sao trước kia luôn được các ca ca chiếu cố, giờ phải săn sóc người khác, liệu có làm được không?
Ngải Đạt liền hướng Ngải Luân biểu lộ quyết tâm, mấy ngày này nhất định sẽ chiếu cố Lý Kỳ thật tốt. Ngải Luân không có phương án nào khác, chỉ đành tạm thời tin tưởng.
Bởi vì Lý Kỳ bị thương, không tiện đi săn nên Phất Lôi cùng Ngải Luân ra ngoài một buổi, bắt vài con mồi mang về, đặt trong sơn động làm thức ăn dự trữ.
Sau khi an bài hết thảy, Lý Kỳ cùng Ngải Đạt ở lại, những người khác tiếp tục đi tới. Bọn họ hẹn nhau, chờ lấy muối trở về sẽ tới đây hội hợp rồi cùng quay về bộ lạc.
Lần này xuất hành, tâm tình mọi người đều có chút trầm trọng. Dù sao đã xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều có chút lo sợ.
Địch Nãi vì muốn thay đổi bầu không khí nên muốn kể vài câu chuyện cười. Bất quá, nói cái gì để người ta cười cũng khó a. Dù sao, này đều là người nguyên thủy a. Muốn kể chuyện cười thì còn cần kể những chuyện mà người nguyên thủy hiểu được, thật sự là khó quá mà.
Địch Nãi nhớ ra rất nhiều chuyện cười mình biết, chính là không có cách nào biểu đạt, quả thực là nghẹn tới nội thương. Cuối cùng, cậu vắt hết óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một chuyện, liền nói: “Ta kể chuyện cười cho các ngươi nghe a! Có một con gấu cùng một con thỏ đi vệ sinh, đi xong, con gấu hỏi con thỏ: ‘Ngươi có bị rụng lông không?’, con thỏ nói: ‘Ta không bị rụng lông.’. Vì thế, con gấu liềm túm lấy con thỏ, sau khi lau sạch mông thì nghênh ngang bỏ đi.”
Mã Cát phốc một tiếng bật cười: “Địch Nãi, ngươi xấu xa quá a.”
Các phi thú nhân khác cũng ồn ào lên tiếng: con gấu cùng con thỏ sao có thể nói chuyện a? Còn nữa, gấu với thỏ sao có thể cùng nhau đi vệ sinh?
Vì thế, Địch Nãi bị bọn họ đánh bại. Cậu nghĩ nghĩ, chuyện cười không được, thế có thể chơi câu đố để thay đổi đề tài a! Dùng những câu đơn giản nhất để bồi dưỡng năng lực suy nghĩ của bọn họ. Vì thế, cậu lại mở miệng: “Này, ta hỏi các ngươi mấy vấn đề nhỏ, các ngươi trả lời a! Vấn đề thứ nhất: ta bắt mười con cá, có một con đã chết, thế ta còn mấy con cá?”
Mã Cát lập tức đáp: “Ta biết, chín con!”
Địch Nãi khoát tay: “Đáp quá nhanh, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Mã Cát lại nhíu mày suy tư, thì thào lẩm bẩm: “Mười bỏ một, phải còn chín con a!” Các phi thú nhân khác cũng biểu thị Mã Cát không tính sai.
Địch Nãi liền nói: “Con cá chết kia không phải là cá à?”
Mã Cát giật mình: “Úc, kia vẫn có mười con.” Hắn đáp sai cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy thực thú vị: “Địch Nãi, cái này chơi vui, ngươi hỏi tiếp đi.”
Địch Nãi lại đố: “Con gì bị ngươi giết mà lại chảy ra máu của chính ngươi?”
Các phi thú nhân đều cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc có một người đáp: “Con muỗi.”
Địch Nãi khích lệ: “Không tồi, trả lời chính xác.”
Mã Cát có chút tiếc nuối nói: “Hóa ra là muỗi, thế mà đoán không ra. Ghét nhất là bị muỗi đốt. Tiếp tiếp.”
Địch Nãi lại hỏi: “Con ếch vì sao lại nhảy cao hơn cây?”
Một phi thú nhân không quá xác định nói: “Bởi vì cái cây kia rất lùn?”
Địch Nãi lắc đầu: “Không đúng. Nghĩ típ đi.”
Mã Cát trầm tư nửa ngày, đáp: “Ta biết rồi. Bởi vì cây không nhảy được!”
Địch Nãi bật ngón cái: “Lợi hại!”
Mã Cát rốt cuộc cũng đáp đúng một câu, vui sướng vỗ tay: “Hắc hắc, ta đáp đúng rồi!” Bất quá, vui quá thì hóa buồn, ngay phút hưng phấn này, dép của hắn lại rớt xuống. Hách Đạt lập tức bay xuống tìm kiếm, chính là chẳng thấy tăm hơi đâu. Mã Cát thực uể oải: “Dép của ta, tìm không thấy.”
Địch Nãi vội bảo Phất Lôi bay xuống, cũng gọi mọi người xuống hỗ trợ.
Chuyến này, cư nhiên để Địch Nãi phát hiện kinh hỉ. Cậu tìm thấy một loại hạt như hạt lúa trên cỏ, hạt nó rất lớn, thoạt nhìn giống lúa mạch. Cậu bứt vài hạt, cắt bỏ lớp vỏ ngoài, bên trong có màu xanh biếc. Địch Nãi nghĩ, chẳng lẽ là lúa hoang? Cậu cắn một hạt, nhấm nuốt. Nó có mùi thơm ngát, nhai thì nát thành bột, có chút vị ngọt.
Địch Nãi mừng như điên. Bất luận là cái gì thì nó chính là loại cây lương thực đầu tiên mà cậu nhìn thấy a!
Nghĩ tới từ nay về sau rốt cuộc có thể từ giã những ngày tháng chỉ có thể ăn thịt với rau dại, Địch Nãi lệ rơi đầy mặt….
….
Hoàn Chương 48.