Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 126: Phiên ngoại - duy lạp cùng na tạp (trung)


Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 126: Phiên ngoại – duy lạp cùng na tạp (trung)

Tâm tình Na Tạp có chút xao động, giống như không thể khống chế tưởng tượng bộ dáng trần trụi của Duy Lạp trong lòng. Chính là chỉ hoảng hốt một chốc mà thôi, ngay sau đó Na Tạp tự nói với mình, giống cái phóng đãng như vậy có gì đáng xem chứ, nói không chừng sớm đã bị người ta nhìn hết rồi.

Nghĩ tới đây, Na Tạp liền bình tâm, bắt đầu chuyên tâm dùng móng vuốt sắc bén xử lý con mồi. Sau khi lột da mổ bụng con hoẵng, Na Tạp dùng nước mưa rửa sạch  máu loãng, sau đó cũng không xoay người vào trong, bắt đầu đốt thêm một đống lửa ở ngoài cửa động, bắt đầu nướng thịt.

Duy Lạp ngửi thấy mùi thịt nướng, bụng liền kêu vang. Đối với chuyện Na Tạp thế nhưng lại nhóm thêm một đống lửa ngoài cửa sơn động, Duy Lạp không hiểu sao có chút căm tức.

Mới đầu Duy Lạp chỉ cảm thấy chơi vui nên mới tiếp cận Na Tạp, chính là theo thời gian trôi qua, Duy Lạp phát hiện mình ngày càng để ý tới cảm thụ của đối phương, muốn nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn xuất hiện nhiều biểu tình hơn. Thậm chí, Duy Lạp hi vọng Na Tạp có thể chuyên chú nhìn một mình mình.

Chính là, Duy Lạp ngầm tỏ ý nhiều lần như vậy mà Na Tạp vẫn không thay đổi, cũng không biểu lộ hảo cảm. Duy Lạp nhịn không được hoài nghi, chẳng lẽ mình thực sự không có chút hấp dẫn nào? Không, không có khả năng, những lúc ở cạnh nhau, nhịp tim Na Tạp đều đập rất nhanh, tuyệt đối không phải là hắn ảo giác. Như vậy, vì sao Na Tạp lại kháng cự tiếp cận mình?

Duy Lạp suy nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu được. Khối băng chết tiệt kia cả ngày không ừ hử một tiếng, tâm tư thực khó đoán. Mặc kệ đi, chỉ cần là thứ mình muốn, nhất định phải túm tới tay.

Mặc vào quần áo da thú đã được hong khô, Duy Lạp đi ra đống lửa bên ngoài, mở miệng cười: “Oa, thực thơm!” Nói xong, Duy Lạp ngồi chồm hổm xuống, định đưa tay xé thịt nước.

Na Tạp không chút biến sắc đập bàn tay đang vươn tới của Duy Lạp, xé một miếng thịt nước, dùng lá cây bọc lại rồi đưa qua.

Duy Lạp thầm cười trộm, nhận lấy thịt nướng Na Tạp đưa, bắt đầu ăn. Tên mặt lạnh này tuy thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng kỳ thực rất biết săn sóc người a.

Na Tạp cũng cầm một miếng thịt lớn gặm cắn, hắn ăn rất nhanh, ăn xong thấy thịt nướng có chút không đủ thì lại cầm vài miếng bắt đầu nướng.

Duy Lạp vừa ăn thịt nướng vừa nhìn chằm chằm Na Tạp, giống như trên mặt Na Tạp có hoa. Na Tạp vẫn nghiêm mặt, đường nét góc cạnh thực nghiêm nghị, giống như không phải đang nướng thịt mà làm một việc rất quan trọng.

Duy Lạp đột nhiên sáp qua, vươn đầu lưỡi liếm lên khóe miệng Na Tạp một chút, sau đó làm như không có việc gì trở về chỗ cũ liếm liếm môi. Sau đó, Duy Lạp mỉm cười nói với Na Tạp đã cứng đờ bên cạnh: “Không có việc gì, chỉ là bên miệng ngươi dính vụn thịt, vì không muốn lãng phí nên ta mới ăn luôn.”

Na Tạp trầm mặc nhìn Duy Lạp một lúc lâu, con ngươi màu rám nắng giống như có ngọn lửa bùng lên. Đột nhiên Na Tạp kéo tóc Duy Lạp, hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kia. Nụ hôn kia tràn ngập hương vị hung ác, đại khái đã đụng trúng răng Duy Lạp, bất quá Na Tạp không chút lùi bước, hung hăng áp tới, không chút kỹ xảo hung hăng mút vào, liếm loạn, giống như đã đói khát thật lâu.


Cho dù là nụ hôn hỗn loạn như vậy nhưng Duy Lạp vẫn cảm thấy choáng đầu hoa mắt, giống như ngay cả hít thở cũng quên mất. Nhịp tim Duy Lạp đập thật nhanh, tay chân luống cuống, chỉ có thể ngơ ngác thừa nhận. Này kỳ thực cũng là nụ hôn đầu tiên của Duy Lạp. Tuy vừa nãy liếm bên khóe môi Na Tạp thoạt nhìn kinh nghiệm rất phong phú, chỉ là kỳ thực hắn chỉ xúc động mới làm vậy mà thôi.

Na Tạp hôn một hồi thì buông lỏng Duy Lạp, lồng ngực phập phồng kịch liệt một trận, cuối cùng quay đầu đi, trầm mặc tiếp tục nướng thịt. Na Tạp cảm thấy mình có chút không thích hợp, thế nhưng lại xúc động hôn giống cái này, không phải mình thực ghét người này à, vì sao lại làm vậy chứ?

Lần đầu tiên thân mật tiếp xúc cứ vậy chấm dứt, mặt Duy Lạp nóng tới dọa người, quẫn bách nhìn chằm chằm đống lửa không dám nói gì. Một lát sau, Na Tạp lại đưa cho Duy Lạp một khối thịt nướng. Duy Lạp nhận lấy, im lặng ăn.

Mưa vẫn tiếp tục kéo dài, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không ngừng lại. Bọn họ không thể quay về, ăn uống xong vẫn phải tiếp tục ở trong sơn động chờ mưa tạnh. Duy Lạp cảm thấy thực nhàm chán, muốn tìm Na Tạp nói chuyện, chính là Na Tạp lại hóa thành hình thú trầm mặc nằm ngoài cửa động ngắm mưa, cứ hệt như một bức tượng điêu khắc.

Tròng mắt Duy Lạp xoay chuyển, lại muốn chọc Na Tạp. Hắn cố ý chạy tới cửa sơn động nhìn mưa, sau đó vươn tay đón những hạt nước mưa, lộ ra ngón tay thon dài. Thấy Na Tạp gối đầu trên chi trước không thèm nhìn tới mình, Duy Lạp liền búng nước mưa trong tay lên đầu đối phương.

Na Tạp run run một chút, sau đó lắc lắc đầu vẫy nước đi. Đại khái bởi vì vẫy không hết được, Na Tạp liền nâng chi trước lau đi. Bộ dáng kia vừa ngốc lại có chút đáng yêu, Duy Lạp nhịn không được phì cười.

Na Tạp trừng mắt liếc nhìn Duy Lạp một cái rồi quay đầu đi, cứ hệt như Duy Lạp không hề tồn tại. Duy Lạp thấy có chút vô nghĩa, liền xoay người trở vào trong, bất quá lại cố ý đi sát bên người Na Tạp. Lúc sắp đi qua, hắn bị một nhánh cây vấp chân, Duy Lạp linh cơ vừa động té lăn quay lên người Na Tạp.

Na Tạp bị Duy Lạp đè đau kêu rên một tiếng, sau đó ảo não ngẩng đầu nhìn Duy Lạp. Duy Lạp vùi đầu ôm Na Tạp, nhân cơ hội sờ loạng trên người đối phương. Ô ô, da lông thực bóng loáng, sờ lên thực thoải mái a. Bất quá, Duy Lạp vẫn biết không nên làm quá, vội vàng bò dậy.

Lúc đứng lên, Duy Lạp còn cố ý xoay xoay thắt lưng để lộ ra phần bắp đùi xinh đẹp. Na Tạp thoáng nhìn thấy một màn này, con ngươi lập tức trở nên u ám, hô hấp cũng dồn dập.

Duy Lạp cười đắc ý, vỗ vỗ bụi dính trên váy da thú, lắc lắc cái eo thon xinh đẹp đi vào đống lửa bên trong.

Đáng tiếc, cho dù Duy Lạp dùng mọi cách khiêu khích, Na Tạp vẫn không đột phát thú tính như hắn mong muốn. Bất quá tới tối, lúc Duy Lạp nằm xuống bên cạnh rồi chui vào lòng Na Tạp ngủ, Na Tạp cũng không cự tuyệt.

Ngửi thấy hương vị giống đực đặc trưng trên người Na Tạp, tâm tình Duy Lạp có chút kích động, thực muốn ôm Na Tạp xoa xoa bóp bóp một phen, chính là hắn vẫn có sự rụt rè của giống cái nên không làm như vậy. Duy Lạp chỉ kéo cái đuôi lên ôm rồi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.


Sau khi Duy Lạp ngủ say rồi, Na Tạp yên lặng nhìn hắn nửa ngày, thẳng tới khuya mới ngủ.

Sau đêm đó, Duy Lạp hoàn toàn không xem Na Tạp là người ngoài, mỗi ngày cứ quấn quít không thôi, cứ hệt như cái đuôi theo Na Tạp chạy khắp nơi. Lạc thú lớn nhất của Duy Lạp bây giờ chính là làm Na Tạp liếc mắt tới mình nhiều hơn một chút, hoặc nói thêm vài câu.

Na Tạp cảm thấy Duy Lạp thực phiền, cứ ra đủ loại nan đề, chính là làm thú nhân, hắn biết mình không thể so đo với giống cái. Bởi vậy, tuy thái độ lạnh đạm nhưng Na Tạp vẫn không cự tuyệt yêu cầu của Duy Lạp.

Trạng huống này duy trì tới tận mùa xuân năm sau.

Hoa đào trong sơn cốc nở rộ thực rực rỡ, vài ngày trước đó Duy Lạp còn nháo loạn vòi Na Tạp chở mình đi xem, thế mà mấy hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Na Tạp không biết vì sao tự dưng cảm thấy nôn nóng. Lúc Duy Lạp tìm tới, hắn cảm thấy thực phiền, nhưng đối phương không tới thì hắn lại khó chịu, trong lòng có chút trống rỗng, muốn đi xem người kia rốt cuộc đang làm gì.

Hôm nay lúc đi săn trở về, Na Tạp không đi theo đường cũ mà vòng qua bên sơn động Duy Lạp. Không phải hắn cố ý muốn qua xem, chẳng qua hắn sợ Duy Lạp chốc nữa lại qua làm phiền nên mới qua xem thử thôi.

Không ngờ vừa bay tới gần sơn động Duy Lạp, Na Tạp đã thấy một màn làm mình nổi trận lôi đình. Một thú nhân đang ngồi xổm bên chân Duy Lạp, thân thiết vuốt chân Duy Lạp.

Na Tạp hất văng con mồi trên người, từ giữa không trung hướng về phía thú nhân kia rống to một tiếng. Thú nhân Cổ Đức nhận được khiêu kích liền bật người hóa về hình thú, xoay người cùng Na Tạp chiến đấu.

Khoảnh khắc Duy Lạp còn đang sửng sốt thì Na Tạp cùng Cổ Đức đã lao vào đánh nhau, hắn chỉ đành trốn ra sau gốc cây. Dù sao, trường hợp cát bay đá văng thế này, phi thú nhân quả thực không chống đỡ nổi.

Các thú nhân vì Duy Lạp đánh nhau vốn cũng không phải lần đầu tiên. Duy Lạp biết rõ đám thú nhân này nếu không phát tiết xong thì sẽ không dừng lại, sau khi gào lên bảo dừng lại mà không có tác dụng, Duy Lạp dứt khoát trốn ở một bên xem náo nhiệt.

Bất quá, lúc này tâm tình của Duy Lạp có chút bất đồng. Hắn thực lo lắng nhìn Na Tạp, sợ Na Tạp bị thương. Hai lão hổ đấu tới long trời lỡ đất, rốt cục cũng phân thắng bại. Cổ Đức là bên chiến bại, xám xịt rời đi.


Na Tạp cũng bị thương, trên vai là một vết thương dài, thoạt nhìn có chút dữ tợn. Na Tạp thở hồng hộc nhìn chằm chằm Cổ Đức rời đi, sau đó dời tầm nhìn về phía Duy Lạp.

Duy Lạp có chút khiếp đảm bước qua: “Na Tạp, ngươi không sao chứ? Ngươi chảy máu rồi.”

Na Tạp thấy Duy Lạp tới gần thì đột nhiên bổ nhào tới bổ gục Duy Lạp xuống đất. Duy Lạp kinh ngạc hô: “A, Na Tạp, ngươi làm gì vậy?”

Trong lòng Na Tạp tràn đầy lửa giận, Duy Lạp thật sự quá phóng đãng, vừa quấn quít lấy mình lại vừa ỡm ờ với thú nhân khác, thật sự không thể tha thứ.

Na Tạp táo bạo vươn đầu lưỡi liếm loạn trên mặt Duy Lạp, càng liếm lửa giận trong lòng lại càng bốc cao. Không thể buông tha hắn, tuyệt đối không thể. Nghĩ vậy, Na Tạp biến về kéo Duy Lạp đứng dậy, sau đó kéo hắn tựa vào lưng mình rồi biến về hình thú, bay vút lên không.

Duy Lạp kinh hãi ôm chặt Na Tạp: “Này, Na Tạp, ngươi muốn chở ta đi đâu?”

Vừa về tới sơn động của mình, Na Tạp thả Duy Lạp xuống, bật người hóa thành hình người, ấn Duy Lạp lên tường rồi dùng sức hôn môi.

Đây là lần đầu tiên Duy Lạp vào sơn động Na Tạp, còn chưa kịp đánh giá hoàn cảnh nơi này thì đã bị nụ hôn bất thình lình đánh gảy. Nụ hôn lần này của Na Tạp rõ ràng đã thuần thục hơn lần trước, Na Tạp liếm lên môi Duy Lạp, đầu lưỡi cũng cường ngạnh khai mở răng nanh khép chặt rồi vói vào bên trong thăm dò.

Đầu lưỡi nóng rực lại thô ráp lập tức làm thắt lưng Duy Lạp mềm nhũn. Duy Lạp thử vươn lưỡi, rất nhanh liền bị Na Tạp ngậm vào miệng hung hăng mút mạnh. Con ngươi lục sắc của Duy Lạp nổi lên tầng hơi nước, cần cổ trắng nõn hơi ngẩng lên, kìm không được phát ra một tiếng rên ngọt mị.

Phản ứng phóng đãng của Duy Lạp quả thực là đổ thêm dầu vào lừa, ánh mắt Na Tạp tràn đầy dục vọng. Rời khỏi môi Duy Lạp, Na Tạp cắn một ngụm lên cổ họng Duy Lạp, để lại một dấu ấn đỏ hồng. Bàn tay Na Tạp cũng không nhàn rỗi, dùng sức kéo mở quần áo da thú trên người Duy Lạp.

Duy Lạp phát ra một tiếng kinh hô, hai tay đưa lên muốn che lại ngực, bất quá lại bị Na Tạp túm chặt đặt lên tường, sau đó môi lưỡi Na Tạp bắt đầu công chiếm hai điểm nhỏ trước ngực.

Na Tạp ngậm một điểm, dùng sức mút rồi dùng răng nanh gặm cắn, lực đạo quả thực hơi lớn, rất nhanh liền làm nó sưng đỏ dựng đứng.

Duy Lạp nhíu mày hô: “Na Tạp, nhẹ một chút, đau quá!”

Lời nói của Duy Lạp kì thực có chút làm nũng, nhưng lọt vào tai Na Tạp thì không biết vì sao lại càng làm hắn tức giận hơn. Na Tạp thô bạo lưu lại những vết hôn đỏ ửng trên làn da trắng nõn của Duy Lạp, bàn tay còn lại nhàn rỗi thì lần xuống dùng sức xoa bóp phần mông Duy Lạp.

Đầu ngón tay Na Tạp cảm nhận được xúc cảm mềm dẻo, hạ thân đã cứng tới phát đau. Na Tạp ôm Duy Lạp ném lên giường đá trải da thú. Duy Lạp vốn có ý định thân thiết với Na Tạp nên mới nhẫn nhịn, chính là hành động thô bạo của Na Tạp chọc giận Duy Lạp, hắn liền giơ chân đá một cước lên người Na Tạp: “Na Tạp, ngươi đứng im đó cho ta, ngươi định làm gì hả?”


Một cú này hiển hiên không gây ra thương tổn, ngược lại lại chọc giận Na Tạp, Na Tạp bổ nhào tới đè chặt Duy Lạp, hai tay túm lấy chân Duy Lạp kéo mở ra hai bên, tận tình gặm cắn một phen. Na Tạp hành động thực thô bạo, đụng tới đâu liền hung hăng gặm cắn tới đó, bản tính mãnh thú trong lòng hoàn toàn phóng xuất.

Duy Lạp bị cắn tới khó chịu, cảm thấy từ cổ đến ngực đều đau đớn. Hắn bắt đầu chửi ầm lên, nhưng Na Tạp lại giồng như không nghe thấy, vẫn tiếp tục thô bạo. Na Tạp dùng một tay kiềm chế tay Duy Lạp, tay kia thì thuận lợi kéo da thú dưới thân đối phương.

Cứ vậy, thân thể Duy Lạp bị lộ ra hoàn toàn. Duy Lạp vừa mắng vừa giãy dụa, vòng eo mảnh khảnh vặn vẹo không ngừng, quả thực làm Na Tạp say mê. Na Tạp túm lấy hai chân Duy Lạp, khoát chúng lên vai mình rồi nâng hai cánh mông co dãn, cúi người ngậm lấy vật nhỏ ngây ngô giữa hai chân Duy Lạp.

Duy Lạp nức nở một tiếng, nhắm mắt lại không dám nhìn. Na Tạp hiển nhiên không có kinh nghiệm, chỉ theo bản năng hết mút lại liếm. Duy Lạp cũng là lần đầu tiên, bị đối phương mút tới vừa đau lại vừa thỏa mái, trong đầu trống rỗng, ngón tay siết chặt da thú dưới thân, đầu ngón tay cuộn lại, quả thực sắp co rút tới nơi. Duy Lạp run rẩy đẩy đầu Na Tạp: “Buông ra, buông ra, từ bỏ!”

Na Tạp không chút thả lỏng, dùng lưỡi cuốn lấy cùng liếm mút chồi non, còn dùng răng nanh cà nhẹ, sau đó ra ra vào vào ma xát. Sau khi Na Tạp mút mạnh vài cái thì Duy Lạp run rẩy sợ hãi kêu lên một tiếng, bắp đùi run nhẹ rồi bắn ra.

Lúc Duy Lạp còn chìm trong trạng thái thất thần, Na Tạp đã cấp bách tới khó kiềm chế, phun chất lỏng trong miệng ra rồi bôi loạn lên khe mông Duy Lạp, tiếp đó nhấc chân Duy Lạp lên rồi vọt thẳng vào trong.

Duy Lạp hô to một tiếng, đau tới mức nước mắt cũng chảy ra. Na Tạp kì thực cũng không thoải mái gì, lúc này hắn mới biết hóa ra nơi đó chặt tới vậy, kẹp hắn tới phát đau. Chính là, Na Tạp thật sự nhịn không được, ngừng một chút rồi lại tiếp tục tiến tới, lưỡi dao thịt cường thế đâm sâu vào khe hở chật chẹp dưới thân Duy Lap.

Duy Lạp điên cuồng cào lên lưng Na Tạp, nhưng hết thảy không thể ngăn cản hành động của đối phương.

Na Tạp mím môi, ánh mắt cuồng loạn, không ngừng chớp động phần eo. Hắn chỉ lo phát tiết bản thân mà không hề để tâm tới cảm thụ của Duy Lạp.

Duy Lạp bị Na Tạp đè nặng trên người, một chân bị kéo vòng qua thắt lưng Na Tạp, chân kia thì bị khoác lên vai, dưới thân hoàn toàn rộng mở, lưỡi dao sắc bén kia từng chút từng chút cắt xé da thịt bên trong, thật sự rất đau đớn. Vật nhỏ phía trước của Duy Lạp vốn vẫn còn hơi ngạng lên, bất quá sau đó bởi vì quá đau mà co rụt lại.

Duy Lạp biết không có cách nào lay động Na Tạp nên quật cường cắn môi, bắt đầu im lặng không phát ra chút âm thanh nào. Duy Lạp bị Na Tạp lăn qua lộn lại làm vô số tư thế, làm tới mức Duy Lạp thất thần, sau đó ngay cả thở dốc cũng không còn đủ sức. Chờ Na Tạp rốt cuộc tận hứng rời khỏi người Duy Lạp, Duy Lạp ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi.

Duy Lạp mở to mắt nhìn chằm chằm Na Tạp, dùng hết chút sức lực cuối cùng nói: “Na Tạp, ta hận ngươi.” Nói xong thì hắn cũng ngất đi.

Hoàn Phiên Ngoại 126.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.