Đọc truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt – Chương 120: Vị đồng hương nhân ngư
Địch Nãi tới thế giới này đã được sáu năm, lễ thù thần năm nay sẽ do dực báo tộc tổ chức. Địch Nãi chuẩn bị cùng Phất Lôi tham gia.
Địch Nãi làm vú em nhiều năm, cảm thấy xương cốt trên người đều đã rỉ sét, sớm đã chịu không nổi. Cậu muốn nhân cơ hội này dạo chơi khắp nơi, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp của đại lục này.
Mặc khác, nghe nói dực báo tộc cư nhiên có người kết thành bầu bạn với nhân ngư, cậu cùng Phất Lôi đều muốn xem thử xem rốt cuộc có phải sự thật hay không. Dù sao nhân ngư mà khi xưa bọn họ gặp được đều bị cấm kết giao với thú nhân. Hơn nữa thú nhân cùng nhân ngư rõ ràng là chủng tộc bất đồng, bọn họ có thể chung sống sao?
Tuy Phất Lôi là tộc trưởng nhưng hiện giờ trong tộc cơ bản không có đại sự, y để mấy trợ thủ đắc lực lưu lại là được. Địch Âu đã hơn một tuổi, không cần uống sữa nữa, mang đi theo cũng không sao.
Tiểu thú nhân của có cánh, có thể đi săn, bất quá vẫn không thể bay quá xa, chỉ có thể để chúng lưu lại bộ lạc. Địch Nãi nhờ Mã Cát cùng Hách Đạt hỗ trợ chăm sóc cặp song sinh, còn có Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh.
Bất quá, trước khi đi, Hào Sâm cùng Địch Sâm lại ồn ào đòi đi cùng. Địch Nãi mất kiên nhẫn nói: “Nơi đó ở rất xa, các ngươi có thể bay nổi à? Đến khi đó không có ai cõng các ngươi đâu.”
Hào Sâm cùng Địch Sâm kéo kéo góc áo Địch Nãi, khẩn cầu nói: “Chúng ta có thể bay a. Ba ba, để chúng ta đi cùng đi!”
Địch Nãi chỉ tay về phía ngọn núi nhỏ bên kia khe núi: “Tốt, nếu các ngươi có thể bay qua bên đó, sau đó không cần nghỉ ngơi có thể bay ngược trở về thì ta liền dẫn các ngươi đi cùng.”
Cặp song sinh hóa thành hình thú đập đập cánh bắt đầu liều mạng bay đi. Đáng tiếc, thể lực bọn nó còn quá yếu, bay được một nửa liền chịu không nổi rớt xuống. Vì thế hai đứa ỉu xìu quay về. Địch Nãi chỉ có thể an ủi, chờ lễ thù thần tới nhất định sẽ dẫn chúng đi.
Nhóm tộc nhân dực hổ tộc trải qua hơn nửa tháng phi hành, bình an tới bộ lạc dực báo tộc. Lần này Địch Nãi mang theo rất nhiều đậu hũ khô cùng vài hũ rượu, cũng xem là trao đổi văn hóa. Tới nơi, bọn họ được nhiệt liệt hoan nghênh cùng tiếp đãi nhiệt tình. Địch Nãi hiển nhiên rất được giống cái hoan nghênh, rất nhanh đã quen thuộc với tộc nhân dực báo tộc.
Địch Nãi vừa ăn loại quả kỳ dị đặc sản nơi này vừa hỏi bằng hữu Lư Tát mới quen ở bên cạnh: “Nghe nói có nhân ngư tới từ biển rộng kết bầu bạn với thú nhân bộ lạc các ngươi đúng không?”
Lư Tát hưng phấn bừng bừng đáp: “Đúng vậy a, nhân ngư kia gọi là Lạc Kỳ, hắn thật sự rất đẹp.”
Địch Nãi nghe thấy không phải hai nhân ngư mình từng quen thì có chút nhụt chí, bất quá vẫn hứng thú hỏi: “Trước kia chưa từng nghe nói trên đại lục có nhân ngư, người nọ có thể đi đường không?”
Lư Tát gật gật đầu: “Đương nhiên có thể đi đường a, bất quá ta nghe nói hắn phải bơi trong nước mỗi ngày mới được. Thế nên, hiện giờ hắn đang ở trong sơn động sát bên hồ.”
Địch Nãi xoa xoa cằm: “Ta thực muốn gặp nhân ngư một lần, không biết rốt cuộc có bộ dáng gì.”
Lư Tát cười ngượng nói: “Tính tình Lạc Kỳ không tốt lắm, không thích người lạ chạy tới nhìn mình, thế nên không thể dẫn các ngươi qua chỗ hắn ở. Bất quá hôm nay có tổ chức lửa trại, nhất định hắn sẽ tới, khi đó ngươi có thể thấy hắn a.”
Lửa trại buổi tối quả nhiên náo nhiệt, Địch Nãi cùng Phất Lôi ôm bảo bảo ngồi bên đống lửa, vừa ăn uống vừa nhìn nhóm giống cái dực bảo tộc nhảy múa ca hát, vui vẻ không thôi, ngay cả bảo bảo cũng hiếu kỳ mở to mắt ngơ ngác nhìn.
Lư Tát đột nhiên kéo kéo ống tay áo Địch Nãi, sáp qua nhỏ giọng nói: “Xem kìa, Lạc Kỳ tới rồi, chính là nhân ngư kia.”
Địch Nãi quay đầu nhìn qua, một giống cái xinh đẹp được một con dực báo chở tới quảng trường. Xem ra giống cái kia chính là nhân ngư, bất quá bởi vì có chân nên thoạt nhìn cũng không khác biệt gì giống cái trong bộ lạc.
Lạc Kỳ quả nhiên rất đẹp, bất quá gương mặt thoạt nhìn có chút lạnh như băng, không có biểu tình, thoạt nhìn có chút cao ngạo. Sau khi dực báo kia đáp xuống, thấy Lạc Kỳ leo xuống lưng mình thì rất nhanh biến hóa hình thái cởi túi vải trên lưng, lôi ra một tấm đệm cỏ đặt xuống đất, còn vỗ vỗ bụi rồi mới để Lạc Kỳ ngồi xuống.
Địch Nãi đột nhiên nhìn thấy trong lòng Lạc Kỳ có một đứa nhỏ. Di, nhân ngư này thế nhưng đã cùng thú nhân sinh đứa nhỏ? Chẳng lẽ nhân ngư này cũng bị uống nước thánh của bộ lạc nên có thể sinh sản?
Địch Nãi thấp giọng hỏi Lư Tát: “Bảo bảo Lạc Kỳ đang ôm là đứa nhỏ của hắn à?”
Lư Tát liền mỉm cười tươi rói: “Đúng vậy đúng vậy, kia chính là bảo bảo tiểu nhân ngư rất đáng yêu a! Ta hảo muốn dưỡng một tiểu nhân ngư như vậy!”
Địch Nãi đột nhiên mơ hồ, Lạc Kỳ sinh ra chính là tiểu nhân ngư? Thật sự rất kỳ quái. Chẳng lẽ nhân ngư cũng phân chia đực cái như thú nhân? Chính là, này rốt cuộc phân chia thế nào?
Địch Nãi nhớ rõ nhân ngư mình từng nhìn thấy đều là giống đực, hơn nữa cũng không thể hóa ra đôi chân đi lại trên đất liền. Nhân ngư này cư nhiên có chân, lại còn sinh đứa nhỏ. Hay là, nhân ngư đều là loài song tính? Nói tóm lại, hết thảy giống như một điều bí ẩn.
Tuy Lư Tát có nói tính tình Lạc Kỳ không tốt nhưng Địch Nãi vẫn muốn nhận thức một chút, thuận tiện hỏi xem hắn có biết Kiệt Thụy cùng đứa cháu Tô Lạp hay không. Từ sau lần đó, đã nhiều năm rồi Địch Nãi không tin tức về nhân ngư.
Địch Nãi giao bảo bảo cho Phất Lôi, vỗ vỗ vai y nói: “Ngươi ngồi đây đi, ta qua bên kia làm quen với Lạc Kỳ một chút.”
Địch Nãi đi tới đống lửa bên chỗ nhóm Lạc Kỳ, thực thân thiết chào hỏi: “Hey, chào các ngươi, không ngại cho ta ngồi đây một chút chứ?”
Lạc Kỳ ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cậu một cái, không nói gì. Bất quá thú nhân nọ thì nhiệt tình nói: “Ngồi đi ngồi đi.”
Địch Nãi ngồi xuống, nhích tới gần cười tủm tỉm nhìn tiểu bảo bảo mà Lạc Kỳ đang ôm, khen ngợi: “Bảo bảo thực đáng yêu, có thể để ta ôm một cái không?”
Địch Nãi vừa dứt lời, Lạc Kỳ không nói gì nhưng lại đưa bảo bảo qua, cứ hệt như tiểu bảo bảo là cục than phỏng tay. Địch Nãi bất ngờ không kịp đề phòng có chút hoảng sợ. Bất quá tiểu bảo bảo trong lòng cũng không sợ người lạ, ánh mắt lam sắc tròn vo nhìn Địch Nãi, bàn tay nhỏ bé từ tã lót vươn ra, ‘a a’ muốn túm lấy cổ áo da thú của Địch Nãi.
Lạc Kỳ lúc này mới liếc mắt nhìn qua một cái, bất quá hắn đột nhiên nhìn chằm chằm tóc cùng quần áo của Địch Nãi. Vẻ mặt khá thận trọng làm Địch Nãi cảm thấy có chút kỳ quái.
Thú nhân kia khá phóng khoáng, mới đầu đã chủ động giới thiệu mình tên là Lỗ Cách, ngồi cạnh là Lạc Kỳ. Bảo bảo của bọn họ gọi là Sảng Lãng. Địch Nãi hôn một ngụm lên bàn tay trắng trắng mềm mềm của bảo bảo, sau đó mỉm cười nhìn Lạc Kỳ, thử nói chuyện: “Ngươi là Lạc Kỳ đi? Ta là Địch Nãi, rất vui được quen biết ngươi!”
Lạc Kỳ ngây người một chút, đột nhiên thực kích động bắt lấy tay Địch Nãi: “Ngươi nói cái gì, ngươi gọi là Địch Nãi?”
Địch Nãi nghi hoặc gật gật đầu: “Đúng vậy, ta gọi là Địch Nãi. Có vấn đề gì không?”
Lạc Kỳ giống như tìm thấy cứu tinh: “Hóa ra ngươi ở trong này. Ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi!”
Địch Nãi thực không nghĩ ra nhân ngư này có việc gì mà gấp gáp tìm mình như vậy, liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ tựa hồ suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Địch Nãi, có phải ngươi từng tặng một chiếc đồng hồ cho Kiệt Thụy của tộc nhân ngư chúng ta không?”
“Đúng vậy! Ngươi biết Kiệt Thụy à?” Địch Nãi kinh hỉ mở to mắt: “Kiệt Thụy hiện giờ có khỏe không?”
“Khỏe lắm, ta muốn hỏi ngươi, chiếc đồng hồ kia là của ngươi à?” Lực chú ý của Lạc Kỳ tựa hồ nằm ở chiếc đồng hồ.
Địch Nãi cũng bắt đầu cảm thấy có không thích hợp: “Đương nhiên. Làm sao vậy, chiếc đồng hồ kia có vấn đề gì à?”
“Không liên quan tới chiếc đồng hồ đó.” Hô hấp Lạc Kỳ trở nên dồn dập, tựa hồ có chút buồn bực.
Không đợi Địch Nãi kịp phản ứng, Lạc Kỳ đã thở gấp tiếp tục truy hỏi: “Ngươi bị bộ lạc dực hổ xem là sứ giả của thần là vì ngươi không phải người thế giới này, đúng không?”
Địch Nãi nghĩ nghĩ, vẫn thận trọng gật đầu: “Đúng vậy, ta không phải người thế giới này.”
“Kia ngươi tới từ đâu?” Lạc Kỳ hỏi ra vấn đề mấu chốt, sau đó nhìn chằm chằm Địch Nãi, giống như muốn nhìn thấy thứ gì đó trên mặt cậu.
Địch Nãi trong lòng khẽ động, tim đập cũng nhanh hơn. Chẳng lẽ Lạc Kỳ cũng xuyên tới? Chính là không đúng a, hắn rõ ràng là một nhân ngư!
Địch Nãi nghĩ nghĩ, quyết định nói sự thật: “Ta từ một nơi gọi là địa cầu xuyên tới, ngươi hiểu được lời ta nói không?” Nếu Lạc Kỳ có thể hiểu, kia thuyết minh phán đoán của cậu có khả năng.
Quả nhiên, ánh mắt Lạc Kỳ lập tức bừng sáng: “Quả nhiên ngươi từ địa cầu tới. Ngươi là người Trung Quốc, đúng không?”
Những lời này Lạc Kỳ dùng tiếng Trung, hắn vừa nói ra, Địch Nãi cũng trở nên kích động: “Ngươi, ngươi cũng là người Trung Quốc à? Chính là, ngươi không phải là nhân ngư à?”
Lạc Kỳ giống như tìm thấy thân nhân, kích động nói: “Đúng vậy, ta cũng là người Trung Quốc. Ta cũng không rõ vì sao lại trở thành thế này, ta chỉ uống chút rượu thôi, tỉnh lại thì đã biến thành bộ dáng này.”
Địch Nãi kinh ngạc tới nói không nên lời, cư nhiên so với cậu còn ly kỳ hơn, này xem như là hồn xuyên đi. Không ngờ lại có thể nhìn thấy đồng hương ở dị thế này, tâm tình Địch Nãi thật sự rất kích động.
Lạc Kỳ hiển hiên lại càng kích động hơn, hắn ôm đứa nhỏ trong lòng Địch Nãi đưa cho thú nhân bên cạnh, sau đó chuyên tâm nói chuyện với cậu: “Ta từ chỗ Kiệt Thụy biết ngươi tặng đồng hồ cho hắn, liền đoán ngươi là người xuyên tới. Ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi, chính là khi đó ta vẫn còn ở trong biển, không thể lên bờ được. Sau đó tuy có thể lên bờ nhưng bởi vì một việc mà trì hoãn tới tận bây giờ. Bất quá ta chưa bao giờ từ bỏ ý định, không ngờ trùng hợp như vậy, có thể gặp ngươi ở đây.”
Địch Nãi cũng cảm thấy thực trùng hợp. Dị giới này, chuyện kỳ quái gì cũng có thể phát sinh a!
Bên này Lạc Kỳ lôi kéo Địch Nãi thao thao bất tuyệt, quả thực làm thú nhân Lỗ Cách ở bên cạnh có chút kinh ngạc. Lạc Kỳ bởi vì tính tình không tốt nên cơ hồ không có bằng hữu trong bộ lạc, không ngờ lại tán gẫu thân thiết với phi thú nhân dực hổ tộc này như vậy.
Bất quá bọn họ nói gì, Lỗ Cách nghe không hiểu, hắn đoán đó có thể là ngôn ngữ nhân ngư. Giống cái dực hổ tộc này cư nhiên biết ngôn ngữ nhân ngư, quả thực kỳ quái. Chẳng lẽ hắn cũng là người của tộc nhân ngư?
Lỗ Cách ôm tiểu bảo bảo, cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ đút một miếng thịt nướng vào miệng Lạc Kỳ. Thấy Lạc Kỳ ăn thì thỏa mãn mỉm cười.
Lạc Kỳ kể lại sự cố của mình, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi cứ vậy sinh sống ở đây à? Không muốn quay về sao?”
“Quay về? Về địa cầu à?” Địch Nãi cười cười: “Sao lại không nghĩ tới. Mới đầu ta một lòng một dạ muốn trở về. Chính là thử rất nhiều lần vẫn thất bại, sau đó liền quên đi.”
Lạc Kỳ nghe Địch Nãi nói xong thì không khỏi mờ mịt: “Hóa ra thật sự không thể trở về?”
Địch Nãi có chút kinh ngạc: “Bảo bảo ngươi cũng sinh rồi, còn muốn về à?”
Gương mặt Lạc Kỳ cương cứng một chút, sau đó xoa xoa trán cười khổ: “Trước khi tới đây, ta cảm thấy cuộc sống thực nhàm chán, mỗi ngày cứ mơ mơ màng màng không hề có mục tiêu, chính là tới đây rồi ta mới phát hiện, hóa ra ta vẫn thực hoài niệm cuộc sống trước kia. Ngươi biết không, cho dù là trong giấc mơ hoang đường nhất thì ta cũng không nghĩ có ngày mình lại sinh đứa nhỏ, chính là, hiện giờ ta quả thực đã sinh rồi. Một nam nhân, cư nhiên lại sinh đứa nhỏ, đúng là bi kịch.”
Địch Nãi thực đồng cảm vỗ vỗ vai hắn: “Đúng vậy! Ai có thể ngờ được a! Bất quá người anh em, ngươi chỉ mới sinh một, ta đã sinh ba rồi a!”
Lạc Kỳ nghe vậy thì há to miệng tới không thể khép lại. Hắn cứ nghĩ chỉ có mình gặp phải chuyện này, không ngờ Địch Nãi cũng vậy.
Địch Nãi nhìn bộ dáng Lạc Kỳ, liền cười nói: “Cho nên, ngươi không cần tức giận. Kỳ thực như bây giờ cũng không tệ. Nơi này mọi người khá chân chất, không có vụ ngươi lừa ta gạt như xã hội hiện đại. Hơn nữa, ở đây ta cũng tìm thấy người ta yêu. Cho nên, ta thực thỏa mãn. Đúng rồi, ta có dẫn đứa con nhỏ nhất tới, bầu bạn của ta đang ôm nó, để ta gọi bọn họ qua chào hỏi ngươi.” Nói xong, Địch Nãi hướng Phất Lôi vẫy vẫy tay, bảo y tới.
Phất Lôi liền bật dậy, ôm bảo bảo bước nhanh tới. Địch Nãi cười giới thiệu: “Đây là bầu bạn của ta, tộc trưởng dực báo tộc, Phất Lôi. Đây là bảo bảo của ta—- Địch Âu.”
Phất Lôi nhanh chóng chào hỏi với bọn họ, lại quơ quơ bàn tay bé xíu của Địch Âu, để bé chào hỏi với tiểu bảo bảo nhà Lạc Kỳ. Hai thú nhân liền bắt đầu trao đổi việc dưỡng bảo bảo. Địch Nãi phát hiện, từ đầu đến cuối Lạc Kỳ không hề liếc nhìn tới thú nhân bên cạnh, đối với bảo bảo cũng không nhiệt tình.
Địch Nãi đoán Lạc Kỳ hẳn vẫn chưa tiến vào giai đoạn lưỡng tình tương duyệt với thú nhân kia, hơn nữa đối với thế giới này vẫn còn nhiều bất mãn. Đây là giai đoạn tất nhiên, Địch Nãi cũng từng trải qua nên có chút lý giải.
Địch Nãi cũng không nói thêm gì, chỉ lôi kéo Lạc Kỳ nói mình đã làm ra vài thứ tốt ở xã hội nguyên thủy này.
Lạc Kỳ vốn có chút không vui, bất quá nghe thấy Địch Nãi sáng tạo làm ra mấy thứ kia thì cũng bắt đầu hứng thú. Cuối cùng hai người còn thảo luận chi tiết cách chế tác một ít đồ vật. Lúc Lạc Kỳ nghe Địch Nói có mang rượu trắng tới thì vui vẻ: “Cư nhiên có thể uống rượu, thật tốt quá! Hai chúng ta cũng coi là đồng hương. Đồng hương gặp nhau nước mắt lưng tròng, sao có thể không uống rượu? Ở dị thế này, chỉ có hai chúng ta hiểu được ý tưởng của nhau a! Hôm nay chúng ta phải bảo bảo muốn một hồi, không say không về.”
Địch Nãi vui vẻ đồng ý: “Tốt! Ta đi lấy rượu.”
Địch Nãi cầm một hũ rượu tới, lại cầm thêm hai cái chén, sau đó rót cho mỗi người một chén đầy: “Đến, chúng ta cùng uống rượu, không say không về.” Hai người liền vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu.
Địch Nãi thấy sắc mặt Lạc Kỳ vẫn còn chút u sầu khó chịu thì khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Tục ngữ nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu không trở về được vì sao không hưởng thụ cuộc sống ở đây? Ngươi xem xem, thế giới này tuy không có các thiết bị hiện đại, làm chuyện gì cũng không thuận tiện. Chính là nơi này hoàn toàn không bị ô nhiễm, tất cả đều thực tinh thuần, còn có nhiều loại kỳ trân dị quả. Hơn nữa, cảnh sắc xung quanh xinh đẹp cỡ nào a, rảnh rỗi có thể bảo thú nhân dẫn mình đi ngao du, không cần phải suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền xài tiền, thật tốt a!”
Lạc Kỳ nghe Địch Nãi nói vậy thì phì cười: “Ngươi nghĩ thoáng thật ấy. Bất quá, ngươi nói cũng đúng, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, hôm nay có rượu hôm nay say, cứ nghĩ nhiều làm gì! Đến, uống rượu!”
Địch Nãi cũng nâng chén: “Đến, chúc ngươi càng lúc càng vui vẻ hạnh phúc.”
Lạc Kỳ cười tủm tỉm chạm cốc với cậu: “Hảo, ngươi cũng vui vẻ, cùng vui a!”
Phất Lôi cùng Lỗ Cách nhìn hai giống cái ta ngươi tới ta đi, uống rượu chạm cốc vui cười thoải mái thì cũng thực vui vẻ. Đặc biệt là Lỗ Cách, hắn thực hi vọng Địch Nãi có thể ở lại bộ lạc thêm vài ngày, Lạc Kỳ cũng vui vẻ hơn một chút.
Đợi đến khi lửa trại tàn, Lạc Kỳ cũng say mèm, Địch Nãi cũng có chút choáng đầu hoa mắt. Phất Lôi một tay ôm bảo bảo, một tay dìu Địch Nãi, nói tạm biệt với nhóm Lỗ Cách.
Trong lúc lờ mờ, Địch Nãi nhìn thấy Lỗ Cách thẩn thận đặt bảo bảo vào chiếm yếm cột trước người, sau đó cõng Lạc Kỳ lên lưng, vững vàng bước đi.
Địch Nãi nghĩ thầm, Lạc Kỳ hẳn cũng tìm được hạnh phúc của mình. Tuy thân ở dị thế nhưng chỉ cần học cách mở rộng trái tim, học cách tiếp nhận tình yêu của bầu bạn cùng mọi người, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đã ở ngay trước mắt.
…
Hoàn Chương 120. (Hoàn Chính Văn)