Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 88: Gặp Lại Tuyệt Sát


Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt – Chương 88: Gặp Lại Tuyệt Sát


Sau một hồi tham hoan, Vô Tình ngủ một giấc thẳng đến sáng.

Tỉnh dậy nhìn giường lớn quen thuộc mà trống trải, khiến Vô Tình cảm thấy Utherus dường như chỉ là một giấc mơ của hắn.
Từng có người nói với hắn, người như bọn họ cũng chỉ có thể thu hút đồng loại, muốn có người thật lòng thật dạ yêu mình, quả thực là nói lời hoang tưởng! Cho nên nếu thực sự có người như vậy, y nhất định không tồn tại trên thế giới này.
Ha ha, Utherus đúng thật là không phải người thế giới này còn gì? Nâng một bàn tay lên che mắt, Vô Tình tỉnh táo hẳn, lên tiếng gọi:“Người tới.”
Cả người bủn rủn nói cho hắn, tất cả đều không phải là mơ, cũng không biết Utherus sáng sớm đã chạy đi đâu.
‘A Tình, ngươi tỉnh rồi à!’ Utherus nghe thấy tiếng động trong phòng, bưng đồ dùng rửa mặt đi đến.
Muốn hỏi y buổi sáng đi đâu? Đương nhiên là đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng rồi! Buổi sáng vừa bước ra ngoài, y đã thấy ở cửa có người bưng đồ dùng rửa mặt đứng chờ.

Tuy A Tình đã nói trước với y, Utherus vẫn hơi giật mình một chút, làm sao những người này biết y sẽ ngủ dậy vào đúng giờ này?
Cho đến mãi sau này, Utherus mới phát hiện, nơi này luôn có người đứng hầu.

Cứ đến gần sáng, họ sẽ chuẩn bị nước ấm, nếu nước nguội lại đổi nước mới.
Dựa theo lời A Tình hướng dẫn, Utherus thuận lợi rửa mặt xong, sau đó đi thẳng đến phòng bếp.
Về phía phòng bếp, ngày hôm qua lúc Vô Tình đi ngang qua cũng thuận tiện lệnh cho bọn họ đưa đồ đến phòng bếp riêng trong viện của hắn, để cho Utherus có thể nấu nướng luôn trong đây.

Vô Tình không hi vọng Utherus làm gì gây rắc rối trước mặt người khác.

Dù sao cũng là người của hai thế giới khác nhau, nhỡ đâu Utherus có hành vi “kỳ quái” gì, truyền ra sẽ không tốt.
Lúc Hắc Huyền tuần tra buổi sáng đi qua, nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp của viện lão bản, ông ta còn tưởng chính mình chưa tỉnh ngủ.

Ngày hôm qua lão bản sai người mang đồ đến đây, ông còn băn khoăn không biết lão bản định làm gì.

Nhưng hôm nay ông thực sự nhìn thấy người nam nhân cao lớn, rất có thể là võ giả tầng mười đó, đang nấu ăn?!
Trời ạ, đó là một võ giả hậu thiên đỉnh phong, cường giả chỉ dưới tiên thiên! Nếu nhà ai có thể mời được một vị võ giả tầng mười, không cung phụng ăn ngon uống say mới là lạ! Một võ giả tầng mười vậy mà lại phải xuống bếp, lão bản, ngươi có dám xa xỉ hơn nữa hay không!
Hắc Huyền ngơ ngác đứng trong gió, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân ông là một võ giả tầng bảy, còn bị lão bản nhà mình ném vào lò luyện* làm rùa*……
* Lò luyện là nhà thổ.


Người điều hành hoặc chủ nhà thổ, nữ được gọi là bảo mẫu, tú bà, quy bà (bà rùa), nam gọi là quy công (ông rùa).

Là người đang chuẩn bị bữa sáng, Utherus chưa từng cảm thấy có gì sai trái trong chuyện này.

Utherus nghĩ đến những món ăn mà y đã ăn ở thế giới này, y cân nhắc, nếu có thể thì tìm người nơi này học nấu ăn.

Các món ăn ở đây rất phong phú, khẳng định có món hợp khẩu vị A Tình.
Mặc dù có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn Utherus không biết, thế nhưng sau một hồi lần mò, y vẫn thuận lợi nấu xong bữa sáng.

Để đồ ăn lại giữ ấm trong phòng bếp, Utherus chạy về phòng ngủ.

Y tính, lúc này bảo bối của y chắc cũng tỉnh rồi, quả nhiên, y vừa vào cửa, liền nghe thấy động tĩnh bên trong.

Utherus cầm lấy đồ dùng rửa mặt do hạ nhân bưng tới, đi vào trong phòng.
Thấy Utherus xuất hiện, Vô Tình thất thần trong giây lát, rồi bình tĩnh lại.

Đây rõ ràng việc của hạ nhân, Utherus lại làm cho hắn.

Hắn có nên bảo Utherus không cần làm việc này nữa không nhỉ?
‘A Tình.’ Utherus vắt ráo khăn mặt, đưa vào tay người đang ngẩn ngơ nhìn y chằm chằm.

Thật ra y không ngại rửa mặt cho A Tình, nhưng hình như A Tình không thích thế.
Nghe Utherus gọi mình, Vô Tình nhận khăn mặt.

Hắn nghĩ, hay là thôi, nếu đột nhiên không cho Utherus làm nữa, Utherus chắc sẽ lại suy nghĩ nhiều, hắn không thể làm trái tim thủy tinh của thú nhân bị thương tổn được…..
“Vô Tình có đó không?”—Trong lúc Vô Tình đang rửa mặt, một giọng nam hùng hậu đột nhiên truyền đến từ phía trên!
Nghe tiếng, Vô Tình nhíu mày – tên Tuyệt Sát này tới nhanh thật! Chẳng qua hắn không ngờ hai năm không gặp, Tuyệt Sát vậy mà cũng thành cường giả tiên thiên rồi!

‘A Tình, ta đi ra ngoài xem sao.’ Nghe được thanh âm đột nhiên này, Utherus biết người đến là một cao thủ có thực lực tương đương với gã áo đen lần trước.
Utherus nghe ra, người nọ gọi tên A Tình, cảm giác người tới không có ý tốt, buông đồ trên tay, nói một tiếng liền phi ra ngoài.
Nhìn nam nhân cao lớn đột nhiên xuất hiện ở cửa, Tuyệt Sát hơi giật mình.

Hắn vừa rồi thế mà không cảm nhận được sự tồn tại của nam nhân này! Chẳng lẽ đối phương cũng là cao thủ tiên thiên?
“Ngươi là người nào? Ta đến tìm Vô Tình.” Tuyệt Sát hỏi, hắn không nhớ rõ, từ khi nào thì Vô Tình có qua lại với một người như vậy.

Tối hôm qua nhận được tin tức, có người thấy Vô Tình xuất hiện ở gần đây!
Năm đó là hắn tận mắt chứng kiến Vô Tình nhảy xuống vực Đoạn Hồn, những người khác có lẽ sẽ cho rằng chuyện nhảy vực này chỉ là kế giả chết, mà hắn là người chứng kiến, là người có thể nhận định Vô Tình đã chết một cách chắc chắn nhất.
Người bên trong thật sự là Vô Tình sao? Vì sao hắn cảm nhận được chỉ là một người thường không biết võ thôi.

Nếu là trước đây, Vô Tình có lẽ còn có thể che dấu thực lực trước mặt hắn, thế nhưng nay còn muốn che dấu là không có khả năng, trừ khi Vô Tình cũng đã trở thành tiên thiên!
Nhưng sau khi biết tình huống của Vô Tình, Tuyệt Sát hoàn toàn bài trừ khả năng này.

Năm đó tôn chủ rõ ràng đã biết tình huống của Vô Tình, vì sao còn muốn……
Cho dù năm đó hắn cũng làm việc theo lệnh, nhưng người dù sao cũng bị hủy trên tay hắn.

Điều này làm cho Tuyệt Sát vẫn luôn bận tâm, cho nên sau khi nghe được tin tức về Vô Tình, hắn lập tức chạy đến.

Cho dù có thể không phải là Vô Tình thật, hắn vẫn muốn đến xác nhận.
Nhìn người đứng che ở cửa không có bất cứ hành động nào, Tuyệt Sát dừng trước sân, ôm quyền nói:“Đắc tội.” Nói rồi liền chuẩn bị xông vào, nếu người ở bên trong không chịu đi ra, thì hắn đành phải đi vào.
Nhìn người dị tộc xông đến, Utherus bước ra một bước, đánh ra một quyền.

Tuy rằng hắn nghe không hiểu người này nói gì, thế nhưng nơi này là nơi ở của A Tình, xông vào chính là địch nhân!
Không ngờ đối phương không nói một câu đã đánh, Tuyệt Sát phải đỡ một quyền trực diện của đối phương, bị bức lui vài bước.
Tuyệt Sát giật mình, tốc độ của đối phương cực nhanh, lực lượng lại mạnh.


Vậy mà chưa cần dùng đến chân khí, đã có thể bức lui hắn.
“Tuyệt Sát, tới tìm ta có chuyện gì?” Nghe được bên ngoài đánh nhau, Vô Tình tùy ý khoác thêm một lớp áo, đi tới cửa.
Tuy nói năm đó là Tuyệt Sát bức mình đến đường cùng, nhưng Vô Tình cũng không coi Tuyệt Sát là kẻ thù.

Hắn biết Tuyệt Sát thân là điện chủ của Hình điện, cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.
Huống chi lúc ấy hắn vẫn có cơ hội giết Tuyệt Sát, chẳng qua hắn biết, dù giết Tuyệt Sát cũng còn có người khác đuổi theo; Đến lúc đó hắn vẫn trốn không thoát, cho nên hắn lựa chọn nhảy vực.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Tuyệt Sát hơi không dám tin, ngây người nhìn người đang biếng nhác tựa vào cửa kia.

Tuyệt Sát khó có thể tin, là hắn, thật là hắn, Vô Tình thật sự không chết!
Tuy rằng tướng mạo có thay đổi một chút, song khí chất khiến người phải chú ý này không phải ai cũng có thể bắt chước được.
Rất nhanh, Tuyệt Sát nghĩ đến vài điểm không hợp lý, người vẫn là hắn không sai, nhưng tu vi đã đến tầng tám của Vô Tình sao lại không có? Đối với một võ giả, không có võ công có lẽ còn khó chịu hơn cả cái chết.

Không biết Vô Tình hai năm nay rốt cục đã trải qua những gì, cho dù biết Vô Tình có lẽ cũng không bận tâm chuyện võ công đến mức ấy, Tuyệt Sát vẫn không nhịn được hỏi: “Vô Tình, võ công của ngươi?”
“Ngươi không tới đây chỉ để hỏi ta câu này chứ?” Vô Tình nhướn mày hỏi, không biết Tuyệt Sát uống nhầm thuốc gì.

Sao hắn không biết Tuyệt Sát cũng sẽ bà bà mụ mụ như vậy, quan tâm cả những việc nhỏ kiểu này của hắn?
Huống chi tu vi của hắn vốn là thấp nhất trong mấy điện chủ của các phân điện, Tuyệt Sát hoàn toàn không cần phải quan tâm đến tu vi của “kẻ yếu” như hắn.
“Không phải, ta chỉ là tới xem ngươi……” Tuyệt Sát bị một câu của Vô Tình chặn miệng, phát hiện hôm nay bản thân đã xen vào việc của người khác, nên sửa miệng nói ra ý định ban đầu.
“Có phải còn sống thật hay không?” Vô Tình ngắt lời Tuyệt Sát, nói tiếp.

Tuyệt Sát sẽ đến xác nhận, Vô Tình cũng là không ngạc nhiên.

Không muốn nói những chuyện vô nghĩa đó với Tuyệt Sát, Vô Tình còn nói thêm:“Ta còn sống, ngươi có thể trở về.”
“Ngươi, ngươi muốn theo ta trở về không? Có lẽ tôn chủ sẽ có biện pháp.” Tuyệt Sát tinh mắt nhìn thấy dấu hôn ái muội trên cổ Vô Tình, hiếm khi lắm lời mà nói thêm.

Tuyệt Sát mơ hồ có một vài suy đoán không tốt đối với quan hệ giữa Vô Tình và nam nhân cao lớn kia.
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ nhiệm vụ, Vô Tình sẽ không thân cận với bất kỳ ai.

Vì sao lại có một nam nhân như vậy xuất hiện trong này? Nhìn đến tình trạng của Vô Tình, khiến Tuyệt Sát không thể không cho rằng, Vô Tình đang sống bám vào một tiên thiên, hoặc là bị người này coi trọng, không thể không khuất phục.
Nhưng, Vô Tình như vậy còn là người trước kia sao? Trước kia trong lòng Vô Tình có bao nhiêu ngạo khí, Vô Tình có thể không tự biết, người xung quanh Vô Tình như bọn họ không thể nào không biết.

Sao Vô Tình có thể khuất phục hầu hạ người khác? Chẳng lẽ Vô Tình đã thay đổi? Hai năm thật có thể khiến người ta thay đổi nhiều như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Tuyệt Sát lại cảm thấy không đáng thay cho Vô Tình.

Nếu Vô Tình năm đó nguyện ý khuất phục tôn chủ, thì hôm nay sao phải rơi vào tình trạng này!
Tình ý của tôn chủ đối với Vô Tình, khiến hắn tránh xa như phòng rắn rết, thà nhảy vực cũng không nguyện trở về gặp tôn chủ.

Chuyện tới nay lại là tội gì phải thế?
Nhìn ánh mắt có vẻ vô cùng đau đớn của Tuyệt Sát, Vô Tình có cảm giác như Tuyệt Sát trước mắt này là người khác giả trang.

Hắn đã làm cái gì, lại có thể khiến Tuyệt Sát, xưa nay mặt bất biến, lộ ra loại ánh mắt này kia chứ?
Đúng rồi, Tuyệt Sát vừa nói gì đó, cái gì mà theo hắn trở về.

Nếu chính mình nguyện ý cùng hắn trở về, năm đó còn nhảy vực làm gì?
“Tuyệt Sát, ngươi hôm nay không uống nhầm thuốc chứ?” Không biết khi nào, Vô Tình buột miệng nói ra ý nghĩ trong đầu.
“…… Không.” Nghe Vô Tình hỏi, khóe miệng Tuyệt Sát thầm giật giật, hôm nay coi như hắn xen vào việc của người khác đi.

Chung quy Vô Tình cũng là người đi ra từ Diêm Ma điện, sao có thể tùy ý để ngoại nhân bắt nạt.

Vừa nghĩ như vậy, Tuyệt Sát nhún chân liền vọt qua.

Hôm nay hắn nhất định phải mang người về, hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Hắn vốn không giỏi đi suy đoán ý nghĩ của những người này.
Utherus vẫn luôn chú ý động tĩnh của người dị tộc kia, phản ứng cực nhanh cản hắn lại.

Muốn cướp bảo bối của y, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có!
Nghi hoặc nhìn hai người đột nhiên đánh nhau, Vô Tình hơi bất đắc dĩ.

Có câu “Một lời không hợp, rút đao tướng hướng”, hai người kia sợ là một lời cũng chưa nói, đã đánh nhau.
Nói đến con người Tuyệt Sát, theo lý giải của Vô Tình, nếu không phải nhiệm vụ, bình thường cũng là rất ít ra tay.

Sao hôm nay vừa nhìn thấy Utherus liền đánh nhau rồi? Chẳng lẽ nói trên đời này thật sự có những người trời sinh xung khắc?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.