Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt – Chương 47: Khế Ước
Editor: An Braginski
Tuy rằng Utherus vẫn biết thân thể của A Tình nhỏ yếu hơn giống cái bình thường, nhưng y khi đó cũng chỉ cho rằng là bởi vì A Tình không được chăm sóc đầy đủ mà thôi.
Mấy ngày nay thân thể của A Tình cũng tốt hơn rất nhiều, không những thế còn cao lên.
Về những chuyện trước đây, Utherus đều không nghĩ tới, A Tình trước đây rốt cuộc sống thế nào, hắn còn có thể sống qua tuổi trưởng thành không?
“Nếu như cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không có khả năng.” Tô Hách hít sâu một hơi, “Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô vọng, thật ra sau khi Tiểu Phỉ sinh ra không lâu, chúng ta đã tìm được một biện pháp giải quyết, chỉ là tình huống hiện tại của Tiểu Phỉ…”
“Là biện pháp gì, A Tình hiện tại có tình huống gì xấu ư?” Nghe được có biện pháp giải quyết, Utherus liền kích động.
Dù chỉ có một tia hy vọng, y cũng sẽ không bỏ qua!
“Là như vậy, thật ra chuyện này sau khi mỗi đôi tân nhân kết thành bầu bạn sẽ được tộc trưởng báo cho biết.
Đây là một loại khế ước đồng bản mệnh, chỉ có bầu bạn mới có thể kết, có thể cho bầu bạn của mình cùng chung sinh mệnh và càng nhiều thứ khác.
Đương nhiên, khế ước ký kết như vậy có mạo hiểm rất lớn, chỉ cần có chút sai lầm hai người đều sẽ bị mất mạng!” Tô Hách nghiêm túc trầm trọng nói.
Khế ước đồng bản mệnh a, cho dù khế ước như vậy sẽ có chỗ tốt thật lớn, thế nhưng nhiều đôi bầu bạn dù biết, cũng sẽ không lập tức ký kết.
Thường thường đều sẽ đợi khi hài tử đều lớn cả rồi, tìm một cái cớ ly khai bộ lạc, sau đó chọn một thời cơ thích hợp ký kết khế ước.
Khế ước kết đế yêu cầu tinh thần và thân thể của hai người có thể phối hợp thật tốt, hầu như những bầu bạn đã cùng nhau sinh sống ba bốn mươi năm đều có thể thuận lợi mà hoàn thành khế ước.
Hơn nữa cho dù khế ước thất bại thì cũng đã để lại hài tử, cùng đi qua một đoạn thời gian hạnh phúc, không có tiếc nuối quá lớn.
Mà khế ước thành công có nghĩa hai người đều có thể tu luyện càng cao, càng tăng đáng kể sinh mệnh và nhìn được thế giới càng rộng.
Đúng vậy, thật ra giống cái cũng có thể tu luyện, trên thế giới này, tất cả đều phải có năng lực sinh hoạt độc lập, sao giống cái lại không có phương pháp thăng cấp được? Chỉ có điều, theo truyền thống lưu lại từ thượng cổ, giống cái trên đại lục này sẽ không được dạy phương pháp tu luyện từ khi còn bé, chỉ có đợi đến khi bọn họ có bầu bạn, tộc trưởng mới dẫn bọn họ đi xem phương pháp tu luyện được lưu truyền tới nay.
Nghiêm khắc dặn dò bọn họ không được đem những phương pháp này dạy cho giống cái còn chưa có bầu bạn.
Trong sách còn ghi chép về một đại lục khác, ở đó, giống cái từ nhỏ có thể bắt đầu tu luyện, mà quan hệ giữa thú nhân cùng giống cái tựa hồ cũng không giống như ở đây, nơi đó là một thế giới cường giả vi tôn.
Cái thế giới kia là thiên đường cũng là địa ngục, không hề ít bầu bạn đã hoàn thành khế ước chọn trạm lữ hành thứ nhất là nơi đó, bởi vì nơi đó có điều kiện tu luyện rất tốt cùng với càng nhiều điều mê hoặc.
Nhìn bọn nhỏ đều trưởng thành, Tô Hách cũng bắt đầu chuẩn bị cùng Mộ Địch ly khai bộ lạc, bắt đầu lữ hành.
Thế nhưng nghĩ đến tiểu nhi tử không biết đang ở phương nào kia, Tô Hách vẫn quyết định phải chờ tới khi tròn hai mươi năm từ khi Tiểu Phỉ sinh ra rồi mới đi, bởi vì chỉ có như vậy ông mới có thể hết hy vọng.
Nhưng mà ông trời thương ông, để ông chờ được Tiểu Phỉ trở về.
Khi ông thấy Tiểu Phỉ trở về lành lặn như vậy, ông còn từng hoài nghi Tiểu Phỉ có phải đã đi qua đại lục bên kia rồi không.
Bởi vì trước đây cũng có chuyện như vậy từng phát sinh, nếu quả thật là như vậy, Tiểu Phỉ có lẽ thực sự không cứu được.
Bởi vì nếu như đi tới nơi đó, còn ở lại lâu như vậy, Tiểu Phỉ không thể nào không tu luyện nguyên lực.
Nhưng mà không có thân thể đã phát triển hết, trưởng thành khỏe mạnh, tu luyện nguyên lực kỳ thực là một loại gánh nặng, sau đó sẽ rất khó đột phá, cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao trên đại lục này không cho giống cái tu luyện từ nhỏ.
May mà khi kiểm tra thân thể của Tiểu Phỉ thì, phát hiện trên người hắn cũng không có sự tồn tại của nguyên lực, cho nên Tô Hách cũng bài trừ khả năng như vậy.
Tô Hách bắt đầu thấy may mắn vì mình là bầu bạn của tộc trưởng hơn nữa thích đọc sách, bằng không ông vốn sẽ không biết nhiều chuyện như vậy.
Cho nên hôm nay nếu có thể khiến thú nhân cùng Tiểu Phỉ hoàn thành đồng bản mệnh khế ước, chỉ cần trước khi sinh mệnh hao hết tu luyện đến hạ tầng, vậy thì còn có thể sống thật lâu thật lâu…
“Cái này khế ước phải ký kết như thế nào?” Hoàn toàn quên sạch vấn đề mạo hiểm trong lời Tô Hách, Utherus vội vàng hỏi.
Chỉ cần có thể cứu được A Tình, với y mà nói cái gì trắc trở cũng không còn là trắc trở nữa; mà việc mạo hiểm có thể bị mất mạng, lại càng không phải điều Utherus sẽ lo lắng.
Từ xưa đã có rất nhiều thú nhân tự tử bởi vì bầu bạn chết đi, hơn nữa hiện tại A Tình cũng chính là bầu bạn của y, ở trong lòng y đã nhận định người này như vậy rồi!
“Hài tử, ngươi đừng vội.
Ngươi hãy nghe ta nói cho hết tình huống rồi hãy quyết định.
Vốn dĩ khi Tiểu Phỉ còn nhỏ, chúng ta đã định sẵn ra một người tương lai sẽ cùng Tiểu Phỉ ký kết khế ước, hắn là hài tử của bạn tốt của ta, tên là Hác Phong, có thể nói hắn chính là vị hôn phu của Tiểu Phỉ.
Đương nhiên việc này cũng là Hác Phong tự nguyện, cho dù biết có lẽ sẽ chết nhưng hắn vẫn rất kiên trì.
Tiểu Phỉ lúc đó còn nhỏ, việc này nó còn chưa biểu thị đồng ý.
Khi đó chúng ta đã nghĩ, chỉ cần trước khi Tiểu Phỉ trưởng thành cẩn thận điều trị thân thể nó để có thể tiếp thu khế ước đồng bản mệnh, đồng thời cùng Hác Phong bồi dưỡng cảm tình, tất cả đều có thể nước chảy thành sông.
Thế nhưng ai cũng không ngờ Tiểu Phỉ thất lạc một lần đã qua mười bảy năm, hiện tại thân thể nó căn bản là còn chưa thích hợp ký kết khế ước.
Đương nhiên, chúng ta còn có thời gian, nhưng cũng không biết cuối cùng thân thể nó cải thiện được đến mức nào, nhưng có thể khẳng định, nếu muốn thành công ký kết khế ước là rất khó.”
Tô Hách không nói rõ làm thế nào để kết kế ước, chỉ kể lại vắn tắt toàn bộ sự kiệc.
Cho dù Utherus hoặc Hác Phong cuối cùng lựa chọn như thế nào, ông cũng sẽ không cưỡng cầu.
So với mạo hiểm tính mạng ký kết với một người có khả năng thất bại rất cao, không bằng tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Tuy rằng không đành lòng nhìn hài tử của mình chết đi, nhưng Tô Hách cũng không muốn vì cứu con mình mà để con người khác mất mạng.
“Ừm, ta đã biết, ta muốn cùng A Tình ở cùng một chỗ, xin nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?” Đối với việc Tô Hách định ra vị hôn phu cho A Tình, Utherus không nhiều lời, y có thể hiểu được tâm tình làm cha của Tô Hách, có ai lại không hy vọng con mình sống khỏe mạnh đâu?
Đối với sự kiên trì của Utherus, Tô Hách không phản đối cũng không tán thành, chỉ là nghiêm túc nói: “Việc này ngươi còn có thời gian suy nghĩ thêm.
Hơn nữa, còn có một vài vấn đề là ở hài tử ngươi.
Tiểu Phỉ vốn là hài tử hồ tộc, tất nhiên sẽ phù hợp với thú nhân hồ tộc hơn; nếu như Tiểu Phỉ có thể cùng một thú nhân hồ tộc kết khế ước thì xác suất thành công đương nhiên sẽ lớn hơn một chút.
Nhưng nói vậy, Tiểu Phỉ sẽ là bầu bạn của người khác.”
Nghe được Tô Hách nói, Utherus cảm thấy tâm tình trĩu nặng thêm vài phần, lời này ý là bảo mình buông tay ư? Nếu như y buông tay mà A Tình có thể sống sót, vậy…!Y thực sự có thể buông được ư? So với đem sinh mệnh và hạnh phúc của người mình âu yếm giao vào tay người khác…!Y không sợ chết, thế nhưng y sợ A Tình sẽ chết đi…!Nếu như y cứ cố chấp, có phải rất ích kỷ không?
Đoán được nội tâm Utherus đang giãy dụa, Tô Hách nói tiếp: “Đương nhiên, ta cũng không phản đối ngươi và Tiểu Phỉ bên nhau.
Nếu như ngươi thực sự quyết định, thì trước khi thân thể của Tiểu Phỉ đến cực hạn, mau chóng tu luyện tinh thần lực của ngươi đến cấp chín đi, chỉ có tinh thần lực cấp chín mới có thể đủ trình độ ký kết khế ước.”
Trọng điểm trong phương thức tu luyện của báo tộc và hồ tộc không giống nhau, thú nhân hồ tộc từ nhỏ đã tu luyện tương đối thiên về phương diện tinh thần lực, đến hậu kỳ mới có thể trọng điểm về vũ lực; mà thú nhân báo tộc lại vừa vặn tương phản.
Tuy rằng đến cuối cùng đều có thể đạt được điều kiện kết thành khế ước, nhưng hiện tại Tiểu Phỉ không chờ được lâu như vậy.
Ban đầu khi Hác Phong quyết định tương lai muốn cùng Tiểu Phỉ ký kết khế ước, thì đã bắt đầu nỗ lực tu luyện phương diện này, ba năm trước đây đã đạt được tinh thần lực cấp chín rồi.
Tô Hách nói vậy không thể nghi ngờ là cho Utherus cơ hội, mà Utherus cũng hiểu rõ việc mình cần làm sắp tới.” Tinh thần lực cấp chín ư? Ta đã biết, cha.
Trong khoảng thời gian này nhờ ngài chăm sóc A Tình.” Hiểu được chuyện bây giờ mình cần làm nhất, Utherus tạm thời cũng không rối rắm nữa, nếu như y ngay cả điều kiện cơ bản cũng không đạt được thì còn nói chuyện gì khác nữa?
“Cái này ngươi có thể yên tâm, trong khoảng thời gian này ta sẽ tận lực điều trị thân thể cho Tiểu Phỉ.
Đến lúc đó cũng chỉ có thể tẫn nhân sự thính thiên mệnh (gắng hết sức rồi chỉ có thể nghe theo mệnh trời).
Có điều, hài tử, ta còn có việc phải nhắc nhở ngươi, cuối cùng rốt cuộc lựa chọn ai, việc này là do Tiểu Phỉ quyết định.
Hác Phong hài tử này đến nay vẫn chưa từng theo đuổi giống cái khác, đại ca của Tiểu Phỉ nói hắn vẫn đang chờ Tiểu Phỉ trở về.
Hơn nữa hiện tại Tiểu Phỉ đã lớn rồi, chỉ bằng bộ dạng của hắn, tin rằng sẽ có rất nhiều thú nhân cho dù biết tình huống của Tiểu Phỉ cũng sẽ giống ngươi, thấy chết không sờn, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Tô Hách nhìn Utherus.
Vừa thấy biểu tình của Tiểu Phỉ đối với Utherus, Tô Hách biết Tiểu Phỉ hẳn là còn chưa yêu đến mức không thể yêu ai khác, nhưng khẳng định là cũng có yêu một ít.
Có đôi khi, so với sau này phải hối hận một đời, không bằng đừng nuối tiếc mà yêu một hồi.
Chỉ cần là Tiểu Phỉ đã chọn, người làm cha như ông nhất định sẽ ủng hộ! Ông nợ Tiểu Phỉ quá nhiều, những việc có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi.
“Vâng.” Utherus gật đầu.
A Tình dễ khiến người thích cũng không phải chuyện mới lạ gì, chính mình phải mau chóng luyện tinh thần lực đến cấp chín, sau đó mới có thể giữ chặt người bên mình.
“Hài tử, nếu như ngươi đến cuối cùng muốn buông tha, ta cũng có thể hiểu được.
Dù sao Tiểu Phỉ cùng ngươi gặp gỡ chỉ là ngẫu nhiên, hắn cũng còn chưa trưởng thành, các ngươi cũng chưa phải bầu bạn.
Cũng có không ít thú nhân bởi vì giống cái ấu tể không dễ nuôi, mà từ bỏ.
Ngươi là một hài tử tốt, không cần vì một mong muốn xa vời mà mất đi sinh mạng, giống cái tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải chỉ có một.
Nhưng là cha của Tiểu Phỉ, ta sẽ không buông tha một tia hy vọng nào, cho nên ngươi nếu rời đi cũng không cần lo lắng cho Tiểu Phỉ, cũng không cần hổ thẹn.” Nhìn Utherus chuẩn bị đứng dậy đi, Tô Hách nói.
Kỳ thực sao ông lại không rõ, lòng kiên trì của thú nhân sẽ rất ít khi thay đổi.
Nếu là bảo đối phương không nên hổ thẹn, không bằng nói là bảo mình đối với quyết định của đối phương đừng hổ thẹn.
“Ta sẽ không bỏ cuộc.” Không quay đầu lại, Utherus đi thẳng ra khỏi gian phòng.
Những điều Tô Hách nói y đều hiểu rõ, thế nhưng chỉ cần A Tình cuối cùng sẽ không chọn người khác, thì y sẽ không buông tay; hơn nữa y sẽ không để cho người khác dễ dàng thừa cơ chen vào.
“A Tình, ” Utherus trở về phòng khách, nhìn mấy người đều còn đang ngồi trong đại sảnh, dùng khuôn mặt vẫn luôn không có biểu tình mà nói: “Ta đi về trước, sau đó sẽ thường xuyên đến thăm ngươi.”
“Hả? Vậy ngươi trở về đi.” Nghe Utherus nói, Vô Tình hơi nghi hoặc, thật không biết cha mình rốt cuộc nói với y điều gì, mà có thể khiến y thỏa hiệp.
Nhưng nếu Utherus đã biết mình ở chỗ này, chí ít cũng không cần đi khắp nơi tìm người nữa, như vậy để y đi về cũng tốt…
Khi đã có chuyện quan trọng hơn muốn làm, tuy rằng không nỡ, Utherus cũng không nói thêm gì, đi thẳng ra ngoài.
Ngày hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, y thật sự thấy may mắn vì A Tình chỉ là bị đại ca mang đi, bằng không y có lẽ sẽ tiếc nuối cả đời…
Thả bước chầm chậm trên đường, Utherus tâm tình phức tạp.
Nếu như cha của A Tình không nhắc tới vấn đề phù hợp giữa giống loài, y nhất định sẽ không chùn bước mà cùng A Tình kết khế ước, nhưng mà, phù hợp a…
Đột nhiên thấy một đạo hồng ảnh, Utherus trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là A Tình đuổi theo mình? Nhìn kỹ lại phát hiện là một thú nhân hỏa hồ mặc một thân hồng y.
Quả nhiên là chính mình hoa mắt, đã bảo A Tình làm sao có thể đi cùng mình đến đây? Cụp mắt xuống, Utherus tiếp tục đi về phía trước.
“Utherus.” Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình, Utherus cảm thấy chính mình không chỉ mắt có vấn đề, giờ ngay cả tai cũng có bệnh rồi, bằng không sao lại nghe thấy A Tình ở trên trời gọi mình chứ?
“Utherus, ngươi nhìn đi đâu, ta ở phía trước ngươi đây.” Thấy Utherus ngẩng đầu nhìn trời, Vô Tình khóe miệng giật giật, tuy rằng mình vừa rồi quả thật gọi hắn khi đang bay trên không trung, nhưng hiện tại đã hạ xuống cái cây trước mặt Utherus rồi mà.
Y nghĩ gì mà cho rằng mình có thể ở trên trời hả.
Kỳ thực cho dù người kia mặt than, thế nhưng bởi vì Vô Tình rất mẫn cảm với lòng người, nên có thể phát hiện ra tâm tình nặng nề của Utherus.
Thật không biết cha đã nói gì?
“A Tình.” Nhìn người mình một lòng mong nhớ đột nhiên xuất hiện, thâm tâm Utherus vốn nặng nề trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Vô Tình từ trên cây chậm rãi bay xuống, còn chưa chạm đất đã bị Utherus ôm trong lòng.
Hỏi hắn vì sao lại đuổi theo? Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một vài chuyện: “Utherus ngươi trở về nhớ kỹ phải giúp ta chăm sóc dược liệu trong vườn, còn có phải nhớ cho Tiểu Sát ăn.”
“Ừ.” Utherus đáp lại, vừa rồi vẫn vội vàng nói chuyện với người nhà A Tình, hoàn toàn không có lúc nào bên cạnh A Tình.
Hiện tại có thể ôm hắn vào trong ngực như vậy, Utherus rất thỏa mãn.
Lúc ôm được hắn, toàn bộ thế giới đều là của y, những trăn trở rối rắm, tất cả đều không là vấn đề nữa —— thầm mong cùng hắn bên nhau, bất luận sinh tử.
“Còn có ngươi lần sau tới thì nhớ mang theo mấy loại thuốc ta phối để ở trong phòng ta.” Cọ cọ trong lồng ngực ấm áp của Utherus, Vô Tình tiếp tục nói.
“Ừ, còn có gì nữa không?” Utherus thấp giọng hỏi, ôn nhu trong mắt tựa như có thể tràn ra.
“Ừm…!Còn có, nhớ phải thường xuyên đến thăm ta.” Dứt lời, Vô Tình khẽ hôn một cái lên môi Utherus, sau đó ân thầm lách mình ra khỏi cái ôm của Utherus, lùi lại một đoạn rồi nói: “Ngươi mau về nghỉ ngơi đi, lần sau đừng để ta thấy ngươi chật vật như vậy, mắt ngươi đỏ như mắt thỏ vậy.” Nói xong, Vô Tình liền vận khinh công rất nhanh rời đi.
Thực sự là không biết vì sao lại lưu luyến vòng tay của người kia đến như thế, đây cũng không phải chuyện tốt a…
“Được…!Chờ ta…” Nhìn bóng lưng A Tình rời đi, Utherus thu bàn tay vốn định giữ hắn lại.
Y nhất định sẽ thường xuyên đến—— cho dù cần nỗ lực tu luyện, y cũng chuẩn bị tâm thái thường xuyên đến gặp A Tình; bằng không A Tình thực sự bị người khác bắt đi mất, thì hối không kịp.
“Không biết ta còn có thể chờ bao lâu a…” Nghe Utherus nói câu cuối cùng, Vô Tình thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm, những lời ấy rất nhanh tan biến vào trong gió….