Bạn đang đọc Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt – Chương 35: Khiêu Chiến
35.
Khiêu chiến
Editor: An Braginski
Không muốn A Tình tiếp tục quan tâm đến báo hoa nhỏ đang ngất ở một bên, Utherus cảm thấy buổi đi săn ngày hôm nay hẳn là săn được không tệ lắm, vì vậy đề nghị: “A Tình chúng ta đi quay thịt đi, con sừng tê này ngươi còn muốn giữ lại chơi không?” Cứ làm mãi một việc rất dễ phiền chán, cho nên Utherus chuẩn bị tiến hành kế hoạch du lịch kế tiếp của ngày hôm nay.
Nhìn thoáng qua động vật cỡ lớn còn ngốc đứng ở một bên, không có nhân cơ hội chạy mất, Vô Tình cảm thấy sinh vật gọi là sừng tê này thật sự là thú vị, vì vậy rủ lòng từ bi nói: “Không chơi, thả nó đi thôi.”
“Được.” Đối với việc xử trí sừng tê như thế nào, Utherus tất nhiên là không quá quan tâm, nhặt lên cung tên trên mặt đất, Utherus ôm người trở về.
Phía sau chỉ để lại một động vật ăn cỏ to xác gan bé và một con động vật ăn thịt bé xác lại to gan…
Trở lại nơi ban đầu, Vô Tình vẻ mặt 囧囧 nhìn con mồi sắp chất thành một toà núi nhỏ —— hình như mình săn bắn hơi quá tay rồi.
Kỳ thực rốt cuộc bắt được những động vật gì chính Vô Tình đều không rõ ràng lắm, lúc trên lưng sừng tê săn bắn thì, chỉ cần là cảm giác được có động tĩnh, hắn đều bắn tên về phía đó; về phần săn được con gì, săn bao nhiêu thì không phải là điều hắn quan tâm.
Quả nhiên thứ nào di động rất nhanh sẽ làm người ta có dục vọng săn bắn, Vô Tình yên lặng kiểm điểm một chút “tội ác” của chính mình.
Khi Vô Tình đang cảm khái trước thành quả lao động của chính mình thì, Utherus đã xử lý xong một ít thịt, cũng nhóm xong lửa rồi, lấy ra một cái giá nướng nhỏ, Utherus đề nghị: “A Tình có muốn thử tự mình quay thịt hay không?” Dựa theo lý luận rằng trong thời kỳ độc lập, giống cái thích được tự mình động thủ, Utherus trước khi ra ngoài đã chuẩn bị tốt vỉ nướng cỡ nhỏ cho giống cái dùng.
Vô Tình nhìn vỉ nướng tương đối hợp cho mình dùng, như vậy cũng là Utherus cố ý mang đến.
Thịt quay nha, hình như đã lâu rồi chưa làm, ngày hôm nay thử lại cũng không tệ.
Cho dù mình thật ra không rành nấu nướng, quay thịt chỉ cần hơ trên lửa đến lúc chín là được, chắc là ăn vào không chết người đâu…
Nhìn vỉ nướng đan lại như một miếng lưới, Vô Tình lấy một miếng thịt đặt lên.
Thành thật mà nói như vậy quay thịt vẫn là tương đối dễ, chỉ cần căn thời gian lật thịt là được.
Chuẩn bị xong các thứ, Utherus dựng một cái giá thô sơ trên đống lửa, toàn bộ động vật săn được đều gác lên giá.
Thú nhân có thể ăn rất nhiều, hơn nữa sống chín không kiêng; bất quá nếu có điều kiện thì bọn họ cũng không ngại đem đồ ăn làm cho ngon hơn.
Không có đối lập sẽ không sinh ra mâu thuẫn, nhìn tư thế quay thịt của Utherus, Vô Tình cảm thấy quả nhiên lại mình lại bị coi như hài tử.
Được rồi, hắn cũng thừa nhận nếu thật sự để hắn quay nguyên cả một con vật như thế, thể nào cũng trong sống ngoài khét, thế nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút tủi thân… Được rồi, đối với khuyết điểm của mình cần phải dũng cảm thừa nhận, mình đích xác không am hiểu nấu nướng, Utherus quả nhiên rất hiểu mình, Vô Tình yên lặng tự an ủi.
Đang chuyên tâm oán niệm cái giá lớn của Utherus, thấy y đột nhiên quay đầu về hướng bên phải, Vô Tình cũng nhìn theo—— bên kia rừng rậm có động tĩnh, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần bọn họ, không bao lâu, Vô Tình chỉ thấy một người từ phía đó đi ra.
Không đợi người đi tới, Utherus đã thu hồi ánh mắt tiếp tục quay thịt.
Nghe tiếng bước chân hẳn là giống cái trưởng thành tới rừng rậm săn bắn, lúc này đi tới bên dòng suối nghỉ ngơi là chuyện rất bình thường.
Thấy rõ dáng dấp người đó, không phải người quen, Vô Tình cũng không hứng thú lắm, Vì vậy cũng quay đầu quan tâm thịt quay của mình.
Cảm giác có vẻ chín, Vô Tình dùng chiếc đũa gắp miếng thịt, chuẩn bị lật mặt.
Lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy được phía sau có cái gì đang rất nhanh tiếp cận mình, bất quá lần này rõ ràng không phải người, Vì vậy Vô Tình theo phản xạ ném thứ mình đang gắp trong tay về phía sau ——
Nhìn miếng thịt bay rất nhanh về phía mình, Mễ Duy Tư hé miệng, tiếp được.
Vội vàng nuốt xuống, Mễ Duy Tư tiếp tục chạy về phía người cho hắn thịt.
Nó nhớ vừa rồi còn bám trên người A Tình, thế nào đột nhiên đã bị người đánh cho hôn mê? Hoàn hảo A Tình không có đi xa, bằng không bảo nó đi đâu tìm người?
Vô Tình ném thịt ra vốn để làm giảm bớt tốc độ tiếp cận của vật thể, không ngờ cái vật thể ấy lại là con báo nhỏ, mà tiểu gia hỏa này lại giống con chó nhỏ thuần chủng bắt trúng thịt ăn luôn.
Vừa mới bị Utherus đánh sưng lên một cục, nhanh như vậy đã tựa như không có việc gì, là do Utherus xuất thủ kỳ thực không nặng như vẻ ngoài, hay là năng lực khôi phục của vật nhỏ này quá mạnh mẽ? Nếu không hay là tự mình đánh một chút thử xem? Tâm tư của Vô Tình rất nhanh đã vòng vo vài vòng quanh con báo nhỏ đang đến gần.
Mắt thấy con báo nhỏ lại có xu thế nhào tới trên người mình, không muốn bị con báo nhỏ dính người này bám lên lần nữa; Vô Tình quyết đoán nghiêng người, tay làm đao bổ vào gáy con báo.
Mễ Duy Tư đáng thương lần thứ hai ngã xuống, cũng không biết lúc này nó sẽ ngất bao lâu.
Nhìn Mễ Duy Tư đã té trên mặt đất, Utherus ngượng ngùng thu hồi tay.
Vốn là chuẩn bị lúc Mễ Duy Tư bắt đầu nhào lên thì hất nó ra, không nghĩ tới A Tình xuất thủ còn nhanh hơn.
A Tình rốt cuộc dùng bao nhiêu lực, Utherus không rõ ràng lắm, bất quá xem hiệu quả hình như là dùng lực rất mạnh.
Y khi nãy vừa trước mặt A Tình đánh ngất Mễ Duy Tư, có đúng hay không càng dạy hư hắn rồi? Phải biết rằng giống cái không đeo găng tay mà đánh thú nhân thì tay cũng khó chịu nha….
harry potter fanfic
“A Tình có đau tay hay không?” Utherus cầm bàn tay vừa dùng để đánh ngất con báo nhỏ, thổi thổi.
Trạng thái tự vệ của thú nhân, cho dù chỉ là một ấu tể, thân thể xương cốt cũng rất cứng rắn rồi.
Dùng tay không đánh, còn đánh đến mức nó ngất luôn, như vậy tay sẽ đau.
“Không đau, chỉ tiếc thịt quay của ta, có cần phết thêm hương liệu lên thịt không? ” Vô Tình rút tay về, đối với việc mỗi lần đánh người xong Utherus đầu tiên là sẽ quan tâm tay của mình, hắn đã thành thói quen.
Ở đây độ cứng của mọi vật đích xác rất lớn, cho dù con báo nhỏ nay da lông tương đối mềm, nếu như thật sự dùng sức đánh tiếp, vậy phỏng chừng tay của người bình thường cũng phải sưng lên.
May mà Song Huyền Ngọc Thủ không phải luyện không công, vừa rồi lực xuất ra sợ rằng đủ để cắt đứt cổ của người thường, bất quá khí lực như vậy đối với những thú nhân này mà nói thật cũng không biết có đáng kể hay không?
“A? Thịt quay? … Những miếng thịt này đều đã ướp muối, hạt tiêu và các hương liệu khác rồi, A Tình không cần thêm gì nữa.” Nghe được A Tình quan tâm gia vị của thịt, Utherus cẩn thận tỉ mỉ giải thích.
A Tình không giỏi chế biến đồ ăn, y biết thế, cho nên đã xử lý tốt thịt rồi, trên cơ bản nướng chín có thể trực tiếp ăn.
May mà A Tình hỏi đến việc này, nếu như không biết lại cho thêm muối nữa, vậy phỏng chừng lại không thể ăn nổi.
“Ân.” Vô Tình xoay người tiếp tục lật thịt.
Được rồi, hắn thừa nhận mình khi đang quay thịt thì các hương liệu khác cái gì cũng đã phết lên, chỉ có mỗi muối là quên chưa phết.
May mà đã có Utherus bỏ muối vào, lẽ nào Utherus đã dự liệu đến việc mình quên? Vô Tình đột nhiên hiễu được vì sao đồ ăn mình làm ra có thể bảo chứng ăn không chết rồi…
Người bên dòng suối—— Michelle, hắn đang xuất thần nhìn chằm chằm một đống con mồi trên cơ bản đều có vết thương bởi cung tên, đột nhiên lại được tận mắt kiến một giống cái ấu tể đánh ngất thú nhân đệ đệ của mình.
Cũng không tiếp tục nghiên cứu những động vật này rốt cuộc là ai săn nữa, Michelle nổi giận đùng đùng hùng hổ đi tới.
Cảm giác được người này đang tức giận, Vô Tình cảnh giác.
Người này đây là làm sao vậy? Mình hình như không quen hắn đi, có cái gì chọc tới hắn ư? Lại nhìn ánh mắt người này tập trung vào con báo nhỏ đang ngã vào bên người mình, lẽ nào hắn là tới đòi công bằng cho vật nhỏ này? Bất quá, không đợi Vô Tình hỏi gì, đối phương đã mở miệng trước ——
“Mễ Duy Tư, ngươi lại giả vờ! Lúc nãy trúng tên, động vào người một chút như vậy đã hôn mê, diễn quá lộ liễu ngươi hiểu hay không?” Nói xong một cước đạp tới, đệ đệ của hắn thật sự là quá bướng bỉnh, mỗi lần đều ở trong rừng mặt làm bộ trúng tên té xỉu, lừa dối lòng thương của giống cái.
Michelle không hề cho rằng tiểu giống cái này có thể đánh ngất một thú nhân.
Chuẩn bị nửa ngày, đột nhiên phát hiện người ngập đầy tức giận hóa ra không phải hướng về phía mình, Vô Tình có chút không hiểu sao lại thất vọng, mình quả nhiên là một người tốt ư? Bất quá người này hình như đối con báo nhỏ quá không khách khí rồi, dĩ nhiên vừa đến đã đạp một cước, vốn đang cho rằng hắn là thành viên của hiệp hội bảo hộ tiểu thú nhân, trên thực tế hắn là của hiệp hội trả thù tiểu thú nhân phải không? Nghe khẩu khí của hắn, có đúng hay không hắn cũng bị tiểu tử kia giả bộ bất tỉnh lừa gạt?
“Hắn lúc này không giả vờ.” Vô Tình hảo tâm giải thích cho báo hoa nhỏ vừa bị đánh ngất lại bị đạp, nam nhân trước mắt một thân chỉnh tề trang phục săn bắn, da màu mật ong, nhìn qua rất khỏe mạnh.
Tuy rằng còn không biết quan hệ giữa hắn cùng với con báo nhỏ, nhưng là đại để đoán được ra bọn họ hẳn là người quen.
“Cái gì?” Michelle không thể tin được vào tai mình, nhìn kỹ Mễ Duy Tư cho dù bị mắng bị đạp cũng không có một chút động tĩnh gì, xác định đệ đệ lúc này là thật ngất đi rồi, Michelle không có quan tâm trái lại càng thêm tức giận: “Mễ Duy Tư ngươi như vậy quá không có tiền đồ rồi, dĩ nhiên bị một giống cái đánh ngất, thực sự là đã làm mất mặt thú nhân.” Nói xong đã túm đuôi con báo, đem tiểu tử kia ném đi ra xa, có một thú nhân đệ đệ như thế Michelle cảm thấy rất xấu hổ.
Chỉnh lý tâm tính, Michelle khôi phục ôn hòa như trước, hữu hảo đối Vô Tình nói: “Xin chào, ta vừa rồi không làm ngươi sợ chứ? Ta là Michelle, là ca ca của tên kia; đệ đệ của ta vừa quấy rối ngươi, thật sự là có lỗi.”
“Ách… xin chào, ta là Vô Tình.” Đối với tốc độ biến sắc mặt của nam nhân Vô Tình có chút không đỡ được, hơn nữa thái độ đối đãi của người này với đệ đệ thật sự là không dám khen tặng.
Lẽ nào ở đây đối đãi với thú nhân đều bạo lực như thế? Bởi vì lúc nhìn Michelle làm ra một loạt hành động vừa rồi, Utherus hình như một chút phản ứng dị thường cũng không có.
Đây là trong truyền thuyết ái chi dũ thâm, hận chi dũ thiết (tương tự Yêu cho roi vọt, ghét cho ngọt bùi) sao?
“Vô Tình, ta gọi ngươi A Tình nhé, những con mồi này đều là chính ngươi săn được?” Michelle chỉ vào đống con mồi hỏi, tuy rằng không thể tin được, thế nhưng phụ cận cũng không có giống cái khác; mà thú nhân đi săn sẽ không dùng cung tên.
Đối với tốc độ nói sang chuyện khác của Michelle, Vô Tình có chút không thích ứng được, nhưng vẫn gật đầu nói rằng: “Mấy thứ này xác thực là ta săn, có cái gì sai ư?” Chẳng lẽ là Michelle cũng hiểu được mình săn nhiều, sẽ lãng phí? Nhưng không phải có Utherus ở đây sao, có y tuyệt đối có thể ăn hết tất cả; hơn nữa bọn họ còn có thể mang về cho Tiểu Sát ăn (chính là bé cây ăn thịt), Tiểu Sát đối với các loại thịt đều rất khao khát, bình thường đồ ăn còn thừa cho nó tuyệt đối sẽ không bị lãng phí.
“Không… Không có gì sai cả.” Michelle nhìn tiểu giống cái nói với vẻ mặt vô tội, khóe miệng co quắp, hắn lẽ nào một chút cũng không biết chính hắn có bao nhiêu lợi hại ư? Nếu như này thật là hắn một người săn được, như vậy trong bộ lạc giống cái săn bắn giỏi nhất cũng sẽ cam bái hạ phong trước hắn; nhưng này thực sự có thể ư?
Suy tư một hồi, Michelle đổi sắc mặt, cầm một mũi tên đưa tới trước mặt Vô Tình nói rằng: “A Tình, ta cùng ngươi khiêu chiến.” Tài bắn cung vẫn thứ mình rất thích, cho nên để mình xác nhận một chút giống cái Utherus mang về này đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại đi.
“Hả?” Theo thói quen người khác đưa đồ thì nhận, Vô Tình một lần nữa cảm thấy mình không theo kịp tư duy của Michelle.
Khiêu chiến? Ở đây mọi người sao lại đều thích khiêu chiến như thế? Mình có cái gì có thể khiêu chiến? So xem ai giết được nhiều người hơn sao?
Nhìn Vô Tình tiếp nhận mũi tên, Utherus nhíu nhíu mày, đứng lên nói với Michelle: “A Tình còn chưa trưởng thành.” Cho nên khiêu chiến như vậy là không công bằng.
Giống cái khiêu chiến thường là tương đối ôn hòa, nhưng Utherus cũng không hy vọng A Tình tiếp nhận chuyện nhàm chán đó, này hoàn toàn không cần thiết, ngày hôm nay mình chỉ là đem A Tình đi ra chơi, thật không hy vọng xảy ra chuyện gì không hài lòng…
Hết chương 35.