Thu Nguyệt

Chương 25


Bạn đang đọc Thu Nguyệt: Chương 25


Vào hôm sau ngày nhập doanh, tôi đã từng trịnh trọng hứa với sư phụ tuyệt đối không hạ dược người khác, sư phụ còn nói, nếu tôi nuốt lời, thì người sẽ cho Từ Bình đưa tôi về ngay lập tức, không cho đi theo người nữa.
Sư phụ luôn là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu người đã nói như vậy, tôi tất không thể phạm phải, cho dù là trong bất cứ tình huống nào cũng vậy. Huống hồ đây còn là ở cửa quân doanh, tôi làm cái gì cũng đều là chuyện xảy ra trước mắt bao người, cái tay của gã con ngự y kia vẫn còn đặt trên vai tôi, nhưng trên người tôi mặc nam trang, lại quân y mới đến, dù bị người ta thấy thì cũng không bị sao cả.
Trong lòng tôi yên lặng thở dài, hỏi hắn: “Vương giám quân tìm tôi làm gì?”
“Không phải chỉ tìm mình ngươi.” Hắn lườm tôi: “Không phải tất cả quân y ở đây đều đi đấy sao?”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi với mọi người, mà vị huynh đài này…”
Bên cạnh lập tức có người ngắt lời tôi: “Đây là công tử nhà Lý ngự y, Lý công tử gia thế hiển hách, tam đại quốc thủ[1], ngự y thế gia…”
[1]: Người có tay nghề giỏi trong nước, như nghề y, đánh cờ…
Tôi nghe đến lỗ tai cũng ngứa, “ồ” một tiếng ngắt lời hắn ta, sửa giọng: “Lý huynh.”
Người đứng bên cạnh lại nói: “Sau này Lý công tử cũng sẽ vào cung làm ngự y, ngươi hãy cẩn thận đấy.”
Tôi nén nhịn cảm giác muốn ngoái lỗ tai, lại đáp: “Như vậy Lý ngự y công tử, có thể thả tay xuống hay không? Tiểu đệ có thể đi đứng được, cho nên không cần người đỡ.”

Lý công tử hừ một tiếng, lúc này mới đắc ý dào dạt thu tay, bỏ lại một câu: “Mau đuổi theo.” Nói xong liền dẫn đầu mọi người đi về phía trước.
Tôi bị kẹt ở giữa, rất là bất đắc dĩ bước theo bọn họ, ánh mắt nhìn gã Lý công tử đang nghênh ngang ở đằng trước, trong lòng lại nhớ đến sư phụ đang mang binh ra ngoài, chỉ hận mình không có cánh, không thể bay đến gặp người.
Chỗ của Vương giám quân luôn rất dễ nhận ra, đó chính là ốc xá xa hoa nhất trong doanh. Phía dưới trải thảm, trong phòng lại xông hương, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, ốc xá này lại như có mang chút hương vị vàng son, cũng không biết thủ hạ ông ta đã làm bằng cách nào nữa.
Đợi ở bên ngoài đại sảnh một lát, sau đó hai vệ sĩ mặc cẩm y đưa chúng tôi vào phòng, bên trong bàn ghế trà nước đều có, nhưng lại không thấy Vương giám quân đâu cả.
“Các vị cứ ngồi trước, giám quân sẽ về ngay.” Hai vệ sĩ kia nói xong liền đóng cửa đi, mặc kệ những lời nghị luận ở bên trong.
Tôi thấy trên bàn có trà nóng nước ấm, còn có cả bánh nữa, tôi nhịn không được liền ngồi xuống ăn một cái, bánh làm bằng gạo nếp, bên trong đó nhân đậu đỏ, cảm thấy rất ngon, tôi liền vươn tay cầm thêm một cái nữa.
Quân y có hơn mười người, đều vây quanh người Lý tiểu ngự y nói chuyện, nói rồi liếc nhìn tôi vài lần, sau đó lại tiếp tục trận to trận nhỏ.
Tôi lười quan tâm đến việc bọn họ nói gì, miệng ăn bánh đậu đỏ, lại tự rót ình một chén trà.
Cửa mở, vài quân y được mời ra ngoài, bọn họ hỏi có chuyện gì vậy thì vệ sĩ đến mời lại nói giám quân đang ở một phòng khác chờ bọn họ, bọn họ liền đi theo hắn.
Một lát sau, lại có một vài người rời đi, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng chỉ còn lại có tôi cùng Lý tiểu ngự y.
Bên cạnh Lý tiểu ngự y không còn ai, rốt cuộc cũng hạ mình mở miệng nói chuyện với tôi.
“Ngươi, lại đây.”
Tôi đang ăn, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục uống trà.
Hắn giận: “Này, đang nói chuyện với ngươi đấy.”
Tôi nhìn trái nhìn phải, quả thật chẳng còn ai cả, đành không thể không trả lời hắn: “Chuyện gì?”
Hắn ho khan một tiếng, cũng nhìn trái nhìn phải, thấy tôi không có ý định động đậy, lại đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi, lại ho khan hai tiếng mới mở miệng.
“Ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngày đó… ngươi làm sao mà biết được độc giám quân trúng là hàn độc? Sắc mặc ửng hồ, bựa lưỡi dày, người nóng, đây rõ ràng là triệu chứng của trúng nhiệt độc.”
Ban đầu tôi còn có chút đề phòng với vị ngự y công tử này, lúc này nghe hắn hỏi một cách không tình nguyện như vậy, giọng điệu đứt quãng nhưng bộ dạng vẫn kiên trì muốn hỏi, trong lòng tôi lại có chút buồn cười.

Xem ra hắn nghẹn cũng thật lâu, đáng thương truyền nhân ngự y cao ngạo này, muốn hắn hạ mình không ngại học hỏi kẻ dưới như tôi đây thật sự là làm khó cho hắn.
Hắn để ý đến chuyện này, rõ ràng là không tình nguyện, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
Tôi cảm thấy hắn cũng thật không dễ chịu gì, sắp giữ hết nổi vẻ mặt bình tĩnh, liền quay đầu trả lời hắn: “Bởi vì tôi đã từng gặp loại rắn cắn người này rồi, loại rắn này gọi là rắn liễu đen, sinh sản nhiều ở nơi lạnh lẽo nhất Miêu Cương, người bị cắn mặt sưng phù, nhiệt độ tăng vọt, thật ra là do âm độc tích tụ trong cơ thể, kết quả là nội nhiệt sẽ bị ép ra ngoài.”
Hắn vừa nghe vừa liên tục gật đầu, sau đó mặt lộ vẻ ảo não: “Không ngờ ra là như vậy, ta đã từng thấy thứ độc rắn này trong quyển “Mạch gian dị chủng”, sao lại không nhận ra nhỉ?”
Tôi an ủi hắn: “Huynh chưa từng thấy loại rắn này, chỉ thấy triệu chứng, không nhận ra cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Nếu chúng sinh sản ở Miêu Cương, làm sao lại có thể xuất hiện ở Thanh Châu được?”
“Có thể là có người mang đến, sức sinh tồn của rắn liễu đen rất mạnh, tuy rằng nó thích lạnh, nhưng vẫn có thể tồn tại ở phương Bắc khô ráo, chỉ cần nó không bị phơi dưới ánh nắng mặt trời là được.” Nói đến đây, tôi lại nghĩ đến chuyện đến nay vẫn chưa điều tra được là người nào đã sử sụng đám rắn đó, tâm trạng cũng trở nên phiền não.
Làm sao bây giờ? Một ngày còn chưa điều tra rõ việc này, thì một ngày đó tôi vẫn chưa yên lòng, bây giờ sư phụ lại mang binh ra ngoài, bảo tôi sao yên tâm cho được?
Lý công tử đang nhíu mày suy nghĩ lời tôi, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, còn ‘ồ’ dài một tiếng, dáng vẻ như được thụ giáo, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ mặt dần trở nên mất tự nhiên.
“Lần này là do ngươi may mắn thôi, thầy thuốc vốn cần chú ý vọng, văn, vấn thiết, nghi chứng thì cần nhiều luận chứng…”
Hắn nói vừa vội vừa nhanh, tôi bị làm giật mình, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn hắn, hắn liền lắp bắp: “Nhất là ở trong quân, nhiều quân y có mặt như vậy, nếu tự mình làm chủ là… là không nên.”
Tôi cười rộ lên, cũng ‘ồ’ dài một tiếng, đáp lời hắn: “Tôi biết rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý, Lý ngự y công tử.”

Mấy từ cuối cùng tôi nói có chút nặng, Lý công tử nhất định đã nhận ra ý cười trong lời tôi, lập tức quay mặt sang chỗ khác, tai đỏ cả lên.
Cửa lại mở, vệ sĩ cẩm y khách khí: “Lý công tử, Vương giám quân ời.”
Hắn liền vội vàng ra ngoài, hệt như đang trốn đi vậy.
Cửa lại bị đóng lại, một mình tôi ngồi trên ghế, nhếch khóe miệng nở nụ cười, cảm thấy Lý công tử rất thú vị, cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của tôi.
Trong này chỉ còn thừa lại mỗi tôi, tôi ăn cũng đã no, vén tay áo đứng lên định hỏi một tiếng đến khi nào thì mới đến lượt mình, vừa đứng dậy chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ, tôi quay đầu nhìn, đã thấy cánh cửa bên hông chợt mở, có người theo cánh cửa đi ra.
Đại sảnh có đốt đèn, nhưng không phải quá sáng, nên không chiếu đến góc đó được, nhưng dáng của người này thì tôi vẫn có ấn tượng, mượt mà đầy đặn như vậy, trong quân doanh tôi chỉ từng gặp duy nhất có một.
Tôi chần chờ gọi một tiếng: “Vương, Vương giám quân?”
Ông ta đi tới trước mặt tôi, khi cất lời thì thịt trên mặt run run liên tục, còn nụ cười thì khiến ngũ quan bị thịt chen lấn đến nỗi chẳng thấy chúng đâu cả.
“Tiểu Nguyệt, ta đến đây, chờ lâu rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.