Thu Nguyệt

Chương 23


Bạn đang đọc Thu Nguyệt: Chương 23


Đại quân đến đại doanh Thanh Châu Bắc Hải vào ba ngày sau, dọc đường đi sóng êm gió lặn, không còn xảy ra những chuyện kỳ quái giống chuyện rắn đen tập kích bất ngờ như vậy nữa.
Đại doanh Bắc Hải được bố trí tại biên cảnh, tựa vào cửa Bắc Hải, là phòng tuyến đầu tiên ngăn việc nước Liêu xâm nhập, đại quân sắp xếp ở trước doanh chờ tướng quân giao nhận binh phù, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi ra từ giữa đội ngũ, dừng lại ngay tại trước mặt tướng quân.
Người xuống xe là Vương giám quân, vẫn mặc một thân áo gấm, chất vải phản quang, chói lọi dưới ánh mặt trời, càng làm cho người ông ta trở nên mượt mà hơn.
Vương giám quân mở thánh chỉ ra, sư phụ xuống ngựa, dẫn đầu quỳ xuống, vạn người ngựa đông nghìn nghịt ở phía sau cũng quỳ gối xuống đất, khiến mặt đất truyền ra cơn địa chấn thật lớn.
Tôi và Phượng Ca quỳ gần nhau, nghe Vương giám quân rung đùi đắc ý đọc những điều mà tôi hoàn toàn không thể hiểu được, ánh mắt tôi xuyên qua những đội trưởng kiêu kỵ nhìn bóng dáng đang quỳ gối của sư phụ, trong lòng liền không thoải mái, không nén được đè thấp giọng nói với Phượng Ca: “Vì sao phải quỳ với ông ta? Ông ta cũng không phải là hoàng đế.”
Phượng Ca sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lập tức đặt một ngón tay trên môi ra hiệu tôi đừng lên tiếng, cũng hạ thấp giọng trả lời tôi: “Đó là thánh chỉ! Thánh chỉ chính là hoàng thượng.”
“Đằng kia làm gì mà ồn ào thế?” Phía trước vang lên tiếng mắng, tôi ngẩng đầu liền thấy gã vệ sĩ mặc cẩm y từng tìm tôi kia đang dùng tay chỉ về phía tôi và Phượng Ca, thái độ vô cùng hung dữ.
Thánh chỉ đã được đọc xong, Vương giám quân cuốn nó lại, hành động đó khiến thịt trên mặt ông ta cũng run lên.
Tướng quân đứng lên, cùng lúc đó nâng một bàn tay lên, trong nháy mắt vạn danh tướng sĩ đồng thời đứng dậy, động tác rất nhịp nhàng.
Phượng Ca vẻ mặt khẩn trương kéo lấy tôi, bả vai bị kéo xuống, may mắn mười tám đội trưởng kiêu kỵ đứng ngay trước chúng tôi, họ đều là những nam nhân cao lớn, đứng như vậy, tôi và Phượng Ca lập tức bị che lấp, Từ Bình cách chúng tôi gần nhất, tôi cúi đầu, nhìn thấy chân cậu ta khẽ cử động, nhích gần về phía chúng tôi hơn một chút.

Tiếng cười của Vương giám quân vang lên: “Quân uy bực này! Từ tướng quân đúng là rất có cách trị quân, thế này thì biên giới sẽ chẳng cần lo lắng gì rồi.”
“Không dám nhận, Bội Thu phụng chỉ trấn thủ biên giới, cùng các tướng sĩ cùng tiến cùng lùi, thề sống chết ngăn địch mà thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có tướng quân ở đây, hoàng thượng luôn luôn yên tâm, đúng rồi, vị đồ đệ kia của tướng quân có ở đây không? Một đường mệt nhọc, ta còn chưa cảm hơn cậu ta đâu, thật vất vả mới đến đại doanh, đêm nay tướng quân phải dẫn cậu ta đến chỗ ta, để ta tán gẫu bày tỏ lòng kính trọng với tiểu thần y mới được.”
Tôi nghe Vương giám quân đột nhiên nhắc đến mình, lỗ tai liền dựng thẳng lên, sư phụ mở miệng: “Việc nhập doanh của đại quân không thể trì hoãn, giám quân đại nhân, ngài và tôi vào đi thôi.” Nói xong liền bước tới, tựa như trước đó Vương giám quân chưa hề nhắc đến tôi vậy.
Thịt trên mặt Vương giám quân run run lên, nhưng trước mắt còn có vạn người nhìn, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt, một lát sau mới cười gượng hai tiếng, đáp: “Tướng quân nói phải, nhập doanh đi.” Nói xong liền xoay người lên xe ngựa của ông ta.
Sư phụ lên ngựa, phất tay, đại quân bắt đầu di chuyển theo thứ tự, nối đuôi nhau tiến vào đại doanh, Phượng Ca lau mồ hôi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Làm ta sợ muốn chết.”
Tôi lại phản bác: “Cậu sợ cái gì? Có gì mà phải sợ?”
Lần này ngay cả Từ Bình đều quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt khâm phục với kẻ không biết sợ là gì là tôi đây.
Bên trong đại doanh phòng nối tiếp phòng, sớm đã có trú binh biên phòng chuẩn bị trước, rất nhanh đại quân đã được dàn xếp xong xuôi, sư phụ cùng tướng lĩnh bộ hạ thương thảo việc đóng giữ, cả đám Hàn Vân Từ Bình tự nhiên là cũng đi theo, Phượng Ca dắt Ô Vân Đạp Tuyết đi ra bờ sông tắm rửa, một mình tôi ngồi xổm trong căn phòng vừa được phân để sửa sang lại cái hòm thuốc.
Sư phụ vẫn là trung tâm trong đám người, không có lấy chút nhàn hạ, nhưng ngược lại Quý tiên sinh lại đến đây thăm tôi, thấy tôi bận rộn trải dược liệu trong phòng, cũng không đi vào, chỉ đứng ở ngoài mỉm cười hỏi.

“Ở đây có quen không?”
Tôi vẫn rất có hảo cảm với Quý tiên sinh, quay đầu cười với y, còn ngoắc ngoắc tay: “Quý tiên sinh ngài tới à, quen rồi, ở đây rất tốt. Tôi đang hong dược liệu, ngài xem xem, những thứ này là tôi kiếm được trên dọc đường đi đấy.”
“Nhiều thế, tiểu Nguyệt thật lợi hại.”
Tôi được khích lệ, trở nên rất vui vẻ: “Tối nay tôi muốn làm dược thiện[1] cho sư phụ, Quý tiên sinh cũng đến ăn cùng đi.”
[1]: dùng các chế phẩm từ các loại thực phẩm có công dụng phòng chữa bệnh được kết hợp lại một cách hài hòa dùng để làm thức ăn ăn hằng ngày.
Y cười lắc đầu bảo: “Không cần đâu, buổi tối còn phải thương nghị công việc với tướng quân nữa.”
Tôi có phần thất vọng: “Tối nay sư phụ cũng không trở về sao?”
Quý tiên sinh khoanh tay: “Tiểu Nguyệt, có thời gian không? Tôi muốn tán gẫu với cô một lát.”
“Được.” Tôi thả thuốc trong tay, bước ra ngoài hỏi Quý tiên sinh: “Quý tiên sinh muốn tán gẫu với tôi về chuyện gì?”
Quý tiên sinh cùng tôi đến bờ sông, vừa đi dọc bờ sông vừa chậm rãi nói chuyện, con sông lượn quanh đại doanh, bên bờ kia cây cối xanh vàng lẫn lộn, còn có những chiếc lá đỏ, màu sắc rất rực rỡ.

“Quý tiên sinh, ngài nói đi.” Tôi giục y.
Quý tiên sinh nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa: “Tiểu Nguyệt, Bội Thu thật để tâm cô.”
Tôi nghe thấy liền vui mừng, quên mất cả khiêm tốn, lập tức gật đầu: “Tôi là đồ đệ của sư phụ mà.”
Tay Quý tiên sinh giật giật, như là muốn vỗ đầu tôi vậy, nhưng cuối cùng cũng không làm, chỉ nói nửa câu: “Cô thật sự là……” Nói xong liền nở nụ cười.
“Càng là như thế này, cô càng phải cẩn thận.” Quý tiên sinh cười xong, lại bồi thêm một câu.
“Tôi vẫn thật cẩn thận mà.” Bờ sông đá cuội ẩm ướt trơn trượt, tôi cúi đầu nhìn dưới chân, thật cẩn thận nhảy qua một cái vũng nước.
“Không phải cẩn thận như thế.”
“Thế thì như thế nào?” Tôi suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Quý tiên sinh, ý ngài là muốn tôi cẩn thận với Vương giám quân sao?”
Trong quân đội mỗi người đều có chức trách, công việc riêng của mình, tôi biết Quý tiên sinh tự nhiên sẽ không rảnh rang đến nỗi tới tìm tôi để lãng phí thời gian, mặc dù tôi mới xuống núi không lâu, nhưng mà cũng không phải kẻ ngốc, trước đó gặp đủ mọi chuyện tôi đều xem trong mắt, nhất là về Vương giám quân, người này cao lớn vũ phu, có đôi khi chán ghét ai sẽ để lộ cảm xúc trong ngôn từ, nhưng lại chẳng nói thẳng ra. Sư phụ thì càng cao hơn một bậc, ghét ai thì sẽ không thèm để tâm đến, ngay cả hôm nhập doanh, khi Vương giám quân đứng trước mặt người nói chuyện thì người đều có thể xem ông ta như không tồn tại, dùng hành động biểu đạt hết thảy. Nếu Quý tiên sinh nguyện ý nói rõ mọi chuyện cho tôi, tôi sẽ thật vui vẻ.
Quý tiên sinh nở nụ cười với tôi, mở miệng: “Mấy năm nay trung nguyên thái bình, biên cương lại lúc nào cũng có dị động, trong triều không biết chuyện ở biên cương, lại chặt chẽ giám sát Từ gia quân, tiền giám quân là đồng lứa với Từ lão tướng quân, còn Vương giám quân là người mới nhậm chức trước ngày đại quân đổi nơi đóng quân, cái gọi là giám quân, cũng chính là giám sát tướng quân, truyền báo hướng đi của đại quân về cho người trong triều, điều này cô có hiểu được?”
“Vậy thì sao? Tôi biết Vương giám quân là ca ca của hoàng hậu, thì đó là người nhà của hoàng đế. Nhưng sư phụ đến đây là để trấn thủ biên cương, giữ gìn giang sơn của hoàng thượng, người đã làm sai điều gì chứ?”
“Tiểu Nguyệt, Bội Thu thân là đại tướng trấn thủ biên quan, trước có quốc gia như hổ sói, sau có ngàn vạn tướng sĩ, bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn, hắn càng để ý cô, cô liền càng trở thành nhược điểm trong mắt người khác, Bội Thu nhiều năm nhung mã, đối với chuyện triều đình không để ở trong lòng, nhưng giám quân đại nhân nếu đã biết cô ở đây, tự nhiên sẽ để ý cô nhiều hơn một chút, cô nói có đúng không?”

Tôi nghe đến đó, mặt đã muốn đỏ lên, cúi đầu nói: “Quý tiên sinh, có phải việc tôi nói chuyện lung tung lúc Vương giám quân đọc thánh chỉ hôm nay đã làm cho sư phụ khó xử phải không?”
Quý tiên sinh mỉm cười, cuối cùng vươn tay vỗ trên vai tôi: “Không, đây là chuyện nhỏ, không có gì đáng nhắc đến, cô thông minh như vậy, tĩnh tâm rồi suy nghĩ chút liền hiểu được thôi.”
Quý tiên sinh nói xong liền cùng tôi cáo biệt, áo trắng phiêu phiêu rời đi, để lại mình tôi tĩnh tâm ngẫm nghĩ, tôi cũng không vội hồi doanh, chậm rãi đi dọc bờ sông trong chốc lát, trong lòng chỉ cảm thấy uể oải.
Sư phụ vất vả bảo vệ đất nước, tôi chỉ một lòng muốn quan tâm chăm lo cho sư phụ, sao lại trở thành nhược điểm trong mắt người khác đây? Nhưng những điều Quý tiên sinh nói đều có chỗ đúng của nó, tôi dù muốn giả vờ như không hiểu cũng không được.
Hắn càng để ý cô, cô liền càng trở thành nhược điểm trong mắt người khác…
Đúng là như thế, tôi mới càng cảm thấy khổ sở.
Nơi này cách đại doanh cũng không xa, bờ sông rậm rạp là bèo, một lát nữa sẽ có khói bếp lượn lờ đằng đại doanh, bờ bên kia, thỉnh thoảng lại có chim chóc lao vút vào rừng, bất tri bất giác đã đến lúc cơm chiều.
Tôi cũng đói bụng, một mình đi mãi cũng chẳng thể hiểu ra, đành xoay người về doanh rồi tính sau, còn chưa đi được nửa bước, trước mắt vang lên tiếng xoẹt, tôi theo bản năng xoay đầu, lại nghe ‘đinh’ một tiếng, một mũi tên dài lướt qua mặt tôi rơi xuống đất, mũi tên chọi với đá cuội cứng ngắc, văng lên thật cao.
Tôi khiếp sợ pha lẫn phẫn nộ, quay đầu lại kêu lên một tiếng: “Ai!”
Có người từ bìa rừng bờ bên kia đi ra, trong tay còn cầm cung, xa xa liếc nhìn tôi một cái, sau đó nở nụ cười: “Sao lại là ngươi?”
Tôi nương theo tịch dương thấy rõ bộ dạng của người nọ, một luồng ác khí nảy lên, chỉ vào hắn trả về một câu: “Thì ra là huynh, cái tên vong ân phụ này .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.