Bạn đang đọc Thu Nguyệt: Chương 17
Nói đến đây, bên ngoài liền truyền tới một trận huyên náo, ánh lửa chợt bừng lên, có người ở bên ngoài trại cấp báo: “Báo tướng quân, trong doanh chợt xuất hiện rắn, có người bị rắn cắn bị thương ạ.”
Sắc mặt sư phụ biến đổi, nói: “Hàn Vân, cậu giữ ở chỗ này.”
Hàn Vân lập tức vâng mệnh, tôi lại nóng nảy, xoay người muốn giữ chặt sư phụ lại, khổ nỗi là hai tay đã bị trói, đành phải kêu lên: “Dẫn con theo với, rắn cắn người hơn phân nửa là rắn độc, con biết giải độc do rắn cắn.”
Sắc mặt sư phụ trầm xuống, tức thì độ ấm trong trại giảm xuống hẳn, ngay cả Hàn Vân cũng không khỏi rùng mình, tôi còn định nói thêm, sư phụ đã đi mất rồi, trước khi đi lại nói với Hàn Vân một chữ: “Giữ.”
Hàn Vân lại đáp lại, tôi còn chưa bỏ ý định muốn nói nữa, hắn liền có động tác, dò xét được ý đồ của tôi liền bước tới ngăn ở trước tôi, xem ra còn rất muốn che miệng tôi lại nữa.
Chỉ trì hoãn một lúc như thế, mà ngay cả bóng dáng sư phụ cũng đã không còn.
Tôi nghe thấy bên ngoài trại chỉ trong chốc lát đã không còn tiếng người, nhịn không được mở miệng: “Hàn, Hàn đại ca, huynh hãy cởi trói cho tôi và Từ đại ca đi, tôi thật sự biết giải độc, chỉ cần nói Từ đại ca giúp tôi lấy cái hòm thuốc đến đây là được, hắn biết nó ở đâu.”
“Hai người các cô cậu không thể đi đâu cả, trong doanh có quân y, không thấy tướng quân đã tức giận đến thế sao?” Hàn Vân lau mồ hôi, lại ngồi xuống bên cạnh Từ Bình: “Tôi nói này Từ Bình, sao cậu lại hồ đồ đến thế? Sao có thể đưa cô ấy đến đây được cơ chứ?”
Tôi thấy Từ Bình vẫn quỳ như cũ, hai tay bị trói chặt ra đằng sau, vẻ mặt mệt mỏi, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, bèn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống: “Đều do tôi không tốt, hại cậu bị phạt.”
Từ Bình quay đầu, trên mặt không có lấy nửa phần ai oán, vẫn giữ giọng nói bình tĩnh với tôi, chỉ là không còn cười nổi nữa: “Tôi đã sớm lường được, không có việc gì.”
Hàn Vân tức đến nỗi đánh cậu ta một cái: “Lường được? Cậu đã sớm lường được sẽ bị tướng quân chém đầu à?”
“Huynh thì biết gì chứ?”
“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết lúc nãy thiếu chút nữa hai người các cô cậu đều bị chém đầu mà thôi.”
Tôi nhớ đến ánh mắt của sư phụ khi nãy, chân đều như mềm nhũn ra, nhưng trong lòng lại không tin, kiên định mở miệng: “Sư phụ sẽ không làm thế.”
Hàn Vân trừng tôi: “Quân lệnh như núi, cô cho rằng nơi này là nơi có thể đùa giỡn được sao?”
“Huynh đừng dọa cô ấy.” Từ Bình nhíu mày.
“Tôi hù cô ấy làm cái gì? Nếu tướng quân thật sự hạ lệnh, thì không biết cả mười cái đầu của bọn tôi có giữ được tính mạng cho cậu không nữa đấy.” Đến giờ này Hàn Vân vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tôi sửng sốt, muốn phản bác ngay lập tức.
Tuy rằng đã tám năm ròng sư phụ không còn sống chung với tôi nữa, nhưng tôi đây từ nhỏ đã sống với người, người làm người như thế nào tôi đây là người hiểu nhất, tôi không tin người từng cùng tôi chôn con thỏ trắng đã chết, từng cõng tôi băng qua khe núi ngắm nhìn hoa lê nở rộ đầy cốc lại có thể xử lý tôi, lại càng không tin người lại lấy tội thông đồng với địch để luận xử Từ Bình, người đã một đường đưa tôi đến quân doanh này, sau đó đem hai chúng tôi đi chém một thể như vậy.
Nếu người thật sự có thể nỡ làm thế, thì cần gì sai Từ Bình ở lại Diêm thành chiếu cố tôi chứ? Nhiều năm như vậy, sư phụ vẫn lo lắng cho tôi, vẫn muốn tôi được tốt, so với ai khác, tôi là người hiểu biết nhất.
Tôi mới mở miệng còn chưa kịp nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng sột soạt nho nhỏ, Hàn Vân cảnh giác, con ngươi đột nhiên co rút, sau đó đẩy tôi ra, tay kia rút kiếm ra chém một nhát, con rắn đen thùi lùi trước mắt tôi lập tức biến thành hai đoạn.
“Có rắn vào, Từ Bình, cậu che chở cô ấy.” Hàn Vân lật kiếm chém đứt dây trói trên tay Từ Bình, lại lấy từ giày ra một thanh đoản đao, ném tới.
Từ Bình nhảy lên tiếp lấy thanh đoản đao, trong chớp mắt Hàn Vân lại chém chết vài con rắn, nhưng trên đất rắn bò đông nghìn nghịt, làm sao có thể chém cho xuể.
Từ Bình vọt tới chắn trước người tôi, nhưng có lẽ do quỳ quá lâu, lại đột ngột nhảy lên, khó tránh khỏi máu bị tắc nghẽn, động tác thoáng trệ lại, loại rắn này tuy nhỏ nhưng hành động lại cực nhanh, trong nháy mắt liền bò tới, còn nhanh hơn cậu ta đến mấy lần.
Tôi trước đó còn chưa kịp đứng lên đã bị Hàn Vân dùng sức đẩy ra, một nam nhân cường tráng lại có võ nghệ như Hàn Vân, ra tay dưới tình thế cấp bách tôi nào có thể ngăn cản được? Thế là tôi bị đẩy vào một góc trại, ngã đến choáng váng không nói, ngay cả đồ đạc trong túi áo cũng bị rơi ra, cam thảo đường, túi thuốc, cả bình thuốc đều lăn lông lốc, tôi quỳ trên đất gấp gáp nhặt lại, thật vất vả mới tìm được cái bình thuốc kia, đành phải dùng răng cắn nút bình rơi ra, thuốc bột trong bình bị vung ra, vung lên đầy mặt khiến tôi ho khù khụ.
Từ Bình thấy tôi bị rắn vây quanh, gấp đến nỗi xanh mặt, cũng không để ý đến rắn dưới chân mình, đoản đao rời tay phóng đến, trước tiên là găm con rắn đang nhăm nhăm muốn bò lên chân tôi xuống đất, đoản đao găm chặt xuống ba tấc đất như chém đậu hủ, cắt đứt đầu con rắn, máu đen văng khắp nơi, tôi bị dọa đến, hai chân lùi về sau, người ngửa ra, nửa người ngã lên vách trại.
“Tiểu Nguyệt cô nương!” Từ Bình kêu to, Hàn Vân cũng vọt tới, tôi sợ bọn họ trong lúc cấp bách lại phi đao nữa, liền mặt ngưỡng lên trời còn hai tay lại giơ lên xua xua: “Không có việc gì không có việc gì, tôi không sao.”
Tôi vừa nói chuyện vừa đứng dậy một cách khó khăn, trong trại thực im lặng, Từ Bình và Hàn Vân cũng không còn nhìn tôi, chỉ ngơ ngác nhìn những con rắn đột nhiên trở nên cứng ngắc nằm đầy đất, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Tôi lấy khăn ra lau mặt, lại còn giải thích: “Tôi đã dùng thuốc bột trị rắn, không sao nữa rồi, ít nhất trong một nén nhang chúng nó sẽ không động đậy được, Hàn đại ca, huynh tìm thứ gì đó rắn chắc chút rồi bắt chúng nó cho vào đi.”
Hàn Vân nhìn tôi, miệng giật giật, lại nhìn những con rắn trên đất, rốt cuộc với nghẹn ra vài chữ: “Thứ gì…” Lời còn chưa dứt, trên mặt đã đỏ như say rượu.
Từ Bình biểu tình quái dị nhìn hắn, hỏi: “Sao mặt huynh lại đỏ thế?”
Hàn Vân không nói nữa, khuỵa chân ngồi xuống đất.
Từ Bình sửng sốt, định vươn tay kéo hắn dậy, tôi vội vã kêu lên: “Đừng chạm vào, huynh ấy bị rắn cắn, mau cởi trói cho tôi đi.”
Từ Bình hoàn hồn, lập tức chặt đứt dây thừng trên tay tôi, tôi đứng dậy đi qua cẩn thận xem xét, Hàn Vân bị cắn ngay chân, độc tố của con rắn kia khá mạnh, xẻo ống quần đi, dưới chân đã bị sưng phù đen thùi lùi. Tôi lấy một viên thuốc từ túi ra cho Hàn Vân nuốt vào, lại đem thanh đoản đao hơ trên ánh lửa của chiếc đèn ở trên bàn, bảo Từ Bình đè hắn lại, lưu loát cứa một chữ thập trên chỗ sưng, để máu đen chảy ra từ bốn đường thẳng mãi cho đến khi đỏ lại mới thôi, sau đó tôi rắc thuốc bột lên, cuối cùng là dùng mảnh vải băng chặt chỗ bị thương lại, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào ra.
Trong khi đó Từ Bình lại đang ra tay giết chết số rắn còn lại, tôi đang bận trăm việc vẫn lên tiếng ngăn cản: “Đừng giết, gom lại đi, tôi muốn chế thành thuốc để dùng.”
Từ Bình gật đầu, đi ra ngoài tìm một cái túi da đem đám rắn đang ở trạng thái cứng ngắc này bỏ vào, rồi nhanh chóng buộc miệng túi lại.
Tôi nói với Hàn Vân: “Được rồi, tạm thời huynh nằm xuống đi, trăm ngàn lần đừng nhúc nhích, chờ thuốc có tác dụng đã.”
Hàn Vân vẫn thanh tỉnh, lúc này lại giãy dụa nói: “Không được, nơi này là trại của tướng quân…”
Từ Bình cũng mở miệng: “Để đệ đỡ huynh ra ngoài.” Nói xong vươn tay định dìu hắn dậy.
Tôi chụp vào tay Từ Bình một cái: “Trại tướng quân thì làm sao? Huynh ấy vừa trúng độc, còn muốn để huynh ấy nằm ngoài trời sao? Ở đây tôi vừa rắc thuốc bột, rắn không dám vào, để huynh ấy nằm ở đây đi.”
Đang nói, có người thở hồng hộc lao vào, vừa vào trại liền hét lên: “Hàn đại ca bị sao vậy?” Đó là Phượng Ca, người vừa rồi đã dắt tôi như dắt chó đi.
Tôi nháy mắt mấy cái, đáp lại: “Huynh ấy bị trúng độc rắn, chẳng qua là tôi đã chữa rồi, còn những người khác đâu? Còn có ai bị cắn nữa sao?”
Phượng Ca đã sớm bị choáng váng, chỉ còn biết ngơ ngác nhìn tôi mà gật đầu, tôi lập tức khẩn trương: “Tướng quân đâu? Tướng không có bị cắn không?”
Phượng Ca lại lắc đầu, tôi kéo Từ Bình: “Để cậu ta ở đây chăm sóc huynh ấy, chúng ta phải nhanh đi thôi, lũ rắn này nọc độc rất mạnh, nếu để muộn thì sẽ chẳng thể trị được, mạng người quan trọng hơn.”
Từ Bình quay đầu liếc nhìn tôi một cái, giống như lần đầu tiên nhìn thấy tôi như vậy, sau đó gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, mạng người quan trọng hơn, Phượng Ca nhi, phiền cậu ở đây trông chừng Hàn Vân, đừng để huynh ấy cựa quậy, coi chừng rắn vào, tôi dẫn cô ấy đi tìm tướng quân đã.” Nói xong liền kéo tôi đi.
Phượng Ca khẩn trương: “Là giám quân bị cắn, tướng quân bảo đệ lại đây nói mọi người không được tự ý rời đi, Từ đại ca, huynh đừng đi!”
Từ Bình bước dài, thấy tôi theo không kịp, liền cõng tôi bỏ chạy, lúc này đã chạy đi xa, giọng nói Phượng Ca phiêu tán trong gió, sao có thể nghe cho rõ được.
Từ Bình cõng tôi chạy như bay, không bao lâu liền vào rừng cây, trong rừng đuốc cháy sáng bừng, các binh lính đã tỉnh dậy, trại của giám quân nằm trên một mảnh đất trống, che kín như bưng, chúng tôi còn chưa tới gần, chợt nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng ưng kêu, một con chim ưng lớn như bóng mây đen, lao thẳng xuống chỗ chúng tôi, sắp đến nơi liền thu móng hạ xuống một tảng đá, sau đó cúi đầu mổ mạnh.
Tôi nhận ra đây là Ưng nhi truyền tin của sư phụ, lại cẩn thận nhìn lại lần nữa, thì ra dưới móng nó gắp một con rắn đen, bị nó mổ vài cái, đầu toác ra, chết cực kỳ thảm.
Ưng nhi thanh thế kinh người, khiến mọi người không khỏi ghé mắt nhìn nó, nó lại quay đầu lại, có chút tự đắc nhìn tôi, vẻ mặt kiêu căng, giống như đang đợi tôi vỗ tay hoan hô vậy.
Tôi lau mồ hôi, trừng mắt nhìn lại nó, muốn nói ‘Lúc này là lúc nào rồi hả? Mày còn không kề sát sư phụ để đề phòng, lại dám chạy đến đây bày vẻ anh hùng nữa.’