Đọc truyện Thứ Nguyên Chi Môn – Chương 240: Nhổ nanh mảnh hổ
Mười phút sau.
“ Ba vạn năm lượng vàng, hai hòm châu báo thượng đẳng quy ra ba ngàn lượng vàng, phỉ thúy mã não trân châu 2 hòm quy ra 2 ngàn lượng vàng. Đồ cổ 900 món quy ra ba ngàn lượng vàng”
Dược Thiên Sầu gật đầu bên tai nghe tên quản gia Phỉ Thủy Hổ cất lời, ánh mắt gật đầu nhìn về các rương hòm chất đầy trang sức châu báo lẫn các món đồ cổ.
Nguyên tác Hàn Phi lợi dụng lòng tham Phỉ Thúy Hổ mà thắng cược, chính là nhờ vào việc phát hiện ra kho lương mà hắn tư tàng bên dưới kho lương Nam Dương. Phỉ Thúy Hổ muốn khép Hàn Phi vào chổ chết khi nhận lời cá cược của Hàn Phi khi giá lương thực do hắn khống chế, hai người định ra 10 ngày giá cả sẻ giảm.
Hàn Phi chỉ có 2 ngàn lượng vàng không thể mua lương thực trong Hàn quốc chỉ có thể chạy sang nước Ngụy mua lấy, là Phỉ Thúy Hổ ép hắn vào thế tứ cục buộc Hàn Phi dùng quân lương chỉ cần hắn đụng vào liền mang tội.
Sau này Vệ Trang mang theo thuộc hạ đột nhập vào kho lương lại phát hiện ra mật thất chứa lương thực tư tàng. Nhờ đó mà thông qua việc đẩy giá lên cao mà bán lại cho Phỉ Thúy Hổ kiếm một lượng tiền lớn từ hắn, còn khép hắn vào tội cố ý đẩy giá lương thực lên cao.
Màn cược thắng lợi nghiêng về Hàn Phi khi các thương nhân các nước nghe được Tần Trịnh giá lương thực cao liền mang đến nơi này bán, làm cho giá cả giảm xuống rõ rệt khi có quá nhiều lương thực đổ về.
Phỉ Thúy Hổ bị lòng tham che mờ mắt khi hắn tin tưởng Hàn Phi chỉ có ít tiền mua được ít lương thực mà thôi, bất chấp giá cao thu mua hết lương thực trong Tần Trịnh để sau này bán về với giá cao hơn.
Lại có thể đẩy Hàn Phi vào thế chết, cuối cùng lại thua đến táng gia bại sản bởi chính hắn khi đem Thuyết Hiết Minh dẫn ra còn thêm vào điều khoản mức cược gấp đôi, toàn bộ sơn trang lẫn sản nghiệp đều trở về tay của Lưu Sa.
Thiên An đương nhiên biết rõ cho nên hắn ra tay trước không cho Phỉ Thúy Hổ đem tài sản thu mua để cho Thiết Huyết Minh rút một nữa, cũng như các thương nhân khác hấp một lượng lớn.
Nguyên tác hắn dùng toàn bộ tài sản mua lương, chỉ còn 5000 lượng vàng mà thôi, bây giờ số tiền khổng lồ đó không có phân phát lung tung mà là 25 000 lượng một con số cực kỳ ấn tượng tương đương với 25 tấn vàng.
“ Ruộng đất Nam Dương 30 vạn mẫu, ruộng đất Phụ Thử 10 vạn mẫu, ruộng đất Hoa Dương 3 vạn mẫu. Quy ra hai ngàn lượng vàng, Phỉ Thúy Sơn Trang quy ra 3 ngàn lượng vàng”
Tử Nữ ánh mắt rung động khi nghe được con số khổng lồ này, trên tay nàng là một tập sách cùng một chiếc rương gỗ, bên trong chính là giấy nợ cho vay cũng như khế ước bán thân của người dân bị Phỉ Thúy Hổ ép buộc, liền nói: “ 5000 người một nữa trong số đó là trẻ nhỏ và phụ nữ, tên này ép người làm nô thật không kén chọn”
Tử Nữ thanh âm có phần tức giận lên tiếng:“ Đống khế ước bán thân quy ra 200 lượng vàng” thân ảnh đi đến nhìn bộ ly ngọc màu xanh tiếp tục nói: “ bộ 6 chiếc ly Thanh Long Ngọc Nham này có giá 200 lượng vàng”
Dược Thiên Sầu đi đến gần sáu chiếc ngọc bội màu xanh lục tay sờ lấy, bên trong chạm trỗ một con thú giống như rồng lại không phải, nguyên bản nó là bị Phỉ Thủy Hổ đập vở để dằn mặt Hàn Phi khi đến cá cược với hắn, giờ nó vẫn y nguyên không sứt mẻ gì cười nói: “ Nàng ánh mắt thật độc, nói xem bộ Thanh Quỳnh Ngọc Tông này có giá trị bao nhiêu”
Tử Nữ đem mắt nhìn qua, nói: “ bộ Thanh Quỳnh Ngọc Tông cả nước chỉ có 6 mảnh, giá trị đắc hơn Thanh Long Ngọc Nham có giá 300 lượng vàng, cộng thêm Lãm Tú Sơn Trang giá trị 1500 lượng vàng, lần này huynh thu về 4 vạn 2 ngàn 2 lượng vàng ”
Dược Thiên Sầu môi nhích lên độ cong nguyên tác trong Lưu Sa sau khi nuốt gọn Phỉ Thúy Hổ ăn chia với Thiết Huyết Minh trả cho đối phương một nữa, lấy được 1 vạn 9000 lượng vàng từ Phỉ Thúy Hổ, đồng thời thông qua bán lương thực tư kiếm được 1 vạn lượng vàng.
Giờ một mình hắn ăn hết, đáng nói chính là ruộng đất mà Phỉ Thúy Hổ cưỡng ép thu mua về tay hắn cả, còn cả 5000 người dân nữa, cười nói: “Tên này đúng là làm không biết bao nhiêu chuyện thất đức mà, nàng giúp ta nhiều như vậy chi bằng Lãm Tú Sơn Trang tặng cho nàng vậy”
“ Dược Thiên Sầu huynh vậy còn ta đâu, huynh chia cho ta một rương vàng thế nào” Hàn Phi liền cất lời xin xỏ lấy.
Dược Thiên Sầu liền đáp: “ ngươi quên đi, tiền ta tiêu phí cho nử nhân chưa bao giờ tặng cho nam nhân bao giờ, hơn nữa còn rất nhiều người cần nó hơn là để ngươi mua rượu uống”
“ Không thể nào, huynh trọng sắc khinh hữu” Hàn Phi thương tâm biểu lộ nhìn y.
Dược Thiên Sầu bơ hắn đi, rồi nói: “ ngươi còn không lo làm việc đi, nhớ lấy một nữa quân lương tư tàng ra cho dân chúng cứu nạn, ở đây làm gì”
“ Huynh..huynh” Hàn Phi như nuốt phải con ruồi thần sắc chán chường cất bước đi ra, có điều Dược Thiên Sầu nói đúng hắn cần phải tận dụng thời gian lẫn quyền lực của Tư Khấu bắt giết đi móng vuốt của Cơ Vô Dạ, cũng như chấn tai cho dân chúng hai huyện Nam Dương, Phụ Thử nếu không sẻ càng nhiều người dân vô tội bị mất mạng.
“ Nàng ưa thích món gì hãy chọn đi, trong này cũng có vài món xem được” Dược Thiên Sầu cười nói, cất bước đi đến đống châu báo phỉ thúy mã não tìm kiếm vài đồ trang sức thích hợp.
“ Huynh chỉ cần trò chuyện một buổi là đả có tài sản kếch xù, còn cả một mảnh đất rộng lớn” Tử Nữ chậm rải lên tiếng: “ Lưu Sa lần này xem ra phải phí công rồi”
Dược Thiên Sầu đương nhiên hiểu lời nàng nói là gì, Lưu Sa chính là nhắm đến của cải của Phỉ Thúy Hổ đây, tay bắt lấy một thanh ngọc trâm làm bằng phỉ thúy đem đến muốn cài lên tóc nàng, rồi chợt nhớ lấy thứ gì liền dừng lại tay vẩy nhẹ theo đó phượng trâm lăng không bay đến trước người của Tử Nữ.
Lạt mềm buộc chặt còn chưa thành công đây cho nên mấu chốt thời khắc hắn sẻ không sơ xảy rồi, cười nói: “ thanh trâm này ta thấy rất đẹp đó là ý kiến của ta”
Tử Nữ ánh mắt khẻ chuyển khi thấy hắn động tác ngừng lại, nhìn về thanh trâm cài trên tay, khẻ nói: “ thanh Phượng Huỳnh Ngọc Trâm này xác thực rất đẹp, quý giá như vậy huynh không tặng cho các hồng nhan của mình, đem cho một cô nương như muội không tiếc sao?”
Dược Thiên Sầu liền xoay người đáp: “ là ta lại tự ý đường đột nữa rồi”
“ Huynh” Tử Nữ nhìn hắn cất bước rời đi, trong lòng có một cổ tức giận nhen nhóm lên, nàng biết rõ đối phương có ý với mình song lại khi nóng khi lạnh đối xử để nàng nhiều lúc muốn đem đối phương đập một trận.
Đêm tối buông xuống, Tần Trịnh đại tướng quân phủ.
“ Cái gì” Cơ Vô Dạ đem chung rượu đập mạnh xuống bàn, gương mặt âm trầm nghe thuộc hạ báo cáo tin tức, bàn tay tụ lực siết mạnh theo đó thanh đồng chung rượu bắt đầu rạn nứt nước rượu từ đó mà rỉ ra, nộ giọng lên tiếng: “ Tên khốn Dược Thiên Sầu”
Bạch Diệc Phi đứng bên cửa sổ gương mặt âm trầm không kém, khi nghe Mặc Nha truyền tin về, Phỉ Thủy Hổ chỉ trong một buổi đả bị hạ bệ tống giam vào lao ngục, tất cả tài sản đều đả đổi tên.
Nạn đói mất mùa cũng được giải quyết, hắn mặc dù biết Dược Thiên Sầu quỷ tài chi thần nhưng vạn phần không ngờ được Phỉ Thúy Hổ lại bị hạ một cách chóng vánh như vậy, đáng nói là qua việc này một mối họa khôn cùng hơn là việc Hàn Phi cùng Dược Thiên Sầu bắt tay nhau. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Tư Khấu Hàn Phi tra ra được nạn mất mùa hạn hán là do Phỉ Thúy Hổ cố ý bán phân bón cho người dân có pha vôi sống trong đó, mưu hại dân chúng. Đồng thời còn phát hiện ra kho lương bên dưới có mật thất tư tàng một lượng lớn lương thực.
Để cho hắn cùng Cơ Vô Dạ không tin được chính là Phỉ Thúy Hổ lại chủ động nhận tội, nhận hết lỗi lầm về mình tất cả tài sản cũng được chuyển giao cho Dược Thiên Sầu. Chỉ trong một buổi vừa mới đến Nam Dương bố cục mà Phỉ Thúy Hổ chuẩn bị liền bị phá giải, đồng minh của bọn họ liền bị diệt trừ và đang được áp tải về Tần Trịnh.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “ Phỉ Thúy Hổ toàn bộ tài sản lẫn thế lực đều bị Thanh Y Lâu tiếp quản, người này vốn không tham dự vào thế cục các nước, nay lại đột nhiên tham dự rốt cục Tần Trịnh có thứ gì đả động đến hắn”
Cơ Vô Dạ gương mặt âm trầm, Phỉ Thúy Hổ là cánh tay đắc lực của hắn cũng là đồng minh quan trọng. Giờ phút này hắn có phần hối hận khi đụng tay với Thanh Y Lâu để nhận lấy quả đắng như vậy, trầm giọng nói: “ từ việc lần trước rồi đến hiện giờ, Quỷ Sơn Huyết Đàm bị diệt nhất định là hắn làm ra”
Bạch Diệc Phi âm trầm tiếp lời: “ sự tham dự của hắn làm cho ván cờ trở nên khó lường, hắn so với bất cứ ai còn đáng sợ hơn bao giờ hết”
Cơ Vô Dạ bàn tay siết chặt phát ra răng rắc tiếng kêu, lớn giọng nói: “ huy động tất cả Dạ Mạc thế lực diệt trừ hắn”
Dược Thiên Sầu n đột nhiên nhúng tay chính là việc hắn không mong đợi nhất, nhất định đối phương đả cùng Hàn Phi hay Hàn Vũ đạt được giao ước gì, mà hắn nghiêng về chính là Hàn Phi khi quãng thời gian ở Tề hắn ở Thanh Y Lâu sơn trang có giao tình cùng Dược Thiên Sầu và đại tiểu thư Lăng Sương rất tốt.
Bằng mọi giá phải đem hắn diệt trừ hoặc đem đuổi đi khỏi Hàn quốc, nếu không chỉ e không chỉ một Phỉ Thúy Hổ đơn giản bị hạ một cách bất ngờ nhanh chóng như vậy, còn có Dạ Mộ thậm chí cả hắn nữa.
Bạch Diệc Phi liền tiếp lời: “Thanh Y Lâu phân bố thất quốc, huống chi bên cạnh hắn còn có một Kinh Nghê đến cả ta và Huyền Tiễn cũng không phải là đối thủ ”
“ Vậy thì thế nào” Cơ Vô Dạ tức giận nói.
Bạch Diệc Phi vẫn đều đều cất lời: “ biến mất nhiều năm như vậy Kinh Nghê, so với chúng ta còn có người quan tâm hơn, nhất là khi một sát thủ bật nhất của họ bị hạ”
“ La Võng” Cơ Vô Dạ nghe được gương mặt giản nở ra, khóe môi nhích lên độ cong rồi nói: “ đích xác La Võng sẻ không bỏ qua cho bất cứ thuộc hạ nào phản bội”
Bạch Diệc Phi lại tiếp lời: “ Hắn có một nhược điểm chí mạng, cũng chính là việc có thể đả động đến hắn chính là mỹ nhân, hẳn Lưu Sa cũng từ điểm này mà khai thác”
Cơ Vô Dạ ánh mắt thoáng qua quang mang, ngồi xuống cũng hiểu được lời nói của Bạch Diệc Phi, việc Dược Thiên Sầu phong lưu hắn cũng nghe lấy, xem ra hắn bỏ qua một việc cực kỳ mấu chốt. Chính là không lường đến việc Lưu Sa có thể thông qua nử tử đả động nhờ vả hắn xuất thủ, Phỉ Thúy Hổ gây ra hạn hán ép bức người dân hiển nhiên Thanh Y Lâu sẻ ra tay cứu trợ nạn dân mất mùa.
Có mỹ nhân nhờ vả lại ngán đường như Phỉ Thủy Hổ tất nhiên hắn sẻ đồng ý rồi, bằng chứng chính là chỉ trong một buổi tất cả mánh khóe của Phỉ Thúy Hổ đều bị bóc trần, mà Hàn Phi hưởng lợi vào việc này không chỉ mượn danh Thanh Y Lâu cứu tai còn phát hiện ra kẻ ác gây ra hạn hán, cả việc tư tàng quân lương riêng ở Nam Dương, chỉ riêng 2 tội này cũng đủ khép hắn vào tội chết.
Bạch Diệc Phi trong lòng cũng dao động không ngừng, mấy năm nay Phỉ Thúy Hổ mượn nhờ trưng binh mà tư tàng quân lương, cũng có sự hổ trợ của hắn. Nếu lộ ra phong thanh để Hàn Phi tra được tất có ảnh hưởng đến hắn phần nào, bằng mọi giá Phỉ Thúy Hổ phải chết, nếu không Hàn Phi tra được gì thì rắc rối thêm. Chỉ có hắn chết khi đó không có đối chứng mới là tốt nhất, về phần Hàn Phi có thể biết thì làm gì, hai bên đều biết rõ nhau chẳng qua là chưa xé da mặt mà thôi.