Đọc truyện Thứ Nguyên Chi Môn – Chương 184: Sở quốc dân chạy nạn
Tần Trịnh mấy ngày nay cơ hồ trở nên loạn không thể tả nổi, bầu không khí hoang mang khẩn trương có mặt ở khắp tòa thành.
Ban đầu từ vụ Quỷ Binh cướp lương sau đó giết người, cho đến bây giờ càng làm cho bầu không khí trong thành đè nén hoảng sợ.
Ngoài ra, cái này thời gian ngắn, Tần Trịnh nội thành lưu dân chạy nạn đột nhiên càng ngày càng tăng, toàn bộ tụ tập tại đô ngoại thành, sinh ra một trận hỗn loạn.
Một ngày này, Hàn Vương An đang muốn ra khỏi thành, lại bị dân chạy nạn chặn tại cửa ra vào.
“Hàn Vương nhân đức, Hàn Vương vạn tuế!” dân chạy nạn, toàn bộ quỳ xuống đất hô.
Hàn vương An sắc mặt biến hóa, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tứ công tử Hàn Vũ vội vàng mở miệng: “Hồi Phụ Vương, những người này đều là từ Việt quốc chạy trốn ra Sở quân nô dịch, trước tới Hàn quốc, thỉnh cầu đại vương chứa chấp.”
Cơ Vô Dạ rút kiếm ra, chỉ dân chạy nạn, lạnh lùng nói: “Những ngày này tại trong thành làm loạn, liền là những cái này người. Người tới, cho ta toàn bộ bắt lại”
“Chờ đã!” Hàn Vũ lại là vội vàng ngăn trở: “Cơ tướng quân, những cái này người đều gầy như que củi, áo quần rách rưới, liền tính nghĩ làm loạn, cũng không có cái năng lực kia đi.”
“Là bảo đảm vương thượng an nguy, thà giết lầm 1 vạn, không thể buông tha một cái”
Bên ngoài Sở dân nghe Cơ Vô Dạ nói vậy, sắc mặt sợ hãi đến cực điểm.
Hàn Vũ lại nói: “Cơ tướng quân, những cái này Sở di dân là Phụ Vương chứa chấp, ngươi liền dạng này giết, khiến Phụ Vương là thế nhân chỗ cấu bệnh, người nào tới gánh chịu hậu quả?”
Hàn Vương khẽ giật mình, lớn giọng: ” Nhảm nhí, ta lúc nào nói thu nhận bọn chúng?”
Hàn Vũ liền vội vàng khom người mở miệng: “Phụ Vương tha tội, là Cửu Đệ Hàn Phi, thay ngươi chứa chấp.”
Hàn An nghe được lòng trầm xuống, Đại Việt là hắn kiêng kị, năm đó hắn thượng vị, liền là dùng Bách Việt mấy chục vạn con dân tính mạng làm giá.
Cùng với Việt vương ngồi lên ngôi vị chí tôn. Nhiều năm qua cả hai đều hợp ý chưa từng qua lại với nhau, cũng không đá động gì đến chuyện cũ năm xưa, càng không nguyện ý nhắc lại chuyện cũ.
Hắn cũng biết mấy năm qua số dân Sở là tù binh chiến tranh cũng được tha bổng, cho trở về Sở quốc.
Cũng như những người dân Bách Việt cũ làm nô dịch trên đất Sở được các thương đoàn bí mật chuyển về Đại Việt.
Hắn đối với Việt vương Thiên An mà nói đều kiêng kỵ vô cùng, lẫn không nguyện ý dính dáng đến cái con người này.
Bởi vì trên tay hắn cầm một thứ của người ta, món bảo tàng của Hỏa Vũ sơn trang bị mất.
Năm xưa Lưu Ý lấy được không có đem dâng cho Cơ Vô Dạ chính là đem cho hắn, nhiều năm nay hắn vẫn dấu dưới tay mình. Cho nên phàm là những việc liên quan đến Đại Việt hắn đều mang tâm lý bài xích.
Cơ Vô Dạ nghe vậy, lại là mừng thầm trong lòng, nguyên lai Hàn Vũ một mực ngăn trở hắn, chính là cho Hàn Phi đào hố, cái này một kế sách, hay à.
Hàn Vương An tay nắm chặt bóp lấy răng rắc, tức giận nói:“ Lại là Hàn Phi”
“Phụ Vương bớt giận.” Hàn Vũ vội vàng mở miệng nói: “ Cửu đệ từng nói, trước kia Sở quốc xâm lược Đại Việt không thành, cái tiếng bạo hành của Sở quốc sớm đã là Chư Hầu Quốc chỗ khinh thường.
Nhưng Việt vương không có giết tù binh ngược lại còn tha bổng cho bọn họ làm việc khổ sai, mang tiếng nhân nghĩa. Nếu bây giờ Đại Vương thu nạp vỗ về họ thì Đại Hàn ta sẻ được tiếng tấm lòng nhân đức.”
“Vì mấy tên nô lệ quèn này không hòa nhập được với Việt quốc, chẳng phải là cái mất nhiều hơn cái được?” Cơ Vô Dạ hỏi ngược lại.
“Đây là một thâm ý khác của Cửu đệ. Thông qua việc này làm cho mối quan hệ với Sở quốc càng thêm một bước, giảm đi mâu thuẫn với Sở quốc”
Nhưng Cơ Vô Dạ lại là lần nữa mở miệng: “ Đám người bị đuổi khỏi Việt quốc này, chỉ là một đám vô dụng, có thể bao nhiêu lợi ích?”
“Thôi đi! Đừng tranh cãi nữa.” Hàn vương An cắt ngang hai người tranh chấp, nhìn về phía Trương Khai Địa: “Trương tướng quốc, khanh thấy thế nào?”
Trương Khai Địa hơi trầm ngâm, mở miệng nói:”Gần đây đô thành họa loạn, đại vương nếu như chứa chấp bọn họ, cái khác loạn đảng cũng sẽ nhớ kỹ đại vương ân đức. Đại vương lấy ơn báo oán, dạng này vừa đến, bình tức họa loạn, trong tầm tay.
Hơn nữa lương thực trợ cấp cho bọn họ thần nghe được Thanh Y Lâu được vị công tử kia mỗi ngày đều cứu trợ, đang mở rộng sơn trang, nếu đại vương đưa than sưởi ấm tin tưởng đợi một thời gian những người này được đưa vào bên trong Thanh Y Lâu sẻ không phát sinh chuyện gì cả”
Hàn Vương nhìn trước mắt đám dân chạy nạn, hơi trầm ngâm việc Dược Thiên Sầu và Lăng Sương đến Tần Trịnh hắn cũng biết đến, là thông qua đứa con gái cưng của mình biết được.
Cũng biết Hồng Liên va chạm với Lăng Sương một màn, hắn cũng từng cho người mời đến trong cung nhưng kết quả là đối phương chẳng cho hắn chút mặt mũi gì cả, cáo bệnh không đến.
Việc này hắn có phần tức giận khi mà Hàn Vũ mời hắn lại nhận đến mà thân là vương thượng hắn lại chả có chút mặt mũi gì.
Nhưng cơn tức giận này cũng quá đi nhanh khi việc này cũng đâu chỉ riêng hắn, thậm chí Tề vương Kiến, Ngụy vương Tăng cho phát thiệp đến mời chào cũng đi không mà về.
Hơn nữa Thanh Y Lâu ở nước Hàn mà nói là một chuyện lợi chứ không hại. Nhìn xem nước Tề, Ngụy, Triệu và Tần là 4 nước có chi nhánh Thanh Y Lâu đầu tiên mọc lên, quốc lực lớn mạnh khi những dân nghèo nàn được hấp thụ, những nơi xảy ra thiên tai mất mùa cùng quốc gia đó bỏ ra lương thực hay tài sản mà cứu trợ.
Quan trọng hơn các hàng hóa lưu thông những mặt hàng như muối trọng điểm có giá trị rất rẻ bán cho bách tính. Cuộc sống dân chúng ở vùng nào có Thanh Y Lâu mọc lên liền cải thiện một cách rỏ rệt, trị an một ngày tốt hơn.
Cho nên khi biết Thanh Y Lâu được kiến tạo ở Tần Trịnh cũng để hắn trọng điểm chiếu cố, ra sức hợp tác.
Chỉ cần cơ sở này mọc lên khi đó sẻ có nhiều chi nhánh khác mọc lên trên lảnh thổ nước Hàn lấy nó làm trung tâm, thông thương mua bán trao đổi hàng hóa lẫn hấp thu dân nghèo, quốc lực nước Hàn sẻ mạnh lên nhiều.
Hàn An cất lời:”Tướng quốc nói có lý, vậy hảy thu lưu bọn chúng. Tướng quốc thay quả nhân soạn chỉ,chiếu cáo thiên hạ chuyện hôm nay. Để cho đám dư nghiệt tác loạn biết, quả nhân là như thế nào đối đãi đồng hương bọn chúng như thế nào”
Hàn Vũ vội vàng quỳ xuống đất: “Nhi thần thay Bách Việt di dân, cảm tạ Phụ Vương ân đức, cũng thay mặt Cửu đệ cảm tạ phụ vương không chấp chuyện cũ”
“ Quả nhân lúc nào nói tha thứ cho nó, nó không biết hối cải, tiền trảm hậu tấu quả nhân còn chưa thẩm vấn nó đây” Hàn Vương An tức giận xoay người rời đi
“Đại vương ân đức, đại vương vạn tuế!”
“Đại vương ân đức, đại vương vạn tuế!”
Tất cả đám dân chạy nạn, nhao nhao quỳ xuống đất dập đầu, không ngừng cao hô lấy, chiến loạn niên đại mạng người như cỏ rác nhất là tù binh chiến tranh bên thua trận.
Số phận thảm thương không thôi, đa phần đều sẻ bị trảm thủ trừ hậu họa. Số may thì bắt đi làm nô lệ bị đối đãi cực kỳ thảm hại.
Chiến loạn chém quân đầu hàng là chuyện hết sức bình thường, như ăn cơm uống nước mà thôi.
Cho nên khi hai quân giao chiến với nhau, quân sỉ hai bên đều ra sức chém giết, ai cũng không mong muốn mình ở bên phe thua cuộc.
Bởi phe thua mà nói, đợi chờ bọn họ chính là một kết cục hết sức u ám.
Cũng may những người này sinh sống ở Đại Việt tính mạng không có lâm nguy, trở thành lao động cu ly cho Đại Việt.
Nhưng cuộc sống cũng không có dể chịu gì, nhưng so với tù binh chiến tranh khác mà nói thì tốt hơn.
Họ cũng muốn ở lại mảnh đất Đại Việt sinh sống, nhưng nào có chuyện đó đều bị tống trở về Sở quốc.