[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 52: Hồi kinh


Đọc truyện [Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ – Chương 52: Hồi kinh

Hàn Chương ôm cánh tay tựa bên giường Bạch Ngọc Đường, thấy mấy người kia đều đã nói xong mới tiến lên hai bước, nhàn nhạt nói: “Lão ngũ tính tình không tốt, mong đệ nhượng bộ nó nhiều một chút.”

Triển Chiêu đã nghe Bạch Ngọc Đường nói qua, trong năm người, quan hệ giữa Bạch Ngọc Đường và Hàn Chương tốt nhất, nhưng Hàn Chương không giỏi ăn nói, có chuyện gì cũng không nói ra lời, lúc đầu, trong bốn người, Hàn Chương là người không khách khí với y nhất, lúc này phải bắt tay thân thiện, đương nhiên có thể lý giải vì sao hắn lại có mấy câu thiếu tự nhiên này.

Bên này Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, bên kia Bạch Ngọc Đường lại không ngồi yên: “Nhị ca, huynh có ý gì đó, dựa vào cái gì muốn y nhượng bộ đệ, đệ có chỗ nào yếu hơn đâu?”

Hàn Chương quay đầu lại liếc hắn, hừ một tiếng, nói: “Chờ đệ dưỡng về nửa cái mạng kia rồi lại kiêu ngạo!”

Lô Phương tiến lên vỗ vai Triển Chiêu: “Triển huynh đệ, trước đây là huynh đệ chúng ta quá mức võ đoán, đệ là đại nhân rộng lượng, xin đừng tính toán, chuyện trước đây chúng ta bỏ qua không nhắc đến nữa, sau này đệ là hảo bằng hữu của ngũ thử chúng ta, hảo huynh đệ, sau này có chuyện gì cứ báo một tiếng, huynh đệ chúng ta chắc chắn không nói hai lời!” ”

Triển Chiêu liên tục ôm quyền: “Lô đảo chủ quá khách khí, có thể có được những vị bằng hữu nghĩa khí như mọi người, là may mắn ba đời của Triển Chiêu!”

Tương Bình phe phẩy quạt lông chim, nói: “Đều do lão ngũ nhàn rỗi không có việc gì làm, đang êm đẹp tự nhiên đòi đi tìm đệ gây phiền phức, nhưng nói đi cũng phải nói lại, các đệ thế này cũng xem như không đánh không biết nhau.”

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường còn chưa kể chuyện hắn và y quen biết từ nhỏ, liếc liếc Bạch Ngọc Đường, khóe môi khẽ cong lên chút ý cười, mang vài phần ý tứ ngồi xem kịch vui.

Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường bắt đầu có chút ấp a ấp úng: “Ách… Tứ ca, cũng không phải là không đánh không biết nhau đâu, đệ… đệ và Miêu Nhi đã quen biết từ trước rồi…”

“Cái gì? Thế nào chưa nghe đệ nói qua?” Từ Khánh quát hỏi to.

Bạch Ngọc Đường chột dạ nhìn mấy người, cười làm lành nói: “Bên nhà đệ cùng Triển gia là thế giao, hai đứa tụi đệ đã quen biết từ nhỏ, hàng năm cứ đến hè đệ đều rời đảo, kì thực là đến Triển gia chơi…”

“Giỏi cho tên nhóc đệ! Thì ra là đệ tự mình tức giận người ta có danh hào ‘Ngự Miêu’, vì vậy mà kéo chúng ta cùng xuống nước!” Từ Khánh dứ dứ nắm tay, lại nhớ tới trên người Bạch Ngọc Đường có thương tích, tức giận giật lấy cây quạt lông chim trong tay Tương Bình, thở hồng hộc quạt quạt.

“Tam ca, tam ca, huynh đừng giận mà.” Bạch Ngọc Đường vội vàng nói ngon nói ngọt, “Đệ lúc đó không phải vì sợ mọi người ngăn cản không cho đệ đi sao?”

“Hừ!” Tương Bình xoay xoay đôi mắt nhỏ: “Vì vậy mà kéo chúng ta vào luôn?”

Bạch Ngọc Đường cũng cười hừ một tiếng: “Tứ ca, không thể nói vậy đâu nha? Đi kinh thành chỉ có một mình đệ, tìm người ta gây phiền cũng chỉ có một mình đệ, sao lại thành kéo mọi người vào luôn? ”

“Hứ!” Tương Bình tức giận đến mức ria mép dựng đứng, âm trầm cười nói: “Lão ngũ, đệ giỏi ghê ha, đợi quay về đảo đi, lúc đệ học bơi chúng ta tính sổ tiếp!”


Bạch Ngọc Đường vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú lập tức suy sụp, cầu xin tha thứ: “Tứ ca, lão nhân gia ngài đừng nóng giận, tiểu đệ nói giỡn với ngài thôi mà!”

Bên kia Triển Chiêu lại nhịn không được, ‘phụt’ một tiếng, bật cười.

Mọi người hăng say trò chuyện nên không hề phát giác đã đến giờ dùng bữa trưa, tổng quản phải tự mình đến xin chỉ thị: “Tam công tử, lão Vương nói cơm nước cho Bạch thiếu gia đã chuẩn bị xong rồi, người xem có mang vào phòng không?”

Triển Chiêu cười cười, nói: “Mang vào đi!”

Tổng quản đáp lời, lại hỏi: “Vậy mấy vị khách quý đây…”

“Chúng ta ra ngoài ăn, không làm phiền ông đâu.” Tương Bình vừa cười vừa đi ra cửa, lại xoay đầu hỏi: “Lão ngũ, hay là ra ngoài ăn với chúng ta luôn đi!”

“Không cần đâu, không tiện.”

Tương Bình cười như kẻ trộm: “Ta thấy không phải không tiện, mà đệ sợ có rượu lại không thể uống chỉ có thể nhìn thèm thuồng đúng không?”

“Con ma bệnh nhà huynh!” Bạch Ngọc Đường bị nói trúng tâm sự, lập tức thẹn quá hóa giận, tiện tay ném thẳng gối trúc trên giường vào người Tương Bình.

Đợi mọi người đều đi dùng cơm hết, mấy nha hoàn bên này đã mang đồ ăn chuẩn bị cho Bạch Ngọc Đường đến.

“Được rồi, các ngươi lui xuống đi!” Ra hiệu cho mấy nha hoàn đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, Triển Chiêu liền cho các cô đi ra, tuy thuở nhỏ từng trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng y vẫn thích tự mình làm việc.

Triển Chiêu mở hộp thức ăn ra, cúi đầu ngửi ngửi, quay lại nói với Bạch Ngọc Đường: “Thơm lắm, đói bụng chưa?”

“Đói gì đâu? Vừa mới ăn chưa được bao lâu!” Nói xong, cư nhiên nhấc chân định xuống giường.

“Này –” Triển Chiêu bước lên trước ngăn hắn lại, nói: “Ngươi đừng động! Vất vả lắm mới ngừng chảy máu, ngươi ngại mạng mình dài quá hả?” Nói xong, kéo bàn thấp đặt trên tháp trúc bên cửa sổ đặt lên giường.

“Ngươi làm gì vậy?” Bạch Ngọc Đường bất mãn nói: “Ta cũng không phải không nhúc nhích được, việc gì phải ngồi như mấy bà cô ở cữ thế này?”


Triển Chiêu cười cười trừng hắn, “Ngươi yên tĩnh chút đi, cả người toàn thương, nếu dưỡng không tốt đến lúc nào mới khỏe lại được?”

Bạch Ngọc Đường xấu xa tiến đến trước mặt Triển Chiêu, cười hì hì nói: “Miêu Nhi, ngươi là quan tâm ta đó hả?”

Triển Chiêu mặt đỏ bừng bừng, quay đầu đi, nói: “Ai thèm quan tâm ngươi? Ta là sợ ngươi làm lỡ vụ án!”

“Ngươi không phải một mực phản đối ta nhúng tay vào vụ án này sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn màu đỏ dần dần lan đến cần cổ của Triển Chiêu, thong thả nói.

“Ta không cho ngươi nhúng tay ngươi liền mặc kệ không quản sao?” Triển Chiêu vẫn chưa chịu thua nói.

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường bỗng bật cười hai tiếng, ghé đến bên môi Triển Chiêu đặt xuống một nụ hôn khe khẽ, rồi lại quay về tựa lên gối, thỏa mãn liếm liếm môi.

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu xấu hổ trừng Bạch Ngọc Đường, nhưng thật sự là hết cách với hắn, đành lấy thức ăn trong hộp ra đặt mạnh lên bàn thấp, nói: “Ăn cơm!”

—————————————

Mấy ngày tiếp theo, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trải qua cực kỳ thoải mái. Đã không còn sự hiểu lầm của tứ thủ, lại có nhị ca nhà mình quan tâm đầy đủ cho việc ăn ở đi lại vâng vâng, Triển Chiêu đương nhiên là vui vẻ rồi. Mà có Triển Chiêu kề bên, lâu lâu lại có thể ăn chút đậu hủ, Bạch Ngọc Đường đương nhiên càng thêm thư thái, sinh hoạt bị an bài trên giường dưỡng thương tựa hồ cũng không khó chịu như vậy.

Trước mắt, chứng cứ tìm được trong Mạc Sinh Môn chính là việc vướng víu nhất, dựa theo chủ ý của Triển Diệu, trước sau đã phái năm nhóm đệ tử Triển gia giả trang thành thư sinh, nông phu, lang trung tha phương, thầy bói đoán mệnh… mang theo chứng cứ giả để đánh lạc hướng, đợi thương thế của Bạch Ngọc Đường chuyển biến tốt đẹp rồi, Triển Chiêu và ngũ thử sẽ cùng quay lại kinh thành, về phần chứng cứ chân chính, sẽ do Triển Diệu tự mình mang cao thủ Vong Sơn Lâu giả trang thành đội phiêu (*tiêu cục), hộ tống mang lên kinh thành. Phương pháp này, Triển Chiêu đương nhiên kiên quyết không đồng ý, y biết rõ lần trước khi chính thức đối đầu với Đoạn Sầu Viện, Tương Dương Vương bên kia xem như đã đả thảo kinh xà, chứng cứ này cực kỳ quan trọng, sẽ không có chuyện Tương Dương Vương bỏ mặc không để ý đến, đường hộ tống chắc chắn sẽ hiểm trở tầng tầng, thật sự không muốn vì chuyện của y mà huynh trưởng phải gặp nguy hiểm. Triển Diệu lấy bộ dạng huynh trưởng ra, giải thích một đống đạo lý như cái gì mà hắn không thu hút lực chú ý như Triển Chiêu, cái gì mà có hơn mười một cao thủ hộ vệ Vong Sơn Lâu sẽ không xảy ra chuyện…, nhưng Triển Chiêu trước sau vẫn không đồng ý, cuối cùng hết cách, Triển Diệu đành đáp ứng sẽ đi trước hội hợp cùng Bách Lý Tuyệt Diễm, có Nghê Toan quân của Bách Lý Tuyệt Diễm hộ vệ, có thể nói là vạn vô nhất thất, Triển Chiêu lúc này mới xem như miễn cưỡng đồng ý quyết định của Triển Diệu.

Đệ tử Triển gia đã cải trang đi ba nhóm, tin tức truyền về cho biết mỗi nhóm đều bị đánh lén quy mô nhỏ mà không có xảy ra xung đột lớn, xem ra đối phương đã bị phương pháp của Triển Diệu xoay mòng mòng, không biết chứng cứ cuối cùng ở nơi nào, vì vậy chỉ có thể dò xét thực hư.

Bạch Ngọc Đường cực kỳ tán thưởng biện pháp của Triển Diệu, chỉ cần không để con mèo ngốc kia một mình liều mạng, làm cách nào hắn cũng đều tán thành. Thêm nữa, mấy ngày nay Triển Chiêu đã tự giác ngộ được Bạch Ngọc Đường là vì y mới hai lần trọng thương, ăn uống chiếu cố tự nhiên càng thêm chu đáo cực kỳ, đến cả việc Bạch Ngọc Đường lôi kéo y tựa đầu giường nói chuyện nhà chuyện phiếm y cũng không phản đối, quả thật khiến Bạch Ngọc Đường mừng rỡ đến đuôi cong vểnh lên trời.

Nhìn Triển Chiêu cầm thuốc và băng vải, Bạch Ngọc Đường liền biết giờ đổi thuốc đã đến rồi, nhưng nằm trên giường rất thoải mái khiến hắn sắp ngủ say, quả thật có chút lười nhúc nhích, nhưng nhìn nhãn thần “Ngươi trốn không thoát” của Triển Chiêu, ngay tức khắc không nói gì cả tự giác cởi trung y ra.

Thuốc do Lô phu nhân phối đương nhiên là thuốc tốt vô cùng, mấy vết thương do sát thủ Đoạn Sầu Viện vạch trên người Bạch Ngọc Đường cũng không tính là quá sâu, sau mấy ngày đã bắt đầu khép miệng, có mấy vết thậm chí còn đã kết vẩy, chỉ có vết kiếm do Triển Chiêu đâm trên thắt lưng quá sâu, cuối cùng lại thành vết nặng nhất trên người hắn.


Thấy Triển Chiêu nhìn vết thương trên người mình lặng lẽ không nói, nhưng tia sáng trong mắt dưới sự chiếu rọi của ánh nến lại lấp lóe bất định, Bạch Ngọc Đường liền biết ngay con mèo này lại đang tự trách đây, vươn tay túm túm một nhúm tóc đen của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lười nhác nói: “Miêu Nhi, Bạch gia thật là phục ngươi, ngươi rốt cuộc muốn ta nói bao lần đây, vết thương này không liên quan đến ngươi, Tạ Ngọc Thụ dám xuống tay độc ác với Bạch gia, Bạch gia đương nhiên có biện pháp báo thù cho mình, ngươi đừng ở đó mà suy nghĩ lung tung!”

Bị Bạch Ngọc Đường nói một phen khiến cho kinh ngạc hoàn hồn, Triển Chiêu cười cười, nói: “Bạch Ngũ gia từ khi nào thành con giun trong bụng Triển mỗ rồi?” Vừa nói cười, vừa thay thuốc cho Bạch Ngọc Đường, rồi lại băng bó kỹ vết thương.

Bạch Ngọc Đường cong môi cười nói: “Chỉ chút chuyện trong bụng ngươi đó, sao mà giấu được mắt Bạch gia!”

Triển Chiêu cười lườm hắn một cái, dọn dẹp đồ để lại chỗ cũ, đi đến cạnh bàn rót một chén trà, vừa định đặt lên môi, liền cảm giác được sau lưng có một thân thể ấm áp dán sát vào người, hô hấp của y không khỏi hơi bị kiềm hãm, liền đặt chén trà xuống bàn.

Bạch Ngọc Đường từ phía sau vòng lên ôm trọn lấy lưng Triển Chiêu, đặt cằm lên vai y, mơ hồ gọi: “Miêu Nhi…”

Triển Chiêu tùy ý hắn ôm ấp thân thiết như thế, trong lồng ngực tựa hồ có nơi nào đó dần dần trở nên mềm mại, vỗ nhẹ lên tay Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: “Thương thế của ngươi… Ngày mai khởi hành có phải sớm quá hay không?”

“Không sớm, không sớm, dù sao cũng có xe ngựa, cũng không cần ta tự đi, không sao!” Bạch Ngọc Đường vất vả lắm mới khuyên được Triển Chiêu đồng ý ngày mai khởi hành quay về kinh, tuy mấy ngày nay Triển Chiêu hầu như tùy thời tùy lúc làm bạn, nhưng Triển Diệu và mấy vị ca ca tẩu tẩu của hắn cũng thường xuyên đến thăm dò nhìn ngó, hại hắn có muốn cũng không dám làm gì, nhưng nếu ở trên xe ngựa, chỉ có hắn và Triển Chiêu hai người, vậy thì có làm gì cũng tiện hơn nhiều…

Triển Chiêu sao có thể ngờ trong bụng Bạch Ngọc Đường lại có lắm tính toán gian giảo như thế, chỉ cho rằng hắn nằm trên giường dưỡng thương phiền muộn nên mới muốn rời đi, ngẫm lại mấy ngày nay hắn quả thật cũng rất có tinh thần, vì thế cũng không định ngăn cản.

“Tùy ngươi vậy, nhưng mà, đến lúc đó ngươi một mình ở trong xe ngựa, đừng tưởng ta sẽ ở trên xe cùng ngươi!” Triển Chiêu mang theo vẻ mặt đầy ý cười nói, trong mắt bất giác còn mang theo mấy phần trêu chọc.

Vốn còn tưởng Bạch Ngọc Đường tất sẽ không buông không tha ồn ào nhặng xị cả lên, không ngờ đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, Triển Chiêu thắc mắc trong lòng, còn đang ngẫm nghĩ, không ngờ vừa quay đầu, liền thấy trong đôi mắt phượng của Bạch Ngọc Đường lóe lên tia sáng đầy tính toán, âm hiểm cười cười nhìn y chằm chằm. Triển Chiêu nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, không tự chủ được mà lùi về sau nửa bước, nhưng sau lưng truyền đến cảm giác cứng ngắc của cạnh bàn, sau đó eo bị nắm chặt, bị Bạch Ngọc Đường giam chặt giữa hai cánh tay, chỉ một khắc sau, đôi môi y liền bị cảm giác ám áp chặn lại.

“Ưm…”

Hôn lên đôi môi hơi lạnh của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không hề gấp gáp, chỉ nhè nhẹ một lần lại một lần dùng đầu lưỡi mình miêu tả đường viền trên môi Triển Chiêu, từng chút một từng chút một dùng môi mình ngậm lấy môi Triển Chiêu, nhẹ nhàng ma xát, ý vị ôn nhu cùng lưu luyến lưu chuyển giữa đôi môi hai người…

Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới buông Triển Chiêu ra, nhìn Triển Chiêu mặt đỏ ửng tựa trong lòng mình, Bạch Ngọc Đường nhịn không được khẽ bật cười.

Bị hắn cười cho đỏ mặt tía tai, Triển Chiêu không khỏi có chút ảo não, vươn tay đẩy lên ngực Bạch Ngọc Đường, căm giận nói: “Ngươi còn quậy, cẩn thận bị người ta nhìn thấy…”

“Sợ cái gì, thấy thì thấy, dù sao ngươi sớm muộn gì cũng là người của Bạch gia, không bằng hiện tại liền lấy thân báo đáp đi!” Nói xong, nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai Triển Chiêu.

Cả người Triển Chiêu run lên, tránh khỏi Bạch Ngọc Đường, lùi xuống hai bước, cả giận nói: “Ngươi thế nào điên vậy chứ, có thôi đi không?” Tuy quắc mắt trừng trừng, nhưng lúc này y mặt mày đỏ ửng, đôi môi hồng nhuận, nhìn sao cũng không ra vẻ uy nghiêm thường ngày, ngược lại còn khiến Bạch Ngọc Đường cười càng thêm càn rỡ.

Triển Chiêu giận dữ không thôi, quay người định phẩy tay bỏ đi, nhưng Bạch Ngọc Đường cười hì hì tiến lên trước cản người lại, “Miêu Nhi tốt, Miêu Nhi tốt của ta, đừng giận đừng giận, ta nhận sai được chưa? Giờ này rồi còn có ai đến nữa, hai ta cả ngày nay chẳng có cơ hội đơn độc một chỗ, ta thân cận một chút với ngươi không được sao?”

Thấy Bạch Ngọc Đường nhân nhượng như vậy, nghĩ hắn trên người còn có thương, Triển Chiêu cũng mềm lòng, liền bị hắn kéo quay lại ngồi xuống giường.


Bạch Ngọc Đường cười hì hì, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi lo lắng mấy ca ca bên kia, Miêu Nhi yên tâm, đại tẩu không phản đối chuyện của chúng ta, lại còn sẽ hỗ trợ, có đại tẩu trợ lực, mấy ca ca bên kia không thành vấn đề, ngươi đừng lo lắng nữa.”

Cơn tức của Triển Chiêu còn chưa xuống, bị mấy lời này của hắn khiến cho mặt lại đỏ lựng lên, cái gì cũng nói không nên lời, đành lầu bầu một câu “Tùy ngươi”.

Bạch Ngọc Đường buông lỏng chút sức, vẫn cười nói: “Vậy… lúc quay về ngồi xe ngựa cùng ta nha.”

“Không.”

“Hửm?” Bạch Ngọc Đường tức giận, ngón tay trượt lên cần cổ Triển Chiêu, nhẹ nhàng gãi gãi, nhưng trong miệng mang theo ý cười, uy hiếp: “Ngươi dám không đáp ứng?”

Triển Chiêu bị xúc cảm nhồn nhột trên cổ làm cho nhịn không được bật cười, nhưng lại không dám dùng sức đẩy hắn, đành cầu xin tha thứ: “Giỏi cho con ‘Cẩm mao hổ’ bá đạo ngươi, ta đáp ứng còn không được hả?”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới đắc ý dạt dào thu hồi móng chuột, tùy ý Triển Chiêu xoay người nằm lên giường, còn mình cũng xốc chăn chui vào, từ đằng sau ôm chặt Triển Chiêu, cười hì hì: “Ừm, buổi tối thật có chút lạnh, Miêu Nhi, cho ta sưởi ấm một chút…”

Triển Chiêu lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng thấy hắn chỉ ôm mình mà không có động tác quá phận nào khác nên cũng không phản đối nữa, mặc hắn ôm mình.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngủ đi!”

Bạch Ngọc Đường “Ừ” một tiếng, lật tay dùng chưởng phong tắt ngọn nến trên bàn, chôn mặt trong tóc Triển Chiêu, hương sen thoang thoảng từng chút từng chút len lỏi vào chóp mũi hắn.

—————————————-

Đi xe ngựa một đường mệt nhọc, lúc trở lại kinh thành, khí trời đã rất nóng bức. Đi chung suốt một đường, tứ thử cũng phần nào lý giải Triển Chiêu, cũng dần dần tự nội tâm sinh ra cảm giác yêu thích với vị thiếu niên ôn nhuận này. Mỗi khi nhớ tới, Triển Chiêu đều cảm thấy buồn cười, con chuột bạch kia hình như cảm thấy rất tự hào với việc y có thể khiến mấy vị huynh trưởng của hắn trở nên yêu thích y, vừa nhắc tới lại mặt mày tươi rói nói cái gì mà Miêu Nhi nhà ta đương nhiên là người gặp người thích, đến mức đuôi cũng muốn vểnh lên trời.

Sau khi quay lại phủ Khai Phong, Triển Chiêu liền nhận được hai tin một lớn một nhỏ. Tin lớn là nửa tháng nữa là sinh nhật của Thánh thượng, Liêu quốc muốn phái sứ thần đến đây chúc thọ, hoàng thượng mượn cơ hội này, hạ chỉ tuyên Tương Dương Vương Triệu Giác và Sính Viễn Hầu Bách Lý Tuyệt Diễm vào kinh yết kiến, đến lúc đó, chứng cứ cũng sẽ đi theo vào kinh, tất cả thị phi, liền sẽ thấy được rõ ràng. Về phần tin nhỏ, lúc Triển Chiêu rời kinh đi vội đi vàng, vốn nghĩ có thể giấu diếm Bạch Ngọc Đường nên chưa mang hổ con về lại rừng, nhưng Bạch Ngọc Đường lại phát hiện ra động cơ của Triển Chiêu, đi trước một bước đuổi theo y, hai người vừa đi, con hổ con gần như lật tung phủ Khai Phong suốt mấy ngày, Công Tôn Sách hết cách, đành cầu cứu Bách Lý Kinh Nhiên, cuối cùng Bách Lý Kinh Nhiên phải tự mình mang con hổ con đã giày vò mọi ngưởi trong phủ Khai Phong mấy ngày nay đi, đuổi về rừng trong Hàm Viên Cốc. Tuy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút không đành lòng khi không được gặp hổ con lần cuối, nhưng biết nó không phải sủng vật có thể nuôi dưỡng trong nhà, đã định trước là phải về nhà trong rừng nên hai người cũng thấy thư thái phần nào.

Nhưng còn tin lớn, quả thật khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hao mất một phen tâm tư. Vốn Triển Chiêu còn lo lắng Triển Diệu nếu đã hội hợp Bách Lý Tuyệt Diễm, theo tình thế tất sẽ phải đối mặt Tương Dương Vương, vạn nhất bị Tương Dương Vương nhìn ra chứng cứ ở trên người Triển Diệu, sợ sẽ có nguy hiểm. Nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ mỉm cười nói Tương Dương Vương vô luận thế nào cũng sẽ không ngờ chứng cứ ở ngay cạnh lão, hơn nữa còn một đường theo lão cùng tiến kinh, vì thế Triển Diệu tất nhiên là bình yên vô sự. Hai người đều hiểu rõ, Triệu Trinh lợi dụng cơ hội sứ giả bên Liêu đến kinh liền tuyên Tương Dương Vương nhập kinh, xem ra đã định sẽ động thủ bắt Tương Dương Vương tại kinh thành. Đây vốn là kế một hòn đá ném hai con chim, Tương Dương Vương nếu cự tuyệt không đến kinh thì chính là kháng chỉ, Triệu Trinh liền có lý do dùng binh với lão, Tương Dương vương nếu tuân chỉ nhập kinh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã có được chứng cứ này, liền có thể định tội lão. Nói cho cùng, Triệu Trinh từ lâu đã biết rõ chuyện Tương Dương Vương có ý muốn tạo phản, cái gọi là chứng cứ, bất quá chỉ dành cho trên dưới triều đình xem thôi, dù sao Tương Dương Vương cũng là hoàng thúc, nếu thật sự muốn bắt lão cũng phải tìm được lý do đường hoàng một tí. Mà Tương Dương Vương lúc này, là con hổ đã mất đi móng vuốt sắc bén, đã mất tính uy hiếp rồi. Tuy vậy, trong lòng Triển Chiêu vẫn cảm thấy có sự bất an mơ hồ, lúc này, sứ giả bên Liêu đột nhiên nhập kinh, sợ rằng không chỉ đơn giản là để mừng thọ và thương thảo chiến sự biên quan.

Có phần nghi hoặc này, Triển Chiêu liền không cách chi an tâm được, mấy ngày liền bận rộn hoàn thành công vụ tồn đọng trong mấy ngày y rời đi, hôm nay sau khi dùng xong ngọ thiện, thừa cơ Bạch Ngọc Đường đã bị Tương Bình gọi đi du lãm Tướng Quốc Tự, Triển Chiêu liền thay quan y, mang theo yêu bài, cưỡi ngựa đến hoàng cung.

Y là ngự tiền hộ vệ, có thể tùy thời tự do xuất nhập cấm cung, vì vậy thị vệ cung môn cũng không ngăn cản. Biết Triệu Trinh đang ở ngự thư phòng, Triển Chiêu liền đi thẳng đến ngự thư phòng, từ đằng xa đã nhìn thấy Bát hiền vương từ trong phòng đi ra, từ hôm Bát hiền vương đến phủ Khai Phong thăm y đến nay, Triển Chiêu cũng chưa gặp lại ông, trong lòng cực kỳ nhớ nhung, vì thế bước nhanh lên trước hành lễ.

“Tiểu Chiêu, ” Bát hiền vương nhìn quanh, thấy đám thị vệ đều cách xa mấy trượng, liền cúi người nâng Triển Chiêu dậy, trước tiên quan sát trên dưới một phen rồi mới cười nói: “Ừm, không tệ, tinh thần xem ra còn tốt, ta còn sợ con đi một chuyến đến Mạc Sinh Môn, lại mang về một thân đầy thương chứ! Nhưng con vừa mới về, ghế phủ Khai Phong ngồi còn chưa nóng, vội vã chạy đến đây làm gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.