[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 50: Cứu trị


Đọc truyện [Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ – Chương 50: Cứu trị

Ngươi nói gì? Lão ngũ bị bắt rồi?” Trong biệt viện Triển gia, một thanh âm nổi trận lôi đình đùng đùng vang lên.

Sau khi Sanh Tiêu mang chứng cứ Triển Chiêu đưa trở về biệt viện Triển gia, liền triệu tập đệ tử Vong Sơn Lâu, chuẩn bị khởi hành đi kinh thành, lúc tứ thử nghe thấy động tĩnh đi ra kiểm tra thì vừa kịp lúc hỏi Sanh Tiêu nguyên nhân. Sanh Tiêu liền đem chuyện Bạch Ngọc Đường bị Tạ Ngọc Thụ bắt nói cho tứ thử và Lô phu nhân nghe. Năm người vừa nghe Bạch Ngọc Đường bị bắt, sắc mặt đều đại biến, nhất là Từ Khánh tính tình nóng nảy, ngay lập tức nâng đại chùy muốn lao tới đập Sanh Tiêu.

Lô Phương thấy thế, liền bước lên trước ngăn lại, Sanh Tiêu bên kia cũng nhảy lên lùi xuống hơn một trượng, Lô Phương nhìn Sanh Tiêu, trầm giọng nói: “Vị huynh đài này, ngươi nói Ngũ đệ nhà ta theo Triển Chiêu đi Mạc Sinh Môn lấy chứng cứ, nhưng gặp phải người của Đoạn Sầu Viện, đã bị bắt mất?”

“Đúng vậy.” Sanh Tiêu vốn cũng không phải người nhẫn nại gì, hắn biết tứ thử từng châm chọc khiêu khích Triển Chiêu, vì thế cũng không có mấy hảo cảm với bốn người, hôm nay hắn mang nhiệm vụ quan trọng trong người, lại lo lắng cho Triển Chiêu, trong lòng vì thế cũng càng thêm mất kiên nhẫn.

“Mạc Sinh Môn ở đâu? Mang chúng ta đi cứu người!” Hàn Chương nắm chặt thiết trảo bên hông, khẽ nghiêng người, ý bảo Sanh Tiêu dẫn đường.

Nhưng Sanh Tiêu lắc đầu nói: “Việc này xin thứ lỗi khó mà tòng mệnh, tại hạ nhận sự ủy thác của Triển đại nhân, nhất định phải giao chứng cứ tận tay Bao đại nhân, cần lập tức khởi hành. Triển đại nhân dù phải bỏ lại chứng cứ cũng muốn đi cứu Bạch ngũ hiệp về, vì thế cho dù phải bỏ mạng ngài ấy cũng sẽ cứu được Bạch ngũ hiệp ra, Bạch ngũ hiệp sẽ không sao đâu!” Hắn không rõ Triển Chiêu có muốn cho tứ thử biết thân phận Triển gia của y hay không, vì vậy lúc mở miệng cũng có chút giữ lời.

“Ngươi nói không sao liền không sao?” Hàn Chương xoay người đứng chặn cửa, cười lạnh nói: “Dù sao cũng không phải người nhà các ngươi, các ngươi đương nhiên không đau lòng! Ta mặc kệ cái gì mà chứng cứ, ngươi hôm nay nếu không dẫn đường, đừng trách chúng ta không khách khí!”

Triển Chiêu vì chứng cứ này, rất có khả năng một đi không về, lại còn bị Hàn Chương dùng mấy lời không chút bận tâm này gạt phắt, trong lòng Sanh Tiêu càng thêm không vui, ngữ khí cũng mang theo vẻ trào phúng: “Bốn vị danh đại thế trọng, cho dù thật sự không khách khí, Sanh Tiêu cũng sao dám trách tội! Chỉ là nếu hôm nay các vị cản trở hành trình của ta, chứng cứ này nếu bị mất, chiến hỏa bùng nổ, thiên hạ sợ rằng phải sinh linh đồ thán, đến lúc đó, bốn vị sợ rằng tránh không khỏi trở thành tội nhân của Đại Tống!”

“Ngươi nói gì!” Từ Khánh lại giơ cao đại chuỳ, hù cho Tương Bình phải nhanh tay nhanh chân nhào qua ôm lấy hắn, cố sống cố chết ngăn lại.

“Được rồi, các ngươi đừng ổn nữa có được không!” Lô phu nhân đứng bên cạnh quả thật không thể tiếp tục đứng yên nhìn được nữa, bước lên trước đẩy người về sau, hỏi Sanh Tiêu: “Vị công tử này, chúng ta không dám cản trở hành trình của ngươi, tiếng tăm xem thiên hạ như cỏ rác Hãm Không Đảo cũng không dám gánh, chỉ mong công tử có thể nể tình lão ngũ nhà ta đã nhiều lần giúp đỡ chiếu cố Triển Chiêu mà tìm người mang chúng ta đi cứu người.”

Sanh Tiêu đang tự trầm ngâm không nói thì ngoài cửa truyền đến thanh âm ầm ĩ, trong hỗn loạn, Sanh Tiêu mơ hồ nghe được có người hô lên “Tam công tử”, trái tim nhất thời co rút, cũng không quan tâm đến tứ thử mà phóng người ra cửa, tứ thử và Lô phu nhân thấy thế cũng vội vã chạy theo.

Sau khi quẹo qua bức tường, mọi người đều sửng sốt, người đứng trước cửa lung lay sắp đổ lại còn cố gắng gượng không ngã chính là Triển Chiêu, mà người y đang ôm trong lòng, chính là Bạch Ngọc Đường một thân đầy máu.

“Lão ngũ!” Năm người đều cất tiếng gọi thất thanh, Hàn Chương phản ứng nhanh nhất, xông lên trước giành lấy Bạch Ngọc Đường từ trong lòng Triển Chiêu, gọi một tiếng “Đại tẩu” liền phóng về phía khách phòng. Đợi đến lúc Lô phu nhân cũng vội vã chạy theo, tam thử còn lại mới hoàn hồn, cũng phóng đến khách phòng.

Triển Chiêu cả người hốt hốt hoảng hoảng đứng trước đại môn, cảm giác được trên tay trống không, vô thức muốn đuổi theo người trong lòng, nhưng vừa đi được một bước, liền cảm giác phảng phất như chân vừa đạp phải bông, không có nơi nào mượn lực, lâng lâng chực ngã.

Sanh Tiêu thấy y thế này liền chau mày, thế nhưng hắn cách khá xa, sợ là không kịp đỡ y, còn đang lo lắng đã thấy bóng xanh chẳng biết từ nơi nào xẹt thẳng tới cửa, ôm Triển Chiêu sắp ngã vào lòng, nhẹ nhàng xoay người, vững vàng ôm Triển Chiêu đi thẳng lên bậc thềm vào phòng khách.

Sanh Tiêu định thần nhìn lại, người tới là một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, thân hình cao to như liễu, một thân thanh y theo gió tung bay, một nửa mái tóc đen dài tới thắt lưng được tùy ý vấn sau đầu bằng một cây trâm, nửa còn lại thả xuống xõa tung. Vị thanh niên này vừa rồi cũng không biết là xuất hiện từ nơi nào, không chút dấu hiệu, trong tay tuy ôm một người, nhưng không giấu được phong độ uyển chuyển cùng vị đạo phong lưu mà chỉ người Giang Nam mới có được.


Triển Chiêu mơ hồ cảm giác được bản thân rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc, miễn cưỡng mở mắt, nhưng cảm giác trước mắt là một mảnh mơ hồ, vô lực thấp giọng hỏi: “Nhị ca?”

Thanh niên đó cúi đầu cười với y, nói: “Là ta!” Hắn chính là Nhị công tử của Vô song Triển gia, nhị ca của Triển Chiêu, Triển Diệu.

Nghe được thanh âm của nhị ca, trái tim hoảng loạn của Triển Chiêu cuối cùng cũng dịu xuống, tâm thần thả lỏng, thần trí lập tức lại bắt đầu mơ hồ.

“Nhị công tử!” Sanh Tiêu tiến lên hành lễ.

Triển Diệu gật đầu, ôm Triển Chiêu vào phòng khách, đặt lên ghế bắt mạch, lại nói với Sanh Tiêu đứng cạnh đang lo lắng không thôi: “Đường dài đi nhanh, chân khí tổn hao nghiêm trọng, cộng thêm tâm tình kích động, không sao đâu!”

Sanh Tiêu tựa hồ không muốn bị Triển Diệu nhìn ra vẻ lo lắng của bản thân, hơi khom người, nói: “Thủ hạ đi an bài nhân thủ hộ tống chứng cứ!” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng khách.

Triển Diệu lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đổ ra hai viên đan dược đỏ tươi thơm phức bỏ vào miệng Triển Chiêu, lại từ trong lòng Triển Chiêu lấy ra Bích Thuỷ Đan cho y ăn vào, một tay đặt lên lưng Triển Chiêu, chậm rãi truyền nội lực vào.

“Ưm…” Chỉ trong chốc lát, Triển Chiêu khẽ rên một tiếng, tỉnh lại, mở mắt trông thấy Triển Diệu, đầu tiên là vui vẻ, sau đó lập tức nhớ tới Bạch Ngọc Đường, vội vàng nắm lấy Triển Diệu hỏi: “Nhị ca, Ngọc Đường sao rồi?”

Triển Diệu vỗ vỗ tay y, cười nói: “Lô phu nhân bọn họ đã đưa người vào khách phòng, đang cứu trị, đệ đừng gấp, lô phu nhân là đệ tử Đường môn, y thuật cao minh, Tiểu Bạch sẽ không sao đâu!”

Triển Chiêu buông Triển Diệu ra, thì thào nói một câu “Đệ đi xem”, liền đi ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước, chân đã mềm nhũn, suýt chút ngã nhào.

Triển Diệu xông về trước đỡ lấy y, mặc y giãy dụa, ôm người quay lại ghế, nói: “Chân khí của đệ tiêu hao nghiêm trọng, đi cũng không giúp được gì, băng bó vết thương lại trước đã, tự mình điều tức cho tốt rồi ta cho đệ đi!”

Triển Chiêu biết tính tình nhị ca nhà mình, nói một không hai, y nếu không nghe lời, sợ rằng thực sự không đi được, tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng đành phải ngoan ngoãn cho Triển Diệu giúp y băng bó, lại vận khí điều tức.

Sau nửa nén hương, Triển Chiêu chậm rãi dẫn khí về nguồn, nâng người nhìn Triển Diệu, “Nhị ca, đệ không sao rồi. Chứng cứ đệ tìm được trong Mạc Sinh Môn đã giao cho Sanh đại ca, vốn là để lưu lại đường lui, nếu đệ đã bình an trở về, chứng cứ đó đệ tự mình mang đi thì tốt hơn, nhị ca, huynh giúp đệ gọi Sanh đại ca quay lại đây đi!”

Triển Diệu đương nhiên biết Triển Chiêu làm vậy nhằm tách hắn ra để y thừa cơ đi xem Bạch Ngọc Đường, thấy y xác thực lo lắng khó nhịn, đành bất đắc dĩ âm thầm thở dài, ra khỏi phòng khách.

Triển Chiêu thấy Triển Diệu đã ra ngoài, mới từ trong lòng lấy ra một viên dược hoàn nuốt vào, đứng dậy đi về phía hậu viện.

Vừa vào khách phòng trong hậu viện, liền nghe được Từ Khánh lớn giọng hỏi: “Đại tẩu, kiếm của lão ngũ sắp bị người nắm cho cháy luôn rồi, người rút ra đi!”


Lô phu nhân quay đầu lại trừng Từ Khánh, thở dài, nói: “Đệ thì biết gì, một kiếm ngay thắt lưng này cực kỳ hung hiểm, ta mà rút không tốt cái mạng nhỏ này của lão ngũ sẽ bị rút mất!”

“Vậy giờ sao đây?”

Lô phu nhân cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Tốt nhất là có người giúp nó bảo vệ tâm mạch, lúc ta rút kiếm thì giúp nó một tay, bảo vệ cho tâm mạch của nó không bị đứt đoạn!”

“Đệ đến!” Từ Khánh không nói hai lời, xắn tay áo định bước lên. Tương Bình vội vã cản hắn, nói: “Tam ca, với chút nội lực của huynh sẽ không được đâu!”

Lô Phương đứng cạnh cũng nóng nảy: “Phu nhân, vậy ta thì sao?” Hắn hỏi lời này cũng loạn quá hóa lẫn, huynh đệ năm người bọn họ, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường công lực cao nhất, mấy người còn lại kỳ thực đều như nhau cả, Từ Khánh không được, hắn đương nhiên cũng không được.

“Để ta đến đi!” Triển Chiêu lặng lẽ đi vào, không nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng căm thù của mấy người kia, đi đến cạnh giường nói với Lô phu nhân: “Lô đại tẩu, cứu người quan trọng!”

Lô phu nhân cũng lười để ý đến ánh mắt của tứ thử, gật đầu với Triển Chiêu, nâng nửa người Bạch Ngọc Đường dậy giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu một tay đặt lên hậu tâm Bạch Ngọc Đường, truyền chân khí vào, dẫn nó chạy một vòng trong cơ thể Bạch Ngọc Đường, cuối cùng sau khi đã dẫn nó tụ tại tâm mạch, mới giương mắt nói với Lô phu nhân một câu “Có thể rồi “.

Lô phu nhân lại nắm lấy Họa Ảnh, liếc nhìn ánh mắt kiên nghị của Triển Chiêu, không chần chờ nữa, dùng lực lên tay, giữa ánh chớp động của hàn quang, nhanh tay rút kiếm ra.

Một dòng máu tươi cũng bắn theo ra, rơi lên vạt áo Triển Chiêu, thậm chí có vài giọt còn đọng trên gương mặt y, máu tươi nóng cháy, thiêu cho trái tim Triển Chiêu cũng theo đó mà đau đớn khôn cùng.

Bạch Ngọc Đường cắn chặt môi ngăn lại tiếng thét đau đớn, thân thể cao cao cong lên gập lại, co quắp kịch liệt, sau đó toàn thân mềm nhũn, ngã vào lòng Triển Chiêu, không chút động tĩnh.

Lô phu nhân đem khăn lụa sạch sẽ đã nhúng kim sang dược đặt từng lớp từng lớp lên vết thương Bạch Ngọc Đường, tay có chút run rẩy, rồi lại trầm ổn nói với Triển Chiêu: “Tiểu Triển, chấn tâm mạch nó, nhanh!”

Triển Chiêu tụ lực vào lòng bàn tay, từng chút từng chút chấn động tâm mạch Bạch Ngọc Đường, khiến nhịp tim vốn bắt đầu yếu ớt lại một lần nữa đập lên đầy sức sống.

“Nói chuyện với nó!” Động tác tay của Lô phu nhân cực nhanh, giúp Bạch Ngọc Đường cầm máu, băng bó, nhưng trong lòng cũng cực kỳ bất an, quả thật không biết Bạch Ngọc Đường có thể gắng gượng được không.

“Bạch Ngọc Đường, gắng gượng, đừng quên giữa ta và ngươi còn có sổ sách chưa tính xong, Cẩm Mao Thử trước nay đã nói là làm, nếu ngươi dám cứ thế mà chết, đừng trách ta cười ngươi suốt đời…”


Triển Chiêu nửa ôm Bạch Ngọc Đường, chân khí truyền vào không ngừng, duy trì tính mạng Bạch Ngọc Đường, lần này, tuy cùng đứng giữa sợi dây sinh tử, nhưng Triển Chiêu không có hoảng loạn cùng vô thố (*không biết làm gì) như lần trước khi Bạch Ngọc Đường trúng độc ‘Lăng Sương’, có lẽ, từ sớm, khi cùng đám sát thủ Đoạn Sầu Viện giằng co, y cũng đã ôm lấy quyết tâm cùng hắn đồng sinh cộng tử, nếu đã quyết định cùng hắn sinh tử tương tùy, như vậy cũng sẽ không cần lo lắng điều gì nữa!

Sinh tử tương tùy… Triển Chiêu âm thầm lắc đầu, không thể ngờ được, người cùng y sinh tử tương tùy cư nhiên lại là con chuột bạch này, nếu là vài năm trước, y có nghĩ cũng không dám nghĩ!

Chân khí vô hình được đưa vào cơ thể Bạch Ngọc Đường cuồn cuộn không ngừng, Triển Chiêu bắt đầu cảm thấy tim đập vừa nhanh vừa loạn, cùng cảm giác ngày càng mất sức, y vốn chạy gấp một đường tiêu hao sức lực không ít, vừa rồi vận công điều tức cũng chưa khôi phục được mấy phần, chân khí lúc này được duy trì hoàn toàn dựa vào ‘Bách hoàn đan’ vừa nãy trong đại sảnh y đã tranh thủ ăn vào. Chỉ là ‘Bách hoàn đan’ này giúp người ăn nó trong chớp mắt kích phát chân khí trong cơ thể, nhưng khi dược hiệu qua đi sẽ khiến người dùng tiêu hao càng nhiều hơn, loại dược lang hổ thế này, dùng vào tựa như uống rượu độc giải khát. Triển Chiêu biết Triển Diệu chắc chắn đã nghe đến việc tứ thử đối xử lạnh nhạt với y, đoán chắc huynh ấy sẽ không muốn ra tay, vì vậy mà phải tách huynh ấy ra, vì cứu người nên cũng không còn cách nào khác, lúc này thật sự không thể để ý được nhiều chuyện như vậy.

“Tiểu Triển, tình huống lão ngũ không tốt lắm, lại dùng thêm sức đi!” Thanh âm Lô phu nhân vang vọng bên tai.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, khiến cho bóng đen thâm trầm trước mắt trở nên thanh minh lại, gật gật đầu, không chút cố kỵ tiếp tục truyền chân khí vào cơ thể Bạch Ngọc Đường…

Lúc Bạch Ngọc Đường từ trong đau đớn kịch liệt mở mắt ra, có chút mơ hồ nhìn thấy trước mắt lay lay động động, hình như có không ít người đang đi tới đi lui, hắn nhìn đến mức choáng váng, nhịn không được la lên: “Đừng di chuyển nữa!” Thế nhưng thanh âm ra khỏi miệng lại yếu ớt đến mức khiến hắn cũng tự thấy giật mình.

“Lão ngũ, đệ tỉnh rồi!” Có mấy người vọt tới trước giường, hô to gọi nhỏ khiến Bạch Ngọc Đường nhịn không được phải nhắm mắt lại.

“Lão ngũ, đệ sao vậy?” Tương Bình che miệng Từ Khánh, hỏi.

“Chỉ là chảy hơi nhiều máu thôi, không chết được!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy váng đầu kinh khủng, hữu khí vô lực đáp một câu, lại mở mắt ra, ánh mắt đảo một vòng, nhưng trước giường bị tứ thử che quá kín kẽ, không nhìn được gì cả.

Lô phu nhân vươn tay túm mấy người kia đẩy ra, còn mình thì ngồi lên giường, bắt mạch cho Bạch Ngọc Đường: “Được rồi, mạng nhỏ đã bảo vệ được rồi, nhưng tiểu tử ngươi phải thành thật nằm trên giường mấy ngày!”

“Đại tẩu…” Bạch Ngọc Đường nhìn Lô phu nhân, trong giọng nói mang theo mấy phần khẩn cầu.

Lô phu nhân hiểu rõ ý hắn, chỉ chỉ bên kia gian phòng, nói: “Tiểu Triển thay đệ bảo vệ tâm mạch, chân khí tiêu hao quá lớn, đang điều tức, đệ đừng gọi y, chờ y điều tức xong rồi lại nói!”

Bạch Ngọc Đường theo hướng tay Lô phu nhân chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy trên tháp nhỏ trước cửa sổ, Triển Diệu thanh y phong lưu đang giúp Triển Chiêu điều tức, không biết có phải do ánh nến hay không, mà sắc mặt Triển Chiêu thoạt nhìn đặc biệt nhợt nhạt.

“Ngũ đệ, đệ đi Mạc Sinh Môn sao không gọi chúng ta? Nếu mọi người cùng đi, đệ cũng chưa chắc sẽ bị thương thành thế này!” Lô Phương nhìn một thân đầy thương của Bạch Ngọc Đường, yêu thương không thôi, hán tử thân cao thất xích ấy vậy mà vành mắt đỏ hoe.

“Đúng đó, huynh đệ nhà mình dù sao cũng đáng tin cậy hơn người ngoài, ít nhất mấy ca ca sẽ không để đệ bị thương đầy mình thế này!” Hàn Chương cũng hùa theo, tiện thể nói móc Triển Chiêu mấy câu.

Bạch Ngọc Đường hữu khí vô lực cong môi, cười nhẹ nói: “Đi trộm đồ, gọi nhiều người như vậy làm gì? Sợ không bị người ta phát hiện sao?” Thấp giọng khẽ thở mấy cái, lại nói: “Đoạn Sầu Viện lần này dốc toàn lực, dù có mấy huynh cũng không phải đối thủ của bọn chúng!”

“Đệ cũng biết nhìn người ghê, đi hỗ trợ người khác lại khiến cho mình cả người đầy thương, người ta làm chủ nhưng lại chẳng có việc gì!” Tương Bình phất phất quạt lông chim trong tay, kỳ quái nói.

“Tứ ca!” Bạch Ngọc Đường trừng Tương Vình, đáng tiếc hắn lúc này thân thể quá yếu, một cú trừng mắt này cũng không có mấy uy lực.


“Lão ngũ, ta thấy kỳ quái nha, đệ bị thương thì cũng thôi đi, nhưng sao lại bị thương dưới kiếm của mình?” Từ Khánh gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhất thời nghẹn lời, lúc Triển Chiêu rút kiếm, hắn cũng từng ngạc nhiên vì Triển Chiêu dĩ nhiên lại thật muốn giết hắn, nhưng trong khoảnh khắc Họa Ảnh đâm vào thân thể, hắn liền hiểu rõ ý định của Triển Chiêu. Hành động này tuy mạo hiểm, nhưng nếu Triển Chiêu đã quyết định, dù sống hay chết hắn đều nguyện ý tin tưởng. Thế nhưng, dù là như thế, hắn cũng không biết phải nói thế nào với mấy huynh trưởng, bọn họ đã có thành kiến với Miêu Nhi, nếu nói thật, chỉ sợ hiểu lầm càng sâu, đến lúc đó làm sao khiến mấy huynh trưởng tiếp thu cảm tình giữa hắn và Miêu Nhi đây!

“Lão ngũ, đệ sao vậy, nói đi chứ!” Lô Phương vốn nghĩ Bạch Ngọc Đường mới từ quỷ môn quan dạo một vòng trở về, Từ Khánh lúc này lại đi hỏi chuyện này thật sự có chút không biết phân biệt chính yếu, nhưng thấy thái độ Bạch Ngọc Đường khác thường, cứ dùng dằng không nói, trực giác cảm thấy việc này có điều kỳ hoặc, cũng liền muốn biết rõ ràng chân tướng sự tình.

“Là ta đả thương…” Thanh âm có chút suy yếu của Triển Chiêu từ đằng sau truyền đến, Bạch Ngọc Đường trước nay đường hoàng hào hiệp, có khi nào lại do dự chần chừ như vậy, tình huống thế này không thích hợp với tính tình hắn, trong lòng vì khoảnh khắc nhất thời nghẹn lời này của hắn mà trào dâng cảm giác đau lòng, nếu phải nói, để y tự mình gánh lấy tránh nhiệm thì tốt hơn…

Mấy người kia đều quay đầu lại, liền thấy Triển Chiêu từ trên tháp nhỏ lung lay đứng lên, Triển Diệu bên cạnh vươn tay đỡ lấy thân thể gần như thoát lực của y.

Từ Khánh vẫn như trước là người thiếu kiên nhẫn nhất, nắm tay cực đại vung lên, quát hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Triển Chiêu khẽ thở dài, tiến lên trước hai bước, nói: “Vết thương do kiếm gây ra trên thắt lưng Ngọc Đường là do Triển mỗ đâm! Là… là Triển mỗ liên lụy khiến Ngọc Đường phải chịu trọng thương…”

“Cái gì?” Hàn Chương xưa nay là người có quan hệ gần gũi với Bạch Ngọc Đường nhất, nghe được lời này không khỏi giận dữ, tiến lên nắm lấy vạt áo Triển Chiêu, gầm lên: “Họ Triển kia, lão ngũ nhà ta có thù gì với ngươi, nó giúp đỡ ngươi, bị Đoạn Sầu Viện bắt, ngươi cư nhiên còn hạ độc thủ với nó như thế, ngươi có còn là người không?”

Triển Chiêu vừa rồi vì bảo hộ tâm mạch cho Bạch Ngọc Đường đã không ngần ngại đem hết chân khí của mình truyền cho hắn, nhưng hành công quá nhiều đến mức chút dược lực cuối cùng cũng tan hết, nếu Triển Diệu không kịp thời chạy đến ra tay tương trợ, hai người sợ rằng đều có nguy hiểm, tuy là vậy, Triển Chiêu cũng gần như đã hư thoát, bị Hàn Chương nắm như thế, thân thể không khỏi chếnh choáng muốn ngã nhào.

Triển Diệu sao có thể để mặc tiểu đệ nhà mình bị người ta khi dễ, ra tay nhanh như chớp, một tay vung ra nắm lấy cổ tay Hàn Chương, quát to: “Buông tay!”

Biến thành thế này, nếu không nói rõ sẽ không giải quyết được vấn đề.

“Nhị đệ, đệ buông tay ra trước đã.” Lô Phương trong lòng tuy cũng cực kỳ tức giận, nhưng hắn dù sao cũng đứng đầu ngũ thử, ít nhiều cũng giữ được bình tĩnh, đẩy tay Hàn Chương ra, nói với Triển Chiêu: “Nguyên do củ việc này, mong Triển đại nhân nói rõ.”

Triển Chiêu lại lung lay mấy cái, cuối cùng đành phải tựa vào người Triển Diệu, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Là Triển mỗ làm việc không chu toàn, liệu việc không tinh tường, mới khiến Tạ Ngọc Thụ thừa cơ hội… Là Triển mỗ không đúng…”

Hàn Chương hừ lạnh một tiếng, “Ngươi làm việc không chu toàn cuối cùng lại không có việc gì? Lão ngũ suýt vì ngươi mà mất mạng phải nói thế nào? Vụ án này vốn là trách nhiệm của quan phủ các ngươi, vì cớ gì cuối cùng bắt lão ngũ nhà chúng ta chịu tội!”

Một phen chất vấn này, Triển Chiêu không biết đáp lại thế nào, nếu không vì y, Bạch Ngọc Đường đâu cần năm lần bảy lượt thụ thương, lời Hàn Chương nói… không sai.

“Nhị ca.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tự mình gánh lấy trách nhiệm, sao còn có thể nhịn được, gần như hổn hển cất tiếng: “Không liên quan đến y, Bạch Ngọc Đường đệ muốn làm gì trước giờ không cần người quản, việc này là đệ tự mình muốn nhúng tay vào, không liên quan đến Triển Chiêu, mấy ca ca không cần nhắm vào y, có gì muốn nói thì hỏi đệ này!” Nói xong một hơi, lại nhịn không được bắt đầu ho kịch liệt, động đến vết thương toàn thân, đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

“Được rồi được rồi.” Thấy Lô Phương còn muốn mở miệng, Lô phu nhân vươn tay hung hăng nhéo tay hắn, đôi mày liễu dựng thẳng, nói: “Xong chưa hả, lão ngũ chỉ còn lại nửa cái mạng, có gì muốn nói không thể để sau hẵng nói được sao! Huống hồ tính tình lão ngũ mấy người còn không biết sao, chuyện nó muốn làm, thiên hoàng lão tử còn ngăn không được, tiểu Triển người ta vì lão ngũ mà thành thế này rồi, mấy người một người rồi hai người con mắt để đâu rồi mà không thấy hả, làm chi mà đem tức giận đổ hết lên đầu người ta? Đi đi đi, đều ra ngoài hết cho ta, đừng ở đây vướng víu! Lão tứ, đệ đi đun thuốc!”

Lô phu nhân xưa nay là ‘Thái thượng hoàng’ của Hãm Không Đảo, nàng đã mở miệng, có ai chán sống dám không nghe lời? Vì vậy, dưới sự điều khiển của Lô Phương, bốn người đều thành thật rời khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.