[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 36: Đàm tiếu


Đọc truyện [Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ – Chương 36: Đàm tiếu

“Thối miêu, ngươi –” Bạch Ngọc Đường vốn đang mất tự nhiên, sao chịu được một câu kích như thế của Triển Chiêu, vừa muốn phát tác, đã thấy trên mặt Triển Chiêu mang theo vẻ mệt mỏi, trên thái dương lại có một tầng mồ hôi mỏng chảy dài, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn biết thân thể Triển Chiêu hư nhuyễn, tư thế cố gắng như vậy chỉ trong chốc lát liền thấy cật lực, khẽ dùng lực giãy cổ tay ra, nói: “Thối miêu buông tay, Bạch gia gia đi lấy kim sang dược!”

Triển Chiêu nghe vậy buông lỏng tay ra, khóe môi cũng mang vẻ tự tiếu phi tiếu.

Bạch Ngọc Đường từ ngăn tủ trong góc tường lấy kim sang dược và băng vải ra, không đành lòng thấy Triển Chiêu lại gắng gượng, đơn giản lại ngồi xuống bên giường, vươn cổ tay đến trước mặt Triển Chiêu, tức giận nói: “Thối miêu, móng vuốt thật bén, cào bị thương Bạch gia gia rồi, còn không nhanh băng lại cho Bạch gia gia!”

Thấy Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng xem như bình thường lại, Triển Chiêu tự đáy lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, con chuột con này, mềm cũng không được, cứng cũng không xong, thật đúng là khó đối phó.

Lực đạo trên tay Triển Chiêu không lớn, vì vậy vết thương rách ra không nghiêm trọng lắm, Triển Chiêu lưu loát đắp thuốc băng lại cho Bạch Ngọc Đường, động tác mềm nhẹ. Y cúi đầu, sợi tóc từ trên vai rơi xuống, che khuất hai gò má, giữa những khe hở do sợi tóc đan thành, có thể thấy được hàng mi hơi rũ đang khe khẽ rung động.

“Cha ta và Bát Vương gia là thế giao, vì vậy ta từ nhỏ đã biết người, người đối xử với ta tựa như con cháu trong nhà, quan tâm là đương nhiên…” Trong gian phòng an tĩnh, thanh âm Triển Chiêu mát lạnh như dòng suối chảy, trong suốt chảy xuyên qua ánh mặt trời.

“Cha ngươi?” Bạch Ngọc Đường cực kỳ kinh ngạc, Triển Dịch Huyền hắn cũng không phải chưa từng gặp qua, nói thật, chẳng có chút nào giống một vị võ lâm Bắc đẩu, càng không giống kiểu người sẽ quen biết Bát hiền vương.

Thấy Bạch Ngọc Đường kinh ngạc như thế, Triển Chiêu nhịn không được bật cười: “Thế nào? Ngươi có quan hệ không cạn với Hoàng thượng thì được, còn cha ta có quen biết với Bát hiền vương thì không được sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ hừ một tiếng không phục, nói: “Ngươi nghĩ ta muốn quen biết tên Triệu Tiểu Long đó à? Cha ngươi là người giang hồ, nhưng lại quen biết Bát hiền vương, ngươi đừng nói với ta cha ngươi nhiều năm trước đây cũng trùng hợp cứu Bát hiền vương một mạng nha?”

Triển Chiêu khóe môi mang ý cười, nhàn nhạt nói: “Không biết Ngọc Đường có từng nghe nói, thời gian đầu khi Thái tổ hoàng đế khai quốc, từng sắc phong bốn vị đại tịnh kiên vương (*tước vương bằng nhau, cùng sóng vai)?”

“Biết a, chuyện Thái tổ khai quốc đó đến giờ vẫn được mấy người thuyết thư trong trà quán tửu lâu kể say sưa mà!” Bạch Ngọc Đường mạn bất kinh tâm nói, một tay lại không tự chủ được vươn tới bắt lấy mấy sợi tóc của Triển Chiêu chơi đùa.

Triển Chiêu trừng hắn, kéo mấy sợi tóc của mình khỏi móng chuột, ép xuống dưới tai, nói: “Ngoại trừ bốn vị  đại tịnh kiên vương đó, Thái tổ hoàng đế còn sắc phong cho hai vị Hầu gia, Sính Viễn Hầu và Kính Uyên Hầu, gia tổ của ta là Kính Uyên Hầu, Thái tổ ân điển, tước vị thế tập (*đời đời kế thừa tước vị), hiện nay là gia phụ kế thừa tước vị này. Gia phụ tuy sống lâu ở Giang Nam, nhưng tương giao mật thiết với quý tộc hậu duệ trong hoàng thất và trọng thần trong triều, đặc biệt là có tình nghĩa rất sâu đậm với Bát hiền vương, vì vậy Bát vương gia mới coi ta như con cháu, vô cùng quan tâm ta!”

Bạch Ngọc Đường nghe đến mục trừng khẩu ngốc, lâu thật lâu vẫn không hoàn hồn được.


Triển Chiêu ngồi bên nhìn thấy, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi, ai ngờ được Cẩm Mao Thử tự xưng ngạo tiếu giang hồ lại có ngày lộ ra thần sắc như vậy?

“Ngọc Đường, Ngọc Đường…” Thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ trong chốc lát không thể hoàn hồn được, Triển Chiêu không khỏi nhịn cười kéo kéo ống tay áo tuyết trắng của hắn.

“Cừ thật, Triển Tiểu Miêu, ngươi quả nhiên không cất tiếng thì thôi, đã cất thì kinh người nha! Cái này tính ra, ngươi cũng là Tiểu hầu gia a.” Hắn đột nhiên tỉ mỉ ngắm Triển Chiêu từ đầu đến chân, mới bĩu bĩu môi nói: “Sản nghiệp Triển gia các ngươi cũng không ít, bạc trong nhà phỏng chừng cũng đủ cho mấy chục nhân khẩu nhà các ngươi ăn xài mười đời phải không? Thế nào mà cha ngươi dám cho ngươi dùng ‘Vô Phùng Thất’ làm y phục, lại không dám cho ngươi ăn ngon một chút vậy? Ngươi nhìn lại ngươi xem, chẳng có chút nào ra dáng Tiểu hầu gia cả!”

Khóe môi Triển Chiêu mang ý cười, nhưng trong lòng trào dâng nỗi buồn nhàn nhạt, y mà là Tiểu hầu gia gì chứ, Bách Lý gia có Bách Lý Kinh Nhiên, Triển gia có đại ca, thân phận của y, thật sự là hai bên đều không tiện.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhớ lại, lần trước lúc ở hoàng cung, lúc Triển Chiêu nói rõ với tên tiểu hoàng đế đó việc y đến từ Triển gia, thái độ của Triệu Tiểu Long đó cứ thần thần bí bí, chắc nguyên nhân là vì Triển gia thế tập Kính Uyên Hầu. Thấy Triển Chiêu không lên tiếng, Bạch Ngọc Đường bỗng ép sát y, hai người vốn cách rất gần, hắn ép như thế gần như cả khuôn mặt đều tiến sát đến trước mặt Triển Chiêu, khiến Triển Chiêu sợ đến nỗi phải vội vã rụt người về sau.

Bạch Ngọc Đường gian tà nhoẻn miệng cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi cho Triển Tiểu Miêu ngươi, nhiều năm như vậy ngươi cư nhiên một chút gió cũng không lọt, giấu Bạch gia kín kẽ ghê!”

Nhìn biểu tình của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu âm thầm kêu khổ, thế nào mà có vậy cũng chọc cho con chuột này nổi tính xấu rồi? Y khẩn trương lại muốn trốn về sau, nhưng mới nhúc nhích người, Bạch Ngọc Đường đã chiếm lấy tiên cơ nắm lấy thắt lưng Triển Chiêu, cả người ép tới, một móng vuốt liền bò lên cổ Triển Chiêu, nụ cười tà khí đủ để mị hoặc chúng sinh.

“Miêu Nhi, ngươi khẩn trương cái gì?”

“Ngọc Đường, ta cũng không phải muốn giấu ngươi, chỉ là tước vị này cha ta cũng không để trong lòng, nhà chúng ta cũng không xem trọng chuyện này, mà ta bây giờ không phải đã kể cho ngươi rồi sao?” Nhìn khuôn mặt càng ép càng gần của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chỉ cảm thấy nhiệt khí trên mặt dâng lên từng cơn, con chuột bạch này không phải từ lâu đã không còn chơi trò này nữa rồi sao, sao hôm nay lại nhớ ra rồi?

Có lẽ do hành động của Bạch Ngọc Đường lúc ở Ánh Nguyệt Lâu quá mức không thể tưởng tượng nổi, nói chung Triển Chiêu trong lòng vẫn còn sợ hãi thủ đoạn trêu đùa gần như là chọc ghẹo thế này, thành ra đây cũng thành sát chiêu của Bạch Ngọc Đường, mỗi lần ra tay tất đánh cho Triển Chiêu đại bại mà về.

“Hừ! Bạch gia nếu không hỏi ngươi sẽ chủ động nói sao? Ngươi rõ ràng là cố ý không nói, ngươi tự tính xem ngươi trước giờ đã giấu Bạch gia gia bao nhiêu việc rồi?”

Triển Chiêu cảm thấy thật oan ức, nhưng ngẫm ngẫm lại, lời này của Bạch Ngọc Đường quả không sai, y xác thực vẫn còn giấu hắn quan hệ giữa y và Bách Lý Tuyệt Diễm. Nhưng lời này y lúc này vẫn chưa dám nói ra, y hiện tại một chút nội lực cũng không có, vạn nhất chọc giận con chuột bạch này, bị hắn diệt khẩu, lúc đó mới thật sự gọi là oan ức.

Nhìn vẻ sợ hãi mang theo ý cười trong mắt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bỗng cảm thấy chút tính trẻ con Triển Chiêu lâu lâu mới lộ ra thế này khiến người ta không khỏi cảm thấy yêu thương, mà hắn, cũng không khỏi lại nhịn không được mà ép tới.


“Khụ… Khụ khụ…” nội thương Triển Chiêu chưa lành, trước đó thì còn tốt, Bạch Ngọc Đường vừa tăng thêm lực đạo y liền chống đỡ không nổi, đè ngực bắt đầu ho sù sụ.

Bạch Ngọc Đường giật nảy mình, hốt hoảng lật người ngồi dậy, thấy Triển Chiêu ho đến mức cả người dường như cuộn thành một khối, biết mình áp đến vết thương của y, vội vã đưa tay kéo y dậy, dùng nội lực giúp y thư thái phần nào.

“Miêu Nhi nhà ngươi, thân thể cũng tệ quá đi, ép nhẹ như vậy cũng chịu không nổi… Sao rồi? Đỡ chút nào chưa?” Bạch Ngọc Đường ngoài miệng vẫn là không chịu thua như cũ, nhưng trong lòng đã âm thầm hối hận bản thân lỗ mãng, con mèo này trải qua lần dằn vặt này đã đi mất nửa cái mạng, hắn còn cho y họa vô đơn chí.

“Khụ khụ… Không sao rồi, Ngọc Đường…” Triển Chiêu cẩn thận khống chế ý cười sắp nở rộ trên môi, nếu để con chuột bạch này biết cơn ho vừa nãy của y hơn phân nửa là làm giả như thật, sợ rằng thật sự sẽ hỏa thiêu luôn phòng y mất.

Bạch Ngọc Đường thu hồi nội lực, thấy Triển Chiêu giãy dụa muốn ngồi dậy, tay khẽ dùng sức ấn Triển Chiêu nằm lại trên gối, không vui nói: “Bệnh miêu, thành thật nằm xuống!” Hắn lần này không dám làm ra động tác quá phận nào, chỉ thành thật ngồi bên giường, thấy Triển Chiêu khẽ rũ mắt không nói, nghĩ lại sau khi y tỉnh lại, trước phải nói chuyện với Bát hiền vương, sau lại tới hắn, đoán chắc y mệt rồi, nâng tay đẩy đẩy đầu vai y, cười nói: “Mệt rồi hả? Con mèo con không biết tự lượng sức nhà ngươi, vết thương lần này nặng lắm phải không? Mới tỉnh lại chưa được bao lâu đã chống đỡ không nổi rồi?” Hắn nói xong, từ cổ lôi ra một mảnh ngọc bội có những đường vân đo đỏ, cởi xuống, nói: “Bạch gia gia có mảnh ngọc bội này, nghe nói có thể lí khí (*lưu thông khí huyết) tĩnh tâm, dưỡng thân ích huyết, cũng không biết có thần thông thế không nữa, này, cho ngươi!”

Triển Chiêu thấy mảnh ngọc bội này chất ngọc tinh tế, màu sắc óng ánh, không chút tạp chất, trong suốt bóng mượt, nhìn qua tựa như dòng nước xa xôi trong trẻo, thật là cực phẩm thiên kim khó cầu. Nghĩ lại con chuột bạch này trang sức trên người cứ ba ngày năm ngày lại đổi một lần, nhưng mảnh ngọc bội này lại mang sát bên người, chắc là vật trọng yếu, đành chối từ, nói: “Ngọc quý thế này, Triển mỗ thật không dám nhận!”

Bạch Ngọc Đường nhếch lông mày, hừ lạnh một tiếng: “Bạch gia gia muốn đưa lễ vật, đây cũng coi như là lần đầu, có người dám không nhận? Thối miêu, ngươi ngứa da rồi có đúng không hả?”

Triển Chiêu liền cảm thấy đau đầu, trên đời này nào đâu có chuyện ép người nhận lễ, con chuột bạch này thật bá đạo quá mức.

Bạch Ngọc Đường mới không thèm quản y nghĩ thế nào, không cho thanh minh gì cả mà đeo mảnh ngọc bội lên cổ y, còn thuận tay nhét ngọc bội vào trong áo Triển Chiêu.

Lúc ngọc bội chạm vào da thịt, Triển Chiêu liền cảm nhận được sự ấm áp, ngọc bội này là do noãn ngọc chạm khắc thành, như vậy giá trị lại càng cao, khóe môi lại mang theo nụ cười khổ, vị Bạch ngũ gia này ra tay thật là hào phóng!

“Được rồi, ngươi nhanh nhắm mắt cho Bạch gia, ngoan ngoãn ngủ đi!” Ngón tay tiếp xúc lên tầng da thịt ôn nhuận tinh tế ấy, xúc cảm mềm mại khiến trái tim Bạch Ngọc Đường khẽ rung động, vội vàng thu lại tâm thần, đứng dậy duỗi lưng che giấu, lại dịch dịch góc chăn Triển Chiêu, nói: “Sắp giữa trưa rồi, Bạch gia gia ra ngoài ăn một chút!” Xoay người bước hai bước, lại đột nhiên xoay người quay lại, hung hăng uy hiếp nói: “Ngươi thành thật một chút cho ta, không được làm bậy, nếu Bạch gia trở về không thấy ngươi ngủ đàng hoàng, Triển Tiểu Miêu, ngươi coi như thảm rồi!”

Triển Chiêu nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng của Bạch Ngọc Đường, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp, y quả thật cũng mệt mỏi, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, nói: “Ngọc Đường nhanh đi ăn trưa đi, đừng để đói quá hại đến thân thể, Triển mỗ tuân lệnh liền đây!” Nói xong, cũng thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng hừ khẽ thỏa mãn của Bạch Ngọc Đường, tiếp theo là tiếng mở cửa rồi đóng cửa, sau đó thần trí liền dần dần rời xa, ngủ say sưa.


Trong chén cháo đó của Bạch Ngọc Đường có cho thêm không ít dược liệu bổ thân quý báu, trong đó đương nhiên cũng không thiếu chất an thần tĩnh khí, vì vậy Triển Chiêu ngủ một giấc thẳng đến buổi chiều giờ Thân mới tỉnh lại, hơn nữa, cũng không phải tự mình tỉnh lại, mà là bị người đánh thức —

“Triển Chiêu còn ngủ chưa tỉnh, không thể gặp mấy người được!” Đây là thanh âm của Bạch Ngọc Đường.

“Bạch thiếu hiệp, chúng ta chỉ là đến thăm Triển hộ vệ, không nhất định y phải tỉnh mới được!” Đây là… thanh âm của Bách Lý Kinh Nhiên?

Triển Chiêu nghe không sai, lúc này ở bên ngoài phòng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đang ngăn ba người trước cửa, phía trước là một người mặc mãng bào kim tử, ngọc quan buộc tóc, thân khoác áo ngoài đen tuyền, tuy râu dài ngang ngực, nhưng thân hình sắc sảo đĩnh trực, chính là Nghê Toan chủ soái, chưởng quản hơn mười vạn binh mã thiên hạ – Sính Viễn Hầu Bách Lý Tuyệt Diễm. Bên cạnh hắn, Bách Lý Kinh Nhiên vẫn một thân y bào vàng nhạt, áo choàng trắng thuần, tóc đen dài ngang lưng chỉ tùy ý buộc sau đầu, mày nhạt mắt hẹp phong lưu thanh nhã nói không nên lời. Đáng chú ý là trong lòng hắn còn ôm một con hổ con lông trắng thuần, lâu lâu lại dùng tay gãi gãi cần cổ hổ con, gãi cho tiểu gia hỏa kia thoải mái đến mức híp mắt biếng nhác không muốn nhúc nhích, bộ dạng ấy, phảng phát như chú mèo cưng nuôi trong nhà. Người cuối cùng là Lạc Ly luôn đứng cạnh không rời khỏi Bách Lý Tuyệt Diễm.

Ngữ khí mang ý cười nhàn nhạt của Bách Lý Kinh Nhiên dùng uy lực tứ lượng bát thiên kim (*một chiêu trong thái cực quyền, ý là lấy ít thắng lớn) chặn họng Bạch Ngọc Đường, cười hì hì nhìn Bạch Ngọc Đường bị một câu của mình chặn cho khuôn mặt bạch ngọc đỏ bừng bừng.

Bạch Ngọc Đường tuy cuồng ngạo bất kham, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng phần lớn thời gian hắn đối xử với người ngoài rất lạnh lùng hung ác, bộ dạng càn quấy lằng nhằng vô lại phiền phức vui cười giận mắng… chỉ biểu hiện với người thân cận, ví dụ như Triển Chiêu, với người không liên quan, hắn một câu cũng lười nói, càng sẽ không rảnh rỗi không có việc gì đi vặn vẹo chữ nghĩa với người ta, vì vậy mới bị một câu khinh miêu đạm tả của Bách Lý Kinh Nhiên chặn cho đứng người không biết nói gì.

Bạch Ngọc Đường vốn cũng chẳng có hảo cảm gì với cha con Bách Lý, lúc này trong lòng nghẹn một nồi lửa giận, ngữ khí càng thêm lạnh lùng: “Triển Chiêu trước giờ ngủ không sâu, các ngươi đi vào sẽ quấy rầy y, y lúc này hoàn toàn không còn nội lực, nguyên khí đại thương, đang rất cần tĩnh dưỡng thật tốt!”

Bách Lý Kinh Nhiên cũng không tức giận, chỉ thong thả cười, định mở miệng thì bị một câu nhàn nhạt của Bách Lý Tuyệt Diễm chặn lại: “Nhiên Nhi, chờ một chút đi!”

Ánh mắt tựa như trong suốt của Bách Lý Kinh Nhiên nhẹ nhàng đảo quanh người Bách Lý Tuyệt Diễm, khóe môi mang ý cưới, thấp giọng nói: “Được, vậy chúng ta ở ngoài này chờ vậy, tránh đánh thức Triển đại nhân!”

Bạch Ngọc Đường là người thông minh, đương nhiên nghe ra Bách Lý Kinh Nhiên đang nói móc việc hắn ồn ào sẽ đánh thức Triển Chiêu, mày kiếm nhíu lại liền muốn phát tác.

“Ngọc Đường, là Bách Lý hầu gia và Thiếu hầu gia đến phải không? Mau mời họ vào!” Thanh âm Triển Chiêu cách cánh cửa phòng truyền ra ngoài, nghe ra có chút yếu ớt.

Đôi mày nhạt của Bách Lý Kinh Nhiên cũng khẽ nhếch, ánh mắt lơ đãng vòng quanh người Bạch Ngọc Đường, trong ánh mắt còn mang theo vẻ đắc ý, nhìn đến mức Bạch Ngọc Đường tức giận đến nghiến răng. Bất quá Triển Chiêu nếu đã tỉnh, đã vậy còn lên tiếng nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không thể tiếp tục ngăn cản, liền mặc kệ ba người kia muốn làm gì thì làm, còn hắn không tình không nguyện xoay người vào phòng trước.

Hắn vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu đã ngồi dậy đang định giở chăn xuống giường, vội vàng phóng nhanh như tên đến bên giường, ấn vai Triển Chiêu, cả giận nói: “Triển Tiểu Miêu, ngươi làm gì đó? Không muốn sống nữa hả?”

Triển Chiêu tự nhiên là định đứng dậy hành lễ với Bách Lý Tuyệt Diễm, thấy Bạch Ngọc Đường nổi giận đùng đùng thế này, lại không khỏi chột dạ: “Ngọc Đường, ta không sao rồi, có thể xuống giường!”


“Ngươi hôm nay nếu dám xuống giường một bước, tin hay không Bạch gia gia cột ngươi vào giường một tháng?” Bạch Ngọc Đường ghét nhất là thấy Triển Chiêu không để ý đến thân thể mình, càng ghét hơn là thấy y xem trọng người nhà Bách Lý, lần này Triển Chiêu xem như hợp đủ hai điều kiện này, cũng khó trách hắn lại nổi trận lôi đình.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu thấy Bách Lý Tuyệt Diễm đã đi trước bước vào phòng mình, trong lòng không khỏi sốt ruột, nhưng y giờ này nửa phần nội lực cũng không có, làm sao có thể vùng khỏi sự kiềm chế của Bạch Ngọc Đường.

“Được rồi, ” Bách Lý Tuyệt Diễm vừa vào cửa, nhìn thấy tư thế của hai người Triển Bạch liền hiểu rõ tình hình, tự nhiên thong thả đi đến bên giường, duỗi tay đè lại một vai kia của Triển Chiêu, nhàn nhạt nói: “Thân thể còn chưa tốt, không cần hành lễ, nằm đi!” Nói xong, trực tiếp ngồi xuống cạnh giường.

Triển Chiêu thấy hai người thái độ đều như thế, liền cũng không miễn cưỡng nữa, thu hồi lại một chân đã đặt xuống giường, chỉ là vô luận thế nào cũng không chịu nằm, Bạch Ngọc Đường hết cách, cầm gối đặt dưới thắt lưng cho y, để y tựa ở đầu giường.

Đôi mắt đen lay láy của Triển Chiêu không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Bách Lý Tuyệt Diễm, sau mới u sầu nói: “Triển Chiêu không có việc gì, sao dám phiền Vương gia đến thăm trước! Vương gia đã khỏe hơn chút nào chưa? Triển Chiêu nghe nói Vương gia cũng sốt cao mấy ngày, chắc là vừa mới hạ nhiệt, không nên cứ thế mà đi ra ngoài!”

Đôi môi Bách Lý Tuyệt Diễm khẽ mím, tự tiếu phi tiếu nói: “Thân thể bản vương so với ngươi còn khỏe hơn nhiều, ngươi lo lắng cho mình nhiều hơn đi!” Hắn nói đến đây thì thần sắc biến đổi, nhíu mày nói: “Biết rõ trên người có bệnh cũ, còn dám liều mạng làm càn như thế, ngươi cho rằng cứu được bản vương thì vạn sự đại cát sao? Ngươi nếu xảy ra việc gì, Bách Lý sơn trang và Sính Viễn hầu phủ chẳng phải sẽ bị Triển Dịch Huyền quậy cho long trời lở đất? Tiểu tử ngươi rốt cuộc là muốn cứu người hay muốn hại người đây?”

Ngũ khí ẩn chút tức giận của Bách Lý Tuyệt Diễm khiến Triển Chiêu gần như ngây ngẩn cả người, Bách Lý Tuyệt Diễm trước giờ chưa từng nói chuyện với y thế này, trước giờ chưa từng có cảm giác thân cận thế này, nhất thời, y thậm chí có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Bách Lý Kinh Nhiên ôm con hổ trắng con cũng theo sau tự nhiên đi vào, con hổ con vừa thấy Triển Chiêu, lập tức từ trong lòng Bách Lý Kinh Nhiên giãy ra, nhảy xuống phóng thẳng đến bên giường Triển Chiêu, thế nhưng, phóng đến chân giường, vì vóc người quá nhỏ, làm thế nào cũng nhảy không lên, chỉ có thể bấu vào cạnh giường kêu ‘ngao ngao’ không ngừng.

Triển Chiêu thấy con hổ con kích động như vậy, nhớ lại y hai ngày nay quăng nó sau đầu quên mất, không khỏi có chút hổ thẹn, vươn tay cúi người muốn ôm nó lên.

Nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm đã giành trước một bước xách con hổ con để lên giường, mắt nhàn nhạt liếc Triển Chiêu một cái, ngữ khí có chút không vui: “Vết thương vừa mới khép miệng, lại muốn rách ra sao?”

Triển Chiêu ôm con hổ con nãy giờ vẫn đem đầu dụi dụi trước ngực y, mím môi cười nhẹ, ánh mắt chuyển sang Bách Lý Kinh Nhiên: “Nó vẫn ở chỗ Thiếu hầu gia sao?”

“Đúng vậy!” Bách Lý Kinh Nhiên khép tay áo đứng đó, nhàn nhã cười nói: “Tên tiểu hỗn đản này mấy ngày nay lăn qua lăn lại người trong sơn trang đến hụt hơi luôn, thêm nữa cha ta mỗi ngày đều dùng ngũ trân (*món ăn làm từ 5 loại củ) hấp cho nó ăn, còn tiếp tục thế nữa, nó sẽ biến thành heo con ú mất, Bách Lý gia chúng ta cũng bị nó ăn mạt luôn. Cũng may cha ta muốn tới thăm ngươi, ta vội vàng mang nó đến tìm ngươi, ngươi tự gọi phiền phức đến thì tự giải quyết đi!” Hắn nói xong, xoay người lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang ôm cánh tay đứng bên giường, lễ phép cười nói: “Kinh Nhiên không thường đến phủ Khai Phong, muốn đi xem một chút, nghe nói Bạch thiếu hiệp là khách thường của phủ Khai Phong, chẳng hay có thể phiền Bạch thiếu hiệp dẫn đường cho Kinh Nhiên được không?”

Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt lạnh như băng liếc Bách Lý Kinh Nhiên, đôi mày tuấn mỹ khẽ cau một cái rồi xoay người đi. Hắn đương nhiên hiểu rõ Bách Lý Kinh Nhiên là muốn tạo cơ hội cho Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu ở riêng. Tuy thấy thái độ của Bách Lý Tuyệt Diễm hôm nay đã hòa hoãn không ít, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng cho tính tình hay chịu thiệt đó của Triển Chiêu. Chỉ là sau khi Triển Chiêu thấy Bách Lý Tuyệt Diễm, con ngươi như đầm sâu cũng sáng lên mấy phần, biết tự đáy lòng y rất vui mừng nên cũng không ngăn cản.

Bạch Ngọc Đường và Bách Lý Kinh Nhiên rời khỏi phòng, Lạc Ly đứng ngoài cửa thủ hộ, trong gian phòng đơn giản chỉ còn lại Bách Lý Tuyệt Diễm cùng Triển Chiêu, còn có con hổ con đang lăn lộn khắp giường Triển Chiêu.

Bách Lý Tuyệt Diễm đứng dậy nhìn một vòng, nhàn nhạt cười nói: “Vẫn là lần đầu đến nơi này, sao lại đơn giản thế này, Bao Chửng dùng người sao lại vậy chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.