Đọc truyện [Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ – Chương 27: Chiếu liệu (*chăm sóc)
Thấy Thái Phong bưng chén nước chân tay luống cuống vẻ mặt lo lắng đứng cạnh mình, Triển Chiêu nhìn lão cười áy náy, lại nhận lấy chén, nhưng không dám uống mà chỉ hớp một ngụm súc miệng.
“Thiếu gia Khinh Nhiên, người không sao chứ? Có muốn lão nô đi mời lang trung đến không?”
Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Không sao, uống nhiều quá, ngủ một giấc là được rồi!” Miễn cưỡng chống lại cảm giác đầu váng mắt hoa, sau khi mượn Thái Phong cây chổi và đồ hốt để thanh lý sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn, Triển Chiêu chỉ cảm thấy mệt mỏi dâng tràn, gần như chỉ muốn nằm xuống đất mà ngủ một giấc ngon lành.
Thái Phong nọ cũng là người tinh ý, thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triển Chiêu, liền nói: “Lão nô thấy người cũng mệt rồi, nếu không để lão nô đỡ người quay lại nghỉ ngơi nhé!”
Triển Chiêu nhịn không được khẽ cười khổ, để lão đưa y quay lại, trông thấy chỗ y đang ở cư nhiên lại là Phong Nhứ Hiên, lão nô trung thành và tận tâm này e rằng thể nào cũng sẽ tự thấy khổ sở.
Nhẹ nhàng cự tuyệt ý tốt của Thái Phong, Triển Chiêu rẽ sang hướng khác, một mình lung lay đi về phía Phong Nhứ Hiên.
Thái Phong nhìn thân ảnh gầy gò đang dần dần tiêu thất giữa bóng đêm, nhịn không được thở ra một hơi thật dài.
Chợt nghe một tiếng ho khan, Thái Phong cả kinh, vội vã xoay người, liền thấy ẩn mình trong bóng cây, là một người mặc áo bào rộng rãi dây lưng thắt lỏng, đứng chắp tay, chính là Bách Lý Tuyệt Diễm. Sắc mặt Thái Phong khẽ biến, vội vàng tiến lên trước hành lễ, lắp bắp nói: “Hầu gia thứ tội… lão nô… lão nô nhìn thấy thiếu gia Khinh Nhiên… nhất thời kích động… quên mất… quên mất Tịnh Hàn Các có quy tắc không được để người ngoài đi vào, xin Hầu gia thứ tội!”
Đôi mày của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, liếc nhìn lão nô bộc còn đang khẩn trương trước mặt, nhếch nhếch miệng, cuối cùng vẫn là mềm mỏng nói: “Quên đi, ngươi đi đi!”
Tình cảnh vừa rồi hắn đều thu vào đáy mắt, nhìn bộ dạng vọt sang bên đường nôn thốc nôn tháo đến khó chịu của Triển Chiêu, trong chớp mắt, trái tim như dâng trào một loại tình cảm thân thiết không làm sao che giấu, không cách nào bỏ qua được.
Hắn không rõ vì sao Kinh Nhiên lại muốn dẫn y về, bất quá trông thần sắc vừa rồi, chỉ biết nó nhất định là đang có chủ ý gì đó.
Nhưng thật ra hắn cũng yên lòng với tính tình của Kinh Nhiên, chỉ là vẫn không hiểu rõ được cuối cùng đứa trẻ đó đang mang tâm tư gì, riêng điểm này quả thật khiến hắn cảm thấy rất lo sợ, khó mà an tâm được.
Ngày ấy, lúc ở Trình phủ, sau khi bỏ lại một câu đó rồi phất tay áo bỏ đi, trong tim hắn cũng mơ hồ cảm thấy có chút hối hận. Hắn kỳ thực rất rõ ràng, lần này gặp lại tại kinh thành, Triển Chiêu trước giờ đối đãi hắn vẫn luôn mang theo rất nhiều kính nể, có thể ở trước mặt hắn nói ra hoài nghi trong lòng như thế, sợ rằng đã phải hạ quyết tâm không nhỏ, hắn thế nhưng đáp lại y bằng lời lẽ lạnh lùng như vậy, quả thật là.. có chút quá đáng.
Đi tới đi lui trong Tịnh Hàn Các nửa ngày, Bách Lý Tuyệt Diễm cuối cùng nhịn không được, trực tiếp đi về phía Phong Nhứ Hiên. Đi tới cửa, gã người hầu phụ trách hầu hạ trong Phong Nhứ Hiên liền đi ra đón, Bách Lý Tuyệt Diễm hỏi: “Triển hộ vệ đã quay về rồi?”
“Bẩm Hầu gia, đã quay về… Nhưng mà, nô tài thấy ngài ấy tựa hồ có chút khó chịu, sắc mặt rất khó coi…”
Nhìn ngọn đèn vẫn còn sáng rọi trong phòng, Bách Lý Tuyệt Diễm hỏi: “Y vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Gã người hầu kia quay đầu liếc nhìn ngọn đèn, có chút chần chờ nói: “Đèn trong phòng Triển hộ vệ đã sáng được một lúc lâu rồi, nhưng nãy giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, nô tài cũng không rõ ngài ấy đã ngủ chưa!”
Bách Lý Tuyệt Diễm gật đầu, phất tay cho gã người hầu nọ lui ra, tự mình đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng an tĩnh cực kỳ, ánh mắt Bách Lý Tuyệt Diễm trực tiếp quét về phía giường, quả nhiên thấy Triển Chiêu còn chưa cởi ngoại bào, đang cuộn người mặt hướng vào trong nằm nghiêng trên giường, dưới bạch y mới tinh, là thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.
Bách Lý Tuyệt Diễm sải bước tiến lên trước, đưa tay đẩy vai Triển Chiêu, lãnh đạm hỏi: “Sao vậy…?”
Không ngờ Triển Chiêu lại không hề có phản ứng, vẫn nằm nghiêng như cũ, không nhúc nhích.
Bách Lý Tuyệt Diễm hốt hoảng trong lòng, cánh tay vội vã dùng thêm sức, lật thân thể đang nằm nghiêng của Triển Chiêu lại, nương bên ánh nến trong phòng, chỉ thấy sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch như chết, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ đầy hai bên thái dương, mày kiếm nhíu chặt,đôi môi mỏng cố sức cắn, hô hấp không sâu lại gấp gáp, khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ. Trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm rung lên, lại đẩy đẩy Triển Chiêu, thanh âm không khỏi nhu hòa vài phần, nhẹ giọng gọi: “Triển Chiêu, tỉnh lại…”
Nhưng Triển Chiêu chỉ khẽ thả lỏng đôi môi, tiếng rên rỉ khe khẽ từ kẽ răng thoát ra, lập tức lại bị đôi môi ngậm chặt của y ép quay lại. Mày kiếm của hắn nhíu lại, lúc này mới phát hiện hai tay Triển Chiêu đang ôm chặt bụng mình, đoán rằng chắc là do bị đau dạ dày khó mà nhịn được. Đôi mày nhíu càng thêm chặt, phải là loại đau đớn thế nào, mới có thể khiến đứa trẻ quật cường này rên rỉ ra tiếng đây? Trong lòng có chút hoảng loạn, Bách Lý Tuyệt Diễm không chú ý tới bản thân lại lần nữa xem Triển Chiêu như một đứa trẻ.
Kéo tay Triển Chiêu qua bắt mạch, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được phiền não thở dài, thân thể Triển Chiêu thiên về hư hàn, mấy ngày nay sợ là vẫn sốt nhẹ không ngừng, nguyên khí hư tổn, lại thêm nguyên một ngày chưa bỏ gì vào bụng, khí nhược thiếu máu, chỉ có thể ăn đồ ấm. Mà thằng bé Kinh Nhiên này lại còn hồ đồ, cho Triển Chiêu ăn Chích diễm đan có dược lực mãnh liệt, lại uống thêm rượu có mật gấu nhung huơu tính liệt như lửa, hai thứ đó tuy đều là thuốc tốt hiếm có, nhưng sau khi hòa vào nhau, dược tính càng thêm mãnh liệt, thân thể hư hàn của Triển Chiêu làm sao có thể chịu được xung đột cường liệt như vậy, nếu không phải nhờ công lực của y thâm hậu, lúc này sợ rằng đã sớm hôn mê, làm sao chỉ đơn giản là đau dạ dày cộng thêm say rượu như vậy.
Đứng dậy đi tới sau thư án, Bách Lý Tuyệt Diễm đặt bút viết một đơn thuốc, giao cho gã người hầu ngoài cửa, lệnh cho gã nhanh đi bốc thuốc đun lên, rồi tự mình lại quay về bên giường, nâng tay đỡ y lên, động tác cẩn thận và nhẹ nhàng đến mức chính hắn cũng phải giật mình, đỡ y tựa vào lòng mình, đặt một tay áp sát vào huyệt đan điền trên bụng y, dẫn dắt chân khí trong cơ thể, giúp y chậm rãi hóa giải dược lực.
Cảm giác được thân thể mềm nhũn trong lòng đang khẽ run rẩy không ngừng, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy trái tim mình tựa như rơi vào nước, chìm chìm nổi nổi, không có nơi mượn sức.
Chân khí di chuyển được ba vòng thì Bách Lý Tuyệt Diễm chậm rãi thu hồi nội lực, dù sao Triển Chiêu cũng không phải bị nội thương, phương pháp vận khí này có hiệu quả không lớn. Rút tay lại, Bách Lý Tuyệt Diễm vừa nâng Triển Chiêu dậy định thả y lại trên giường, không ngờ cánh tay Triển Chiêu nâng lên, nắm chặt lấy tay Bách Lý Tuyệt Diễm, miệng hàm hàm hồ hồ mê mê man man gọi một tiếng: “Cha…”
‘Đùng’ một tiếng, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy thân thể mình như bị sét đánh trúng, cả người cứng còng đờ ra tại chỗ, tựa hồ nhúc nhích một chút cũng là chuyện tuyệt đối khó khăn, nhưng, từ đáy lòng, rõ ràng là có vật gì đó, từng chút từng chút một, chậm rãi trồi lên…
Rõ ràng biết người Triển Chiêu gọi không phải là hắn, là mà Triển Dịch Huyền ở xa tận Giang Nam, nhưng vì sao tình cảm trong lòng lại kích động như vậy?
…
Cảm giác thế này thật kỳ diệu, Bách Lý Tuyệt Diễm tựa hồ cả đời này cũng chưa từng được trải qua, cứ thế si ngốc, ôm Triển Chiêu, ngồi bên giường, cho đến khi gã người hầu mang thuốc đã đun xong tiến vào.
“Hầu gia, thuốc đun xong rồi, có cần nô tài cho Triển đại nhân uống không?”
Bách Lý Tuyệt Diễm liếc nhìn Triển Chiêu vẫn còn mang sắc mặt trắng bệch như trước, hàng mày rậm lại nhíu, đưa tay ra nói: “Đưa cho ta đi!”
“Dạ!” Gã người hầu nọ dù kinh ngạc vì sao người có địa vị cao quý như Hầu gia nhà gã lại muốn tự mình đút thuốc cho một hộ vệ tứ phẩm có địa vị thấp hơn, nhưng vẫn hiểu chuyện nên không nói gì cả, đặt chén thuốc lên tay Bách Lý Tuyệt Diễm, lặng lẽ lui ra ngoài.
Múc một muỗng thuốc, thổi cho đến khi hơi nguội rồi thì đặt đến bên môi Triển Chiêu, thanh âm Bách Lý Tuyệt Diễm đè thấp mềm mỏng đến mức chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc: “Há miệng!”
Triển Chiêu vốn là nửa say nửa hôn mê, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có ý thức, Bách Lý Tuyệt Diễm đã giúp y hóa giải phần lớn dược lực, cũng giúp y thanh tỉnh được thoáng chốc, bên tai nghe thấy có người bảo mình há miệng, y theo bản năng làm theo, đợi đến khi một muỗng thuốc đắng nghét vào miệng rồi vào bụng, cảm giác nóng hầm hập tựa hồ khiến dạ dày vẫn quặn đau không ngừng dễ chịu hơn một chút, Triển Chiêu liền mơ mơ màng màng phối hợp theo, nuốt vào từng muỗng từng muỗng thuốc. Chỉ là cả người cảm giác mệt mỏi nặng nề, thêm nữa cảm giác say rượu chưa tan, giãy dụa mấy lần, nhưng vẫn không sao mở mắt ra được.
Đút xong một chén thuốc, cũng đã mất một khoảng thời gian dài, Bách Lý Tuyệt Diễm nhẹ nhàng đặt Triển Chiêu lại lên giường, đưa tay sờ sờ trán y, chỉ cảm thấy nhiệt độ dưới tay nóng cực kỳ, nhịn không được lại nhíu nhíu mày, đứng dậy lấy khăn sạch đặt trong bồn bên cạnh thấm ướt, cẩn thận lau sạch mồ hôi lạnh đọng hai bên thái dương Triển Chiêu, lại thấm khăn ẩm vào nước lạnh, rồi phủ kín lên trán Triển Chiêu để hạ nhiệt độ.
Rối loạn bận rộn một hồi, cuối cùng mới có thể tạm thời yên ổn một lúc, Bách Lý Tuyệt Diễm lúc này cuối cùng mới có thể phản ứng lại nãy giờ bản thân đã làm những gì —
Đây… cuối cùng là chuyện gì vậy?
Hàng mày của Bách Lý Tuyệt Diễm lại nhíu thật chặt.
Hắn thế nào lại làm việc này, nhất là lại vì người này…
Vì sao lại có cảm giác không kìm lòng được như thế này…
Suy nghĩ tựa như không còn do chính hắn chi phối nữa, không tự chủ được mà muốn quan tâm thiếu niên tái nhợt suy yếu trước mắt này…
Thật là ý trời sao?
Trái tim của hắn cuối cùng vẫn là bắt đầu dao động rồi sao…
Bắt đầu vì mỗi cái nhăn mỗi nụ cười của đứa trẻ này mà phiền lòng…
Đây rõ ràng là… cảm giác làm phụ thân…
Trong lòng thậm chí còn có chút tiếc nuối mơ hồ, y nếu thật là con của hắn, Hàn Nhi, cả nhà chúng ta nhất định sẽ là gia đình hạnh phúc nhất phải không?
———————
Lúc Triển Chiêu giãy dụa cố thoát khỏi cảnh mộng thì đã sắp đến giữa trưa, y nâng tay đè đè nơi thái dương, nhịn không được khẽ nhíu mày, đầu đau kịch liệt, cả người cũng mơ hồ cảm thấy đau nhức, xem ra ngoài say rượu, y tối qua lại phát sốt nữa, mà có lẽ nhiệt độ cũng không thấp, nếu không cả người sẽ không khó chịu đến vậy. Bất quá, lúc này… sờ sờ trán mình, tựa hồ nhiệt độ đã giảm.
Khẽ thở ra một hơi, Triển Chiêu nâng thân thể đau nhức ngồi dậy, nhưng lúc ánh mắt rơi lên người vị khách không mời mà đến bên cửa sổ, cả người đều cứng đờ.
Bên giường, lưng tựa nghiêng nghiêng bên thành cửa sổ, một đôi mắt lấp lánh tinh quang dùng thần tình tự tiếu phi tiếu đang nhìn y, cũng không phải ai khác, chính là ‘đầu sỏ gây tội’ tối qua khiến y chịu khổ một đêm – Bách Lý Kinh Nhiên!
“Thiếu hầu gia…” Triển Chiêu vì quá kinh ngạc mà quên mất hành lễ, chỉ ngạc nhiên ngồi trên giường nhìn hắn.
Hắn thế nào lại ở đây? Chẳng lẽ y đêm qua say dữ dội vậy sao, đến cả có người khác vào phòng cũng không chút nào hay biết?
Nhìn cái vị Triển Chiêu trước giờ ở trước mặt người khác luôn tỏ vẻ trầm ổn hữu lễ lúc này lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc với biểu tình đầy trẻ con như vậy, Bách Lý Kinh Nhiên nhịn không được ‘phụt’ một tiếng bật cười, nói: “Sao vậy, Triển hộ vệ, một chén rượu tối qua đã đem ngươi quật ngã rồi sao, đến giờ vẫn chưa tỉnh được?”
Triển Chiêu nghe được lời này, mặt đỏ lên, vội vàng xuống giường hành lễ.
“Được rồi được rồi!” Bách Lý Kinh Nhiên cười lắc đầu: “Triển hộ vệ đừng lúc nào cũng khách khí như vậy, ngươi không mệt nhưng mà ta thấy mệt đó!”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng thì nhìn thấy chén trên bàn, đáy chén còn có chút nước thuốc còn sót lại. Sắc mặt y không khỏi trắng bệch, y chỉ là say rượu, cũng không phải mất trí nhớ, tình cảnh tối qua cũng mơ hồ nhớ một ít, những hành động mang theo ôn nhu và yêu thương ấy… là của Bách Lý Tuyệt Diễm sao?
Thì ra, những điều đó đều không phải là mơ sao?
Bách Lý Kinh Nhiên thấy y trong chớp mắt lại thất thần, khóe môi khẽ cong lên lộ vẻ hiểu rõ, cao giọng gọi người hầu đứng ngoài cửa. Cửa mở, ba gã người hầu tiến vào, một người bưng một bồn nước nóng, một người bưng điểm tâm sáng, người cuối cùng cầm theo một bộ y phục, nhìn kỹ, trên bào phục màu đen, còn có một bộ nhuyễn giáp. Bách Lý Kinh Nhiên nói một câu “Triển đại nhân trước rửa mặt dùng điểm tâm đi”, liền xoay người muốn ra khỏi phòng.
Triển Chiêu trong lòng có rất nhiều chuyện muốn làm rõ, thấy Bách Lý Kinh Nhiên muốn đi, không khỏi vội vàng gọi lại: “Thiếu hầu gia dừng chân.”
Bách Lý Kinh Nhiên dừng bước, xoay người nhìn y, không nhanh không chậm nói: “Triển hộ vệ còn có việc?”
Triển Chiêu chỉ cảm thấy hôm qua từ lúc tiến vào Bách Lý sơn trang, tất cả mọi chuyện phát sinh tựa như đều đã được an bài kỹ từ trước, nhớ đến cuộc gặp gỡ với Viên Mộ Cầm đêm qua, trong lòng không khỏi có chút không vui, lại nhớ đến hành động của Bách Lý Tuyệt Diễm, trong lòng càng thêm lo lắng, ngữ khí thêm vài phần nóng nảy: “Trước đó Thiếu hầu gia có nói muốn Triển Chiêu đến đây để hóa giải sự không vui trong lòng Hầu gia, nhưng vì sao lại đem Triển Chiêu ra đùa giỡn như vậy? Nếu Thiếu hầu gia chỉ là vui đùa, vậy liền thứ cho Triển Chiêu thất lễ, phải đi trước một bước, phủ Khai Phong còn tồn đọng nhiều vụ án, Triển Chiêu quả thật không rảnh để vui đùa cùng Thiếu hầu gia!”
Bách Lý Kinh Nhiên đối diện với đôi mắt đen láy lấp lánh rạng rỡ của Triển Chiêu, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng cong khóe miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc lưu ly tràn đầy ánh sáng rực rỡ.
“Triển hộ vệ tựa hồ hiểu lầm Kinh Nhiên rồi, ngươi không phải thật cho rằng Kinh Nhiên gọi ngươi đến đây để bắt ngươi dập đầu nhận tội chứ hả?” Hắn chỉa chỉa nhuyễn giáp và áo khoác đi săn đặt bên cạnh, cười nói: “Đây cũng coi như là tính toán của Kinh Nhiên đi, gia phụ muốn đi săn, Lạc Ly lại bị gia phụ phái ra ngoài làm chút chuyện, Triển hộ vệ không đi theo bảo hộ, làm sao có thể biểu lộ thành tâm muốn bồi tội chứ?”
Đưa tay không đánh người tươi cười, Triển Chiêu nhìn thần sắc vui vẻ của Bách Lý Kinh Nhiên, biết hắn cũng không nói thật, nhưng nếu hắn nhất định không chịu nói rõ, y cũng hết cách, chỉ là tự đáy lòng, y có một loại trực giác, hành động của Bách Lý Kinh Nhiên hoàn toàn không hề có ác ý, nghĩ một chút, âm thầm lắc đầu, đợi quan sát thêm rồi nói vậy.
Rửa mặt đánh răng ăn điểm tâm xong, Triển Chiêu thay nhuyễn giáp và áo khoác đi săn màu đen vào, rồi đến trước Hòa Ý Đường hội hợp cùng Bách Lý Kinh Nhiên, mới biết Bách Lý Tuyệt Diễm đã dẫn người đi trước, liền theo Bách Lý Kinh Nhiên chạy thẳng ra khỏi Bách Lý sơn trang, hướng về phía Hàm Viên Cốc gần đó.
Hàm Viên Cốc cách Bách Lý sơn trang cũng không tính là xa, cưỡi ngựa nhanh ước chừng khoảng một canh giờ là đến, Triển Chiêu cưỡi trên lưng ngựa, trong đầu vẫn còn suy nghĩ về những chuyện xảy ra đêm qua, trong lòng quả thật không rõ Bách Lý Tuyệt Diễm vì sao lại đột nhiên bắt đầu chiếu cố đến y. Suy nghĩ hỗn loạn khiến y hoàn toàn không chú ý đến Bách Lý Kinh Nhiên, người nọ hôm qua còn mượn cớ nói rằng không tiện cưỡi ngựa, thế mà hôm nay lại bày ra bộ dạng oai hùng hiên ngang cưỡi trên lưng ngựa.
Tới cửa cốc, từ xa xa Triển Chiêu liền trông thấy có hai người cưỡi ngựa đang đợi ở đằng kia, nhìn thân hình, một người trong đó là Bách Lý Tuyệt Diễm.
Trong lòng có chút khẩn trương, Triển Chiêu bỗng cảm thấy không biết phải đối mặt Bách Lý Tuyệt Diễm thế nào, nhưng ngựa chạy rất nhanh, đảo mắt một cái y đã đến trước mặt Bách Lý Tuyệt Diễm, ghìm ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa, hành lễ.
Bách Lý Tuyệt Diễm cực kỳ kinh ngạc nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt hắn, tay áo rộng thùng thình của áo khoác đi săn màu đen khẽ tung bay theo gió, nhuyễn giáp vừa người ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh, nhìn như nhu nhược, nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm biết, thân thể này trong nhu nhược lại ẩn giấu một nguồn sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ.
Quay đầu trừng Bách Lý Kinh Nhiên đang đứng cạnh ngựa cười đến có chút gian trá, Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu nhíu mày, nói: “Đứng lên đi!”
Triển Chiêu đứng lên, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ thanh niên nam tử đứng cạnh Bách Lý Tuyệt Diễm, tuổi tác tựa hồ lớn hơn Bách Lý Kinh Nhiên hai tuổi, ngũ quan cũng không xuất chúng như hắn, nhưng khuôn mặt ôn hòa, nụ cười ôn hòa, khí chất ôn hòa này, khiến người này tăng thêm vài phần ý vị sâu xa.
Bách Lý Kinh Nhiên đi đến bên cạnh thanh niên nam tử, cười giới thiệu: “Người này gọi là Mạc Phong, là người của Bách Thảo Cốc, y thuật cũng không tệ, hôm qua thấy sắc mặt của Triển hộ vệ không tốt lắm, vốn định để huynh ấy chẩn trị cho ngươi, tiếc là thời gian gấp gáp, đợi hôm nay đi săn xong, quay về lại nói tiếp đi!”
Bách Lý Tuyệt Diễm nghe Bách Lý Kinh Nhiên nhắc đến sắc mặt của Triển Chiêu không tốt, nhịn không được liền liếc nhìn mặt y, quả nhiên thấy sắc mặt của y vẫn còn chút nhợt nhạt, nhớ lại thân thể cuộn tròn, mày kiếm nhíu chặt, thần tình thống khổ khẽ run rẩy của y đêm qua, không khỏi liền bắt đầu lo lắng không biết cơn đau dạ dày của y lúc này đã giảm bớt chưa. Lo lắng đột nhiên dâng lên trong lòng khiến Bách Lý Tuyệt Diễm lại nhịn không được bắt đầu tức giận với bản thân, nghiêng mặt sang hướng khác không nhìn Triển Chiêu, mà đi đến cạnh ngựa yêu của hắn, xoay người lên ngựa, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn trò chuyện thì cứ từ từ mà trò chuyện đi!” Nói xong, giơ roi quất ngựa, phóng chạy như bay.
“Cha!” Bách Lý Kinh Nhiên gọi một tiếng, có chút lo lắng liếc nhìn hai người còn lại, sau đó cũng xoay người đi về phía ngựa của hắn, không ngờ hắn vừa đụng tới yên ngựa, thì thân thể không hề báo trước đột nhiên lung lay, lảo đảo muốn ngã xuống.
Ánh mắt Triển Chiêu vốn đang dõi theo Bách Lý Tuyệt Diễm đã đi xa, lúc phát hiện Bách Lý Kinh Nhiên bất thường, đã không kịp đi đến đỡ hắn, tuy nhiên, thân ảnh Mạc Phong nhoáng lên, đã kịp đỡ lấy Bách Lý Kinh Nhiên, trước khi hắn ngã xuống đất đem người ôm vào trong lòng.
“Thiếu hầu gia!” Triển Chiêu cũng phóng qua, lo lắng nhìn Bách Lý Kinh Nhiên đang được Mạc Phong đỡ ngồi dưới đất.
Bách Lý Kinh Nhiên cũng không phải hôn mê, hắn chỉ dựa vào người Mạc Phong, tựa hồ đang yên tĩnh chờ đợi cơn xây xẩm trôi đi, mới mở mắt nhìn Triển Chiêu nói: “Triển hộ vệ, phiền ngươi đi theo bảo hộ gia phụ, trong cốc này thường có dã thú lui tới, Kinh Nhiên có chút lo lắng…”
Triển Chiêu nhìn thật sâu vào mắt Bách Lý Kinh Nhiên, gật đầu, nói với Mạc Phong: “Vậy thiếu hầu gia giao cho Mạc huynh!” Nói xong liền muốn đứng dậy.
“Chờ chút!” Bách Lý Kinh Nhiên từ trong lòng lấy ra một ống nhỏ dài bằng hai đốt ngón tay, đưa cho Triển Chiêu, nói: “Đây là đạn tín hiệu dùng để liên lạc với sơn trang, nếu vạn nhất gặp phiền phức, Triển hộ vệ phóng tín hiệu, sơn trang sẽ phái người đến!”
Triển Chiêu nhận lấy đạn tín hiệu, tuy trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng cũng không nói gì, đứng dậy đuổi theo Bách Lý Tuyệt Diễm.
Mạc Phong nhìn thân ảnh càng chạy càng xa của Triển Chiêu, mỉm cười, nói: “Lúc cần cắt liền cắt, có thể ẩn nhẫn, có thể lựa chọn, không hổ với danh Nam hiệp!” Nói xong, đưa tay đẩy đẩy Bách Lý Kinh Nhiên trong lòng, nhàn nhạt cười, nói: “Đừng giả chết nữa, đứng lên!”
Trên mặt Bách Lý Kinh Nhiên lập tức lộ ra biểu tình như hồ ly, cười hì hì nhảy dựng lên, vỗ vỗ vai Mạc Phong, cười nói: “Biết ngay không thể gạt được huynh!”
Mạc Phong vừa bực mình vừa buồn cười, ‘hừ’ một tiếng, lại liếc nhìn về hướng Triển Chiêu đã rời đi, có chút lo lắng nói: “Ngươi cứ thế giao y cho cha ngươi hả?”
Bách Lý Kinh Nhiên đi đến dưới tàng cây ven đường ngồi xuống, bĩu môi, nói: “Thế nào mà lời này của huynh nghe cứ như thể ta là người ác đưa dê vào miệng cọp vậy?”
Mạc Phong cũng theo sau, ngồi dưới tàng cây, học dáng vẻ của hắn bĩu môi, cười nói: “Ngươi còn không phải người ác? Ngươi mới gặp Triển Chiêu có hai lần, đã âm thầm vạch xong đường đi cho y, cũng may tính tình Triển Chiêu tốt, biết nhịn xuống, nếu không, Bát vương gia mà biết còn không tìm ngươi liều mạng sao?”