Đọc truyện [Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ – Chương 12: Trướng sách (*sổ sách)
Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn thấy thần sắc đột biến của Triển Chiêu, ánh mắt cũng nhảy dựng theo, trong nháy mắt dường như hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng nâng tay phất một cái, Lạc Ly phía sau liền đi đến bên cạnh hắn, hơi khom người, thấp giọng hỏi: “Hầu gia?”
“Ngươi tự mình dẫn người, phong toả hết tất cả lối ra của Trình phủ, một người cũng không cho phép đi ra!”
Lạc Ly ngẩn người trong chốc lát, trả lời một tiếng ‘Rõ’, liền xoay người phóng ra đại môn, không thấy hình bóng nữa.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Bách Lý Tuyệt Diễm chậm rãi đảo qua Trình Quan Thái và ba nam tử phía sau lão, khóe môi nâng lên một nụ cười khinh miệt, tính tình Trình Quan Thái quả nhiên đúng là ‘thanh trọc vị phân’, một chút trò vặt như vậy cũng muốn đem đi lừa người, người đi ra từ ‘Vô song’ Triển gia, dễ đối phó như vậy sao? Ngươi thật quá coi thường y rồi!
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nắm ống tay áo, hết cách, đành chạy theo y, bất quá hắn mới đi được hai bước, liền phát giác ra công lực của Triển Chiêu đã bị thương tổn. ‘Yến tử phi’ của Triển Chiêu một khi thi triển, thật sự là nhanh như chim én, ngay cả hắn so ra cũng kém một chút, hôm nay nhưng ngay cả nửa bước cũng thi triển không được, Tam Hinh Hương này quả thật không chỉ lợi hại bình thường, cũng may vừa nãy động tác của con mèo con này cũng nhanh, nếu không chính hắn cũng trúng phải thứ quỷ hương đó, lúc đó thì mất hết mặt mũi. Bỏ đi, nhận ân huệ của người ta, cũng không thể bỏ mặc. Nhìn lại mấy bóng đen lại chuyển người quẹo qua góc tường, Bạch Ngọc Đường trở tay nắm lấy khuỷu tay Triển Chiêu, lại đề thêm mấy phần chân khí, ở trên nóc nhà mở rộng thân hình, trực tiếp đuổi theo.
Có Bạch Ngọc Đường giúp một tay, hai người rất nhanh liền đuổi kịp mấy kẻ kia. Bạch Ngọc Đường nắm lấy Triển Chiêu từ nóc nhà phi thân nhảy xuống, sượt qua đỉnh đầu mấy kẻ kia, rơi xuống đất, cản lại đường đi của chúng.
Tay cầm kiếm khẽ nâng, dây lụa vàng nhạt trên chuôi kiếm Cự Khuyết tung bay theo gió, đôi mắt đen của Triển Chiêu sâu thẳm, lời nói ra cô đọng: “Giao sổ sách ra đây!”
Nam tử dẫn đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Ngự Miêu Triển Chiêu? Người đêm qua xông vào đây là ngươi? Trúng Tam Hinh Hương rồi mà còn có tinh thần như thế, không hổ là Nam hiệp, bất quá, công lực hiện tại của ngươi đại khái còn chưa hồi phục được bốn thành nhỉ? Lấy một địch sáu còn muốn lấy lại sổ sách, người không khỏi suy nghĩ quá mức viển vông rồi!”
Không đợi Triển Chiêu mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã cướp lời xen vào: “Một mình y thì không thể bắt các ngươi, bất quá có thêm Bạch gia gia ta thì còn chưa chắc. Rơi vào trong tay con mèo này, các người còn chưa tới mức quá thảm.” Ngữ khí của hắn trong chớp mắt chuyển thành lạnh lẽo ngoan tuyệt: “Còn nếu rơi vào tay Bạch gia gia, chỉ có thể nhanh nhanh mà xin chết thôi. Vì vậy, vẫn là thành thành thật thật giao sổ sách ra đi, Bạch gia gia tha cho các ngươi một con đường sống!”
“Ai nói muốn thả cho bọn chúng rời đi?” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, nhàn nhạt nói: “Bọn chúng cũng là hung phạm, phải bắt giữ giao cho Bao đại nhân xử trí!”
Bạch Ngọc Đường bị y làm cho á khẩu đứng hình, cả giận: “Chỉ bằng một chút bản lĩnh ấy của ngươi, ngươi có thể bắt bọn chúng hả?”
Ai biết Triển Chiêu nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Ta không được, còn có ngươi!” Nói xong, con ngươi đen như mực sáng lóng lánh nhìn Bạch Ngọc Đường, mang theo ý “Nếu không ta kéo ngươi tới làm chi”.
Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, bĩu môi, nói: “Hứ, dựa vào cái gì muốn ta hỗ trợ!”
Triển Chiêu khe khẽ thở ra, lúc mở miệng bên môi đã mang theo vẻ giảo hoạt: “Ta đâu có xin người hỗ trợ, chuyện hôm nay là tự ngươi xin Bao đại nhân mà, hỗ trợ cũng là tự ngươi chủ động muốn tới giúp, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, coi như có xuất thủ ngoan lạt bất lưu tình diện (*ra tay tàn nhẫn không lưu tình nể mặt) thế nào, bất quá, việc tự mình đã đáp ứng, cũng không thể không giữ lời nhỉ!” Nói xong, khóe môi ẩn chứa thần sắc tự tiếu phi tiếu nhàn nhạt, khẽ nghiêng đầu gật một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bị một chiêu Tứ lạng bạt thiên cân (*một chiêu trong Thái Cực quyền, lấy ít thắng lớn)của Triển Chiêu ép cho không biết phải làm sao, kìm nén đến mức khiến toàn thân khó chịu, thở phì phì nghĩ: Triển Tiểu Miêu ngươi giỏi lắm, cư nhiên chờ đến tận lúc này, có ngon thì chờ xem!
Hai người cứ ngươi một lời ta một câu đấu đến bất diệc nhạc hồ, rõ ràng là không thèm để mấy kẻ này vào mắt, khiến bọn chúng tức giận đến mặt cũng đen thui.
Gã dẫn đầu cười lạnh nói: “Triển Chiêu? Bạch Ngọc Đường? Một người là Ngự Miêu, một người là Cẩm Mao Thử, chuột chủ động chạy tới giúp mèo, nói ra không sợ người ta cười rụng răng?”
Bạch Ngọc Đường quả nhiên tức giận đến nhảy dựng, hừ một tiếng thật nặng, kêu lên: “Ai giúp con mèo thối này, người Bạch gia gia giúp là Bao đại nhân, đến bắt một lũ bại hoại hại nước hại dân các ngươi!”
Nói xong, thần sắc dữ tợn, chỉ nghe ‘keng’ một tiếng long ngâm, Bạch Ngọc Đường rút ra bảo kiếm Hoạ Ảnh bên hông, không nói hai lời, nhảy người phóng tới, khí thế bức nhân.
Triển Chiêu đứng cạnh nhìn đành lắc đầu, nói động thủ liền động thủ, không thèm cho đối phương cả đường lui, thật đúng là tác phong Cẩm Mao Thử!
Trong lòng Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu không gắng được lâu, vì vậy vừa ra tay liền trực tiếp tách ra bốn tên, chỉ chừa lại hai gã cho Triển Chiêu, lý do tự nhiên là nếu con mèo này bị thương, còn phải phiền Bạch gia gia khiêng y về.
Bạch Ngọc Đường bạch y ngân kiếm, giữa sự vây công của bốn người vẫn tiến lùi như thường, người như nộ mã, kiếm như du long, quả nhiên là “Nhất vũ kiếm khí động tứ phương”. Người giang hồ truyền rằng Cẩm Mao Thử phi thường tàn nhẫn, không khỏi có người nghĩ kiếm pháp của hắn đương nhiên cũng là kiếm tẩu thiên phong ngoan lệ tiêm mang, mà thực tế, kiếm pháp cũng như kiếm thức của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng như trăng, còn kiếm thế… thì sắc bén tựa gió!
Lúc Bạch Ngọc Đường như một cơn gió quấn lấy bốn kẻ kia, hai kẻ bên kia cũng vung đao phóng thẳng đến chỗ Triển Chiêu.
Nam hiệp há lại là người chờ đối phương đến bức? Cự Khuyết xuất vỏ, Triển Chiêu cũng phóng người bay tới, một tiếng long ngâm, thanh kiếm cổ vút lên một tiếng ngân dài.
Trong nhất thời quang hoa rọi xuống mặt đất, như ánh sáng bàng bạc của vầng trăng, đập thẳng mặt mà phóng đến, khiến hai kẻ đang đấu cùng Triển Chiêu đều cả kinh, công lực của Triển Chiêu không phải chỉ còn lại không được mấy thành sao? Thế nào lại lợi hại như vậy?
Mà Triển Chiêu nhưng cực kỹ hiểu rõ thân thể bản thân, biết rõ trận chiến hôm nay không thể đánh lâu, cần tốc chiến tốc thắng, vì vậy vừa xuất thủ liền dùng chiêu thức cực kỳ lợi hại, thêm nữa, ngoại trừ Trạm Lô đứng đầu trong năm thanh kiếm do Âu Dã Tử (*) rèn, Cự Khuyết có thể nói đứng đầu trong vạn kiếm của thiên hạ, mỗi một mũi nhọn mỗi một quang hoa đều không thể địch lại, vừa xuất thủ liền khiến hai kẻ kia chấn kinh. Chỉ thấy quang hoa loé lên, trong ánh sáng loá mắt, phong tư ưu nhã của Triển Chiêu phảng phất như một con bạch hạc đang nghểnh cổ giương cánh, kiếm khí như cầu vồng, kiếm thế như cơn gió. Kiếm khí tung hoành, khiến hai kẻ kia bị áp chế đến không đánh trả được.
Bất quá, sau hơn mười chiêu, Triển Chiêu liền mơ hồ cảm thấy bắt đầu mệt mỏi. Gã đại hán khoẻ mạnh dùng một đôi cự chuỳ (*chuỳ to) quả thật là thần lực trời sinh, nện xuống một cú trông có vẻ nhẹ nhàng, cũng đủ khiến cánh tay Triển Chiêu bị chấn động đến đau nhức, khớp ngón tay tê dại, lại nện thêm mấy cái, Triển Chiêu cảm thấy khí huyết trong ngực bắt đầu quay cuồng không yên, không khỏi thầm nghĩ không ổn, công lực của y không đủ, đối kháng với loại thần lực tự nhiên này, sợ rằng bất lợi.
Bạch Ngọc Đường bên kia nãy giờ vẫn lấy một địch bốn, nhưng kiếm pháp sắc bén bá đạo của hắn cũng không phải dễ dàng áp chế được bốn kẻ này. Bạch Ngọc Đường quay mòng mòng giữa bốn kẻ, liếc qua vài cái liền biết Triển Chiêu đấu đã có chút mệt mỏi, vì vậy cũng thêm mấy phần lực đạo lên thân kiếm Hoạ Ảnh, áp xuống thế tiến công của bốn kẻ này, quay đầu lại cười nói hì hì: “Triển Tiểu Miêu, nếu không được cũng đừng miễn cưỡng bản thân, chờ Bạch gia gia thu thập xong mấy tên bại hoại bên này, lại qua đó giúp ngươi!” Nói xong, một kiếm đẩy ra cương đao trường kiếm của bốn tên đó, kiếm quang như điện, cực nhanh xẹt qua cổ tay của một kẻ trong đó, ‘leng keng’ một tiếng, binh khí của tên đó rơi xuống đất, Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, tay của tên này đã bị hắn cắt đứt gân, coi như đã bị phế.
Triển Chiêu thấy hắn xuống tay nặng như vậy, không khỏi hơi nhíu mày, y thật ra không phải lo lắng cho mấy kẻ này, chỉ là, quốc có quốc pháp, sinh tử của những kẻ này, vẫn là nên để Bao đại nhân cân nhắc quyết định, huống hồ, cũng cần phải lưu lại một người sống dùng làm nhân chứng.
Tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng Triển Chiêu sau khi do dự một chút, vẫn là quyết định nói vài câu khách khí: “Bạch huynh, hạ thủ lưu tình, lưu lại người sống!”
“Biết rồi, không làm lỡ Bao đại nhân thẩm vấn.” Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn nói: “Kỳ thực mấy tên bại hoại thế này lưu một tên là được rồi, Triển Tiểu Miêu, ngươi lòng dạ đàn bà quá rồi đó!” Vừa nói, vừa đâm một kiếm lên vai một tên, gần như là đâm xuyên vai, khiến kẻ đó kêu thảm một tiếng, mà xương bả vai đã bị thương nặng.
Triển Chiêu không khỏi than thầm, vài năm không gặp, nhưng lăn lộn giang hồ, chuyện của Bạch Ngọc Đường y vẫn thường được nghe kể, hôm nay nhìn thấy, danh tiếng Cẩm Mao Thử tàn nhẫn quả thật không phải đồn ngoa, nghĩ tới nghĩ lui, phế đi võ công của những kẻ này cũng không hẳn là chuyện xấu, cũng lười để ý đến hắn. Thấy cự chuỳ lại hướng đến ngực mình mà nện xuống, Triển Chiêu đưa ngang kiếm đỡ lấy, vất vả ngăn trở thế tiến công của đối phương, khẽ nghiêng người, tay dùng xảo kình khiến gã hán tử dùng chùy bị đẩy lùi lại lảo đảo hai bước, tay trái biến chưởng thành đao, nghênh đón đao phong của gã dùng đao đang chém tới. Kẻ kia thấy y dùng tay không nhưng không thèm tránh mà trực tiếp chống lại đao phong của mình, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lực tay không khỏi cũng chậm lại. Triển Chiêu liền mượn cơ hội này, nghiêng nửa bước tránh đi đao phong, cổ tay lật lại, giữ chặt tay cầm đao của gã, mượn lực trên cự chuỳ, nâng một chân đá vào ngực gã đó, khiến gã bị đá văng xa hai trượng. Sau đó kiếm phong bên này đang đà, cổ tay cũng đã đủ lực, ‘xoẹt’ một tiếng, chém đứt đoạn chuỳ thô to như cánh tay, đầu chuỳ to như trái dưa hấu ‘keng’ một tiếng, rớt xuống đất, khiến nền đất lót đá xanh bị đập cho nát bấy.
Gã đại hán đó ngơ ngác, bỗng hai mắt đỏ đậm, nổi giận gầm lên một tiếng, vung thanh cự chuỳ còn lại tới, nhìn lực đạo đó, đủ để khai sơn phá thạch.
Bằng tình huống lúc này của Triển Chiêu, quả thật không dám đón đỡ, lật người lùi lại hai bước, chợt nghe tiếng gió kì dị, Triển Chiêu ngưng mắt nhìn, chỉ thấy một mảnh tia sáng bạc nhỏ như sao phóng về hướng y và Bạch Ngọc Đường, thì ra là một loạt ngân châm do gã vừa nãy bị Triển Chiêu một cước đá ra phóng tới. Ngân châm rất nhỏ, tiếng xé gió cũng rất nhỏ, vì Triển Chiêu cách nó rất gần nên mới nghe được động tĩnh.
Một bên là ngân châm, một bên là cự chuỳ, Triển Chiêu lâm vào tình thế khó xử, không khỏi nhíu chặt đôi mày kiếm.
Không thể tránh, không thể ngăn, không thể trốn, một khi tránh, Bạch Ngọc Đường còn đang triền đấu cùng hai gã bên kia sẽ vì không được che chắn mà lộ ra, y dù tức giận Bạch Ngọc Đường đêm qua ở Ánh Nguyệt lâu trêu đùa mình, nhưng không thể biết rõ có nguy hiểm còn đặt hắn vào nguy hiểm, nợ nần giữa bọn họ, y có thể từ từ tìm cơ hội tính, thế nhưng, tuyệt đối không phải là bây giờ!
Nam hiệp đối đãi bằng hữu, trước nay đều là đối xử chân thành, dùng mạng tương giao.
Suy nghĩ xoay chuyển, Triển Chiêu đã có quyết định, chỉ là, thủ pháp mãn thiên hoa vũ (*mưa hoa đầy trời)phóng ra ám khí này, vốn là loại khó ứng phó nhất, với tình huống hiện tại của y, chỉ có thể thử một lần mà thôi.
Triển Chiêu hít sâu một hơi, phi thân phóng về phía Bạch Ngọc Đường, đồng thời ngưng lực nơi kiếm, Cự Khuyết nghênh hướng những đốm sáng đó, một mảnh quang hoa vung lên, mềm nhẹ tựa như tơ mỏng, ùn ùn tiến thẳng về phía những mũi ngân châm kia, như xuân phong quất lên mặt, vốn là công kích như cuồng phong bão táp, liền bị hóa giải nhẹ nhàng đơn giản thành vô hình.
Kình phong đột ngột nổi lên, đồng thời vào lúc Triển Chiêu dùng một chưởng đẩy Bạch Ngọc Đường ra, cự chuỳ của gã đại hán kia cũng đã nện xuống trước người Triển Chiêu, Triển Chiêu đề khí muốn tránh, không ngờ lồng ngực bỗng nhiên bị kiềm hãm, chân khí vừa đề khi nãy lập tức tán loạn. Y thân trúng Tam Hinh Hương, vốn không thích hợp cùng người động thủ, nhưng y nỗ lực chiến đấu, công lực chưa hồi phục rất nhanh liền tiêu hao, thêm vào đó vừa nãy y đá văng gã cầm đao, lại hóa giải thủ pháp ám khí Mãn thiên hoa vũ của gã, chân khí dùng quá nhiều, đến lúc mấu chốt này đương nhiên chân lực không đủ, nhất thời không còn sức tránh.
Mắt thấy cự chuy hướng phía ngực hung hăng nện tới, trong giây phút chỉ mành treo chuông, bỗng nhiên, một thanh trường kiếm chen vừa giữa Triển Chiêu và cự chuy, sau đó một cánh tay đẩy Triển Chiêu ra. Triển Chiêu vô lực phòng bị, bị người này đẩy lùi năm sáu bước mới dừng lại được, lúc định thần lại nhìn sang, gã đại hán dùng chuỳ đã bị người điểm huyệt, không thể nhúc nhích.
Một bóng trắng loé qua trước mắt, Triển Chiêu vội vã kêu: “Bạch huynh, hạ thủ lưu tình!”
Y vừa dứt lời, liền có một tiếng hét thảm vang lên, nam tử vừa nãy bắn ra ngân châm đầy trời lúc này ôm hai chân ngã bệch xuống đất, bên cạnh gã, Bạch Ngọc Đường một thân bạch y không vướng một hạt bụi, trên lưỡi kiếm sáng bạc của Hoạ Ảnh trong tay, máu nhỏ thành giọt, từ lưỡi kiếm trườn xuống.
Triển Chiêu im lặng thở dài, vị Bạch đại thiếu gia này quả nhiên là đủ ngoan, hắn thế mà lại cắt đứt gân chân của người ta, y muốn áp giải bọn chúng quay về phủ Khai Phong chẳng lẽ phải tốn thêm thời gian tìm người đỡ gã đi?
Khẽ lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ không đâu ra đâu trong đầu, Triển Chiêu nhìn người vừa giúp mình giải vây — Lạc Ly.
“Đa tạ cứu giúp!” Triển Chiêu thu kiếm vào vỏ, ôm quyền thi lễ.
“Không dám!” Lạc Ly lập tức hoàn lễ, nhìn Triển Chiêu, lại dời ánh mắt, nói: “Ty chức chỉ là phụng lệnh Hầu gia đến đây hỗ trợ mà thôi!”
Trái tim Triển Chiêu không khỏi đánh ‘thịch’ một cái…
… Phụng lệnh Hầu gia…
Người… phái người đến giúp mình sao? Người không để ý việc mình tối qua oan uổng người sao? Chẳng lẽ, người thật sự không phải như mình đã suy đoán, là do tự mình không vượt qua được bản thân mình?
“Triển Tiểu Miêu, ngươi phát ngốc gì thế!”
Tiếng nói kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường cắt ngang dòng suy nghĩ lơ đãng của Triển Chiêu, trừng Bạch Ngọc Đường một cái, Triển Chiêu mỉm cười nói với Lạc Ly: “Nói thế nào đi nữa, ơn cứ mạng của Lạc hộ vệ, Triển Chiêu không quên!”
Lạc Ly cười, nói: “Triển hộ vệ quá khách khí!” Ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời vừa nãy của Triển Chiêu hắn đều thấy rõ, nhưng không thể làm gì khác ngoài tự âm thầm thở dài, Hầu gia tựa hồ có thành kiến quá sâu với y, sợ rằng không thể một sớm một chiều có thể hóa giải được.
Triển Chiêu nhìn một đám sáu người hoặc bị Bạch Ngọc Đường đánh cho thương nặng hoặc bị Lạc Ly điểm huyệt, trực tiếp đi tới cạnh gã cầm đầu đã bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, từ trong ngực gã lấy ra mấy quyển sổ sách.
“Triển Tiểu Miêu, là mấy quyển sổ sách rách nát hại ngươi đêm qua trúng Tam Hinh Hương sau đó chạy đến chỗ Bạch gia gia tị nạn đó hả?” Thân hình Bạch Ngọc Đường nhoáng lên, người đã tiến đến bên cạnh Triển Chiêu, lộ ra vẻ mặt cười xấu xa hỏi.
Triển Chiêu vừa nghe hắn nhắc tới hai chữ ‘tị nạn’, không khỏi liền nhớ đến tình cảnh đêm qua, hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường, cơn tức giận trong lòng cũng nhịn không được nữa. Con chuột này, trêu đùa người khác rồi, còn có mặt mũi nhắc tới nhắc lui!
“Triển đại nhân…” Vương Triều mang theo một đội nha dịch chạy tới, thấy tình huống bên này không khỏi kinh ngạc mở to mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Lạc Ly, nói: “Đại nhân thấy ngươi bỗng nhiên rời đi, biết ngươi nhất định phát hiện được cái gì, sợ một mình ngươi xảy ra việc, kêu chúng ta đến tiếp ứng một chút, bất quá…” Hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, hàm hậu cười nói: “Chúng ta hình như đã tới chậm!”
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vì mình mà bị thương, trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu, nghe được lời Vương Triều, lập tức bất mãn hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái gì kêu sợ một mình y xảy ra việc? Bạch gia gia rõ ràng đi cùng con mèo này, đại nhân nhà các ngươi chả lẽ bị hoa mắt không thấy được sao? Còn có, các ngươi không phải hình như đã tới chậm, mà căn bản chính là mã hậu pháo (*hành động chậm nên vô dụng)!”
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu nhướng mày, ngữ khí có phần nóng nảy: “Không được vô lễ với Bao đại nhân! Vương Triều đại ca bọn họ khinh công không tốt như ngươi, đương nhiên không thể tới nhanh hơn, Bạch ngũ hiệp hà tất dùng lời như vậy đả thương người!”
Bạch Ngọc Đường nghe lời nói khách khí vừa “Bạch Ngọc Đường” lại “Bạch ngũ hiệp” nhưng lại không có chút ý khách khí nào, cơn tức giận trong lòng cũng trào dâng, cười lạnh nói: “Xem ra Bạch gia gia rảnh rỗi đúng thật là lo chuyện bao đồng rồi!” Nói xong, phất ống tay áo, trực tiếp phi thân đi.
“Triển đại nhân…” Vương Triều có chút chần chờ nói: “Vị công tử đó…”
Triển Chiêu nhíu mày nói: “Không cần để ý đến hắn!” Miệng thì nói thế, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường nói đi là đi, không chút nào lưu luyến như thế, tự đáy lòng cũng không khỏi cảm thấy có chút thất lạc.
Yên lặng thở dài, Triển Chiêu dùng sức giữ chặt sổ sách trong tay, hướng Lạc Ly chắp tay, cùng mấy người Vương Triều áp giải sáu gã kia đến tiền viện. Đau nhức bên hông đã chuyển sang cảm giác đau đớn nhoi nhói, Triển Chiêu âm thầm cắn răng, duỗi người đứng thẳng càng thêm đĩnh trực.
“Triển hộ vệ, chuyện gì xảy ra?” Bao Chửng thấy Triển Chiêu dẫn mấy gã này về, trong lòng đã đoán được mấy phần.
Triển Chiêu hơi khom người, nói: “Đại nhân, bọn chúng đều là sát thủ được Trình đại nhân dưỡng, kẻ truy sát thuộc hạ đêm qua chúng là bọn chúng, đây là sổ sách thuộc hạ lục được trên người bọn chúng, xin đại nhân xem qua!”
Bao Chửng nhìn khuôn mặt rõ ràng lại tái nhợt của Triển Chiêu, có chút lo lắng tiếp nhận sổ sách, mở ra nhìn một chút, sắc mặt càng thêm thâm trầm. Hắn nhăn mặt nhíu chặt mày, đưa sổ sách cho Bách Lý Tuyệt Diễm bên cạnh, nói: “Hầu gia, xin xem qua!”
Bách Lý Tuyệt Diễm cũng tiếp nhận sổ sách lật lật, bỗng nhiên ”phách’ một tiếng khép lại, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm Trình Quan Thái, ngữ khí lạnh lùng dị thường: “Trình Quan Thái, từ mười hai năm trước khi ngươi trên kim điện đạt được cao trung (**), Hoàng thượng liền càng thêm tin tưởng ngươi, ngươi hôm nay làm như vậy, không tự thấy đã khiến Hoàng thượng thất vọng sao?” Hắn thở ra hít vào mấy cái để hoà hoãn lại cơn tức giận trong lòng, cười lạnh nói: “Đây thật đúng là đại sự liên quan đến quốc thể! Triển hộ vệ, bắt Trình Quan Thái cùng đồng bọn lại!”
Triển Chiêu không lên tiếng, chỉ là phất tay, mang theo mấy nha dịch đi đến chỗ Trình Quan Thái.
Bỗng nhiên, từ góc cửa bên cạnh đại sảnh, một cô bé con mặc y phục hồng phấn lắc lư chạy ra, thấy trong viện có nhiều người như vậy, ban đầu còn kỳ quái chớp chớp mắt, sau thấy Trình Quan Thái, liền cười tươi kêu một tiếng “Cha”, giang đôi tay nhỏ bé chạy đến chỗ Trình Quan Thái.
Tiếng gọi thanh thúy này khiến tất cả mọi người trong viện sửng sốt, nha dịch phủ Khai Phong cùng binh sĩ của Bách Lý Tuyệt Diễm chưa nhận được mệnh lệnh, nên không ai tiến lên ngăn cản, nhưng mà, bọn họ không động, nhưng đã có người động.
Ba gã vẫn đứng phía sau Trình Quan Thái bỗng nhiên đồng thời phóng người lên, một gã như hổ đói vồ dê, phóng thẳng tới chỗ cô bé con đó, một tay giữ lấy cô bé ôm trước ngực, bóp chặt yết hầu. Hai gã còn lại cũng phóng nhanh đến đứng phòng hộ bên cạnh gã kia.
Lực chú ý của nhóm nha dịch đều đặt trên người Trình Quan Thái, không đề phòng nên không ai kịp phản ứng.
Triển Chiêu tuy rằng một mực âm thầm chú ý ba gã này, nhưng y chỉ nghĩ ba gã này nếu muốn bắt người, tất nhiên sẽ chĩa mũi thương vào Bao Chửng hay Bách Lý Tuyệt Diễm, y vẫn âm thầm hộ vệ hai người, lại không ngờ đối phương kiếm tẩu thiên phong, bắt một đứa bé con làm con tin.
“Viện nhi!” Trình Quan Thái thấy ấu nữ bị bắt, cũng không khỏi sợ hãi tột cùng.
———————————–
(*) Âu Dã Tử: là một thợ rèn huyền thoại người Việt Quốc (không phải nước mình đâu nhé), sống vào cuối thời Xuân Thu, là người đã rèn ra năm thanh kiếm quý: Trạm Lô, Cự Khuyết, Thắng Tà, Ngư Trường và Thuần Quân.
(**) Cao trung: cái này mình đã tra nhiều lần nhưng toàn ra kết quả là cấp 3 thôi:v Nên mình thật tình chả biết nó là gì *facepalm*, mình đoán có thể nó là một bậc học như kiểu cấp 1 cấp 2… bây giờ ấy, có thể thời ấy cao trung là bậc học cao nhất:v Nếu ai rành thì chỉ mình nha:”(