[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 9


Đọc truyện [Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký – Chương 9

Một đoàn khói mù thổi vào mặt ~~

Hai người vội vàng giơ tay áo lên che, nhanh chóng lùi ra sau ~~~

“Ha ha ha, Bạch Ngọc Đường, ngươi tưởng mình trốn được khỏi lòng bàn tay bổn trại chủ sao!?”

Đại đương gia Hắc Phong trại như âm hồn bất tán đi tới, ba bốn tên lâu la vây quanh hai người ~

“Chỉ bằng ngươi!?” Thật là nực cười ~

Bạch Ngọc Đường cảm thấy gã quá là ngu ngốc ~ Nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác có gì không đúng, đám khói mù vừa nãy có vấn đề!? Chợt một trận choáng váng ập tới ~~ Nhân ảnh trước mắt cũng lung lay ~~

Không được! Cắn mạnh đầu lưỡi há miệng ra, cố gắng giữ thanh tỉnh!

Triển Chiêu sau lưng hắn, thử đề khí cản lại cảm giác hôn mê ~~ bình thời không thành vấn đề, nhưng bây giờ hút những thứ này vào, vừa vận kình, bụng dưới lập tức nổi lên một đơn đau đớn ~~

“Mèo con! Chịu đựng!”

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn đã thấy, trong lòng gào to không ổn ~~

Mới nãy vừa mở cửa hắn theo bản năng ngăn phía trước, hít vào tương đối nhiều ~~ Triển Chiêu ít hơn một chút, nếu là bình thường, sẽ đủ sức giữ tỉnh táo đánh hạ kẻ địch ~ bất qua bây giờ, nhìn bộ dáng y như thế là không trông cậy được nhiều rồi.

“Khì khì khì, ngươi chịu chết đi.”

Tên trại chù này đúng là lão đại, tâm nhãn không tệ ~~ vừa điên cuồng la hét kích thích Bạch Ngọc Đường, bản thân lại đứng tuốt phía sau ~~ con cọp đang mơ màng cũng có thể ăn thịt người ~~ chờ đến lúc dược hiệu phát tác mạnh nhất, các ngươi liền ngoan ngoãn chịu chém đi! Hề hề, quả nhiên ~~

Mấy tiểu lâu la xông lên trước quá nóng lòng ~~ lao lên không đúng lúc ~~ rất nhanh đã hóa thành vong hồn dưới kiếm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ~~

Suốt quá trình chiến đấu, Triển Chiêu cắn răng miễn cưỡng giải khai mấy đường khí mạch hôn mê ~ y sợ trở thành gánh nặng cùng phiền toái của người khác ~ nhất thời tình thế cấp bách ~~

Một kiếm cuối cùng vung ra ~ đánh chết một ~ trên bụng lại đau một ~ chân mềm nhũn khụy một gối trên đất ~ ~

“Triển Chiêu!?”

Bạch Ngọc Đường một thanh kéo tay của y, tìm y ~ Mặt sao lại trắng như thế? Cả môi cũng trắng ~~

“Bạch huynh, ta, ta —-“

Giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống, lời nói cũng không thành, ánh mắt lập tức mất đi tiêu cự vì đau cùng tác dụng của dược vật ~~ chỉ thấy gương mặt Bạch Ngọc Đường chập chờn trước mắt ~~~

“Ngươi sao rồi!?”

Bạch Ngọc Đường rống lên, hắn cũng đang cố đứng vững, thật ra đã bắt đầu hoa mắt rồi ~~ thu lại kiếm chống lên mặt đất với có thể chống thẳng chân ~~ dùng sức hất đầu ~~ ánh mắt hắn đột nhiên trợn to, trên quần Triển Chiêu thấm ướt một mảng ~~ Một đường máu đỏ uốn lượn vẫn còn đang chảy ~~

Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, chợt ý thức được cái gì ~~

Lòng hắn hốt hoảng ~~ trước mắt tối đen ~

Triển Chiêu chậm rãi ngã xuống đất ~~ một tay ôm bụng nhỏ ~~ phí công muốn hóa giải một chút cảm giác đau đớn đang trương phình ~~

“Mèo con!”

Bạch Ngọc Đường nóng nảy ~~ giơ tay kéo Triển Chiêu ~ để lộ khoảng trống sau lưng cho kẻ khác!

“Ha ha ha ~~ Bạch Ngọc Đường, ngươi đi chết đi!!”

Một kẻ khác luôn dùng hành động xảo quyệt ~~ nhắm đúng cơ hội đánh một chưởng lên người Bạch Ngọc Đường đang không đề phòng ~~

Đợi lúc Bạch Ngọc Đường quay đầu lại định phản khích, trước mặt đã không thấy rõ được gì ~~ bị tên khốn này đá một cước vào ngực ~~ té xuống đất không đứng lên nổi ~~~


“Đền mạng cho Tam đệ ta ~~”

Sau khi đánh lén đắc thủ, gã cười gằn giơ lên đao trong tay ~~

Đắc ý vong hình ~~ gã quên mất sau lưng còn có một Triển Chiêu ~ hoặc phải nói gã cảm thấy Triển Chiêu ngay cả bò cũng không bò nổi, nên đã sớm ném đến sau ót rồi ~~

Cho nên sau khi đao của gã bị đá bay một lúc lâu mới có thể phản ứng ~~ đợi lúc gã muốn lùi ra sau ~~ tay Triển Chiêu đã đưa tới trước ngực, liên tục điểm liền mấy cái ~~

Phụt, phun một hớp máu, ngã xuống ~~

“Ngươi, ngươi vẫn còn có thể phong đại huyệt của ta!?”

Oán hận nhìn chăm chăm Triển Chiêu, không cam lòng cắn răng nghiến lợi ~~~

Một chiêu này của Triển Chiêu cũng là dùng hết khí lực, lắc lư ngã lên đống rơm! Nửa hớp cũng thở không nổi ~

Bạch Ngọc Đường lắc lư ngồi dậy, ngoan mệnh điểm mấy huyệt đạo trên người mình ~~ nhào qua lắc Triển Chiêu.

Triển Chiêu mở mắt, “Ta, khụ, ngươi cứ mặc ta! Mau mau bức khí độc ra đã!”

Công lực của mình đã phí quá nhiều, mới rồi liều mạng điểm vài cái ~~ chỉ sợ không giữ được bao lâu —

Bạch Ngọc Đường thấy y còn có thể nói, cũng hơi yên tâm ~~ cắn răng khoanh chân ngồi dậy, lập tức vận công bức độc ~~ cũng may khói này không có kịch độc ~~ có thể cho vài thứ như hương gân tán hương gì đó ~ muốn bức ra hết cũng phải bỏ chút thời gian ~

Triển Chiêu tuy vội ~~ nhưng khó chịu trong bụng đã phân tán tinh lực của y ~~ nằm ở kia muốn động cũng không thể độc, tay vẫn còn siết chặt y phục đắp lên bụng nhỏ ~~ những thứ này cũng không thể giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng y ~~

Không thể nào!? Không lẽ muốn ở nơi này mà…

Không phải đã uống thuốc của Bạch Ngọc Đường rồi sao!? Làm sao lại còn …

Bất quá, bây giờ phía dưới hình như không còn chảy cái gì hết, y há miệng thở gấp ~ dốc hết sức xoay ngang người ~ để vật nhỏ đang hoạt động trong bụng cũng đỡ hơn một chút ~~

Nhưng y vừa ngẩng đầu, đã bắt đầu vội vã ~~

Không tốt!

Tên kia cũng bò dậy, đang vận công muốn giải huyệt đạo ~ nhìn biểu lộ cười lạnh ghê tởm của gã ~ giống như cũng không được bao lâu ~

Bạch Ngọc Đường cũng thấy, trong lòng cũng đánh thịch ~~

“Bạch huynh, đừng vội!”

Triển Chiêu vội vàng nhắc hắn. Bạch Ngọc Đường liếc y, nhắm mắt lại tiếp tục vận công ~~ Mèo chết, bộ dạng như sắp chết của ngươi thế kia ~ ta không vội mới lạ đó ~~ Thấy toàn thân Triển Chiêu co quắp cử động cũng khó khăn, còn có bụng của y … mấy đường máu đó… bảo hắn làm sao không vội!? (Vì vợ cố lên chú ơi!!)

Trong nhà nhìn qua tưởng yên tĩnh, nhưng ba người bên trong đều hết sức khẩn trương! Tên ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu cũng nhìn thấu chuyện giữa hai người ~~ lúc này trong lòng Bạch Ngọc Đường nhất định rất lo lắng ~~ (Tại sao người ngoài nhìn cũng ra mà người trong cuộc lại ngu như thế?)

Nghe Quách Tam nói hai người kia có tám thành là làm xong rồi, ta còn không tin ~~ giờ nhìn lại …

Ánh mắt xảo trá vòng vo di chuyển trên người Triển Chiêu, hề hề cười quái dị “Triển Chiêu, ta thấy ngươi khó chịu như thế cũng không chống được bao lâu, đợi ta giải được huyệt đạo rồi, ta sẽ để ngươi được sung sướng!”

Bạch Ngọc Đường vặn chặt lông mày, mở mắt ra nhìn Triển Chiêu ~~ Triển Chiêu thở hổn hển hướng hắn lắc đầu, ý bảo ta còn chịu được, chờ mắc bẫy hắn ~~

“Ai da ~ y cũng không phải lão bà ngươi, ngươi lo cái gì!?” = =

Được ~ Đã giải được một cánh tay rồi ~ nhân dịp này gã lại hô hoán bậy bạ khiến Bạch Ngọc Đường phân thần ~~ hừ hừ ~ chờ hồi nữa sẽ tiễn cả hai người các ngươi tới Tây Thiên ~~

“Ngươi tốt nên xem trước xem có chỗ để nhặt xác hay không.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, thấy biểu lộ đắc ý của đối phương, lòng chợt trầm xuống ~~ nguy rồi, xem ra gã sắp giải được huyệt đạo.


“Hừ hừ hừ ~~ ngươi không cần phải quá kiêu ngạo như thế Bạch Ngọc Đường!” Cái tiểu tử lòng dạ độc ác đã giết nhiều người của lão tử như vậy, không lóc thịt ngươi đúng là khó tiêu mối hận trong lòng ~~ hoạt động lại hoạt động cuối cùng giải được huyệt đạo hai cánh tay, bắt đầu lớn tiếng cười như điên, con ngươi độc ác vòng tới vòng lui trên người Triển Chiêu, “Ngươi chờ! Một hồi lão tử sẽ hảo hảo yêu thương Triển đại nhân ~~” |||||||||

Triển Chiêu vừa nghe lời không tốt của gã, tức khắc huyết khí dâng trào ~ y khi nào đã để người ta nói như thế mà còn thúc thủ vô sách không thể ra tay chứ ~ nhất thời tức giận tay chân như nhũn ra ~

Bạch Ngọc Đường đang ngồi xếp bằng lông mày dựng lên một cái ~~ vẫn nhắm mắt lại ~

“Triển đại nhân! Ngươi sợ một mình ta không đủ!? Yên tâm ~~ hề hề ~ các huynh đệ tới, chúng ta cùng lúc cho ngươi sung sướng!”

Triển Chiêu đang khó chịu váng đầu hoa tai ~ nhưng câu ô uế này đều không nghe được hết ~ nhưng y vẫn hiểu kẻ địch đang cố ý ~ vội vã nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đang vận công ~ vừa thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nhủ không tốt!

Bạch Ngọc Đường nhịn lại nhịn, gương mặt tuấn tú đã sớm đỏ bừng ~ gân xanh trên trán nổi lên ~ Trong lòng gào lớn ~ Gia gia ta lập tức làm thịt ngươi!!! Chợt mở mắt ~~

Hắn đột nhiên ngẩn người!

Tên ngồi đối diện hắn đang mồm mép nói bậy bạ bị hắn dọa sợ hết hồn ~ thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường mới nãy còn nổi trận lôi đình chợt biến đổi rất kỳ lạ ~ lòng gã cũng nhột ~ mới cúi đầu, đã thấy một cái bóng đen thui dán sát vào chỗ mình đang ngồi ~~

!?

“Á—“

Vừa quai lại, một tên mặt bư đen thui tóc xõa đứng sau mình, giơ một cây gậy lớn ~~ một câu kinh sợ của gã còn chưa nói hết ~ cây gỗ lớn đến ngạc nhiên đó đã nện thẳng xuống đầu ~~

Nhất thời mềm nhũn ngã thành một đống trên đất ~~~

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu kinh dị không thôi ~~ quan sát người tới ~ rốt cuộc là bạn hay thù!?

Người kia cũng không nói tiếng nào, một đôi mắt nhìn thẳng vào Triển Chiêu, vất đi gậy gỗ ~ giơ hai bàn tay giống hệt bồ phiến (quạt hương bồ) ủ rũ bước về phía y…

Tóc đã không chải bao nhiều ngày, mặt bẩn tới mức nhìn không ra ~~ giày rách nát ~~ không lẽ là đệ tử Cái Bang!?

Triển Chiêu còn đang nghi hoặc ~~ đã thấy quái nhân kia làm mặt kích động ~ hai mắt trên mặt đen còn sáng lên ~~ hai tay quơ quào giống như không có nơi đặt xuống ~~ sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ!?

Y chưa kịp nói, Bạch Ngọc Đường đã hướng về người kia hét lớn, “Ngươi muốn làm gì!?”

Người kia nhìn đông nhìn tây một chút ~ cuối cùng giữ vững ánh mắt trên người Triển Chiêu ~

Vì Triển Chiêu là nửa nằm, bụng phình lên nhìn qua cũng không quá rõ ~ nhưng người này hình như vẫn cứ chăm chăm nhìn vào đó ~~

Cái này, Bạch Ngọc Đường liền nổi giận ~ không biết người này có phải sẽ làm chuyện bất lợi với Triển Chiêu hay không ~ chỉ tiếc chuyện quan trọng trước mặt là hắn còn phải vận công, phân thân một hồi rất dễ bị tẩu hỏa!

Chỉ có thế cắn răng thật vội!

Triển Chiêu mặc dù khó chịu, đầu váng mắt hoa ~ nhưng bị người nhìn chăm chăm cũng sẽ sợ hãi ~ bây giờ đang ở tư thế này có chuyện gì cũng không có cách đánh trả ~~ hả miệng thở hổn hển, dùng hai tay chống đất muốn đứng lên ~ vừa cảnh giác hành động của người vừa tới ~~

Vậy mà người này mãi không nói lời nào, tay run run đưa ra, lại muốn sờ vào bụng Triển Chiêu!

Triển Chiêu thất kinh ~ theo bản năng giận dữ trừng một cái! (giống mèo quá)

Bị ánh mắt Triển Chiêu hù dọa, cái tay kia nhanh chóng rụt về.

Lắp ba lắp bắp mở miệng, “Triển đại nhân, chẳng lẽ ngài không nhớ ta!?”

Giọng nói cũng có chút run rảy ~ hình như vì kích động quá mức ~ còn có chút thất vọng ~ vọng vào trong tai Triển Chiêu hình như có chút quen ~ còn nữa, hành vi của kẻ này, hình như, hình như ~~ lại ngờ vực nhìn một cái ~~

Người kia bị ánh mắt y thẩm thị có chút ngượng ngùng, dĩ nhiên mặt đen quá nhìn ra cũng không dễ ~ = =


Gã cuống quýt xoay người, lẹp bẹp đứng dậy ~~ cầm đại đạo tặc nhân bỏ lại trong nhà đi tới ~~

Bạch Ngọc Đường thấy, trong lòng quýnh lên thiếu chút nữa đã lạc khí ~~

Hình như… gã biết Triển Chiêu?

Thấy gã kích động tới thế ~~ nếu là bằng hữu sao còn không sớm giúp Triển Chiêu vận công hoạt khí ~~ không lẽ là cừu gia mèo này chọc!?

Đáng chết, sớm không tới trễ không tới ~~

Thấy gã đã tới cạnh hai người ~ tim Bạch Ngọc Đường bình bịch nhảy loạn ~ Triển Chiêu đang chìm trong suy tư ~ trong đầu chợt lóe lên ánh sáng —

Là gã!?

Đang định chứng thực một cái, quay đầu đã thấy hành động của người kia ~ tâm nhất thời cũng dựng lên!

Gã định làm gì!?

Không lẽ muốn làm chuyện bất lợi với Bạch Ngọc Đường!?

Đao giơ lên –

“Dừng tay!”

“Đừng!!”

Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đồng thời hét lớn một tiếng ~~

Bạch Ngọc Đường bị buộc ngừng vận công, cũng lúc nhào tới bị nội lực rối loạn đẩy ngược ngã xuống đất ~~

Thân thể Triển Chiêu không tự làm chủ, căn bản cũng giùng giằng bò qua ~~

Bọn họ đều chậm một bước, đao đã rơi xuống!

Chỉ nghe phập phập hai tiếng ~

Ba người trợn mắt há mồm!

Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường là chăm chăm nhìn vào sợi dây mà ngây ngốc ~~ đây không phải Khốn Long Tác sao!?

Làm sao… lại bị cắt dễ dàng như vậy!?

Còn một người khác hiển nhiên không phải vì chuyện này, lòng gã vẫn đang sợ hãi lau mồ hôi ~ nhìn Triển Chiêu một chút, “Triển đại nhân, lúc ta chém sợi dây ngài phải tránh ra một chút, mém nữa là chém trúng ngài rồi ~~”

Hai người nhìn gã vừa lẩm bẩm vừa kéo sợi dây dưới chân lên ~~

Gã đương nhiên sẽ cho đó là dây thường ~~ |||||||||||| – –

“Phải nói Triển đại nhân, võ công ngươi tốt như vậy ~~ sao lại để một sơi dây trói lại chứ?”

“…”

“Không chém đứt dây, ta làm sao đưa ngươi đi a…”

Vẫn còn nói ~~~ – –

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cực kỳ xấu ~ một mặt là vì vận công hỏng, một mặt là vì cách nói của người này ~~

Sắc mặt Triển Chiêu cũng khó nhìn ~ bởi vì y đã biết kẻ này là ai.

“Trương Lão Thực, sao ngươi lại ở đây!?”

“Triển đại nhân… ta cũng biết ngươi sẽ không quên ta!”

Trương Lão Thực vừa mừng vừa sợ ~ cảm động tới mức muốn khóc ~ nhất thời cao hứng thoại cũng lưu loát hẳn lên ~~ “Tiểu nhân, tiểu nhân sau khi bị đuổi khỏi phủ Khai Phong rồi ~ bọn họ đều biết chuyện kia… ta không sống nổi trong kinh thành nữa ~~ liền bán cửa hàng muốn đổi địa phương ~ nhưng trong đầu lại không bỏ được Triển đại nhân, cho nên mới đi khắp nơi dò hỏi tin tức của người ~~ sau đó bị đám khất cái kia xem ta là người của họ ~~”

Trương Lão Thực không kịp chờ đợi liền nói cảnh ngộ của mình cho Triển Chiêu nghe, giọng nói đáng thương khiến Triển Chiêu bắt đầu không nỡ, nhưng vừa nhớ ra mình chính là bị gã hại thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, thì lửa nóng lại bốc lên đầu. (em không phải người, không phải quỷ, em là vương mẫu nương nương sắp đẻ đó )


“Ta biết Triển đại nhân người vẫn còn giận ta ~~”

Len lén nhìn Triển Chiêu một cái, ánh mắt lại chạy tới bụng nhỏ của Triển Chiêu, “Là ta khiến ngươi mang thai hài tử ~ ngươi đánh ta mắng ta đều được ~ nhưng đừng hành hạ thân thể mình ~”

Lần này không chỉ Triển Chiêu trắng bệnh mặt, mà mặt của Bạch Ngọc Đường cũng trắng!

Cái gì!?

Bởi vì gã… mà Triển Chiêu mới mang thai hài tử!? = =

Không phải Triển Chiêu nói, đứa trẻ này là con ta sao!? |||||||||

Không lẽ… không lẽ…

Đáng chết!!!

“Ngươi im miệng!”

Triển Chiêu nghe không nổi nữa, y mặc dù không để ý tới sắc mặt Bạch Ngọc Đường ~ nhưng mấy lời thoại bậy bạ của Trương Lão Thực cũng khiến đầu người ta đau nhức ~~

“Triển đại nhân!” Trương Lão Thực lập tức quỳ phịch xuống bên người Triển Chiêu, “Thân thể ngươi bây giờ không tốt, không thể chạy loạn khắp nơi! Về nhà điều lý, điều lý, trước để đứa trẻ sinh ra ~~ sau này còn muốn sinh hay không chúng ta có thể từ từ thương lượng ~~”

Triển Chiêu bị ba bốn câu nói tự cho là đúng của gã làm hoa mắt ~~ Trương Lão Thực cư nhiên vừa nói vừa bước sang một bên kéo tay y ~~

Y chợt né tránh, thân thể mềm nhũn, mắt tối sầm ngất xỉu trên đống rơm ~~~

“Triển đại nhân, Triển đại nhân!” Trương Lão Thực luống cuống tay chân.

“Trương Lão Thực, ngươi qua đây!”

Giọng nói tối tăm truyền sang ~~ Trương Lão Thực lúc này mới nhớ ra trong nhà còn một người nữa. Gã cũng có mấy phần cảnh giác, thận trọng đi tới.

Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng nhìn ngó dáo dác của gã hết sức buồn cười ~ xem ra không phải người luyện võ ~ chỉ tiếc ông đây giờ đang rất giận, không có tâm tình giỡn với ngươi!

“Ngươi nói, bụng của Triển Chiêu là thế nào?”

Trương Lão Thực do dự một chút, thấy trên mặt Bạch Ngọc Đường rất hòa khí ~ _ _( You, mắt tốt đấy), biết rõ hắn sẽ không hại mình mới nói, “Là do tiểu nhân, quá ngưỡng mộ Triển đại nhân, không kềm được nên mới ~~”

Gã chưa nói xong liền ngưng lại ~~ bởi vì có ngu cũng nhìn ra được ~ biểu lộ muốn giết người kinh khủng của hắn ~~

Lòng hoảng hốt, vội vàng muốn chạy!!

Chợt nhớ ra mình còn chánh sự chưa làm, lại quay lại ~ dùng hết sức bế lên Triển Chiêu chạy ra ngoài.

“Đứng lại!”

Chạy ra cửa rồi Trương Lão Thực sợ chân run run.

“Ngươi có biết gia gia ta là người thế nào không!?”

Trương Lão Thực lắc đầu, ngờ vực nhìn Bạch Ngọc Đường một chút = = gã thật sự không biết ~~

Không lẽ đặc thù của Bạch gia gia ta thoái hóa!? Hay còn do rất lâu không lăn lộn giang hồ!?

Gân xanh trên trán Bạch Ngọc Đường nhảy lên ~ hít một hơi thật sâu mới nhịn được xung động chém chết gã, “Vậy ngươi nhớ cho kỹ, gia gia ta là Bạch Ngọc Đường! Hôm sau gia gia ta tìm tới cửa đừng bảo không quen biết!”

Thấy bóng lưng Trương Lão Thực vác Triển Chiêu chạy điên cuồng ~ Bạch Ngọc Đường cảm thấy uất ức a, lòng nói gia gia ta lăn lộn trên đường còn chưa từng chịu uất ức như vậy ~~~

Trong lòng không khỏi có một cỗ hỏa khí vọt thẳng lên đầu ~~~

Nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Triển Chiêu và Trương Lão Thực, hắn liền cắn răng nghiến lợi!

Ta đã nói rồi, gia gia ta làm sao lại đụng chuyện đúng lúc như vậy!?

Chỉ bất quá một lần kia ~ thất bại một lần ~ sao y có thể lập tức có thai được!?

Thì ra Triển Chiêu còn có một chân cùng người khác!?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.