Đọc truyện [Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký – Chương 25
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vội đặt con xuống.
“Không sao.” Triển Chiêu ấp úng, còn kéo chăn qua ~~
“Không sao?” Bạch Ngọc Đường híp mi nhăn mày.
Triển Chiêu vừa nằm xuống, Bạch Ngọc Đường đã nhanh chóng vén chăn của y lên ~ y theo bản năng đưa tay cướp lại, Bạch Ngọc Đường liền hét, “Máu nhiều như thế!”
Phía dưới thân thể Triển Chiêu một đường máu đỏ thấm ướt quần trắng ~~
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cũng đổi, “Ngươi giấu cái gì!? Chuyện thế này vì sao không nói!?”
Hắn đang muốn ra ngoài tìm người ~ Triển Chiêu vội vàng kéo hắn, “Ngươi đừng gọi, không có chuyện gì lớn đâu!”
“Ngươi!” Bạch Ngọc Đường không biết cảm giác trong lòng là gì, có chút đau lại còn chua ~ ~ Nhưng Triển Chiêu kéo chặt hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi lại lên giường ~~ “Để ta xem một chút có được không? Không lẽ thương còn chưa tốt!?”
Sợ là con mèo này xấu hổ không dám mở miệng nói với người ta thì có ~~ thật là làm người ta bực bội! Mặc cho Triển Chiêu đang cản tay của hắn, một cái cái cứng rắn lột xuống quần Triển Chiêu ~~
“Bạch ~~ Bạch Ngọc Đường!!” Mặt Triển Chiêu vô cùng lúng túng, mạnh mẽ kéo tay hắn ra ~ thời điểm chật vật như thế để hắn nhìn một lần là đủ quá rồi, lúc đó thần chí mình mơ màng không rõ, nhưng bây giờ, rất tỉnh đó!
Bạch Ngọc Đường sắc bén trừng trở lại, nắm tay đang giãy giụa của y, thuận tay cầm lấy khăn sạch lau một chút chỗ giữa hai chân Triển Chiêu, đến khi chạm tới giữa rồi ~~ Triển Chiêu bất giác run lên ~ Bạch Ngọc Đường cảm nhận được, “Đau?”
Hai tay Triển Chiêu siết chặt, trên mặt đỏ vô cùng ~ thật ra vốn dĩ không đau, nhưng y không thể nói là do bị hắn chạm phải chứ!?
Bạch Ngọc Đường căn bản không ngẩng đầu, cho nên không nhìn thấy biểu lộ quẫn bách của y ~ Hắn để ý thấy dưới người Triển Chiêu đã lót sẵn một tấm giấy dầu lớn, cho nên giường đệm không bị dính bẩn ~~ Trên người trừ một vệt máu vừa dính kia cũng rất sạch sẽ ~~
Tách hai chân y ra, cẩn thận xoa xoa chỗ tiểu tử kia ra ngoài ~ Bạch Ngọc Đường kinh dị thấy chỗ nhăn nheo khép chặt kia lúc bị hắn đụng vào ~ liền chảy ra chút máu ~~ một tia máu rất mảnh ~ căn bản không có chút không gian nào để lộ ra, mình lúc đó không thấy, hài tử làm sao có thể ra ngoài từ nơi này? Ra ở chỗ nào chứ!!! ==|||| (chuyện đàn bà con gái chú thắc mắc làm gì, chú cho vô lỗ nào thì ra lỗ đó)
Gáy không khỏi đổ mồ hôi lạnh ~ sau khi lau khô rồi, bên trái chỗ nhăn nheo kia, có một vết dài hồng hồng ~ đây là chỗ Công Tôn tiên sinh nói bị rách ra đi, khép lại kha khá rồi, sẽ không chảy máu nữa. Vậy máu kia là chảy từ bên trong ra?
Lúc hắn đang quan sát ~ Triển Chiêu lại động một cái ~ Bạch Ngọc Đường lo lắng hỏi y, “Xảy ra chuyện gì? Hài tử cũng ra rồi sao còn xuất huyết!?”
Biểu lộ Triển Chiêu hơi ngại ngùng, “Công Tôn tiên sinh nói ~ sẽ như vậy ~ phải thường xuyên được xoa bụng, nặn hết máu bầm bên trong ra ~ có thể phải kéo dài một khoảng thời gian, bất quá không lâu lắm.”
“Vậy tức là không sao?” Bạch Ngọc Đường thở phào.
Triển Chiêu gật đầu, nhắm mắt lại không muốn nói thêm ~ bên người đột nhiên ấm áp, sau đó người bị lật ngửa, Bạch Ngọc Đường nằm bên cạnh y, một tay đặt trên bụng ~ lông mi rung mạnh, nhưng không mở mắt ~ nhiệt độ của bàn tay kia dán lên bụng, để tóc gáy của y dựng hết lên ~~
Bạch Ngọc Đường dùng sức ấn một cái, thân thể Triển Chiêu theo phản xạ phun một cái ~~
“Như vậy phải không?”
Hắn để ý đến biểu lộ trên mặt Triển Chiêu để thay đổi góc độ cùng lực độ ~ Triển Chiêu thật thấp ừ một tiếng, nhíu mày ~ biểu lộ như thể trộn lẫn giữa đau đớn cùng thư thích ~~
Triển Chiêu rối loạn, không biết mình nên cự tuyệt hay cứ thế này ~ tay của Bạch Ngọc Đường đã động, cảm giác hắn xoa xoa không quá nhẹ, sức hơi làm y đau, nhưng xoa lên cảm giác thoải mái ~ tự y cũng cảm nhận được có huyết dịch róc rách chảy ra ~
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn một chút ~ lúc đầu ấn ấn vẫn còn máu từ mật huyện chảy ra, sau khi ấn mấy lần cũng không thấy ~ hẳn là hết rồi. Hắn tháo ra quần đang quấn trên bắt chân Triển Chiêu, vung tay ném vào chậu trên đất ~~
Triển Chiêu giống như ngủ thiếp đi mất ~ Nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn ra lông mi y đang động, mèo này da mặt quá mỏng, thật ra trước đó cũng không phải chưa từng nhìn qua ~
Vừa nhớ lại trước kia ~ một ít cảnh tượng xộc vào trong óc, bỏng rát ~ Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu mím môi, tầm mắt liền rơi vào môi của y không dời được ~ bình thường y luôn cho người ta cảm giác kiên nghị, cho nên không thèm nhìn, khóe miệng của y lúc không cười cũng có chút nhếch lên ~ có vài người môi đều là một đường thẳng, môi trên của Triển tiểu miêu rất mỏng, phần giữa cũng rõ ràng, lại tạo thành hai đường cung lớn ~ môi dưới so ra phong nhuận rất nhiều, còn có thịt mềm ~~
Màu sắc có chút nhạt ~ cắn một cái thì sao nhỉ? Hoặc là.. thâm nhập vào sâu hơn… Bạch Ngọc Đường liếm môi của mình, có chút khô.
Phải nói thẩm mĩ của mình không kéo, dù sao cũng gặp qua nữ nhân xinh đẹp không ít lần ~~ nhưng chăm chú nhìn môi người khác đến mê mẩn thế này vẫn là lần đầu tiên ~~
Giống như bị đầu độc chậm rãi cúi đầu, hắn rõ ràng cảm nhận được lông mi của Triển Chiêu quét qua mấy cái ~
Nhưng ~ cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai?
Quay đầu lại giống như nhớ tới cái gì, một đôi mắt nhỏ lăn lăn chớp chớp mấy lần hình như đang nhìn mình ~ tiểu tử này vậy mà không ngủ!? Nhưng trọng điểm không phải ở đây, hắn thấy bọc nhỏ được an tĩnh đặt trên giường kia, bị mình chen hơn một nửa đã lơ lửng tại mép giường rồi!!! |||||||||||||
(…. Thế giới hai người thì phải bỏ con ra chứ…)
Hắn bật dậy luống cuống tay chân nắm bọc chăn ~~ Triển Chiêu cũng mở mắt, mặt thằng bé nhăn nhó, há miệng ~~
Chết! Mặt Bạch Ngọc Đường bắt đầu chuyển thành màu đen ~ ==
Quả nhiên, oa oa oa ~~ tiếng thét kinh hoàng lại bắt đầu ~~
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường chỉ sợ cả đời cũng chưa từng chật vật như vậy, hai tên hiệp khách nổi tiếng giang hồ vùi trên giường bao quanh một đứa bé, nếu để thích khách hay sát thủ hay kẻ thù khác nhìn thấy thì xem như xong ~ – -||||
Hết lần này tới lần khác thằng nhóc này cứ giương họng lên gào, khóc đến phiền lòng lại đau, đứng không được ngồi không xong ~~
Oa a aoa oa oa ~~~~
Hai cánh tay nhỏ bé trắng nõn vung vảy giữa hai người ~ chân đạp loạn ~ dụ dỗ thế nào cũng không ngủ, khóc tới đỏ mặt ~~
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn nhau ~ ngoài phòng truyền đến tiếng nói chuyện ~
Là giọng Bao đại nhân với Giang Trữ bà bà!
Hai người cùng lúc lau mồ hôi, Bạch Ngọc Đường nâng lên vật nhỏ đang oa oa, nhét thẳng vào tay Giang Trữ vừa vào cửa, “Mẹ, mẹ mau xem xem, nó làm sao vậy, khóc mãi không ngừng!”
Giang Trữ liếc hắn, “Còn sao nữa? Đói bụng! Hài tử người ta bú sữa mẹ, nó uống nước, không đói mới là lạ.”
Bạch Ngọc Đường hướng Bao Chửng cùng Công Tôn Sách chắp tay, vội vã chuyển sang đi theo sau lưng Giang Trữ ~~
“Triển hộ vệ, cậu khỏe hơn rồi chứ?”
Triển Chiêu khom người muốn ngồi dậy, Bao Chửng vội vịn y, ngồi xuống mép giường, “Bổn phủ với Công Tôn tiên sinh tới đây mấy lần, cậu đều đang mơ màng ~ nói không được một nửa là ngủ mất. Hôm nay nhìn qua tinh thần tốt hơn nhiều.”
Triển Chiêu xin lỗi gật đầu, “Đại nhân phí tâm.”
Công Tôn bắt mạch cho y, “Ừ, đúng là tốt hơn rất nhiều. Xem ra chịu làm theo lời tôi ~ không được khinh thường, mấy thứ máu bầm kia nhất định phải nặn ra hết.”
Triển Chiêu lại gật đầu, muốn nói chuyện với họ mấy câu, nhưng chỉ thấy được hàm răng trắng của đại nhân ~ miệng bọn họ động lại không nghe được tiếng ~ tiếng nói chuyện của mấy người cũng bị tiếng khóc to của tiểu hài tử át hết rồi ~ = =|||
“Tới tới, hài tử đáng thương a ~ uống miếng nước đường, a?”
Mẫn Tú Tú bưng chén nước tới, ôm hài tử đút nó ~~
Mấy tên to xác đi theo vọt vào phòng Triển Chiêu, chen chúc nhau tiến về phía trước Giang Trữ, “Cho con xem một chút ~ hề”
“Đi đi đi, Tam ca, huynh nhích ra bên cạnh!” Tương Bình phe phẩy cây quạt nhỏ, “Ai da, thằng bé này giọng thật lớn ~”
“Trắng trắng béo béo, đại tiểu tử, ú ~ òa ~” Hàn Chương đi trêu chọc thằng bé ~ nhấn lên mũi nhỏ hai cái, tiếng khóc lại càng vang hơn ~~
“Mẹ nuôi, mẹ cũng không dỗ được con nít nha, khóc hoài ~~” Từ Khánh ha ha cười.
Bốn cây cột đứng không yên, “Chắc là đói rồi.”
“Đúng đó, từ lúc sinh ra tới giờ vẫn chưa được uống sữa đi, thật đáng thương.”
Mấy cây cột thầm nghĩ, bọn họ ở đây làm ồn như thế ~ Triển đại nhân làm sao nghỉ ngơi a. Thật la, còn thời gian ở đây gào rú ~ chi bằng ra ngoài tìm đồ ăn cho đứa trẻ đi.
“Cái gì!? Đói á!” Từ Khánh nhảy dựng! “Vậy sao được, mẹ nuôi chờ con!”
“Đi đi đi ~” Hàn Chương lôi Tương Bình, nhanh nhẹn ra khỏi cửa.
Lô Phương lắc đầu, “Chúng ta cũng đi thôi, để Triển Chiêu nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Được được.”
“Bao đại nhân, thất lễ.”
“Không có gì.”
Đoàn người khách sáo ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường nhìn bốn cây cột, bốn người không hề nhúc nhích đứng ngoài cửa ~ Có Bạch gia ở đây các ngươi gác cái gì, Bạch Ngọc Đường nói thầm trong lòng, rầm một cái đóng cửa ~
“Ôi! Mệt chết.” Đầu tựa lên giường Triển Chiêu, nhắm mắt dưỡng thần ~
Giường của Triển Chiêu chỉ có chút đó, Bạch Ngọc Đường tận lực giảm nhỏ khu của mình ~ hai người cùng nằm một chỗ ~ hắn rất khó chịu trở mình bò dậy ~ lỗ mũi nhích nhích ngửi đông ngửi tây, Triển Chiêu rụt người sang bên cạnh ~ trên mặt có chút bối rối ~
“Mèo con, ngươi đã bao lâu chưa tắm?”
Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, ngáp một cái, “Thành mèo thối luôn ~~”
Triển Chiêu nghĩ thầm cũng không phải ta không muốn tắm, trên người dính dấp không lẽ ta không khó chịu sao? Căn bản là không có cơ hội ~ y nhìn bộ dáng Bạch Ngọc Đường vừa chê bai vừa duỗi tứ chi ra nằm trên giường mình, trong lòng phản bác, miệng nói ra cũng đâm chọt, “Lời của Bạch huynh đúng hợp ý ta, vừa nãy đông người khó nói, bây giờ phiền người gánh nước tới đi ~~”
Bạch Ngọc Đường lập tức bật dậy, “Không phải chứ ~~”
Vừa quay đầu đã thấy gò má sưng sỉa của Triển Chiêu, “Được được được ~~”
Nói xong liền làm, một hồi nước nóng cùng khăn lông cũng phục vụ tới mép giường ~~ (thê nô aaaaaa)
Triển Chiêu thấy hắn chạy trước chạy sau hầu hạ mình, tâm chợt mềm nhũn, lần này thấy hắn một tay cầm khăn lông ướt, một tay kéo y phục của mình, sợ hết hồn, “Để đây được rồi, tự ta tới.”
“Ai ~ ngươi còn mất tự nhiên gì nữa!?”
“Ta…” Triển Chiêu nói không ra lời, bởi vì Bạch Ngọc Đường thật cầm khăn lau người cho y ~ từ lúc mình bị đám sơn tặc kia bắt, vẫn chưa có tắm đàng hoàng ~ trên người không biết bẩn thành bộ dáng nào rồi ~~
Nếu bình thường, nam nhân khi hành tẩu giang hồ cũng có lúc dơ bẩn, trong gió trong mưa có lúc thật không để ý tới ~ mình cũng từng cùng Bạch Ngọc Đường đầu sóng ngọn gió mấy lần rồi ~ có gì lớn lao đâu ~
Nhưng bây giờ lỏa trình trước mắt người khác, bùn đất máu me dơ bẩn gì cũng bại lộ trước mắt hắn, cảm giác này y không chịu nổi ~ y cũng không quên Bạch Ngọc Đường là người yêu sạch sẽ tới mức nào!
“Đã bảo ta tự mình làm!” Đoạt lấy khăn lông, đẩy ra tay Bạch Ngọc Đường, “Ngươi ra ngoài đi!”
Bạch Ngọc Đường vốn nắm rất chặt, bị y đẩy tay ra ~ theo bản năng lùi ra sau lại đụng trúng chậu nước rửa mặt ~
Lạch cạch ~ rào ~~
Bàn chân Bạch Ngọc Đường trượt một cái ~ Triển Chiêu vội vàng kéo hắn, hai người cùng nhau té lên giường, cả màn giường cũng bị gạt xuống ~~
“Chuyện gì!?”
Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ vốn luôn dựng lỗ tai, một thanh âm kinh thiên động địa vang lên ~ bốn người một lúc chui tọt vào phòng!
Trong nhà, trên giường, hai người bò dậy, màn giường phủ xuống bị Bạch Ngọc Đường gạt ra ~ Triển Chiêu khổ sở lắm mới có thể ngẩng đầu lên từ dưới người hắn lấy hơi, liền trông thấy 4 cây cột hóa đá ~~
Theo ánh mắt của họ ~ áo lót của mình vừa nãy bị Bạch Ngọc Đường kéo ra một mảng, trên người trần truồng còn ướt ~
Triển Chiêu mặt mũi đỏ bừng, vội kéo y phục che kín mình ~ chỉ mới mấy ngày không tắm thôi, sao lại gặp ngay chuyện này!!!
Bạch Ngọc Đường cũng giận, “Các ngươi vì sao vào phòng người ta cũng không gõ cửa!?”
Bốn cây cột huỳnh huỵch chạy ra ngoài, từng tên một cắn răng nghiến lợi ken két, thở dài ~ Bạch Ngọc Đường tên này quá đáng thật, Triển đại nhân y mới sinh xong a ~ đã vội vã làm chuyện như vậy ~~~
Tắm rửa một thân nhẹ nhàng khoan khoái, Triển Chiêu cảm thấy thoải mái vô cùng ~~
Bạch Ngọc Đường tối nay cũng không đi, một mực vùi trên giường mình ~ biết hắn đang chăm sóc mình, trong lòng tư vị gì cũng có, chỉ tiếc chưa kịp tỉ mẩn thưởng thức ~ đã ngủ say sưa ~~
Sáng sớm, có chút không yên, cứ cảm thấy bên tai là tiếng con khóc ~ trong mộng cũng cau mày ~
Mông lung giơ tay, chỗ trống quá, Bạch Ngọc Đường đâu?
Triển Chiêu bấy giờ mới tỉnh ngủ ~ giờ tay sờ bên cạnh, chăn đã sớm lạnh ~ hắn ra ngoài lúc nào?
Duỗi người ngồi dậy, Oa ~ cửa sổ cũng chiếu đầy ánh sáng rồi! Không khỏi có chút thẹn, lại trở nên lười như vậy ~ cả đêm không thấy con, không biết nó đã ăn gì chưa nhỉ? Còn khóc không?
Đang tính xuống giường, cửa đã đẩy ra ~ Giang Trữ bà bà ôm hài tử tới, “Triển Chiêu, con đừng vội xuống giường ~ Xem thân thể của con, phải dưỡng thật tốt.”
Triển Chiêu nhận lấy hài tử nhìn một chút, vật nhỏ bĩu môi híp mắt, một bộ sâu ngủ, không khỏi cười, “Bà bà, tối nó không làm ồn chứ ạ?”
“Ai. Theo Trương Thẩm góc đường uống mấy miếng sửa, cũng ngủ ~ buổi tối khóc một trận, mấy thằng nhãi kia bảo nghĩ cách, lão bà ta tin thật, kết quả tới giờ cũng không thấy bóng dáng đâu ~~”
Giang Trữ vừa lắc đầu vừa than thở, bên ngoài một thanh âm vang dội cất lên ~
“Tới ~ bên này ~ nhanh lên chút!”
Tương Bình mở cửa, “Mẹ nuôi, tụi con về rồi ~~” Lại hét bên ngoài, “Vào đi vào đi ~ kéo vào!”
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Hàn Chương nắm sợi dây liều mạng kéo vào phòng ~ tiếp đó trợn mắt há mồm nhìn một con dê núi lớn sừng dài bị kéo vào trong, vừa be be kêu vừa đối phó với Từ Khánh đang đấm đá sau lưng ~~
Giang Trữ dở khóc dở cười, “Tụi bay nghĩ ra chuyện này à?”
“Mẹ nuôi ~~ đây là dê mẹ ~ người bán nói ~ sữa nhiều lắm ~”
Bọn họ giải thích ~ ngay cả bốn cây cột đi ngang qua cũng chui vào tham gia náo nhiệt ~~
Một nhóm người nghiên cứu cấu tạo của con dê, vòng tới vòng lui suy nghĩ sẽ vắt sữa từ chỗ nào — ||||||||||||||||||||
“Tụi bay ra ngoài cả ngày chính là vì cái này!?”
Giang Trữ cầm quải trượng chọt họ ~~ Ai, cũng không trách, toàn là hán tử giang hồ chỉ biết bãi đao lộng kiếm, không cưới vợ bao giờ, ai biết nên làm chuyện gì ~ bà thở dài, mấy người cười gượng thận trọng hỏi, “Thế ~ Triển tiểu miêu đệ ấy, đệ ấy không có sữa sao…”
Mặt Triển Chiêu rất thành thật xanh một mảng ~~
Trương Long trợn mắt nói, “Các ngươi nói bậy gì đó, không có sữa vẫn là mẹ ~~” Còn chưa nói xong Vương Triều đã cho hắn một cùi chõ, quay đầu nhìn lại, sắc mặt Triển Chiêu càng xanh hơn ~~
“Ý ta là… ta là…” Cột cửa cũng gãi đầu gãi tai cà lăm.
Cũng may, bên ngoài vang lên một tiếng, “Mẹ, con về rồi!” kết thúc cục diện rối loạn này ~~
Bạch Ngọc Đường tách mọi người ra, “Nhìn đây, bà vú ta tìm tới, mau cho hài tử ăn.”
Nữ nhân trẻ tuổi bước tới theo sau hắn, bím tóc lớn đen nhánh, mặt tròn, mắt hạnh ~ nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hướng mọi người nói Vạn phúc, cúi đầu đỏ mặt bước tới trước mặt Triển Chiêu nhận hài tử ~~
Triển Chiêu đã sớm thấy cô thẹn thùng cùng Bạch Ngọc Đường vừa nói chuyện vừa tới ~ cô tới đón hài tử, theo bản năng ngẩn ra, rồi vội vàng đưa qua ~
Giang Trữ cười ha ha theo cô ngồi xuống, quay đầu lại hét lớn, “Còn phát ngốc cái gì, mau ra ngoài!”
“A ~~~”