Đọc truyện [Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký – Chương 16
Cái gì mà…
Lửa gần rơm ~~ trong đầu hắn nhảy ra cái câu này, không, phải kịch liệt hơn ~~ đơn giản là cháy cả cánh đồng luôn ~
Ta ~ cái này~~
Có chút há mồm đơ lưỡi, theo bản năng nhìn Triển Chiêu còn đang ngủ say ~~ lưng xoay về phía mình, xiêm áo xốc xếch ~ a, căn bản cũng không có bao miếng y phục đắp lên trên người ~ Lộ ra một phần lớn lưng sau, trong tay chỉ nắm một góc mền thật mỏng đắp trên bụng phúc ~ xuống chút nữa, quần đã sớm cuộn lện, còn bị xé rách một bên ~ bắp chân thon dài hướng vào bên trong cong lại, hơn nửa bị lộ ra bên ngoài ~ bên trên còn mấy dấu vết khả nghi ~
Không cần nhìn kỹ Bạch Ngọc Đường cũng biết đó rõ ràng là dấu ngón tay ~ Ta, tối qua ~ dùng sức tới vậy sao!?
Trong đầu thoáng qua mấy đoạn hình ảnh giống đèn kéo quân ~ mèo này ~ đúng rồi, y lại cầu xin ta ~
Đây là lần đầu tiên Triển Chiêu chịu thua hắn đây!
Khóe miệng nhếch lên ~ có cổ xung động muốn kéo ra đống mền cản trở kia để nhìn một tẹo, chờ chút ~ không đúng ~ Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy kỳ lạ ~ tối qua là do trúng thuốc nên mới làm ra chuyện hoang đường đó, thế nào lúc này còn…
Sờ cằm nghĩ miên man ~ Triển Chiêu bên cạnh giật giật, hắn lập tức khẩn trương!
Cũng may, Triển Chiêu chẳng qua chỉ lật người, không có tỉnh.
Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm ~ nghĩ tới tới lui lui, ai, mình khẩn trương gì chứ ~ không lẽ mình sợ đối mặt y? Làm cũng làm rồi, sợ gì nữa!? Nói thế chứ, ta chẳng qua, chẳng qua, chẳng qua là còn chưa điều chỉnh tâm trạng tốt mà thôi ~
Ánh mắt lại lạc tới trên mặt Triển Chiêu, đột nhiên cảm thấy giương mặt ngày nào cũng nhìn thấy này có chút xa lạ ~ Chân mày hơi cong, sống mũi thẳng tắp, nhìn kiểu gì cũng vẫn là khuôn mặt của xú miêu đó mà a ~ tại sao có thể có cảm giác quái dị đây. Cẩn thận quan sát lần nữa, đúng rồi ~ lông mi đen hơn bình thường, hình như dài ~ môi đỏ mọng hơn bình thường, cái miệng lúc trước hay mím, làm cho người ta có cảm giác kiên nghị, bây giờ, môi dưới nhìn rất nộn, giống như mới được phủ một màng nước ~
Bạch Ngọc Đường tiến sát vào quan sát, không hề phát hiện càng lúc càng tiến gần tới mặt của đối phương, sắp chạm vào nhau ~~
Triển Chiêu đang ngủ giống như cảm nhận được cảm giác nóng bức, không thoải mái ư một tiếng, nhích nhích bả vai ~
Đôi môi nhuận nước ở trước mắt mình mím lại mở ra, hơi thở rõ ràng chạm lên mặt ~~
Bạch Ngọc Đường giống như bị bỏng nhanh nhóng nhảy ra, thiếu chút nữa là đứng phắt dậy ~
Ta ta ta… lại đang làm gì!?
Lấy tay đè xuống trái tim đang thình thịch đập, Bạch Ngọc Đường không nhịn được tự chửi mình ~ vội vã xuống giường như né ôn dịch, đều là tên hỗn đản Trương Lão Thực kia, mới gặp phải thứ chuyện này! Trong lòng mắng ~ Con mẹ nó, Trương Lão Thực, ngươi tốt nhất đừng để ta đụng phải!
Qua phòng kế bên múc nước tắm rửa, trên người sạch sẽ, tâm tình rối bời cũng thản nhiên lại ~
Sửa sang lại y phục, trở vào phòng, Triển Chiêu còn đang ngủ ~
Đưa tay đẩy y một cái, thân thể Triển Chiêu giật giật, lại không có tỉnh!
Có thể ngủ vậy sao ~ cũng phải, Bạch gia gia ta cũng lâu lắm không vận động kịch liệt như thế, đúng là có mệt ~ mặt Bạch Ngọc Đường không biết sao có hơi hồng ~
Huống gì con mèo này còn ôm cái bụng ~ Nghĩ tới đây, hắn đưa tay sờ sờ bụng Triển Chiêu ~ người đang say ngủ dường như cảm giác được có người sờ y, mi mắt động một cái, nhưng vẫn bỏ qua ngủ tiếp.
Cảm giác cục thịt mềm mại hoạt động trong tay mình ~ thật là quái ~ Bạch Ngọc Đường cảm thụ, không nhịn được cong khóe miệng ~ cũng may không có gì khác lạ ~ bất quá nhìn bộ dáng hôm nay của Triển Chiêu, khẳng định là mệt lắm rồi ~ sờ thế này cũng không làm ra phản ứng ~ nếu là bình thường đã sớm trừng mắt đẩy ra!
Cảm giác đau lòng rất nhanh đã bị khó chịu thay thế ~ Bạch Ngọc Đường mím môi ~ ánh mắt bắn ra ngoài cửa sổ ~
Mắt hắn đột nhiên trợn to, lông mày dựng lên ~
Trong sân có một bóng người đang rục rịch lết tới bên này ~
Trương Lão Thực nhón gót chân lặng lẽ mới tới dưới cửa sổ của Triển Chiêu, thân thể to lớn chợt cảm thấy nhẹ bẫng ~
Còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, đã thấy váng đầu hoa mắt ~ ta đang bay ~
“a a a a a …”
Gào to một tiếng ~ Gặp quỷ ~~
Bạch Ngọc Đường đầu đầy hắc tuyến ~ kéo lại cổ áo sau của gã ném xuống đất!
Trương Lão Thực té “Phịch” một cái ngửa mặt lên trời, tiếng kêu thảm thiết chợt ngừng lại!
Gã hoảng sợ nhìn chăm chăm hung thần ác sát trước mắt, dùng cả tay chân lùi ra phía sau, “Ngươi ngươi ngươi đừng làm loạn a ~ ta không làm cái gì…”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe gã nói vậy, lửa giận càng bốc lên, “Ngươi nhiều lần hạ thuốc hại người, hôm nay còn dám đùa bỡn trước mắt ta!” Hắn cười lạnh, “Hai người giang hồ lại té trong thuyền ngươi ~ là gia gia xem thường ngươi rồi!”
Hắn càng nói giọng càng nhẹ, sắc mặt lại ngày càng lạnh, Trương Lão Thực trong đầu đã loạn thành một đoàn, gã lúc này không biết làm sao, chỉ có thể một mực giải thích, “Ta… ta không có…”
Nhìn Bạch Ngọc Đường đang tiến tới từng bước một, gã run lên như bị sét đánh trúng toàn thân, đầu óc chợt lóe sáng, chợt hiểu ra vỗ ót, chỉ Bạch Ngọc Đường,
“Ngươi nói chén canh kia?!”
Bạch Ngọc Đường mặt càng đen hơn, một bộ sát nhân kiểu “Cuối cùng ngươi cũng nghĩ tới” ~~
“Không, không không” Trương Lão Thực vội vã quơ tay loạn xạ, vì kích động mà thoại nói cũng không rõ, “Đó chẳng qua chỉ là một chén cháo bình thường ~ chỉ chỉ tăng thêm chút thuốc bổ với rượu ngọt! Thật, thật, ta làm sao sẽ hại Triển đại nhân chứ!?”
Khuôn mặt do dự của Bạch Ngọc Đường làm gã càng thêm sợ hãi, cao giọng quát lên,
“Triển đại nhân…”
“Oa… Triển đại nhân ngươi phải minh giám ~~~~”
Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mặt, che lại cái mồm đang muốn gào lên của gã! = =|||
“Ngươi thành thật! Bớt giả vờ với ta ~ ở trước mặt gia gia giả bộ đáng thương, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi xuống trước!”
“Vâng vâng ~ nhưng ta quả thật không bỏ thuốc a! Không tin, ở chỗ ta còn cháo, ngươi lại thử lần nữa ~~” Trương Lão Thực vẻ mặt đưa đám, hận không thể chỉ thiên chỉ đất lập lời thề ~~
Bạch Ngọc Đường im lặng ~ hắn không nghĩ Trương Lão Thực nói thật, nhưng bằng kinh nghiệm xông xáo giang hồ nhiều năm có thể kết luận, gã này bây giờ không nói dối ~
Nhưng ~
Nếu chén kia chỉ làm một chén canh thường thêm chút rượu ~ thì tối qua là thế nào!?
Thuốc bổ qua làm khí huyết cường thịnh!? Hay chỉ cần một chút xíu rượu ngọt là có thể khiến người ta say tới mức rối loạn luân lý!?
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lúc đen lúc trắng, tay cầm kiếm chợt mất lực ~~
Hắn đang tâm loạn như ma, Trương Lão Thực lại hét hớn, “Triển đại nhân, ngươi phải minh giám a, tiểu nhân oan quá ~~~~”
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng quay đâu,Triển Chiêu đang đứng trước cửa phòng ~ sắc mặt khó coi ~
“Ai — Triển Chiêu ~~”
Bạch Ngọc Đường ba bước thành hai chạy tới, cửa phòng đã đóng sầm lại, ngăn hắn ở ngoài cửa~
“Đây, ta…”
Bạch Ngọc Đường trợn mắt, lại há miệng, cuối cùng không nói ra cái gì ~~ ôm kiếm dựa ngoài cửa phòng, nhắm mắt lại thở dài ~~
Trương Lão Thực đi tới, cẩn thận nhìn hắn, lại nghểnh cổ nhìn trong nhà ~
Bạch Ngọc Đường tới nay đều không phải là người do dự ~ nhưng lần này hắn phá lệ ~
Ôm kiếm dựa trên cây, gắt gao nhìn chăm chăm cánh cửa kia ~ đã hai ngày chưa vào phòng rồi, không biết con mèo kia có phải bị giận chết không? Y lại tự giam mình trong phòng những hai ngày!? Diện bích cũng không phải cách đối mặt ~ hay bị tức ngu rồi?
Bạch Ngọc Đường hận hận suy nghĩ, vốn tưởng Triển Chiêu sẽ không hẹp hòi tới mức này ~ thì ra mình xem thường y. Biết rõ Bạch gia gia đang ở ngoài, lại không nể mặt để cửa sắt cản trở!?
Coi như mất tự nhiên cũng không thể như thế mãi. Bây giờ mình mà hất tay đi cũng ~~ tóm lại không được!
Nói thật phá loại cửa này cũng không cần giơ chân đã, gia gia ta chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể mở ra!
Nhưng ~ quan trọng là chiếu cố tâm trạng bên trong đầu đó ~
Bạch Ngọc Đường bắt đầu đau não, cũng bắt đầu buồn phiền ~ đại nam nhân chăm sóc cái gì không biết ~ thường ngày đều là mình khiêu khích, đối phương im lặng, bây giờ đổi lại vị trí, không có gì đi đứng ở đây suy nghĩ tâm tư đối phương!?
Bạch Ngọc Đường hắn bất kể lúc nào làm gì cũng phải thẳng thắn, nhất là cùng với Triển Chiêu, trước kia làm việc chạm mặt nhau lần nào không phải mình thắng thế? Mèo này có lần nào không bị mình cãi nghẹn chỉ có thể trợn mắt nhìn!? Cho dù lúc bị chọc mao cũng sẽ giương móng, nhưng nhiều lắm là hư trương thanh thế, thật không chịu đánh nhau với mình mãi không khôi ~
Lần này, mình thật chột dạ ~ nói sao nhỉ, mình cũng là… ùm, chiếm tiện nghi a. Phỉ phỉ, cái gì gọi là chiếm tiện nghi ~ mình đang nghĩ cái gì a ~ nhưng quả thật không nghĩ ra cách hình dung nào hết ~ tóm lại là Bạch Ngọc Đường ta sai lầm rồi.
Thở dài như đưa đám, nhích chân muốn tới gọi cửa, tâm tư lại động ~
Đợi đã, ngày đó không uống thuốc cũng không chỉ có một mình ta ~~
Triển Chiêu, y cũng đâu có chịu ảnh hưởng của dược vật!? Nói cách khác y tự nguyện,chứ không phải bị uy hiếp!?
Chợt nghĩ tới đây, đại não Bạch Ngọc Đường cũng linh hoạt hẳn ~ hơn nữa ta nhớ suốt quá trình y dường như cũng… khá hưng phấn? Đúng rồi, hình ảnh Triển Chiêu dạng chân ngồi trên người mình động đẩy thoáng qua rất rõ, tay của y di động lên xuống, hưng phấn như thể muốn té từ người của mình xuống!?
Nói vậy, cũng không phải mình nhất thời mơ mang, XX y không bằng cầm thú, mà là hai bên tình nguyện, thuận lý thành chương!?
Bạch Ngọc Đường vừa vì mình lấy cớ má xấu hổ, vừa nói mình đúng là như thế không sai. = =
Như vậy, chẳng lẽ Triển Chiêu mất tự nhiên không chỉ vì y bị XX, mà còn có ~ ngượng ngùng?
Trong đầu Bạch Ngọc Đường thoáng qua bộ dáng Triển Chiêu thẹn thùng len lén nhìn hắn, không tự chủ run lên, ác hàn
Ý niệm này dĩ nhiên không thành ~ Bế tắc một hồi, cuối cùng nóng nảy!
Không lẽ hôm nay lại không thể vào? Hay là tới tửu lâu uống một đêm!?
Đệch, gia gia ta đây là thế nào, tối qua ở tửu lâu uống nhiều quá!? Lúc nào trở thành đàn bà vậy, nhăn nhăn nhó nhó!? Sớm muộn gì cũng bị mèo này mài chết!!!
Thân thể đột nhiên vọt lên, xách kiếm chạy tới cửa phòng,
“Triển Chiêu, ngươi mở cửa! Ta có chuyện muốn nói.”
“…”
“Được, ngươi không ra, Bạch gia ta tự vào.”
“…”
Tính khí Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không nhẫn nổi nữa, giơ tay đẩy…
?????
Cửa rất dễ dàng bị đẩy ra, bởi vì nó đang khép hờ ~~ = =|||||
Ngươi cư nhiên lại làm chuyện ngu xuẩn này!?
Bạch Ngọc Đường hận không thể tự đập đầu chết!
Ngay sau đó cả tâm trạng đập đầu của hắn cũng mất, bởi vì trong phòng trống không, đừng nói Triển Chiêu, ngay cả một cọng lông mèo cũng không có ~ Bạch Ngọc Đường ngẩn hồi lâu, mới cầm lên tin thơ trên bàn!
Thơ là Triển Chiêu viết, nội dung rất đơn giản. Nói ta ở đây không giúp được gì cho Bạch huynh, trước về lại phủ Khai Phong, Bạch huynh cứ đi làm chuyện của ngươi, không cần lo lắng.
Ngoài ra cái gì cũng không nói ~~ Bạch Ngọc Đường hoàn toàn trợn tròn mắt!
Tức điên lên được, mất công ta còn ở đây điên khùng, xem ra y đã sớm chạy rồi!?
Khá lắm mèo chết ~~ ngươi chạy cũng nhanh, đem hết vấn đề ném cho ta!? Khai báo nơi mình tới, cả chỗ ta phải đi cũng tính toán hết cả, ngươi thật biết sắp xếp a!?
Đúng vậy, nhóm huynh trưởng của mình còn chưa có âm tín, xem tình xét lý mình cũng phải về xem một chút. Nhưng, không lẽ cứ thế mà đi, mình sẽ an tâm!? Bạch Ngọc Đường một đầu hai cái đại, ngẩn ra một hồi lâu, ném thơ đi, cũng không quay lại mà lao ra cửa!
Hắn kéo qua ngựa đang cột trên cửa, phi thân cưỡi, chạy như điên ra đường cái ~~
Chờ tới khi bóng lưng hắn biến mất, mới có người chậm ra từ trong góc tường bước ra.
Chăm chú nhìn về phía Bạch Ngọc Đường đi, Triển Chiêu siết chặt áo khoác trên người chậm rãi bước về phía trước.
Lững thững bước về phía Khai Phong, Triển Chiêu có hơi không yên lòng ~~
Mình thật, cứ thế mà đi!?
Cười khổ ~ Triển Chiêu a Triển Chiêu ngươi đúng là tệ hại? Cư nhiên cứ thế im lặng mà đi!? Chạy trốn khỏi chỗ của Bạch Ngọc Đường!? Đường đường nam hiệp từ khi nào làm ra chuyện chật vật như thế!? Nghĩ một chút, bình thường làm việc cũng thôi, chính là tư giao với Bạch Ngọc Đường kia, a, là tranh đấu trên ý chí, mình có lần nào thua hắn?! Cho dù hắn há miệng không ta, mình cũng nhịn không cãi, nhưng trên khí thế mà tính ra cũng chưa hề thua qua a! Lần này hay rồi, ngay cả nhìn hắn cũng không dám!?
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lại cắn răng ~ ai bảo Triển mỗ không dám, chẳng qua là, là quá mất mặt. Loại chuyện như thế, nói thế nào cũng nói không rõ! Huống gì tình hình buổi tối đó, ta, ta làm sao có thể mở miệng nhắc lại ~~ Càng không muốn nhớ lại, hình anh bức lửa lại càng chui vào trong não, làm y đỏ mặt tới mang tai, như thể muốn rút kiếm chém mình luôn vậy ~~
Ngươi không phải lúc nào cũng lãnh tĩnh lại lí trí sao? Sắc dụ không phải chưa từng thấy, không phải chưa từng gặp qua, những ngày trên giang hồ, những ngày ở phủ Khai Phong, thấy rồi còn không phải là cười một tiếng bỏ qua!? Tâm cũng chưa từng mềm ~~
Thế nào đụng trúng Bạch Ngọc Đường hết thảy liền thay đổi!?
Tim đập thịch một cái!
Chẳng lẽ… là bởi vì hắn nên mới!?
Sắc mặt Triển Chiêu bắt đầu khó nhìn, bất an nhanh chóng biến thành tự trách; Triển Chiêu ngươi điên rồi!? Cũng bởi vì thứ trong bụng của ngươi nên mới cư nhiên đem Bạch Ngọc Đường thành … của mình… của mình….
Y không nghĩ nổi nửa, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn ~~ mình thật sự có khác gì biến thái đâu!
Bước chân nặng nề muốn chết, đứa bé trong bụng cũng không cam lòng đá y = =
Hất đầu bỏ qua ~ trước tìm chỗ nghỉ, lấp đầy bụng lại nói.
Ánh mắt của người đi đường thỉnh thoảng bắn tới làm Triển Chiêu rất mất tự nhiên.
Lỗi lạc ung dung trước kia cũng mất sạch rồi ~~~
Y theo bản năng siết phi phong, tay lướt qua trên bụng, thở dài ~~ đều tại con, mà bây giờ thậm chí cả ngựa cũng không dám cưỡi, ai ~~
Y bước đi nhanh ơn, ở một chỗ thật xa sau lưng, có một kẻ cũng từ từ bước vào.
Người bán rau kỳ quái nhìn kẻ trước mắt, “Ngươi mua đồ ăn?”
“A, không không, cho ngươi…”
Một tên đại nam nhân dùng bó bắp cải lớn che đầu núp trong góc trong giống hệt củ khoai tây vất lại bó cải, luống cuống lên đường ~~
Nữ nhân trên đường che miệng nói nhỏ, chỉ tên kỳ quái đó cười khẽ ~~
Trương Lão Thực mặt đỏ bừng, dòm trái phải ~~ a, Triển đại nhân đâu?
Dạt ra đám người, hô ~ cũng may Triển đại nhân đi không nhanh, một thân phi phong hồng rất dễ thấy ~ cách xa quá.
Không thấy được ta không thấy được ta ~
Trương Lão Thực càng thêm tin tưởng, bất quá gã không dám tới gần nữa ~ chỉ cần thấy bóng người là được ~ chỉ cần thấy Triển Chiêu là gã vui vẻ rồi, cái tên Bạch Ngọc Đường đó vừa đi, thì mình cũng không cần lo sợ trốn đông trốn tây nữa ~ đi theo Triển đại nhân, cho dù y có phát hiện cũng không chém mình ~~
Vui vẻ ngân nga điệu nhạc ~ Triển Chiêu vì tâm tư bất an, tính cảnh giác không cao cũng không để ý tới có người theo y từ khoảng cách xa như vậy ~
Bạch Ngọc Đường đi đường tốc độ cũng không nhanh, dọc đường đi hắn đều suy nghĩ ~
Không thể xác định Triển Chiêu rốt cuộc đi lúc nào, bất quá có thể khẳng định y không thể cưỡi ngựa đi, nếu y đi bộ hẳn bây giờ cũng đi không được bao xa ~~
Vì thế mặc dù hắn nóng lòng muốn sớm về Hãm Không đảo tìm các ca ca, nhưng vẫn quẹo qua đường tới Khai Phong ~ dọc đường đi đều vòng quanh tìm kiếm ~
Không chừng Triển Chiêu sẽ trọ lại nơi nào, hoặc vạn nhất y gặp phải phiền toái?
Chậm là chậm, nhưng cả cọng lông mèo cũng không thấy ~~ ==
Nửa tháng trôi qua, Bạch Ngọc Đường không thu hoạch được gì ~ hơn nữa mọi người trên não vẫn không nhận được liên lạc ~~
Bạch Ngọc Đường trong lòng vội vã~ bây giờ không kịp nghĩ chuyện khác, thầm nghĩ nếu Triển Chiêu nhắn lại về phủ Khai Phong, thì cứ tới đó hỏi một chút vẫn hơn là tìm kiếm lung tung ở trên đường ~~~
Xxxxxxx